Cầu Ma

Chương 1166: Sư huynh

Sau khi so sánh xong, trong mắt Trần Văn lộ ra một tia sáng kỳ dị. Nhưng không đợi hắn nói, từ bên trong thân thể của đại hán không đầu toàn thân tràn đầy sát khí đang đi tới kia, truyền ra tiếng nói âm trầm buồn bực.

- Các ngươi vừa nói là Đệ Cửu Phong sao?

- Chính là Đệ Cửu Phong!

Trần Văn nhìn đại hán không đầu, ôm quyền lậy một cái thật sâu. Sau đó hắn chạm vào miếng ngọc trong tay, muốn truyền tin tức nơi đây trở về chỗ Tô Minh.

Nhưng vừa chạm vào, đột nhiên thần sắc Trần Văn đại biến, Tư Mã Ngọc ở bên cạnh cũng như vậy. Bọn họ hoảng sợ vì phát hiện ra, không biết từ lúc nào, miếng ngọc trong tay bọn họ đã biến thành một tảng đá bình thường!

Tảng đá này trôi về phía đại hán không đầu, tỏa ra luồng ánh sáng rực rỡ, tựa như lấy thần thức quan sát đại hán không đầu.

Cảnh này lập tức khiến cho bên trong tâm thần của đạo lữ hai người Trần Văn vang lên một tiếng lộp bộp, âm thầm kinh hãi. Thậm chí bọn họ cũng không biết được đối phương đã làm như thế nào mà chính mình lại không phát hiện ra một chút nào.

Một lát sau, miếng ngọc trước người đại hán không đầu rơi xuống, phịch một tiếng vỡ tan.

- Người để lại miếng ngọc này có tu vi không tầm thường, ta cũng không thể thấy được nội dung trong đó. Các ngươi dẫn đường, ta sẽ đi một chuyến tới Đệ Cửu Phong các ngươi!

Lúc đại hán không đầu nói ra ba chữ Đệ Cửu Phong, không người nào phát hiện ra trong tiếng nói này mang theo một tia run rẩy. Giờ phút này, trong lòng hắn đã không còn bình tĩnh như bề ngoài mà mà là đang dâng lên sóng lớn, thậm chí mang theo mong đợi vô tận.

- Có lẽ người lưu lại miếng ngọc này... Tiểu sư đệ của ta...

Đại hán không đầu lẩm bẩm ở trong lòng. Hắn trầm mặc, tay phải vung chiến phủ lên, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng gào thét chạy đi. Hai người Trần Văn và Tư Mã Ngọc cũng mở ra một đạo cầu vồng, cầu vồng gào thét chạy thẳng tới cơn lốc hư vô, sau khi truyền ra tiếng nổ vang, trực tiếp mở ra một con đường.

- Dẫn đường!

Đại hán không đầu chậm rãi nói.

Trần Văn và Tư Mã Ngọc nhìn nhau, chần chờ một chút, sau đó không hề do dự nữa. Miếng ngọc mà Tô Minh ban tặng đã nói rằng nếu thấy người ở trong bức vẽ, phải lập tức báo cho hắn. Tuy hiện tại miếng ngọc đã vỡ vụn, nhưng đưa người này tới chỗ Tô Minh cũng coi như là đã làm đúng theo yêu cầu của Tô Minh.

Cho nên sau khi thần sắc hai người Trần Văn biến hóa, họ lựa chọn dẫn đường. Sóng gợn dưới chân hai người bọn họ lập tức khuếch tán ra, bao phủ bốn phía, mau chóng đuổi theo con đường mở ta trong cơn lốc.

Ở phía sau bọn họ, đại hán không đầu sải bước, mấy ngàn tu sĩ thần sắc không chút thay đổi đi theo sau. Đoàn người gào thét đi trong cơn lốc. Đại hắn không đầu căn bản là không thèm để ý tới cơn lốc.

Trong tích tắc miếng ngọc bị vỡ vụn vừa rồi, Tô Minh đang khoanh chân ngồi bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong đó lộ ra vẻ u quang. Hắn nhìn thoáng qua tinh không nơi xa, khẽ nhíu mày.

- Miếng ngọc ta ban cho hai người đạo lữ Trần Văn đã bị vỡ vụn rồi. Đây không phải là do Trần Văn gây ra mà là bị người phá hủy. Nhưng cho dù miếng ngọc này vỡ vụn, người đó cũng không thể nào nhận được bức vẽ mà ta lưu lại trong đó. Có thể bóp nát miếng ngọc của ta, hẳn là tu vi của người này đã đạt đến Chưởng Cảnh chân chính, không phải ngụy cảnh giống như những người Tam Hoang khác. Xem ra cho dù hôm nay Đạo Thần Chân Giới rơi vào bên trong cơn lốc hạo kiếp nhưng vẫn còn không ít cường giả tồn tại.


