Cầu Ma

Chương 1397: Một Lần Đấu Pháp!

Con ngươi Tô Minh co rút, tay phải giơ lên ngừng giữa không trung, mắt sáng ngời nhìn Bối Khung, khóe môi cong lên nụ cười như có như không.

Bối Khung thấy nụ cười kia xong lòng run lên, tương đối với Tô Minh lạnh lùng thì lão sợ nhất vẻ mặt này của hắn, khiến lão không đoán ra lòng hắn nghĩ gì, không đoná ra bước tiếp theo hắn định làm những điều gì. Bối Khung tưởng tượng được Tô Minh chắc chắn sẽ hỏi tại sao lão biết tên của hắn, tại sao nhìn ra được bộ dạng bây giờ của hắn.

Tô Minh mỉm cười nói:

- Tô Minh, ngươi làm sao nhìn ra ta là Tô Minh?

Tô Minh không thủ nhận, mắt chợt lóe, áp lực hùng hồn bao phủ người Bối Khung.

Bối Khung do dự nhìn Tô Minh, cắn răng:

- Ta nói, ta nói... Là...

- Người... Vừa là Tô Minh nhưng cũng là tam hoàng tử của Cổ Táng quốc!

Tô Minh biểu tình như thường nhưng nghe xong lòng dậy sóng. Không ngờ Bối Khung biết nhiều như vậy, làm Tô Minh lặng im, mắt lóe tia sắc bén.

Bối Khung im lặng một lúc sau chậm rãi nói:

- Ba ngàn năm trước tam hoàng tử của Cổ Táng quốc rời khỏi hoàng đô đi vào chuyến du lịch sáu ngàn năm, hắn lạc lối trong du lịch, chìm đắm trong thời đại Tang Tương viễn cổ, lạc mất mình. Không chỉ có hắn lạc mất mình, bạn bè của hắn quen biết trong du lịch hễ ai có liên hệ với hắn thì sẽ vì bị liên lụy mà lạc lối. Ta thì dù tu vi không cao nhưng là hậu duệ của thiên sư Cổ Táng quốc, có được tuổi thọ dài hơn người thường rất nhiều, năm đó có tham gia vào số người lạc lối. Nhưng ta thức tỉnh nhanh hơn người khác, tỉnh dậy rồi phát hiện có lẽ vì huyết mạch của ta nên còn giữ lại ký ức lúc lạc lối, phát hiện những người lục tục tỉnh dậy vẫn mờ mịt, không có ký ức lúc lạc lối. Giống như là tĩnh tọa, hoảng hốt, có thể xem như một phần phân hồn, trong thế giới lạc lối bọn họ là bọn họ, trong Cổ Táng quốc bọn họ vẫn là bọn họ nhưng có điều khác đi.

Giọng Bối Khung khàn khàn ẩn chứa hồi ức, khi nhìn Tô Minh thì ánh mắt phức tạp.

Bối Khung cúi đầu, khẽ thở dài nói:

- Thế giới Tang Tương... Là giả.

Tô Minh im lặng, hồi lâu sau biểu tình không thay đổi, lạnh nhạt nói:

- Ngươi nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa đáp làm sao nhìn ra ta là Tô Minh.


Bối Khung cười khổ nói:

- Nếun hìn người bây giờ thi ta không thấy ra người chính là Tô Minh, là tam hoàng tử năm xưa, nhưng lúc trước người xuất hiện trước mặt ta không phải bản thể, là một lũ ảnh phân thân tu luyện Thất Mệnh thuật. Con người có thể có hình dạng khác nhau, nhưng ảnh thì như hồn của mỗi người, kích cỡ khác nhau dưới ánh nắng nhưng hiếm ai biết sắc đen trong cái bóng có thể bị người có lòng nhìn thấu chân thân. Chẳng qua không nhiều người hiểu thuật này, ta thì có huyết mạch thiên sư nên nhìn ra được khác biệt, cũng nhận ra thân phận của người.

Bối Khung có vẻ than thở, dường như hối hận nhìn ra thân phận Tô Minh.

Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu hiện ra hình ảnh lúc Bối Khung thấy hắn thì rung động, khó tin, dường như mọi thứ giải thích thật hoàn mỹ.

- Ta đã nói ra hết sự thật mình biết rồi, hơn nữa mấy năm nay sau khi thức tỉnh ta suy ngẫm về việc năm đó người lạc lối có liên quan đến nhị hoàng tử, đại hoàng tử. Chắc là hai người kia liên hợp đẩy người vào lạc lối. Tam hoàng tử, người... Tỉnh lại đi. Mọi thứ trong Tang Tương là giả, đó không phải sự thật, không thật chút nào. Những người mà người đã gặp ở thế giới Tang Tương đèu có dấu vết trong Cổ Táng quốc này. Bọn họ mới là thật, họ trong Tang Tương chỉ là một lũ hồn lạc lối, là giả dối!

- Chỉ cần người tỉnh lại thì bọn họ lập tức tỉnh ngay, lập tức nhớ ra người. Ví dụ như Lan trưởng lão, nàng nằm trong số đó, ba ngàn năm trước đi ra ngoài rèn luyện gặp được người nhưng bây giờ nàng nghĩ đến không phải là ngươi, bởi vì ngươi chưa thức tỉnh. Tam hoàng tử, dù là vì chính ngươi hay vì bạn bè khác thì hãy tỉnh táo lại đi. Chỉ cần ngươi tỉnh là mọi người sẽ nhớ đến ngươi!

Ánh mắt Bối Khung nhìn Tô Minh có tia thương hại, nhỏ giọng nói:

- Ta không biết sau này ngươi gặp chuyện gì trong thế giới Tang Tương, nhưng dù người thế giới kia đã chết, chỉ cần ngươi tỉnh lại thì sẽ phát hiện thì ra họ vẫn luôn bên cạnh ngươi.

Bối Khung ngẩng đầu, cố chấp nhìn Tô Minh:

- Ta nói xong rồi, nếu người không tin thì cứ sư hồn ta đi, Bối Khung ta cả đời nói dối rất nhiều nhưng chỉ có lần này là ta nói thật!

Tô Minh im lặng, người ngoài không thấy trong lòng hắn dậy sóng suy nghĩ như thế nào. Tô Minh ngẩng đầu lên, không nhìn Bối Khung trước mặt mình mà nhìn trên bầu trời phía xa, nhìn trời xanh mây mù, nhìn mặt trời giữa áng mây trắng. Mọi thứ thật chân thực, đưa mắt nhìn chân trời như không có tgận cùng, chỉ có vệt dài nối liền mặt đất với bầu trời. Tô Minh nhìn nhìn, giơ tay phải lên, Bối Khung chưa kịp phản ứng đã bị ấn vào đỉnh đầu. Tô Minh tản ra tu vi bao phủ toàn thân Bối Khung, dọc theo ý thức chui vào óc lão, sưu tầm chuyện quá khứ trong ký ức.

Tô Minh thấy nhiều thứ trong ký ức, mãi khi thấy hình ảnh mà lúc trước Bối Khung đã nói không phải lời nói dối.

Người Bối Khung run rẩy, loại sưu hồn này tổn thương rất lớn với một người, nhưng mắt lão lộ ra cố chấp, dường như hiểu nếu không thể tránh thoát, nếu vận mệnh đã sắp đặt lần gặp này vậy cứ để Tô Minh thức tỉnh đi, để hắn biết cái gì là thật, là giả.

Mãi mười lăm phút sau, Tô Minh nhẹ đặt tay phải xuống. Tô Minh không thấy dấu vết ký ức của Bối Khung bị bóp méo, mọi thứ dường như là trải qua chân thật.

Mặt Bối Khung trắng bệch, người có vẻ rất suy yếu nhìn Tô Minh, lên tiếng:

- Tam hoàng tử...


Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Ngươi có thể đi.

Tô Minh nhắm mắt lại, vung tay phải lên, gió đen biến nhu hòa cuốn người Bối Khung xuyên qua tầng tầng thiên ngoại thiên, đưa vào tầng thứ nhất Thất Nguyệt tông.

