Cầu Ma

Chương 1301: Ta, đến đây!

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Một chưởng này đứt tuổi thọ của ngươi, đoạn hồn ngươi, như bèo không căn, không còn nhân quả, cũng mất đi luân hồi, đây là trừngp hạt ngươi khiến Tô ta gọi là cha.

Tô Hiên Y lại biến sắc mặt, đến lúc này y mới phát hiện trong người đau đớn khó tả. Đau nhức như có một gốc thực vật sinh trưởng trong người, Tô Hiên Y hoảng sợ nội thị nhìn. Tô Hiên Y thấy hồn biến nửa trong suốt, rất yếu ớt, trên người y tán loạn khí huyết, dường như bị hình cắn nuốt, càng suy yếu hơn.

Mắt Tô Minh lóe sát khí:

- Ngươi có thể lợi dụng ta, dù trong hư vô ngưng tụ hồn ta để ngươi sử dụng, cùng con ngươi trưởng thành, để lại nô ấn trên người ta, khiến ta luôn là nô bộc của ngươi. Ngươi có thể, nhưng ngươi không nên lan tràn lợi dụng này đến người bên cạnh ta, lợi dụng Vũ Huyên…

Khi nói câu này, Tô Minh lắc người đạp tới một bước, chớp mắt tới gần Tô Hiên Y.

Con ngươi Tô Hiên Y co rút, lập tức lùi lại, trên mặt lộ ra dữ tợn cùng điên cuồng, tay phải lại bóp cổ ngọc, tiếng két két vang vọng. Cổ ngọc bị Tô Hiên Y bóp thành hai nửa, bên trong có ý chí kinh người bùng phát, khoảnh khắc vòng quanh y.

Ý chí này ẩn chứa hồng hoang, năm tháng tang thương. Ý chí này không phải thuộc bản kỷ, đó là cảm giác cổ xưa chỉ nhất kỷ trước mới có, ý chí mạnh mẽ, trong chớp mắt có thể so với khi Tô Minh đoạt xá Đạo Thần chân giới. Đây là ý chí thuộc về cường giả tuyệt đỉnh, vượt qua lão quái bất khả ngôn của nhất kỷ trước. Người này chưa chết, nên ý chí của y mới hùng hồn như vậy, tràn ngập sức sống bất diệt, nhưng trong đó ẩn chứa tử khí đậm đặc.

Ý chí này xuất hiện khiến hư không quanh Tô Hiên Y vặn vẹo, biến thành khuôn mặt tang thương, gương mặt có dấu vết năm tháng cực kỳ dữ tợn, hai mắt đỏ thẫm. Khuôn mặt xuất hiện ngửa đầu rít gào, phát ra tiếng điên cuồng kinh thiên động địa. Ý chí này lần đầu tiên xuất hiện trong bản kỷ, khiến ý chí Minh Hoàng chân giới đang nhanh chóng tan biến phải run rẩy, khiến toàn Tam Hoang như tập trung mọi ánh mắt tại đây.

Đây là lần đầu tiên đám lão quái dung hợp một bản thân khác ngủ say thật sự lộ ra hơi thở trước thế gian. Đây không phải là phân thân của đám Đế Thiên, dù sao chỉ là phân thân, đây là ý chí thật sự của người này, toàn bộ ý chí.

Lần đầu tiên đôi mắt Tô Minh khác đi, dù là hắn cũng không ngờ Tô Hiên Y có loại cổ ngọc như vậy, nhưng dù ý chí này có thể so với một chân giới thì đối với Tô Minh vẫn không chịu nổi một kích.

Tay phải Tô Minh đụng vào khuôn mặt do ý chí biến ảo, khuôn mặt kia ngừng tiếng gào, biểu tình lộ ra điên cuồng khó tin, gầm rống trấn áp Tô Minh. Tô Minh hừ lạnh, ý chí Đạo Thần, tiên Tung, Cương Thiên và một phần ý chí Minh Hoang ngưng tụ lại, đè ép ý chí không biết lượng sức mạnh này.

Đây là ý chí cùng ý chí va chạm, một cuộc chiến lực lượng giữa người trưởng thành và con nít.

