Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 4

Có vẻ tâm tình Thư đại tiểu thư rất tốt, bia, rượu đỏ, rượu trắng, Whiskey, cứ thay phiên dốc vào miệng nàng, tôi khuyên vài câu nhưng không có hiệu quả, cũng may lúc 7h tôi có mua một phần cơm, tôi bóc vỏ con tôm, uống nước trái cây, chậm rãi giải quyết phần cơm chiều, cuối cùng ăn cái mâm đựng trái cây bằng kem, ăn ngon thật, tuy mắc nhưng đáng tiền.

Thư đại tiểu thư lại lên tiếng cằn nhằn, tôi mặc kệ, dù sao tiền lương nàng rất cao, tôi không so được. Với lại cơm ăn không phải không trả tiền, đêm nay tôi có nhiệm vụ ngồi uống với nàng, sau đó đưa nàng an toàn về nhà.

Chung quanh thật nhàm chán, thỉnh thoảng có vài nam sĩ đẹp trai lại gần làm quen, tôi lại thấy Thư đại tiểu thư nóng giận đuổi đi — tôi cũng không muốn so đo với đám nam nhân đó, khó giảng đạo lý lắm, cứ đơn giản mượn chủ quán bar lòng dạ hiểm độc con dao để cắt trái cây ngồi chơi. Con dao sáng như tuyết bật mở trong lòng bàn tay tôi, mặt tôi không đổi sắc nghe nó phát ra tiếng lách cách, đúng như Tiểu Chiêu nói, rất có chất lượng.

Kỳ thật tôi là cái gối thêu hoa, cho tôi mượn một trăm lá gan, tôi cũng không dám dí dao vô ai hết, ngoài kia có đầy những kẻ trí thức làm việc trong những văn phòng áp kính, bọn họ dù có uống say cỡ nào cũng sẽ không mất đi bản năng xem xét thời thế, nhưng trí tưởng tượng của tôi rất tốt, đủ để làm bọn hắn đánh mất mưu ma chước quỷ của mình.

Tiểu Chiêu là người dạy tôi chơi dao, từng thực nghiêm túc nói với tôi: khi tôi nhìn chằm chằm dao, không cười, sẽ thực sự có cảm giác của một sát thủ. Tôi thì cười mắng: chả lẽ đơn giản như thế, lấy con dao, không cười, lại giống như sát thủ a.

Tiểu Chiêu lắc đầu: không đúng không đúng, còn phải có cả ánh mắt lạnh lùng nữa, không phải ai cũng có ánh mắt này.

Tôi cực độ buồn bực, nói vậy chẳng lẽ ý bảo tôi lạnh lùng vô tình? Tôi vô tình thì sẽ không chạy đến nơi này, chờ người nào đó uống đủ rồi lại đưa nàng về nhà.

Tiểu Chiêu lại lắc đầu, "Ai nha, khi cháu cười thì một chút khí thế đều không có, cho nên khi muốn dọa ai đó, ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng lộ ra nụ cười."

Cũng bởi vì câu này của hắn, mà lúc này tôi đây liều mạng cắn chặt răng, chờ đợi Thư đại tiểu thư uống đủ rượu rồi, sẽ phân phó tiểu nhân như tôi dẹp đường hồi phủ.

Tôi là thanh niên luôn theo khuôn phép cũ của xã hội, không thường lui tới quán bar mà Tiểu Chiêu làm chủ, hắn luôn biết cách dụ dỗ nữ tửu quỷ như Thư Triển Nhan, Thất Sắc là quán bar nàng thích nhất, nhưng mỗi lần lại kéo người không thích bia rượu như tôi đây tới. Thư đại tiểu thư thích nhất là vị trí bên cạnh quầy bar, tôi cũng chỉ ngồi cạnh nàng uống nước trái cây, kết quả thường xuyên là nàng tự rót uống một mình, thần chí không rõ, tôi thì lo trừng mắt nhìn Tiểu Chiêu, lão bản này không biết vì cái gì thích ngồi ở quầy bar ngẩn người, mặc kệ việc buôn bán, cho dù có người uống nhiều quá gây rối, hắn đều hờ hững.

