Cầu Ma

Chương 1304: Khoảng cách một kiếm

Tình cảnh lay động trời đất. Thần Hoàng Viêm Bùi hút ngụm khí lạnh, nhìn Tô Minh, biểu tình đầy e ngại và rung động. Thần Hoàng Viêm Bùi vốn cho rằng Tô Minh có lực lượng tương đương với bóng đỏ, nhưng kết quả cuối cùng là bóng đỏ bị hắn trấn áp.

Trấn áp cùng hủy diệt, Thần Hoàng Viêm Bùi cảm thấy trấn áp khó khăn hơn.

Thần Hoàng Viêm Bùi thì thào:

- Hắn... Hắn đã trở thành cường giả mạnh nhất kỷ này, không có một trong.

Mặt Tô Hiên Y tái nhợt nhìn tất cả, mắt chớp lóe, biểu tình cực kỳ âm trầm. Bóng đỏ là bí ẩn lớn nhất của Tô Hiên Y, nhưng hôm nay dù y đã triệu hoán ra vẫn không là đối thủ của Tô Minh, điều này khiến y từ âm trầm biến cười thảm.

Tô Hiên Y không quan tâm hiên tôn đã chết, dù người toàn Minh Hoàng chân giới chết đi cũng sẽ không đánh động lòng thương hại của y. Tô Hiên Y chỉ chua xót là không biết từ khi nào Tô Minh đã cường đến mức này.

Tô Minh dung hợp ý chí bốn chân giới biến thành lực lượng phong ấn, trấn áp, chỉ kém một chút là có thể sánh bằng Tam Hoang, vậy thì sao bóng đỏ chống lại được? Bóng đỏ điên cuồng rít gào, nguyền rủa, sát khí mãnh liệt, không cam lòng, người nổ tung bị trấn áp trở lại khe hở dưới đất, trở về nơi gã ngủ say.

Tựa như Tô Minh đã nói, bây giờ chưa phải là lúc bóng đỏ thức tỉnh, mặc kệ người này dùng cách gì để mình tỉnh lại trước tiên nhưng không tránh khỏi kết cuộc ngủ tiếp.

Tô Minh không giết gã được, từ trước hắn đã cảm nhận ra. Tô Minh đánh ra thần thông, hay ý chí, khi giáng xuống người bóng đỏ thì như cách một tầng vách ngăn, lực lượng bị suy yếu hơn phân nửa, dường như tầng ngăn cách đó là năm tháng, là khác biệt quy tắc giữa kỷ với kỷ. Cho nên, Tô Minh là cường giả mạnh nhất kỷ này có thểp hong ấn bóng đỏ nhưng không thể giết gã.

- Trừ phi...

Tô Minh nhìn biển cả, mắt lóe tia sáng lạnh nhưng lập tức tán đi. Tô Minh cảm nhận được năm tháng khác biệt giữa cường giả nhất kỷ trước và hắn. Từ thế giới khác nhau, trừ phi giới hắn ở bị diệt vong trong tai kiếp, tế thì trong nhất kỷ đó Tô Minh và bóng đỏ không còn ngăn cách, lúc đó hắn giết người này dễ như trở bàn tay.

Nhưng Tô Minh không muốn kết cục đó.

Tô Minh im lặng nhìn sâu trong mặt biển, thân thể bóng đỏ chỉ bị hắn phong ấn, mặt đất vẫn có khe nứt, máu của hiên tôn chết thành sắc đỏ nhuộm cả bầu trời. Tô Minh thở dài, dù tu sĩ nơi này đều thuộc Minh Hoàng chân giới, gần như không có liên quan gì hắn nhưng từ khi hắn chiếm cứ Minh Hoàng chân giới, trở thành ý chí Minh Hoàng thì người của giới này có liên quan tới hắn, họ là con dân trong chân giới của hắn.

Tô Minh lắc đầu, giơ lên tay phải vung trước mặt.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Năm tháng...

Tô Minh có lực lượng thiên phú mạnh nhất Tố Minh tộc, thuật nghịch chuyển năm tháng ở trong tay hắn chỉ đứng sau ý chí khổng lồ của Tam Hoang bỗng thi triển ra. Tô Minh thi triển thuật pháp này mạnh hơn Tô Hiên Y nhiều.