*Ầm!*

Tiếng nổ vang vọng toàn tu chân tinh, truyền ra trời sao, quanh quẩn tám hướng. Khuôn mặt do ý chí biến thành vòng quanh ngoài người Tô Hiên Y lập tức vỡ thành bốn, năm mảnh, như có cuồng phong càn qưét cuốn nó tan biến.


Tay phải Tô Minh lại ấn vào ngực Tô Hiên Y, gã liên tục hộc mười ngụm máu, người lùi nhanh ra sau, mặt trắng bệch, lần đầu tiên trong mắt lộ ra sợ hãi.

Tô Minh nhìn mặt Tô Hiên Y trắng bệch, khẽ nói:

- Một chưởng này trấn tu vi của ngươi, phế đi khí huyết, hủy thần thức.

Mắt Tô Minh lộ sát khí:

- Ngươi có thể lợi dụng ta ôn dưỡng Diệt Sinh chủng nhưng ngươi không nên… khiến Vũ Huyên tiếp tục đi con đường của ta, trả giá mọi thứ cho Diệt Sinh chủng, ngươi thậm chí lo nàng phản kháng giãy dụa mà giam cầm suy ghĩ, linh hồn, ký ức, kết hợp với con ngươi để Diệt Sinh chủng hoàn chỉnh.

- Ngươi không nên như vậy, rồng có nghịch lân, con người cũng vậy. Mấy lần ngươi đụng vào nghịch lân của ta, ngươi nói xem ta sẽ chấm dứt đoạn ân oán này như thế nào?

Mắt Tô Minh lộ sát khí, khoảnh khắc sát khí xuất hiện, hắn lại đạp bước lao hướng Tô Hiên Y.

Tô Minh chôn giấu sát khí này từ rất lâu rồi, từ khi biết mọi thứ chỉ là giả dối, từ khi hắn cảm thấy mình thật buồn cười đã sinh ra sát cơ mãnh liệt với Tô Hiên Y. Bây giờ sát khí tích lũy thật dày rốt cuộc bùng phát. Khi mắt Tô Minh lộ sát khí, thân thể hắn như lưỡi dao lấy mạng chớp mắt tới gần Tô Hiên Y.

Tô Hiên Y cười thảm, nhìn Tô Minh tới gần, nụ cười ẩn chứa dữ tợn, bất chấp tất cả, hai nửa cổ ngọc trong lòng bàn tay lại bị y bóp nát.

Khoảnh khắc cổ ngọc nát, giọng Tô Hiên Y khàn khàn thê lương phát ra:”

- Dịch mặc khả!

Ba chữ kia như chú ngữ, nhưng càng giống một cái tên, cái tên hoàn toàn khác cách phát âm của người bản kỷ, hoặc nên nói đây là tên của cường giả trong kỷ nguyên trước.

Khi ba chữ kia phát ra từ miệng Tô Hiên Y, có tiếng nổ kinh thiên động địa. Toàn Minh Hoàng chân giới run lắc dữ dội, toàn tam hoang trong một giây như có gì khác đi. Ngay sau đó, Minh Hoàng bản tinh trời sụp đất nứt, một khe hở to lớn chợt xuyên qua toàn tinh cầu, lan tràn tới biển, khiển nước biển dậy sóng, trong khe nứt mặt đất có tiếng gầm trầm đục. Khi thanh âm vang lên, sau lưng Tô Hiên Y chợt có bàn tay do sương đỏ tổ thành vươn ra từ hư không chộp gã di chuyển, dùng lực lượng mu bàn tay đối kháng một chỉ Tô Minh tới gần.

Tiếng nổ kinh thiên động địa, sương đỏ nhanh chóng tan biến nhưng đỡ lại một chỉ của Tô Minh. Cứu Tô Hiên Y xong sương này cũng tan biến, nhưng tiếng gầm từ khe nứt dưới đất càng mãnh liệt hơn. Tiếng rống vang vọng, khi bầu trời trở thành màu đỏ, toàn tu chân tinh biến thành đỏ rực, tinh cầu như đồng hóa măut trời thành màu đỏ, sắc hồng lan tràn hướng trời sao.


