Cầu Ma

Chương 1266: Còn nữa không?

- Một trong ba Tang Tử... chính là ta ở thế giới này. Điều này cũng giải thích vì sao ta có thể xuyên qua lốc xoáy mà bước vào, còn lão giả Thiên Linh lại không thể bước vào. Bởi vì ở chỗ này có một... cái ta khác, có thể kết nối cùng ý chí Tang Tương. Trừ ý chí Tang Tương ra, Tang Tử là cao nhất ở nơi này.

Tô Minh khẽ nhắm hai mắt lại, trầm tư.

- Hai Tang Tử khác... là ai?

Tinh quang chợt lóe lên ở trong đôi mắt của Tô Minh. Hắn lại nghĩ tới một vấn đề khác.

- Nếu như một... cái ta khác ở nơi này có thể kết nối cùng Tang Tương, như vậy có phải là ta... cũng có thể không? Còn cả Đế Thiên núp ở bên trong lốc xoáy Âm Tử nữa. Có phải là hắn cũng có liên hệ với Tang Tương Đại Giới không? Tô Hiên Y, người này hùng tài đại lược, toan tính quá nhiều. Tuy nói hôm nay tu vi của ta đã vượt qua người này, nhưng vẫn không thể hiểu rõ ràng kế hoạch của hắn. Ta cảm giác, cảm thấy thiếu hụt một chút dấu vết vô cùng quan trọng… Liệu hắn có biết tồn tại Tang Tương Chân Giới không?

Trong đầu của Tô Minh lúc này có hàng trăm ý niệm chuyển đông nhưng trầm ngâm, cũng không nhìn thế lực ở trong Tam Đại Chân Giới ở trong mắt. Hắn chú ý nhất chính là Tam Đại Tang Tử có thể dùng thần thông ý chí Tang Tương.

- Nếu như... ta dẫn ngươi đi...

Trong lúc mơ hồ, tựa như Tiễn Thần nói điều gì đó. Tô Minh tạm dừng suy tư, ngẩng đầu nhìn về phía Tiễn Thần.

- Ta nói là nếu như ngươi muốn đến xem Bạch Tố thì ta... có thể dẫn ngươi đi tới chỗ ngôi sao nàng đang ở. Nhưng đã qua hơn nghìn năm, nàng là người phàm, hẳn là cũng đã chết sớm rồi.

Tiễn Thần không biết những chuyện mà Tô Minh đã trải qua. Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại ở năm đó, cho nên mới nói lời này.

Tô Minh trầm mặc một lát, tựa như nghĩ tới một số chuyện, sờ vào túi đựng đồ rồi gật đầu.

Thần sắc Tiễn Thần có chút phức tạp, khẽ thở dài. Hiển nhiên là đã hiểu lầm tình cảm giữa Tô Minh và Bạch Tố. Một lát sau, hai người hóa thành hai đạo cầu vồng, gào thét ở phía trên ngôi sao, trong nháy mắt đã đi xa.

Chân giới Cương Thiên tràn đầy tinh vân rực rỡ, từ xa nhìn lại cực kỳ xinh đẹp, còn có cầu vòng xuyên không tràn ngập. Tô Minh mang theo Tiễn Thần cất bước đến gần.

Với tu vi của Tiễn Thần bây giờ thì phải rất lâu mới có thể bước vào Cương Thiên. Nhưng Tô Minh cuốn động, trong tích tắc đã vượt qua.

Khoảng một canh giờ sau, Tô Minh và Tiễn Thần rời khỏi chân giới Tiên Tông, bước vào tinh không Cương Thiên.

Tinh không vô tận, hoàn toàn yên tĩnh, không nhìn thấy quá nhiều tu sĩ, ngay cả những tu sĩ tồn tại cũng không thể phát hiện ra thân ảnh của Tô Minh. Dưới sự chỉ dẫn của Tiễn Thần, qua thời gian hai nén hương, ở bên trong chân giới Cương Thiên, phía trước Tô Minh bỗng xuất hiện một ngôi sao màu lam.

Ngôi sao này rất đẹp. Sở dĩ nó có màu lam là bởi vì nước biển chiếm phạm vi hơn nửa tu chân tinh này. Ở trên đó có hai đại lục. Dựa theo chỉ dẫn của Tiễn Thần, thoáng một cái, Tô Minh đã phủ xuống ở trên đất liền phía bên phải, tại đỉnh một ngọn núi cao.

Gió núi gào thét mang theo một luồng lạnh lẽo. Nơi này là một mảnh tuyết trắng. Dõi mắt nhìn lại đất trời, tựa như có vô số bông tuyết bay xuống.

- Chính là ở trên phiến đại lục này. Ta nhớ năm đó, ở hướng kia chính là đô thành. phàm trần quốc độ.

Tiễn Thần hơi suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên chỉ về phía xa.


Tô Minh nhìn lại, thần sắc như thường, một hồi lâu sau lắc đầu.

- Quốc độ trải qua ngàn năm sẽ có thay đổi, nhưng ở chỗ đó không có...