Sau khi suy nghĩ một chút, Tô Minh lại tiếp tục nhắm nghiền hai mắt. Hắn có thể cảm nhận được đạo lữ hai người Trần Văn không chết mà là đang từ nơi xa xôi nhanh chóng đi về phía mình.

Chờ đối phương trở về, tất cả đáp án đều có thể sáng tỏ.

Cùng lúc đó, Tô Minh cũng cảm nhận được hai phân thân của hắn. Hôm nay với tính cách khác nhau, ở hai hướng khác nhau đang riêng mình triển khai phương thức khác nhau, thu thập càng nhiều hồn để càng có nhiều lực duyên pháp. Tất cả những điều này cũng chứng minh suy đoán của Tô Minh là đúng. Nếu có thể chỉnh hợp tất cả các tu sĩ Đạo Thần Chân Giới còn sót lại, như vậy Tô Minh có thể hoàn thành bước thứ hai trong kế hoạch, nắm duyên phận tự thân trong tay. Sau đó hắn có thể dùng Cực Minh Quang thay thế quy tắc trong phạm vi nhỏ!

Phía Đông, toàn thân phân thân Phệ Không của Tô Minh tỏa ra ánh sáng màu vàng. Ánh sáng màu vàng này mang theo một luồng nhu hòa. Tuy nói ánh sáng này nhu hòa nhưng nó cũng mang theo một luồng bá đạo.

Đi theo sau lão giả họ Miêu là mấy vạn người. Toàn bộ bọn họ đều bị bao phủ ở trong sóng gợn màu trắng.

Ở phía trước bọn hắn là một ngôi sao, thoạt nhìn tương đối đầy đủ. Khi bọn hắn đi đến, gần vạn tu sĩ đồng loạt bay ra từ bên trong ngôi sao này.

- Hàng phục ta, vào Đệ Cửu Phong sẽ được che chở dưới hạo kiếp. Đây là lựa chọn duy nhất của các ngươi, không thể chống cự, không thể từ chối, bởi vì đây là một đường sinh cơ.

Toàn thân phân thân Phệ Không của Tô Minh tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, tiếng nói từ trong ánh sáng màu vàng truyền khắp tám phương.

Ở một phương hướng khác, phía tây Đạo Thần Chân Giới, phân thân Ách Thương của Tô Minh mang theo sát khí cùng thị huyết, nơi nào đi qua, phàm là có người từ chối liền giết sạch toàn bộ. Phía sau hắn là biển máu gào thét. Trong biển máu kia là vô số đầu người, cảnh này khiến cho tâm thần của mấy vạn tu sĩ đi theo run rẩy. Bọn họ nhìn về phía phân thân Ách Thương của Tô Minh, ánh mắt mang theo kính sợ thật sâu.

Ở một nơi không xa, giờ phút này, trong cơn lốc có chiếc thuyền lá lênh đênh trôi. Trên chiếc thuyền là một nam tử ôn hòa, đang uống rượu, bên cạnh có mỹ nhân làm bạn, bộ dạng hắn vô cùng hưởng thụ. Ở phía sau nam tử này là một đại hán trông rất thô kệch. Thần sắc đại hán này thật thà, ánh mắt khinh bỉ nhìn thoáng qua nam tử ôn hòa kia.

- Nhị sư huynh, ta nên gọi cô gái bên cạnh ngươi là Nhị tẩu hay nên gọi là sư phụ của Nhị sư huynh? Chết tiệt, thật là khó xưng hô.

Đại hán hừ một tiếng.

Ngồi ở bên cạnh nam tử ôn hòa là một mỹ phụ. Cô không e ngại lời nói của đại hán chút nào, che miệng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía nam tử ôn hòa bên cạnh. Người này đã từng là đệ tử của cô, nhưng hôm nay đã trở thành nam nhân đáng yêu của cô.

- Hổ Tử, nhân sinh có ba chuyện bất đắc dĩ, ngươi biết là cái gì không?

Nam tử ôn hòa đang uống rượu liền để cái chén xuống, ý bảo mỹ phụ bên cạnh rót rượu. Hắn quay đầu mỉm cười như gió mùa xuân, nhìn đại hán cười nói.

- Nói nhảm, dĩ nhiên là Hổ gia gia biết. Ba chuyện bất đắc dĩ chó má gì đó, đối với Hổ gia gia mà nói, lúc muốn uống rượu lại không có rượu, đó là bất đắc dĩ. Lúc buồn ngủ lại không ngủ được, cũng là bất đắc dĩ. Lúc nhớ nhà lại không nhìn thấy Đệ Cửu Phong, đó cũng là bất đắc dĩ. Ngươi còn có cái bất đắc dĩ gì? Nói đi, Hổ gia gia cũng muốn nghe một chút.

Tựa như đại hán cực kỳ bất mãn đối với nam tử nhu hòa, lớn tiếng nói.

- Khụ khụ, Tam sư đệ, ngươi thật không có lễ phép. Nếu không có người ngoài thì không sao, nhưng nếu có người ngoài ở đây, ngươi có thể tôn trọng Nhị sư huynh của ngươi một chút được không vậy?