Theo màu hồng lan tràn, tiếng gầm rống vang vọng, một bóng người đỏ rực nhảy ra khỏi dưới biển và khe hở. Bóng dáng ấy xuất hiện, nước biển lăn lộn, tiếng nổ ngập trời. Tốc độ của bóng dáng ấy kinh khủng, trong chớp mắt đã xuất hiện trên trời, túm lấy Tô Hiên Y.

Đó là người đàn ông trung niên mắt đỏ thẫm lộ ra điên cuồng, toàn thân toát ra ý máu tanh đậm đặc. Người này ở trần, người có mấy vết sẹo, những vết sẹo biến thành khí diễm hung thần mãnh liệt bao phủ trời đất.

Bóng như phát điên, gầm rống:

- Là ai khiến bản hoàng trước tiên thức tỉnh, là ai quấy rầy đại kế bất diệt của bản hoàng, là ai dám chọc đến đệ tử của bản hoàng? Chết tiệt, mọi thứ đáng chết, tất cả sinh linh phải chết, chết, chết, chết!

Bóng dáng kia cúi đầu, ánh mắt quét qua mọi người trên cổ thụ, hễ ai va chạm ánh mắt với gã thì máu đảo ngược, đôi mắt tràn ngập tơ máu, cảm giác như thân thể sắp nổ tung.

Trừ Tô Minh, trừ Vũ Huyên được hắn bảo vệ, trừ A Công, trừ Tam hoàng tử.

Chỉ có bốn người, dù là Thần Hoàng Viêm Bùi cũng run rẩy tâm hồn, trong óc nguyền rủa hai Thần Hoàng khác ở Ám Thần, ba cường giả bất khả ngôn ở Nghịch Thánh.

Thần Hoàng Viêm Bùi vốn tưởng lần này bước vào Tam Hoang là đã giành được cơ hội, nhưng đầu tiên là gặp Tô Minh khiến gã thấy khủng bố, giờ nhìn lão quái người đầy ánh sáng đỏ này, dù ai đều có năng lực đánh chết gã. Bây giờ Thần Hoàng Viêm Bùi vào Tam Hoang đâu phải là cơ hội gì, đây rõ ràng là hiểm địa hơi sơ sẩy là sẽ chết ngay.

Bóng dáng đỏ điên cuồng rít gào:

- Không ngờ tại đây nhìn thấy hai đạo hữu hoàn chỉnh, còn có một người dù cách dùng không đúng nhưng cũng tương tự. Tuy nhiên, các ngươi không vì vậy có tư cách quấy rầy kế hoạch của ta, khiến ta trước tiên thức tỉnh!

Trời đất chấn động, mưa to ào ạt, nước mưa đều là màu đỏ, thậm chí biển bên dưới chớp mắt biến thành biển đỏ.

Tô Minh nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Khi tiếng hừ vang lên, bóng dáng đỏ trên trời khựng lại, nhìn hướng Tô Minh, chợt biến mất.

Khi gã biến mất, thân hình Tô Minh bỗng hóa hư vô, tiếng nổ liên tục truyền ra từ giữa không trung. Mỗi một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến khung trời sắp tan vỡ, trời đất sắp sụp xuống. Giữa không trung, bóng dáng đỏ lộ ra, nhanh chóng thụt lùi, biểu tình nghiêm túc, chiến ý mãnh liệt, điên cuồng. Khóe miệng gã tràn máu, ngực lõm vào nhưng ý chí và điên cuồng càng ngạo nghễ.

Bóng dáng đỏ gầm lên:

- Chắc ngươi là cường giả mạnh nhất kỷ này? Ta cảm nhận được từ người của ngươi có ý chí chân giới chết tiệt!

Tô Minh bước ra từ không trung, mặc áo trắng, mái tóc dài, biểu tình lạnh nhạt, mắt lạnh băng.

Khi Tô Minh và bóng dáng đỏ đánh nhau thì bên dưới, mặt biển trở thành màu đỏ có một thanh niên mặc áo dài, biểu tình bình tĩnh từng bước đạp trên mặt biển. Y đi qua đâu là người ta sẽ thấy y và thế giới thật hòa hợp.

Y không ngẩng đầu nhìn bầu trời, đi tới cổ thụ, đứng trên mặt biển, nhìn cổ thụ, khẽ thở dài.

- Ta đến rồi.