Khi người Bối Khung xuất hiện ở tầng thứ nhất thiên ngoại thiên thì gió bên cạnh lão tan biến, nhưng lão không đi ngay mà đứng đó, ngẩng đầu nhìn ngọn núi trong dãy núi Tô Minh ở. Mặc dù Bối Khung chỉ trông thấy tầng thứ nhất, nhưng như mơ hồ thấy bóng dáng Tô Minh một mình ngồi trên ngọn núi tầng thứ năm thiên ngoại thiên bóng chồng. Bối Khung nhìn nhìn, khẽ thở dài.

- Thì ra... Không phải đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử có bao nhiêu cường đại đè ép không cho ngươi thức tỉnh mà vì... Ngươi không muốn tỉnh, trầm mê trong thế giới Tang Tương, thà trầm luân cửu địa chứ không muốn tin tưởng cửu thiên.

Bối Khung lắc đầu, dường như biến già nua nhiều, xoay người đi xa. Cái bóng Bối Khung bị kéo dài, cái bóng trông tang thương như mơ hồ thấy có hình dạng áo tơi, đội mũ đang biến nhạt đi, cho đến khi có một tầng bóng chồng giờ đang từ từ tan biến. Bối Khung không hề hay biết.

….. …. …. …. …..

Trên ngọn núi, Tô Minh nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi lặng yên. Phương xa bầu trời biến hoàng hôn, bên ngoài gian nhà hắn ở có một nữ nhân. Đó là Lan Lam, tám năm nay lần đầu tiên cô xuất hiện ở đây, đứng bên cạnh Tô Minh nhìn hoàng hôn phương xa. Thật lâu sau Lan Lam cúi đầu nhìn Tô Minh nhắm mắt, không lên tiếng, xoay người đi.

Khi màn đêm buông xuống, trời sao lấp lánh, đêm vắng lặng, Tô Minh mở mắt ra.

Trong mắt Tô Minh bình tĩnh nhưng đáy mắt đọng lại cố chấp khiến người chăm chú nhìn, cố chấp như ngọn lửa có thể đốt cháy trời đất, đốt lên trời đêm.

Tô Minh chậm rãi nói:

- Ký ức của lão không có dấu hiệu bị bóp méo chứng minh ký ức là thật, nhưng ký ức chân thực không đại biểu đó là sự thật!

Mắt Tô Minh lóe tia cố chấp, sắc bén:

- Bởi vì ký ức của ta cũng chẳng có vẻ gì bị bóp méo. Nếu lão là thật thì ta cũng là thật, nhưng phải có một là giả.

- Hơn nữa lão lộ ra sơ hở lớn nhất. Chính sơ hở này khiến ngôn từ của lão hoàn mỹ nhưng có sai sót. Lão nên gọi ta là Mặc Tô mà không phải... Tô Minh! Dù sao lúc ta ở Phong Quyến bộ lạc lấy tên Mặc Tô, sau này rời đi không còn gặp lại lão nữa, lúc trước xem xét ký ức, hình ảnh cuối cùng ở thế giới Tang Tương cũng là tại Phong Quyến bộ lạc!

Mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ lạ.

Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười đầy ẩn ý:

- Lão nên gọi ta là... Tô Minh.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Huyền Táng, đây là thế giới của ngươi hay của ta, việc này trong lòng hai ta biết rõ ràng. Ý chí của ta không dễ bị ngươi sửa đổi đâu, đây chỉ là một lần đấu pháp giữa ngươi và ta!

Trong trời đêm bỗng vang tiếng sét, không thấy mây đen ẩn trong đêm tối dần ngưng tụ lại, đêm, có mưa rơi. Mới đầu mưa không lớn nhưng chớp mắt như đổ ập xuống, màn mưa bao phủ dãy núi, mặt đất, bao trùm Thất Nguyệt tông. Nhưng đó chỉ là ở tầng thứ nhất, Tô Minh ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên nhìn thấy mưa lại không cảm nhận được nó.