Tô Minh nhắm nghiền hai mắt, thần thức tản ra, một lúc lâu sau mới mở mắt. Thần sắc hắn lộ ra vẻ phức tạp, xoay người thoáng một cái đã mang theo Tiễn Thần biến mất khỏi đỉnh núi đầy gió tuyết.

Hắn xuất hiện ở bên ngoài một sơn thôn. Sáng sớm, khói bếp lượn lờ khắp nơi này, thỉnh thoảng lại có tiếng chó cắn truyền ra, xen lẫn một chút tiếng cười nói của đám trẻ con chơi đùa.

Sơn thôn này không lớn, ước chừng chỉ có hơn sáu mươi gia đình. Sáng sớm, nơi này tràn ngập tuyết. Có mấy đứa trẻ đang cười vui nặn người tuyết. Tô Minh lặng yên nhìn những cảnh này, bình tĩnh đi tới. Hắn tiêu sái bước ra, người phàm không thể nhìn thấy.

Cho đến khi đi tới một gia đình sâu trong thôn, Tô Minh mới ngừng bước lại. Có rất nhiều người đi vào, đi ra tại ngôi nhà này, không ngưng bưng nước nóng vào một căn phòng.

Thỉnh thoảng lại có một tiếng nghẹn dùng sức của một cô gái truyền ra từ bên trong căn phòng đó. Một nam tử đang lo lắng, đi tới đi lui ở bên ngoài căn phòng. Vợ của hắn sắp sinh con nhưng lại không thể nào sinh ra, tựa như... chưa tới giờ, tựa như... người cần đợi chờ không tới.

Tô Minh nhìn những cảnh nàên lặng lại gần, bước vào một căn phòng bên cạnh. Đó là một gian từ đường. Trong đó được bày không ít bài vị, là tổ tiên của nhà này.

Tiễn Thần đi bên cạnh Tô Minh, lặng yên nhìn Tô Minh, nhìn đám bài vị.

Thỉnh thoảng bên tai lại nghe thấy tiếng sản phụ ở gian phòng khác. Hồi lâu sau, Tô Minh than nhẹ, sờ vào túi đựng đồ. Hắn xoay người bước một bước, đã xuất hiện ở trong căn phòng sản phụ.

Nhìn cô gái sắp sinh trên giường, cảm thấy dung nhan loáng thoáng bộ dáng của Bạch Tố. Trong trầm mặc, Tô Minh vỗ vào túi đựng đồ. Một luồng hồn hư ảo từ trong túi đựng đồ của Tô Minh bay ra, trôi lơ lửng ở xung quanh hắn. Đó chính là... Túc Nữ.

Nhìn Túc Nữ, Tô Minh than nhẹ một tiếng. Hắn vung tay phải lên, lập tức hồn Túc Nữ tựa như mang theo một tia sáng, quanh quẩn vài vòng bên người Tô Minh, sau đó từ từ dung nhập vào trong bụng sản phụ.

- Có lẽ trong tối tăm ta sẽ lại tới đây, cùng ngươi tiến hành đoạn lần thứ hai. Một lần là Tam Hoang, một lần là Tang Tương...

Tô Minh nhẹ giọng nói. Sau khi nhìn hồn Túc Nữ biến mất ở trong bụng sản phụ, hắn xoay người, lặng yên rời đi.

Trong tích tắc Tô Minh rời khỏi gian phòng kia, hắn nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa bé. Dường như tiếng khóc kia muốn kéo dài mãi, mang theo một luồng tiếc nuối...

Nhưng ngoài bi thương là tiếng hoan hô cùng cười nói của gia đình này.

Tiễn Thần nhìn tất cả những điều này nhưng hắn không hiểu. Bởi vì hắn không biết những gì Tô Minh đã trải qua...

Ở trên đại lục ngôi sao tại chân giới Cương Thiên này, Tô Minh đang ngồi ở bên cạnh hồ nhìn hồ nước. Một bông tuyết bay xuống nhưng lại không đóng băng được hồ nước này. Từ trên mặt hồ loáng thoáng dâng lên một luồng khí ấm, làm cho người ta có thể đoán được rằng ở hồ nước này, có lẽ có một suối nước nóng.

- Nói đi, kẻ thù của ngươi ở chỗ nào?

Tô Minh nhìn hồ nước, nhàn nhạt nói. Tiễn Thần ở bên cạnh sửng sốt một chút, đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên Tô Minh quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tiễn Thần.


- Ta sẽ không ở Tang Tương Đại Giới quá lâu, cũng còn có chuyện quan trọng phải làm. Nếu như ngươi vẫn không nói, vậy thì sau khi ta đi, sẽ không có cơ hội.

Tô Minh mỉm cười nói. Với tâm trí của hắn, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra lúc trước Tiễn Thần cố ý nói ra Bạch Tố, mục đích chính là dẫn mình tới Cương Thiên. Nếu người bên cạnh làm như vậy, Tô Minh sẽ có sát cơ, nhưng dĩ nhiên là Tiễn Thần có việc cần, cho nên mới mơ hồ giấu diếm, không trực tiếp nói ra.