Phất tay một cái, nguyên tu chân tinh phút chốc xuất hiện nhiều sợi tơ, những sợi tơ như sóng gợn chậm rãi chảy xuôi, tựa như chúng nó là sợi tơ sinh mệnh của mọi người. Bây giờ những sợi tơ đều đứt, chúng nó vòng quanh hình thành vòng xoáy. Vòng xoáy run lên, bỗng đảo ngược, những sợi tơ dần nối với nhau. Dần dần, máu trên bầu trời tu chân tinh rải rác biến mất, lúc trước bị hủy diệt giờ cùng hiện ra, lao hướng cổ thụ. Trên tán cây nằm những cái xác của hiên tôn tan nát trong năm tháng đảo ngược từ tàn phá biến hoàn chỉnh.

Thân thể hiên tôn hoàn chỉnh, thật nhiều máu rít gào từ trên trời rơi xuống, nhập vào xác mỗi một tu sĩ. Các tu sĩ mở mắt ra, bắn ra tia sáng đầy sức sống. Tinh thần, thân thể của họ run lên, như thức tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Thuật năm tháng, nghịch chuyển sinh tử, sáng tạo sinh mệnh...

Khi Tô Minh thi triển ra thuật này thì dưới cổ thụ, thanh niên nhìn cổ thụ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn lên trên, dường như nơi y nhìn có thể thấy hết mọi thứ y muốn thấy.

Thanh niên khẽ nói:

- Có chút giống ta trước kia.

Thanh niên thu lại tầm mắt. Hình ảnh trước khi chết hiện ra trong đầu hiên tôn trên tán cây, biến thành hoảng sợ và rung động, ánh mắt ngơ ngác nhìn Tô Minh.

Biểu tình Tô Minh thản nhiên, cúi đầu nhìn khe nứt mặt đất lan tràn tới vùng biển xa xôi, giơ lên tay phải ấn vào khe nứt.

Thuật năm tháng lại đảo ngược trong tay Tô Minh. Lực lượng năm tháng tràn ngập, bao phủ nguyên tinh cầu, khe hở nhanh chóng khép lại. Mặt đất, biển cả không còn khe nứt, núi, mọi thứ vỡ nát vì khe hở này xuất hiện trong nháy mắt hồi phục như thường, tựa như khe hở chưa từng xuất hiện.

Loại thần thông năm tháng này so với lúc trước Tô Hiên Y thi triển người ngoài liếc một cái liền nhận ra cao thấp, vì nó đối lập quá rõ ràng.

Khi mặt đất khép lại, mặt biển không còn khe nứt, thuật năm tháng của Tô Minh không kết thúc, tiếp tục đảo ngược, lan tới chỗ Tô Hiên Y, khiến thời gian trở lại. Tô Hiên Y hộc ra máu nhập vào người y, trở về giây phút trước khi y kêu gọi bóng đỏ.

Khi thời gian trở lại lúc đó, Tô Minh xoay người, Tuyệt Ý kiếm trong tay tràn ngập ánh sáng tím rực rỡ, tỏa ánh sáng chói mắt, như dung hợp cùng hắn. Tô Minh đạp bước tới trước, như tử hồng xé gió lao hướng Tô Hiên Y.

Mặt Tô Hiên Y tái nhợt thụt lùi, nét mặt cay đắng, không có gì không cam lòng, chỉ có cay đắng và tiếc nuối. Tô Hiên Y nhìn Tô Minh lao nhanh tới, nhìn tử vong đến, khẽ thở dài, biểu tình bình tĩnh lại. Tô Hiên Y nghĩ tới vợ ở trong Ngũ Diện Thần Thú, nghĩ tới Tô Chiến, nghĩ đến trẻ sơ sinh bị y ngưng tụ thân hồn trong chân giới thứ năm vỡ nát. Dường như tất cả là giấc mơ kiếp trước, bây giờ nhìn lại không hiểu sao trong lòng Tô Hiên Y có phức tạp. Có lẽ phức tpạ này luôn tồn tại nhưng vì điên cuồng muốn vực dậy Tố Minh tộc đã bị y bỏ qua, cưỡng ép ức chế. Tô Hiên Y cho rằng đã không còn phức tạp, nhưng giờ phút này y mới biết hóa ra cảm giác phức tạp luôn tồn tại.

