Cầu Ma

Chương 1287: Hiện tại công bằng

Theo âm thanh của Viêm Bùi Thần Hoàng khuếch tán, uy áp phủ xuống Đạo Thần Chân Giới bị tản ra không ít chỉ trong tích tắc. Đây là tu vi Bất Khả Ngôn của bản thân Viêm Bùi Thần Hoàng tạo thành thần thức kinh thiên, trong chớp mắt quét ngang nơi này đã đạt tới lực lượng đủ để khiến tất cả tu sĩ hoảng sợ.

Toàn bộ tu sĩ khẽ nới lỏng trong nháy mắt, trong thần sắc lập tức lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Bọn hắn biết Hoàng của bọn hắn đang ở bên cạnh bọn hắn. Bọn hắn có tự tin chỉ cần Hoàng ở đây, như vậy thế gian này sẽ không có bất kỳ tồn tại nào có thể quấy nhiễu bọn hắn.

Tất cả tồn tại đều bị uy áp đến từ trận doanh Ám Thần hoặc tử vong, hoặc trốn tránh. Bọn hắn tự tin bất cứ địch nhân nào cũng không thể có lựa chọn thứ ba.

Giờ phút này, tu sĩ trận doanh Nghịch Thánh cũng dần dần buông lổng, tâm lý hoảng sợ dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù không cùng một phe cánh với Ám Thần nhưng bọn hắn cũng tin chắc rằng trên thế gian này, tồn tại duy nhất có thể đối kháng với Ám Thần chỉ có Nghịch Thánh bọn hắn!

Về phần chín người áo bào trắng không có mặt, giờ phút này cũng buông lỏng tâm thần, thay vào đó là vẻ dữ tợn. Trong chớp mắt, trên người bọn hắn bộc phát ra thứ không phải tu vi, mà là Linh Tiên Ý!

Bọn hắn được gọi là Thượng Tôn. Bọn hắn có địa vị gần với tam thánh Tam Hoàng, bọn hắn là Linh Tiên đến từ Ám Thần và Nghịch Thánh!

Còn có mười hắc bào nhân bên cnạh Viêm Bùi Hoàng, hiện tại cũng buông lỏng áp lực, nhưng rất nhanh chóng đã bộc phát tu vi ngập trời. Mười người này, mỗi người đều tiếp cận rất rất gần Bất Khả Ngôn!

Vẻ cười lạnh xuất hiện trên khóe miệng Viêm Bùi Thần Hoàng. Hắn có tự tin bản thân ở thế giới này là vô địch. Cho dù gặp được Linh Tiên của Tam Hoang Đại Giới, hắn cũng có tự tin quét ngang. Bởi vì hắn là Bất Khả Ngôn, bởi vì hắn là Viêm Bùi Thần Hoàng!

- Không biết tự lượng sức mình. Cút ra khỏi nơi này! Sau này nơi ở của bổn hoàng không thể lộ ra chút khí tức nào. Nếu không, không cần biết ngươi là ai, cho dù ngươi là một phần của ai, bổn hoàng cũng không ngần ngại để một Linh nô bên cạnh!

- Tu sĩ Ám Thần Nghịch Thánh, tiêu diệt hết Đệ Cửu Phong! Bổn hoàng muốn tông môn này phải bị tiêu diệt toàn bộ!

Viêm Bùi Thần Hoàng lạnh lùng mở miệng. Âm thanh của hắn vang vọng cả Đạo Thần Chân Giới chỉ trong tích tắc. Tay trái của hắn cầm lấy chén rượu đặt lên khóe miệng, mang theo vẻ ngạo nhiên và tùy ý thưởng thức một ngụm.

Nhưng ngay trong chớp mắt một ngụm rượu nhỏ này rơi vào trong miệng Viêm Bùi Thần Hoàng…

Thần sắc Tô Minh bình tĩnh. Hắn nhìn Viêm Bùi Thần Hoàng không xa một cái. Đối với hắn, cái gọi là Thần Hoàng đều không đáng nhắc tới. Tay phải của hắn lại chúi xuống dưới lần nữa.

