Câu Hồn

Hồi 4

Docsach24.com

ó vào nơi ẩn ngụ của Điền Tú Tú mọi người mới biết thâm tình của Điền lão nhân dành cho ái thê và ái nữ.

Càng danh vọng càng đầy gian nan, thấu triệt điều này và lo có ngày Điền gia bị cường địch vây hãm ắt gây tổn hại cho mẫu tử Tú Tú - là những người có thể chất bạc nhược và không biết võ công - Điền lão nhân đã dày công sắp đặt, cho kiến tạo một mật thất ngay bên trong khuê phòng Điền Tú Tú.

Không quen cảnh náo nhiệt, kể từ ngày có mật thật, Điền Tú Tú đã biến nó thành giang san riêng biệt. Thuận tiện và phù hợp với tính khí thích cô độc của nàng.

Dưới bàn tay bày biện của Tú Tú, gian mật thất vừa là thư phòng và vừa là khuê phòng thứ hai mang đậm nét nữ tính. Khiến Cát Hiểu Phong ngay lúc đầu đặt chân vào liền cảm thấy bỡ ngỡ, mạc dù ở độ tuổi mười lăm cảm giác đó có lẽ không thể có ở Hiểu Phong.

Sau khi đã giải thích tường tận những suy nghĩ trước kia và bây giờ, Điền Tú Tú còn nói:

- Vì không hề nghĩ bản thân có ngày va vào những chuyện có liên quan đến giới giang hồ cho nên bây giờ Tú Tú hối hận, do đã bỏ qua cơ hội tìm hiểu về thuật kỳ môn được chính gia phụ đề xuất chỉ điểm. Thế cho nên, theo Tú Tú nghĩ, chỉ còn mỗi một cách để phá hủy kỳ trận, tạo lối thoát cho mọi người là cần phải làm sao cho hỏa dược được chôn ngay bên trong kỳ trân tự phát nổ.

Nói đến đây, tuy vẫn nhìn Hiểu Phong nhưng cái nhìn của Tú Tú lúc này chợt thể hiện nỗi niềm áy náy khôn tả, Tú Tú nói một cách nuối tiếc:

- Đề xuất phương cách là Tú Tú còn thực hiện thế nào là do lệnh đường và Hạ thúc thúc đã cùng mọi người bàn đinh, và nếu như đêm nay mọi chuyện không vỡ lở có lẽ Tú Tú không bao giờ biết mọi người lại chọn cách thức vừa tàn nhẫn vừa bá đạo này để thực hiện. Nếu biết, Tú Tú sẽ không khi nào chấp nhận.

Cát Hiểu Phong hít vào một hơi thật dài, đưa mắt nhìn Hạ Vi Lợi:

- Để làm hỏa dược phát nổ cần phải đánh đổi bằng sinh mạng của từng người, đây là đề xuất của ai, Hạ thúc thúc?

Hạ Vi Lợi liếc nhìn Trương đại ma:

- Người đầu tiên gợi ý chính là lệnh đường. Nhưng thúc đẩy và làm cho mọi việc mau chóng xảy ra lại là lão Trương.

Cát Hiểu Phong lại chuyển mục quang qua lão Trương.

Tuy nhiên, lão Trương đã nhanh miệng nói trước:

- Ngươi không cần nhìn ta. Không sai, đúng là ta từng tán đồng phương cách đó. Nhưng với kết quả cho đến lúc này. Hừ, đã ba người uổng mạng nhưng lối thoát vẫn chưa thấy đâu buộc ta phải suy nghĩ lại.

Hạ Vi Lợi giận dữ:

- Lão Trương không cần biện bạch. Vì theo ta, lão chỉ là người tham sống sợ chết thế thôi. Lão từng thúc bách, buộc lão Truyền và sau đó là hối thúc Tư Đồ tiên tử mau mau tiến hành mọi việc như đã bàn định. Để bây giờ đến lượt, lão vì không muốn chết thảm như những người đi trước nên nói là cần phải nghĩ lại. Lão nói thế mà nghe được sao? Lão không hổ thẹn vì đã bội tín sao?