Tôi và Tiểu Chiêu quen nhau là nhờ Thư đại tiểu thư, khi ngồi đợi nàng uống rượu nhàm chán, khi tâm tình của hắn tốt, thì hắn còn có thể dạy tôi một ít kỹ năng chơi dao và ảo thuật, lâu lâu thì hắn kể cho tôi nghe mấy chuyện của giới giang hồ. Khi hắn kể mập mờ, tôi hỏi lại thì Tiểu Chiêu sẽ cười cười, đáp, "Chuyện lâu rồi, ai mà nhớ rõ được chứ, ai nha, cũng nói bừa đùa cháu chút thôi, sao lại tin là thật vậy?"

Nói đến đây thì tôi đương nhiên biết điều mà câm miệng lại. Đại nam nhân thích nói "Ai nha" này, tuy rằng khóe mắt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn giữ được một nụ cười sáng khi còn trẻ, vì thế nên tôi không thấy ngại ngùng gì với hắn cả, tuy rằng quen, nhưng đến tột cùng hắn từ đâu đến, trước kia làm gì, bối cảnh ra sao, mà có thể ở nơi tấc đất tấc vàng phồn hoa đô thị này mở một quán bar qui mô như thế, tôi không hề biết, cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi qua.

Không biết có phải vì thế mà đôi khi Tiểu Chiêu thở dài nói, "Hoan Hỉ, cháu thật là một cô gái am hiểu ý người khác."

Tôi hỏi lại, "Sao nào? Chú muốn theo đuổi cháu sao? Thấy chú có nhiều gia sản như thế cháu chẳng phải lo gì a."

Tiểu Chiêu sẽ cười to, "Được được, vậy cháu tới chỗ này làm lão bản nương đi."

Nhưng mỗi lần chỉ đều nói giỡn mà thôi, khi hắn kể "chuyện xưa " cho tôi nghe, ánh mắt hắn không tự chủ trở nên mờ mịt, tôi hiểu rõ, Tiểu Chiêu không phải là người mà người bình thường như tôi có thể trêu chọc, vì thế chúng tôi vẫn chỉ là bằng hữu suông mà thôi. Về phần Thư đại tiểu thư? Hừ, nàng sợ là chỉ biết tới Thất Sắc để uống rượu, mặc kệ để ý xem người luôn nói chuyện phiếm với tôi có phải là chủ nơi này hay không?

Rốt cục cũng xong, Thư đại tiểu thư lảo đảo thanh toán, nàng ta ngày thường chi tiền rất đau lòng, vậy sao lại đổ tiền vào rượu thế này?

Tiểu Chiêu mỉm cười mà nhìn chúng tôi rời đi, không quên phất tay hô to một câu, "lần sau lại đến a." Hừ, gian thương, hắn đương nhiên vui rồi, Thư đại tiểu thư ở nơi này tiêu không biết bao nhiêu bạc, hắn ngay cả chiết khấu cũng không áp dụng.

Quay đầu lại cùng với Thư đại tiểu thư hảo hảo thương lượng một chút, không thể cứ tiêu tiền một cách không kế hoạch thế này nữa, không khí quán xá gì gì đó trọng yếu như vậy sao? Muốn uống rượu thì ở nhà uống là được rồi. Ân, tốt nhất là thế, đỡ phải làm giàu cho người ta.

Đem Thư đại tiểu thư nhét vào tắc xi, tôi mới đi vào, thân mình nàng liền lệch lại đây, nắm lấy cánh tay của tôi, ở trên vai tôi cọ qua cọ lại, cứ như miêu cẩu nào đó lạc vào vậy.