Lần chúi xuống trước chẳng qua chỉ là một chút trấn áp rất nhỏ của Tô Minh mà thôi. Hiện tại chúi xuống mới là chân chính để Đạo Thần Chân Giới trầm trọng gấp đôi!

Gần như là trong chớp mắt tay phải Tô Minh chúi xuống, Đạo Thần Chân Giới bỗng nhiên xuất hiện sóng gợn vô hình. Theo sóng gợn khuếch tán, trong nháy mắt liền tràn ngập cả Đạo Thần Chân Giới. Trong nháy mắt, khí tức của một chân giới khác cũng phủ xuống.

Đó là Tiên Tông Chân Giới!


Loại trấn áp này của Tô Minh thực tế là một loại phong ấn, phong ấn tương tự tu vi của Ám Thần Nghịch Thánh khuếch tán ra Đệ Cửu Phong. Mà nguyên lý phong ấn là khiến Đạo Thần Chân Giới trầm trọng. Mà phương pháp khiến Đạo Thần Chân Giới trở nên trầm trọng, đơn giản nhất chính là để một chân giới khác xuất hiện ở đây, dung hợp với Đạo Thần, đương nhiên sẽ trầm trọng.

Theo Tiên Tông Chân Giới phủ xuống, âm thanh nổ vang liên tục vang vọng, sóng gợn khuếch tán. Đạo Thần Chân Giới trực tiếp trầm trọng, trầm trọng tới mức khó có thể hình dung. Trong nháy mắt này, toàn bộ tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh chấn động thân thể mãnh liệt, toàn bộ thân thể đều mạnh mẽ trầm xuống. Trong thân thể không ngừng xuất hiện tiếng động, tu vi đã bị áp chế ba thành chỉ trong nháy mắt!

Đây là ba thành tu vi của tất cả mọi người, bao gồm chín Linh Tiên áo bào trắng cũng đều bị trầm trọng đè ép. Toàn thân bọn hắn run rẩy, Linh Tiên Ý cũng bị áp chế ba thành!

- Càn rỡ!

Viêm Bùi Thần Hoàng biến sắc. Nhưng ngay trong tích tắc mở miệng, chén rượu trong tay hắn phịch một tiếng rồi chia năm xẻ bảy vỡ vụn. Rượu rơi xuống trôi lơ lửng trước người hắn. Biển xương trắng xung quanh hắn chấn động rầm rầm, xuất hiện dấu hiệu muốn rời rạc. Mười hắc bào nhân xung quanh cũng gầm nhẹ cùng lúc, thân thể run rẩy. Mọi người lập tức vận chuyển tu vi chống cự nhưng cũng không có chút tác dụng nào, toàn bộ bị áp chế ba thành tu vi.

Khi bọn hắn hoảng sợ, trong mắt Viêm Bùi Thần Hoàng lộ ra sát cơ. Toàn bộ tu vi Bất Khả Ngôn buông thả ra, trực tiếp tạo thành một trận gió lốc xoáy khổng lồ ùng ùng vang vọng xung quanh hắn, mạnh mẽ khuếch tán về tám hướng. Nhưng nơi đi qua, toàn bộ uy áp đều tiêu tán. Càng trong chớp mắt này, Viêm Bùi Thần Hoàng cũng chậm rãi đứng lên từ trên ghế trên biển xương trắng. Tay phải của hắn vung lên. Một thanh cốt mâu liền xuất hiện trong tay của hắn chỉ trong nháy mắt. Sau khi bị hắn nắm chặt, tu vi của hắn lại bộc phát lần nữa.

- Ngươi đã muốn chết, như vậy bổn hoàng sẽ thành toàn cho ngươi! Đúng là hạng người đạo chích chỉ biết giấu diếm, hiện thân cho bổn hoàng!

