Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 7

Thi vào đại học rất khắc nghiệt, có thể vì đã có mục tiêu, chúng tôi cứ thong dong ứng phó, nhưng lại phát huy được hiệu quả phi thường. Tôi và Thư tiểu cô nương đều có chung mục tiêu phấn đấu, không phải đại học Hoa Bắc thì cũng phải là một trường đại học nào đó tương tự.

Năm cấp ba kỳ thật chúng tôi rất ít gặp mặt nhau, cũng không nhắc lại ước định kia, nhưng vẫn rất nghĩa khí mà lựa chọn trường học giống nhau, tôi chọn báo chí, nàng chọn luật.

Ba và Thư lão sư tuy rằng không thực vừa lòng với sự lựa chọn của chúng tôi, nhưng cũng không nói gì, bọn họ không hy vọng chúng tôi phải đi học xa như vậy, nhưng mà dù sao chúng tôi cũng có hai người, vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau một chút. Hơn nữa bọn họ cũng hiểu rõ, tôi và Thư tiểu cô nương mặc dù là con ngoan trò giỏi, nhưng khi đã quyết chuyện gì, thì đừng mong có ai khuyên được.

Hết thảy cũng đã xong, tôi và Thư tiểu cô nương đều từ chối sự nhiệt tình của ba, tự đi ra ga xe lửa, phần lớn hành lý đã gửi vận chuyển ra trước rồi, vật tùy thân của chúng tôi lại không nhiều.

Có thể vì trung học tôi đã trọ ở trường mà Thư lão sư thực khách khí nhờ tôi chiếu cố Thư tiểu cô nương một chút, ha ha, nàng ở nhà ngay cả giặt quần áo cũng không biết làm, về sau phải dựa vào tôi thôi.

Tới trường học, sắp xếp xong xuôi, chúng tôi lại phát hiện cả hai không ở cùng ký túc xá, nhưng được cái ký túc xá tiện nghi đầy đủ, có cả phòng giặt quần áo.

Khi Thư tiểu cô nương đang bận thở phào thì tôi đã đắc ý vênh váo mà chỉ cho nàng mấy việc vặt vãnh hằng ngày, nhưng nàng không thèm nghe. Hừ, để rồi coi cậu không biết gì lại tới tìm tôi cho mà xem!

Những tân sinh viên giống chúng tôi tự mình tới như vậy cũng không nhiều lắm! Chi phiếu một vạn ba đưa tự chúng tôi phải chia nhau dùng, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi phải quan tâm đến vấn đề tiền bạc.

Sau khi báo danh, đóng phí, lo liệu các loại giấy tờ xong thì chúng tôi phải đi mua đồ dùng hằng ngày và vô số việc vặt vãnh khác nữa. Tôi mặc dù bận như thế nhưng cũng đỡ hơn các bạn cùng phòng khác, khóc bù lu bù loa với bố mẹ. Nhưng thấy các nàng lưu luyến bố mẹ như thế, lòng tôi cũng có một chút hâm mộ, nếu mẹ còn sống liệu có cẩn thận mà lo liệu cho cuộc sống của tôi như thế không? Hẳn là không, mẹ luôn luôn thực chú ý rèn luyện sự tự lập của tôi mà. Hừ, Thường Hoan Hỉ, mày có khả năng làm được mọi việc!

Vì chúng tôi không cùng khoa, chương trình học khác nhau, nên thời gian rãnh cũng khác nhau, nhưng Thư Triển Nhan vẫn thường xuyên chạy tới hỏi tôi mọi chuyện, ngay cả ăn cơm cũng rủ tôi ăn chung.

Lúc mới bắt đầu, tôi còn tận tâm tận lực, hận không thể đưa đồ ăn đến trước mặt nàng ngay, nhưng qua một thời gian tôi cũng dần dần mất kiên nhẫn. Dù sao từ nhỏ đến lớn tôi đều tự lo cho mình, làm sao có thể chiếu cố người khác một cách toàn diện được.

Hơn nữa tôi cũng đã dần quen với các bạn cùng phòng, bạn cùng lớp, tôi đã có bạn mới, vì thế tôi hy vọng sẽ được thoải mái mà hưởng thụ cuộc sống đại học tự do mà tôi đã hy vọng từ lâu nay. Bây giờ lại có thêm một cái đuôi, thật đúng là không được thoải mái cho lắm.

Có lẽ là cảm giác được thái độ của tôi nên Thư Triển Nhan cũng không tới tìm tôi nữa. Tôi có chút áy náy, nhưng suy nghĩ một chút, mỗi người đều phải tự lập mà lớn lên cả, không bây giờ thì tương lai cũng phải làm. Nghĩ thế tôi liền yên tâm, vui vẻ mà hưởng thụ cuộc sống không ai quan tâm tôi, cũng không cần quan tâm đến ai này.

Tuy rằng không đặc biệt chú ý, nhưng tên Thư tiểu cô nương vẫn thường xuyên xuất hiện bên tai tôi, Thư Triển Nhan khoa luật, biết chơi violon, mặt mũi xinh đẹp, còn làm trong ban cán sự. Tôi cười tủm tỉm, nhìn đi, quyết định buông tay của tôi là anh minh thần võ cỡ nào a! Thư Triển Nhan rất có khả năng, nàng không cần tôi chiếu cố!

Thật ra nàng thích ứng với cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ này còn nhanh hơn tôi. Rốt cuộc thì khi tình cờ gặp nhau trong trường, nhìn thấy Thư Triển Nhan trưởng thành tự tin tôi lại thấy khá lạ. Còn nhớ ngày khai giảng nàng ngây ngô bảo tôi dắt nàng đi đến phòng giặt quần áo, trong lòng tôi không biết nên diễn tả thế nào. A, đây gọi là lớn dần a!

Ai, quan hệ của chúng tôi rất đặc thù, ngay cả với bạn bè thân nhất, tôi cũng chỉ nói chúng tôi là "thân thích", chắc nàng cũng giống tôi, dù sao giữa chúng tôi vẫn nên giữ một chút khoảng cách thì tốt hơn.

Ngày đầu tiên nghỉ đông, tôi vẫn chưa về nhà mà làm tiếp thị trong siêu thị, đây là kế hoạch tôi đã sớm vạch ra, lên đại học tôi sẽ từ từ rời khỏi nhà. Ba ba đã có gia đình của riêng mình, vậy thì tôi cũng nên có nhân sinh của riêng tôi.

Ba nhận được điện thoại của tôi, thở dài, không nói gì thêm, hắn đại khái cũng hiểu tôi. Từ khi tôi 8 tuổi, hắn đã không còn xem tôi là con nít nữa. Cá tính tôi từ nhỏ đã rất tự lập, ba cũng không có gì phải lo lắng, hắn chỉ nhắc tôi giúp đỡ Thư Triển Nhan một chút, lúc đó tôi mới biết Thư tiểu cô nương cũng chưa về!

Tôi có chút giật mình, theo tôi được biết, Thư tiểu cô nương và tỷ tỷ của nàng sống nương tựa lẫn nhau, Thư lão sư một tay nuôi lớn nàng, cảm tình hẳn phải tốt lắm chứ. Nhưng lại nhớ tới cái tát của Thư lão sư năm ấy, chắc vì thế mà nàng vẫn chưa bỏ qua được chuyện cũ.

Ha ha, nói qua nói lại thì chúng tôi cũng phải tự trải qua cái tết âm lịch đầu tiên hồi đại học một mình.