Tôi đẩy đầu nàng ra, nói địa chỉ với lái xe. Sắc trời không tốt lắm, có ánh sáng chợt lóe nơi chân trời, kèm theo tiếng sấm rền vang, gió thổi khắp mặt đường, tuy rằng vẫn còn nóng, nhưng không khí lại ẩm, xem ra sẽ có một trận mưa to.

Mới vừa đi được trăm mét, mưa trút xuống ào ạt, nhân viên lái xe thấy tôi sốt ruột, bèn an ủi, "Không có gì đâu, mưa mùa hè đó mà, tới mau đi cũng mau thôi, nhiều khi chở 2 cô đến nơi thì mưa đã ngừng."

Tôi chỉ có thể cầu nguyện như thế, xuất môn nhanh quá, quên mang theo ô, nhưng bên cạnh lại có một con quỷ say, có ô cũng vô dụng a.

Trên đường đi, Thư Triển Nhan lại quậy phá, cứ chốc lát lại la lên một tiếng, "Thường Hoan Hỉ!" Tôi vừa ừ hử, nàng liền nói tiếp, "Cậu là tên đại ngu ngốc!"

Tôi, "= =...."

Nếu không trả lời, nàng sẽ lại la lớn lên, khiến màng nhĩ tôi đau nhức, chỉ khi trả lời một tiếng, nàng mới cảm thấy thỏa mãn mà im lặng, lâu lâu lại phun ra một câu, "Cậu là tên đại ngốc!"

Tôi, "= =...."

Vòng đi vòng lại mà vẫn không chịu dứt, tôi phát điên, nhưng chẳng còn cách nào khác, ai kêu uống cho lắm vào, người say luôn rất phiền phức.

Nhân viên lái xe dọc đường đi cứ ngạc nhiên không ngừng, chắc vì chưa từng thấy nữ hài tử say khướt như thế.

Khi xuống xe, mưa quả nhiên như hắn nói đã ngừng, nhưng mây vẫn rất dày, tia chớp và tiếng sấm vẫn tiếp tục, phỏng chừng trong chốc lát nữa rất có thể mưa nữa, tôi chỉ có thể âm thầm cảm thấy mình thật may mắn. Chuyện tốt thứ hai là nhân viên lái xe rất vui vẻ, chỉ lấy tôi ba mươi đồng, ba đồng lẻ hắn không lấy, nói là dù sao cũng không có tiền lẻ để thối.

Tôi một bên cảm thán, một bên cõng Thư đại tiểu thư lảo đảo vào nhà, lúc này nàng cuối cùng đã an tĩnh lại, nếu không chắc dọa mấy người trong tiểu khu mất, bị người quen thấy, tôi cũng thật chịu không nổi.

Mưa một trận cũng không thể xóa tan đi hết thời tiết nóng bức ban ngày, cơn mưa quá ngắn, nếu đêm nay mưa suốt đêm được thì tốt. Tôi nhìn hơi nước bốc lên từ dưới mặt đất, dưới ánh đèn đường nhuộm chúng thành một làn sương màu cam, cây sồi xanh ướt nước mưa cũng có vẻ xanh tươi hơn, hương cỏ cây rất dễ chịu.

Miệng Thư Triển Nhan bám vào tai tôi, nói nhỏ gì đó mà tôi nghe không rõ, nhưng hơi thở nàng nồng nặc mùi rượu, khiến lỗ tai tôi ngứa không chịu nổi.

Trong lúc nhất thời, tôi hoảng hốt, cảnh tượng, hơi thở quen thuộc quá, mà ngay cả người tôi đang cõng đi kia cũng là người ấy. Tôi lại nhớ tới việc xảy ra nhiều năm trước kia, khi đó nàng vẫn còn là thiếu nữ ngây ngô.

Đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy Thư Triển Nhan uống say cũng là vào một đêm sau cơn mưa mùa hè nóng bức. Khi đó chúng tôi bao nhiêu? Ân, lớp 11, nghỉ hè chuẩn bị lên 12, mười bảy tuổi, vẫn chưa tới tuổi hợp pháp có thể uống rượu.