Nói xong, thân thể Viêm Bùi Thần Hoàng liền tiến về phía trước một bước. Cước bộ còn chưa rơi xuống đất, cốt mâu trong tay phải hắn đã bộc phát ra cốt mâu màu trắng bao phủ cả toàn bộ Đạo Thần Chân Giới chỉ trong chốc lát. Dường như vô số cốt mâu khó có thể tính toán đều tràn ngập mỗi một góc nhỏ của Đạo Thần Chân Giới. Dường như hắn muốn hủy diệt tính mạng trong chân giới này cũng chỉ ở trong một ý niệm.

Nhưng ngay trong tích tắc cước bộ của Viêm Bùi Thần Hoàng sắp rơi xuống, Tô Minh đang đứng ở nơi hắn không nhìn thấy, thần sắc lạnh nhạt nhìn tay phải đang chúi xuống hết. Cả quá trình thực tế chẳng qua là Tô Minh làm động tác giơ tay phải lên rồi áp xuống dưới. Giờ phút này, trong nháy mắt hoàn thành, Cương Thiên Chân Giới phủ xuống!

Theo Cương Thiên Chân Giới phủ xuống, Đạo Thần Chân Giới ngập tràn sóng gợn. Vô số sóng gợn lần lượt thay đổi vang vọng, giống như đã tạo thành một cái lưới lớn dung hợp tam đại chân giới, hóa thành uy áp chẳng khác gì tam đại chân giới cùng nhau phủ xuống, tạo thành cảm giác trầm trọng như vậy.

Gần như trong một tích tắc, gần như toàn bộ tu sĩ đến từ Ám Thần Nghịch Thánh đều phun ra một ngụm tiên huyết. Theo bọn hắn phun ra máu tươi, toàn bộ bọn hắn cũng cảm nhận được trong một chớp mắt này, dường như thân thể bọn hắn như bị vạn sơn áp đỉnh. Linh hồn bọn hắn lập tức bị trấn áp khiến sáu thành tu vi của bọn hắn trực tiếp ảm đạm như bị phong ấn, chỉ có thể phát huy tối đa được bốn thành!

Thậm chí có không ít người trực tiếp rơi xuống cảnh giới. Nhất là chín lão giả áo bào trắng không mặt kia, toàn bộ thân thể bọn hắn đều run rẩy, trên khuôn mặt trống rỗng rõ ràng xuất hiện ngũ quan. Dường như tu vi có thể che đậy hình dáng của bọn hắn đã bị mạnh mẽ tróc ra. Mà bởi vì bọn hắn là Linh Tiên nên cũng cảm nhận được uy áp mãnh liệt hơn. Giờ phút này, cả đám đều phun ra máu tươi, thân thể loạng choạng lùi lại, cũng bị giảm mất sáu thành.

Mười hắc bào nhân xung quanh Viêm Bùi Thần Hoàng cũng đều phun ra máu tươi, tu vi giảm xuống chỉ trong nháy mắt, khí tức tản mát ra tương đối suy yếu. Bọn hắn cũng không có ngoại lệ, toàn bộ đều bị giảm mất sáu thành tu vi lực lượng.

Một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng Viêm Bùi Thần Hoàng. Thần sắc của hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, đang muốn ném trường mâu trong tay ra, chân giơ lên đang muốn để xuống, thậm chí âm thanh dữ tợn của hắn còn vừa vặn truyền ra khỏi miệng.

- Ngươi…

Trong chớp mắt âm thanh này xuất hiện, chỉ nói một chữ, nhất thời thần sắc Viêm Bùi Thần Hoàng bỗng nhiên biến đổi. Hắn mở to mắt ra. Thần sắc tàn nhẫn liền biến mất chỉ trong tích tắc, thay vào đó là vẻ hoảng sợ lần đầu tiên. Chân phải của hắn không thể nào để xuống, trường mâu trong tay hắn không thể nào đánh ra. Bởi vì giờ phút này, trong tích tắc ý chí của Tam Đại Chân Giới phủ xuống, thân thể của hắn như bị oanh kích khiến khóe miệng xuất hiện máu tươi.