Gương mặt của Tiễn Thần lộ ra vẻ lúng túng như muốn giải thích điều gì, nhưng lại cắn răng một cái, ôm quyền bái Tô Minh một cái thật sâu.

- Cương Thiên Ngọc Cung, Lý Thiên Vương dưới trướng Đông Thần Tông. Hôm nay người này ở bên trong tông đã trở thành đại đệ tử chưởng ấn. Vị trí này vốn là của ta, nhưng đã bị kẻ ác hãm hại, khiến cho ta phải rời đi. Người này ở bên trong Tây Thần Tông là con nối dòng của Lý Thọ, một trong bốn tướng Thiên Vương! Chỉ vì tranh đoạt thân phận đệ tử chưởng ấn, hắn đã phế đi tu vi của ta, đoạt đạo lữ của ta, khiến cho ta phải bỏ chạy hàng năm. Năm đó, cũng là bởi vì chuyện này mà ta phải trốn vào lốc xoáy Hạo Dương, tiến vào thế giới Man tộc. Rồi sau đó ta trở về. Mặc dù người này cũng không tiếp tục ra tay, nhưng mỗi lần ta quay trở lại tông môn hiến tế sư tôn, hắn đều gây một chút phiền toái. Tu vi của ta không bằng hắn, năm đó muốn trả thù cũng không có cách nào, chỉ có thể nhịn. Như chuyện lúc trước tông môn mất đi bảo vật, có thể coi là đã đến trên đầu của ta. Nếu không phải ta cùng với đại đệ tử Hàn Đông Tông chưởng ấn có chút giao tình thì đã bị người này làm cho nhục nhã một lần nữa.

- Tây Thần Tông, ngươi muốn xử lý như thế nào?

Tô Minh nhìn về phía Tiễn Thần.

- Chỉ giết một mình hắn cũng được. Nếu có thể…

Tiễn Thần cắn răng một cái, thần sắc lộ ra vẻ dữ tợn. Không đợi hắn nói, Tô Minh đã gật đầu.

- Ta là người không giảng đạo lý, chỉ nói tình cảm. Chỉ cần ngươi nói thì Tây Thần Tông... đáng diệt.

Tô Minh chậm rãi nói. Vừa nghe được lời nói này, Tiễn Thần liền hít vào sâu một hơi. Đúng là hắn vốn định nói nếu như có thể thì tốt nhất cũng âm thầm mạt sát mấy trưởng bối của đối phương. Nhưng nghĩ đến thân phận tông chủ Tây Thần Tông, hắn lại chần chờ.

- Còn nữa không?

Tô Minh hỏi.

- Còn có... Bắc Đào Tông, cũng là một trong Lý Thiên Vương dưới trướng Tứ Tông. Năm đó...

Trong lòng Tiễn Thần có chút kích động. Hắn nghe Tô Minh tùy ý nói ra, mơ hồ suy đoán được tu vi của Tô Minh. Giờ phút này còn chưa nói hết thì Tô Minh đã lại gật đầu.

- Bắc Đào Tông, còn nữa không?

- Còn có Nam Vẫn Tông cũng là Lý Thiên Vương...

- Tốt lắm, ta xóa đi tất cả Lý Thiên Vương ngươi nói tới, xóa tất cả tông môn đi, được không?

- A... Hàn Đông Tông đối với ta cũng không tệ lắm... Sao? Xóa đi Lý Thiên Vương, ngươi... Nhưng hắn là cường giả Diệt Cảnh đại thành, tu vi cực cao, khó có thể tưởng tượng, hắn...

Tiễn Thần nói tới chỗ này, lại hít vào một hơi, ngơ ngác nhìn Tô Minh. Bởi vì Tô Minh lại nói với hắn ba chữ.

- Còn nữa không?

- Không còn… Không còn.

Trái tim của Tiễn Thần run rẩy, bỗng nhiên có chút cảm giác sợ hãi. Dựa theo hiểu biết của hắn về Tô Minh thì rõ ràng không phải là Tô Minh cố ý nói tùy ý như vậy, mà là... thật sự hời hợt.

Xóa đi mấy tông môn, xóa đi một cường giả Diệt Cảnh đại thành. Có thể nói hời hợt như thế đủ để nói rõ tu vi của Tô Minh cao cường tới cỡ nào. Điều này làm cho Tiễn Thần thở dồn dập, nhưng vẫn còn có chút không thể tin được.

- Lý Thiên Vương là...

- Tốt lắm, đầu tiên hãy dẫn ta tới Tây Thần Tông. Bộ dáng của ngươi phải thay đổi một chút, dù sao sau này ta sẽ rời đi, mà ngươi thì vẫn còn phải ở chỗ này.

Tô Minh xoay người, tay phải giơ lên đụng vào người Tiễn Thần. Lập tức bộ dạng của Tiễn Thần thay đổi, hóa thành một lão giả. Thậm chí ngay cả hơi thở của hắn cũng biến hóa. Trừ khi là ý chí vượt qua Tô Minh, nếu không thì không người nào có thể nhìn ra lão giả này chính là Tiễn Thần.