Tô Hiên Y thì thào:

- Vợ ngủ say, con yên lặng oán, bạn thân chết trận, con nuôi thành thánh...

Mọi suy nghĩ hòa vào tiếng thở dài quanh quẩn trong lòng Tô Hiên Y.


- Ta sai rồi sao?

Câu này Tô Hiên Y hỏi không chỉ một lần, nhưng chỉ có lần này y thật sự tự hỏi lòng.

- Ta không sai!

Biểu tình bình tĩnh của Tô Hiên Y bị kiên quyết thay thế, phức tạp, mê mang trước kia đều thay đổi.

- Ta không sai, Tô Hiên Y ta tuyệt đối không sai. Con đường ta đi không chỉ vì chính mình, là vì vực dậy Tố Minh tộc, vì khiến chân giới thứ năm lại xuất hiện! Ta vốn không sai, dù thật sự sai nhưng người làm thành việc lớn mấy ai quân tử? Hy sinh vợ, hy sinh bạn thân, lợi dụng Tô Minh, những thứ này là số của các ngươi, bởi vì... Ta không có sai! Coi như kiếp này chết đi thì Tô Hiên Y trước giờ không sai!

Trong lòng Tô Hiên Y suy nghĩ, biểu tình dần dứt khoát, chuyện nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh. Khi kiếm của Tô Minh xé gió lao tới gần Tô Hiên lập tức tỉnh táo lại khỏi mờ mịt ngắn ngủi.

Tô Hiên Y nhìn chằm chằm ánh sáng tím trên kiếm của Tô Minh, dường như ánh sáng tím lấn át mọi thứ khác trong con ngươi của Tô Hiên Y nhưng cuối cùng thất bại, vì mắt y đốt cháy dã tâm, đốt cháy kiệt ngạo, kiêu ngạo của kiêu hùng. Đó là cho dù chết cũng phải đứng chết, tự tin tuyệt không nhận mình sai, là một loại tu vi đến trình độ như y tỏa ra ánh sáng mạnh nhất cuộc đời.

Tô Minh nhìn Tô Hiên Y, thanh kiếm tới gần chợt khựng lại, vì trước mũi kiếm của hắn là Tam hoàng tử, hoặc nên nói là Lôi Thần. Lôi Thần chợt xuất hiện che trước kiếm của Tô Minh, che trước mặt Tô Hiên Y.

Lôi Thần im lặng, Tô Minh cũng vậy, hai người nhìn nhau, cách một thanh kiếm như cách biệt một kỷ nguyên, dường như mọi thứ thơ ấu giờ biến thành khoảng cách một kiếm này.

Thật lâu sau, Tô Minh nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn.

Lôi Thần nhìn Tô Minh, khẽ thở dài:

- Nàng là đàn bà của ngươi, ta biết ngươi sẽ đến.

Tô Minh lại nói:

- Cảm ơn.

Lôi Thần im lặng, lắc đầu:

- Đó là A Công của ta, ngươi không cần cảm ơn.

Tô Minh nói hai tiếng cảm ơn, người ngoài không nghe hiểu, chỉ mình Lôi Thần biết. Câu cảm ơn thứ nhất là vì Lôi Thần mặc kệ A Công mang Vũ Huyên đi. Câu cảm ơn thứ hai là khi A Công bị tơ năm tháng trói, Lôi Thần ngưng tụ một lũ thần thức chỗ A Công, không để cho A Công xảy ra điều gì ngoài ý muốn, dù đối pưhương là Thần Hoàng. Người ngoài không nhìn ra nhưng khi Tô Minh thấy A Công liền cảm nhận thần thức của Lôi Thần trên người ông.

Tô Minh im lặng một lúc, nhìn Lôi Thần, biểu tình phức tạp, lại nói:

- Cảm ơn.

Lần này Lôi Thần không đáp, im lặng. Lôi Thần hiểu Tô Minh cảm ơn là trong Tang Tương đại giới gã đã không nói chuyện Tô Minh cho người khác biệt.

Lúc trước bóng đỏ nói chỗ này có hai người rưỡi, một là Tô Minh, một nửa là A Công, một người khác là Lôi Thần. Lôi Thần giống như Tô Minh đã dung hợp bản thân khác, có tư cách xuyên qua hai giới tương lai quá khứ, có thể bất diệt trong tai kiếp.