Nhưng đối với hắn, những chuyện này còn không coi là gì. Chân chính khiến Viêm Bùi Thần Hoàng hoảng sợ chính là giờ phút này, hắn cảm nhận được ở hư vô xa xa đằng trước đang có ánh mắt nhìn về phía hắn.

Ánh mắt kia mang theo vẻ lạnh lùng mà hắn đã từng nhìn qua. Lạnh lùng lộ ra vẻ cao quý khó có thể hình dung, dường như là ý chí mạnh nhất toàn bộ thế giới. Chẳng qua chỉ một cái lạnh lùng đã khiến bản thân Viêm Bùi Thần Hoàng có cảm giác sắp bị phá hủy.

Cảm giác như vậy, hắn chỉ cảm nhận được ở trong trận doanh Ám Thần, cho dù là ba người Thần Hoàng bọn hắn thì tất cả đều phải cách mỗi ngàn năm đi cúng bái Thần Mộ. Trong vô số thi thể ngủ say không biết đã tồn tại bao lâu, hắn đã cảm nhận được trên người ba thân thể mạnh nhất đang ngủ say ở đó.

Theo truyền thuyết Ám Thần bọn hắn, ba thân thể đang ngủ say chính là lão quái vẫn còn sống sót không biết từ bao nhiêu kỷ trước!

- Các…

Tâm thần Viêm Bùi Thần Hoàng run rẩy, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ, dù lấy định lực của hắn thì cũng khó che giấu được. Trong nháy mắt đang muốn mở miệng, phía sau hắn lại truyền đến một âm thanh lạnh lùng:

- Trước ngươi nói ta muốn tìm chết?

Âm thanh này tới vô cùng đột ngột, khiến thân thể Viêm Bùi Thần Hoàng run lên, theo bản năng đang muốn giải thích thì âm thanh kia lại truyền đến.

- Ngồi xuống, theo ta lịch lãm trận sinh tử này. Những người này của ngươi cũng không tệ lắm, cũng có chút không công bằng.

- Dạ!

Viêm Bùi Thần Hoàng căn bản không có tư cách và dũng khí từ chối, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ có thể biến thành một âm thanh cung kính như vậy. Thậm chí hắn còn không dám quay đầu, thu hồi cốt mâu trong tay lại, trong lòng khẩn trương mà từ từ ngồi xuống.

Giờ phút này, mười hắc bào nhân bên cạnh biển xương xung quanh cũng đều run như cầy sấy, thu liễm khí tức, lộ ra vẻ cung kính lớn nhất, không dám nhìn Tô Minh nơi đó chút nào.

Thực lực chính là tất cả!

- Nhưng hiện tại đã công bằng rồi, có thể khai chiến.

Tô Minh bình tĩnh mở miệng, ngồi trên chiếc ghế trên biển xương vốn thuộc về Thần Hoàng. Hắn dựa vào đó, tay phải chống lên trán, nhìn về phía Đệ Cửu Phong.

Phía dưới hắn, Viêm Bùi Thần Hoàng ngồi thẳng, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở. Hắn nhìn tu sĩ Nghịch Thánh Ám Thần, ngẫm lại lời nói của Tô Minh lúc trước, lập tức hiểu được đây là đối phương lấy người của hắn để tôi luyện Đệ Cửu Phong.

- Sao?

Tô Minh liếc nhìn Viêm Bùi Thần Hoàng.

Trong lòng Viêm Bùi run lên, cảm nhận được bất mãn đến từ người phía sau. Giờ phút này, hắn cắn răng một cái, truyền ra phong mệnh Thần Hoàng của hắn với tu sĩ Nghịch Thánh Ám Thần nơi xa.

- Tiến vào Đệ Cửu Phong khai chiến!

Trong tích tắc âm thanh gào thét này vang vọng, cho dù bản thân tu sĩ Ám Thần Nghịch Thánh này có muốn hay không, cho dù giờ phút này bọn hắn đã bị phong ấn sáu thành tu vi, nhưng Viêm Bùi Thần Hoàng đã hạ lệnh, bọn hắn nhất định phải đánh!