Nam tử ôn hòa lắc đầu, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, một bộ rất bất đắc dĩ.


- Chó má! Năm đó, từ sau khi ngươi rời đi, nhét ta vào liên minh Tiên Tộc, lão tử đã thề rằng nhất định phải trả thù. Ngươi, ngươi, ngươi một mình đi hưởng lạc để cho Hổ gia gia ở nơi đó phải chịu tội. Đã bao nhiêu năm mà ngươi cũng không tới đón ta, nhiều lần ta bị đánh tới mức toàn thân đầy lỗ thủng!

Đại hán căm tức nhìn nam tử ôn hòa.

- Nhưng đấy là kế hoạch do đại sư huynh định ra, muốn tách chúng ta ra, nói rằng ngươi còn cần luyện tập. Nếu ngươi muốn tức giận thì đi tìm đại sư huynh đi.

Nam tử ôn hòa bĩu môi, thở dài.

- Hừ, đại sư huynh thì ta không dám, nhưng ngươi đang ở đây. Hừ hừ, Hổ gia gia đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi, không nói ra chuyện tình trước kia ngươi và ta cùng nhau đi xem lén các nữ đệ tử ở những ngọn núi khác. Ta còn nhớ rõ năm đó ngươi thậm chí còn muốn sáng tạo ra trận pháp để xem lén. Đáng tiếc đã thất bại, bị người đuổi giết trên Đệ Cửu Phong.

Đại hán trừng mắt nhìn nam tử ôn hòa, hừ hừ nói.

Nam tử ôn hòa ho khan vài tiếng rồi nói tránh sang chuyện khác.

- Lúc trước còn chưa nói hết ba chuyện bất đắc dĩ trong cuộc đời. Hổ Tử, trong đời này có ba cái bất đắc dĩ, theo thứ tự là hâm mộ, ghen tỵ và thù hận. Hiện tại ngươi chính là hâm mộ ta, ngươi còn ghen tỵ với ta, vì vậy sinh ra hận. Nhưng lão tử là Nhị sư huynh của ngươi. Ha ha. Ồ xem ngươi này, chẳng lẽ không đi tới mùa xuân được sao? Yên tâm đi Hổ Tử, đại sự chung thân của ngươi cứ giao cho Nhị sư huynh ta!

Nam tử ôn hòa vỗ vỗ ngực, nói chắc chắn.

- Nói cho Nhị sư huynh nghe một chút, ngươi thích người như thế nào? Yên tâm, chỉ sợ Nhị sư huynh không tìm được ở nơi này, chờ tới khi chúng ta đến phế tích Thần Nguyên tìm được tiểu sư đệ, hắn nhất định có thể tìm người phù hợp với ngươi.

Nam tử ôn hòa uống rượu, trêu ghẹo nói.

Hổ Tử trầm mặc.

- Tại sao ngươi không nói chuyện? Ai nha, Hổ Tử, còn nhỏ tuổi không cần xấu hổ đâu, cứ nói đi!

Nam tử ôn hòa thấy vẻ mặt đại hán kia như thế, lập tức thấy hứng thú, ngồi thẳng dạy, vội vàng nói.

Hổ Tử vẫn trầm mặc.

- Ta đoán rằng ngươi thích sẽ thích cô gái còn nhỏ tuổi, đúng không? Như vậy lúc ở chung, ngươi sẽ có cảm giác bảo vệ nàng. Không đúng hả? Vậy là ngươi thích người lớn tuổi sao? Thành thục, hiền từ như mẹ sao?

Nam tử ôn hòa không ngừng nói. Khuôn mặt đại hán rung rung mấy cái, lập tức giơ tay phải lên. Ở trong tay hắn xuất hiện một vò rượu, sau đó hắn ném vò rượu này về phía nam tử ôn hòa.

Một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ khoa trương truyền ra, sau đó lại là một tiếng thở dài.

- Cô gái à, nửa lão nữa, cô nàng thì quá nhỏ. Hổ Tử, vì sao khẩu vị của ngươi lại nặng như thế? A, a, a...

- Công tử tốt hơn!

- Đúng vậy, ta cũng đã ghi chép sáu trăm ba mươi bài thơ của công tử rồi đấy.

Trên thuyền, khuôn mặt của Hổ Tử lại rung động mấy cái, bất đắc dĩ nhìn nam tử ôn hòa, thở dài một cái rồi cầm vò rượu lên uống, không hề để ý tới nữa.

Một mảnh tinh không, ba phương hướng. Sư huynh, sư đệ cả đời, có lẽ là ở trong tối tăm có duyên phận nào đó. Bất luận là đại hán không đầu hay là Tô Minh, hay chiếc thuyền, bọn hắn cũng đang từ từ đến gần.

Như vậy, có lẽ không lâu sau, bọn họ sẽ nhìn thấy đối phương...

Hơn nghìn năm ly biệt, có lẽ không lâu sau sẽ gặp lại...