Cầu Ma

Chương 1273: Cuộc chiến số mệnh

Một cuộc chiến số mệnh đang xảy ra ở bên trong chân giới Cương Thiên. Hai mắt của Tô Minh và người giống hắn đang nhìn nhau chằm chằm, đều thấy được vẻ kiên quyết ở trong mắt nhau.

Không cần nói lời gì, không cần ra tay dò xét thử, bọn họ cứ cách tinh không như vậên lặng đối diện.

Tất cả đều thu vào trong mắt.

Vì muốn mình trở nên mạnh hơn, vì muốn bảo vệ những người thân của mình, vì muốn tồn tại ở hạo kiếp này, vì tuyệt đối không thể để một màn Thiên Cơ xảy ra, Tô Minh nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Hắn không có sự lựa chọn nào khác. Trở thành người mạnh nhất trong đất trời này chính là con đường duy nhất mà hắn phải đi.

Dung hợp một người giống mình ở trong giới này giống như hợp hai người trong gương và ngoài gương lại thành một. Ngưng tụ lực hai giới, khiến cho tự thân trở nên hoàn mỹ, sau đó đạt được lực lượng vận mệnh chúa tể, đấy chính là sự lựa chọn của Tô Minh.

Vì muốn người yêu của mình thức tỉnh, vì muốn ý chí Tang Tương phải thỏa mãn yêu cầu của mình, vì muốn bản thân trở nên mạnh hơn để có thể giảm bớt sự cắn trả, thậm chí còn có thể làm mất đi sự cắn trả. Chiến ngũ tệ tam khuyết, nghịch hành mà lên, đây là lựa chọn của một Tô Minh khác trong giới này.

Hắn không có con đường khác, chỉ có một con đường này. Trên thực tế, ý chí Tang Tương cho hắn hai con đường, nhưng chắc chắn hắn sẽ không lựa chọn con đường đầu tiên. Trong đất trời này, cho dù là có hai đại giới Tang Tương và Tam Hoang thì cũng chỉ có thể có một Tô Minh.

Đây là lựa chọn của hắn!

- Nơi này là Tang Tương đại giới, lại còn có ý chí Tang Tương. Ta không thể dung hợp người này ở đây, như vậy... Bị hắn dung hợp có sao! Ta chính là hắn, hắn chính là ta. Ở giới này ta có Vũ Huyên làm vợ, ở thế giới của hắn nhất định cũng có Vũ Huyên, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Vũ Huyên chết đi. Đây là cuộc chiến số mệnh, số mệnh của ta và hắn cũng có thể nói là … số mệnh của chúng ta!

Một Tô Minh khác ở giới này là một trong Tam đại Tang Tử, ánh mắt thiêu đốt nhìn Tô Minh.

- Thập điệu vong!


Theo lời nói của hắn vang vọng, hồn của mười người mạnh nhất ở xung quanh hắn bỗng nhiên phân tán ra, trong tích tắc đã cất bước tản ra bốn phía, xuất hiện ở tám phương Tô Minh, hợp thành phong tỏa mạnh nhất, bao phủ phiến tinh không này.

Dường như trong tích tắc hồn của mười người vờn quanh bốn phía, bọn họ đồng loạt khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm ấn quyết, đặt tại bộ ngực của mình. Lập tức đỉnh đầu của toàn bộ mười người này vung lên, trong mắt có ánh sáng lóng lánh.

- Hết thảy hư vô, bởi vì là hư vô cho nên không tồn tại.

- Hết thảy không tồn tại bởi vì oán nam cho nên trở thành hư vô...

- Hết thảy hư vô, hết thảy không tồn tại, bởi vì tồn tại, bởi vì không phải là hư vô, cho nên tế mười tám lần, thành mười tám... Linh ngục!

Tiếng lẩm bẩm mang theo luồng tang thương cổ xưa. Trong tích tắc vang vọng ở trong tinh không nơi này, lập tức từ trên người mười người này tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này càng lúc càng mạnh, như mười sợi tơ sáng lần lượt thay đổi, trong tích tắc đã tạo thành Tháp Cơ, mỗi lúc lại tầng tầng chồng thêm. Chỉ trong vài hơi thở, lập tức một tòa tháp cao được tạo thành từ mười sợi tơ ánh sáng đứng vững vàng ở trong tinh không.

Tòa tháp này có mười tám tầng, phát ra u quang bao phủ Tô Minh ở bên trong. Trong nháy mắt đã ngưng tụ, hóa thành thực chất, trở thành một tòa Cổ Tháp tràn đầy tử khí!

- Tô, hôm nay ta và ngươi đánh một trận. Đây chính là số mệnh. Ngươi có dám tiến hành cuộc chiến số mệnh cùng ta ở trong Thập Bát Linh Ngục này không?

Một Tô Minh khác, người thanh niên là một trong Tam đại Tang Tử vung tay áo lên, nhẹ nhàng nói với Tô Minh.

Vừa dứt lời, thân thể người này lập tức lao nhanh về phía Tô Minh. Nơi hắn đi qua, dưới chân như nổi lên biển lửa, quét ngang tám phương. Phía sau là biển lửa hừng hực cuốn động, tạo thành một con bướm lửa khổng, lao thẳng về phía Tô Minh ở tầng linh ngục thứ nhất.


Tô Minh ngẩng đầu, trong mắt dạt dào chiến ý. Hắn không nói lời nào mà là dùng hành động để diễn tả sự tôn trọng của mình đối với giới linh lần này. Đó chính là... Toàn lực đánh một trận.

Thoáng một cái, Tô Minh cũng lao nhanh về phía người giống mình kia. Trong nháy mắt tới gần, hai người đồng loạt tung ra một quyền. Lập tức có tiếng nổ vang ngập trời đến từ biển lửa phía sau Tang Tử. Con bướm lửa lao thẳng về phía Tô Minh, trong tích tắc đến gần, nó lập tức bộc phát ra lực tu vi mạnh mẽ, có thể so với Ngọc Đế.

Ở trong tiếng nổ vang này, ý chí của Tô Minh bỗng nhiên tỏa ra khiến tháp cao chấn động, tầng thứ mười tám nổ tung. Tang Tử, một Tô Minh khác ở giới này phun ra một ngụm máu tiên, thân thể lui về phía, thoáng một cái đã bước vào mười bảy. Hắn giơ tay phải lên đưa ra một quyền, lập tức gió lớn gào thét, vô số luồng gió tạo thành lưỡi dao sắc bén, vòng quanh con bướm lửa rồi lao thẳng về phía Tô Minh.

Hai mắt của Tô Minh chợt lóe lên. Trong tích tắc, ý chí của Tô Minh bỗng hóa thành một bàn tay cực lớn, ầm ầm lao về phía con bướm lửa kia.

Tiếng nổ vang ngập trời. Trong tích tắc, tầng mười bảy, tầng mười sáu... cho đến tầng linh ngục thứ bảy đều nổ tung, vỡ vụn. Tất cả đều bị ý chí hóa thành bàn tay lớn của Tô Minh đánh tan vỡ. Tang Tử kia không ngừng rút lui, hai mắt đỏ ngầu, phun ra máu tươi. Lúc hắn ngửa mặt lên trời kêu lớn, lập tức ở phía sau hắn ngưng tụ ra một con bướm lớn. Con bướm này vừa xuất hiện, lập tức khuếch tán ra luồng khí tức kinh khủng, có thể so với ba lần linh tiên.

Con bướm nay tung cánh, trong tích tắc đã bay tới gần Tô Minh. Trong tích tắc va chạm, lập tức truyền ra tiếng nổ cực lớn, rung trời chuyển đất. Con bướm kia nổ tung, chia năm xẻ bảy. Toàn bộ tầng linh ngục thứ bảy, tầng thứ sáu... cho đến tầng thứ hai đều nổ tung, chỉ còn lại tầng linh ngục thứ nhất. Một tiếng gầm nhẹ truyền ra từ trong tầng linh ngục này. Tang Tử dang hai cánh tay ra, ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Đột nhiên thân thể hắn bốc cháy, sợi tơ tạo thành Thập Bát Linh Ngục, lao thẳng về phía người này.

Trong tích tắc sợi tơ sáng vờn quanh người này, lập tức tháp cao biến mất, Thập Bát Linh Ngục biến mất, chỉ còn lại Tang Tử hóa thân thành con bướm!

Hắn cúi mạnh đầu, trong nháy mắt đã lao về phía Tô Minh, trong miệng truyền ra tiếng rù rì quỷ dị.

- Điệu vong thành tộc!

Trong tích tắc những lời này truyền ra, lập tức thân thể của mười người vờn quanh Tô Minh đồng loạt chấn động, cúi đầu lẩm bẩm.

- Hết thảy tồn tại, bởi vì vốn là tồn tại, cho nên có thể mất đi. Đây là mất...

- Hết thảy người chết, bởi vì kẻ sống tưởng niệm, cho nên chưa từng có suy nghĩ. Đây là ngươi...

- Điệu Vong Tộc, lấy suy nghĩ của kẻ sống, lấy người chết tồn tại, lấy truy tìm ngôi sao ký thác, lấy lực lượng kiếp này và kiếp sau, ngưng tụ thành hương khói. Dùng cái này... Hóa được thành mất, để cho kẻ tồn tại tiếp tục tồn tại, để cho kẻ chết đi… Trở về hư vô!