Lão Trương bật cười:

- Hạ Vi Lợi ngươi nói rất hay, nhưng thử hỏi, giá như bây giờ là đến lượt ngươi chứ không phải ta, liệu ngươi có cam tâm truyền hết toàn bộ sở học cho tiểu tử họ Cát, sau đó thản nhiên bước vào kỳ trận, dùng thân mình để làm cho hỏa dược phát nổ không? Hãy đáp một cách thật tâm xem nào.

Hạ Vi Lợi đáp ngay, không hề tỏ ra chần chừ:

- Đến Tư Đồ tiên tử, dù là phận nữ nhân mà cũng dám hy sinh liều chết thì sá gì mà Hạ Vi Lợi ta không dám.

Họ Trương khinh khỉnh bĩu môi:

- Mụ ta dám vì người mà mụ ta hy sinh không phải ai khác ngoài cốt nhục của chính mụ và kẻ ngu xuẩn Cát Hiểu Kỳ. Việc gì ta cứ dại dột, như lão Truyền hy sinh tính mạng vì một người hoàn toàn không có liên quan gì đến ta?

Hạ Vi Lợi căm phẫn:

- Vậy là ngay từ đầu lão đã có chủ ý này? Lão chỉ thích người khác dại dột cho lão hưởng lợi, do lão nghĩ chỉ cần vài lượt hỏa dược phát nổ là toàn bộ kỳ trận sẽ bị phá hủy?

Họ Trương đắc ý cười phá lên:

- Thế ngươi không nghĩ là họ dại dột ư? Đến cả Thốc Đầu Ông cũng có ý nghĩ đó. Và khi mụ Tư Đồ liều mình làm cho hỏa dược phát nổ lần thứ hai, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy rồi đó, không phải Thốc Đầu Ông đã chạy ngay vì cho rằng kỳ trận đã bị phá hủy rồi sao? Đâu phải chỉ có mình ta nghĩ như vậy?

Cát Hiểu Phong đưa mắt khinh thị nhìn lão:

- Cát Hiểu Phong nãy giờ mới hiểu thế nào là chánh là tà. Nhưng lão có suy nghĩ đó cũng không hề gì. Vì như ta đã nói, bản thân ta cũng không tán thành phương cách này.

Lão nhùn vai:

- Ngươi hiểu như thế là tốt. Bằng không, hừ, điều gì một khi ta không muốn sẽ không ai miễn cưỡng được ta.

Và lão nhìn quanh:

- So về nhân số, tuy lúc này ta kém vì chỉ có một mình, nhưng nói về bản lãnh thì dù có thêm ngươi, họ Hạ kia cũng không làm gì được ta. Hãy luôn ghi nhớ điều đó và từ nay về sau đừng có ai đến quấy rầy ta.

Lão chưa kịp bỏ đi thì nghe Cát Hiểu Phong gọi giật lại:

- Chờ đã.

Lão bĩu môi:

- Ngươi muốn động thủ ư?

Hiểu Phong vừa lắc đầu vừa trầm giọng:

- Điều đó rồi sẽ có, nhưng không phải lúc này, ta chỉ muốn nghe lão giải thích, vì sao lão lại bảo gia phụ là người ngu xuẩn.

Lão cười sằng sặc:

- Ngươi không hiểu thật sao? Vậy ngươi nói đi, có phải câu chính tà bất lưỡng lập luôn luôn là đạo lý?

Hiểu Phong ậm ừ:

- Lão nói rõ xem.

Lão cười cười:

- Ta thừa nhận phụ thân ngươi quả đúng là bậc nghĩa hiệp. Nhưng nghĩa hiệp như phụ thân ngươi, sẵn sàng liều mạng để cứu một kẻ không ra gì là Nhị đệ ta, thử hỏi, có kẻ nào quá ư ngu xuẩn như phụ thân ngươi không?

Hiểu Phong vặn lại:

- Người gia phụ định cứu chính là nghĩa đệ lão. Đã không hàm ân, lão còn bảo gia phụ ngu xuẩn là sao?

Lão câng câng nét mặt:

- Ngươi quên ngoại hiệu của ta là gì ư? Kẻ đã tự nhân là tà, là ma hoặc là quái cũng vậy, đó là những kẻ không bao giờ hành sự theo lẽ thường. Đạo lý này hạng người luôn tự xưng là danh môn chính phái, như ngươi và song thân ngươi sẽ không bao giờ hiểu được.

Lời của lão vừa dứt, chợt có một thanh âm xa lạ từ bên ngoài vang vọng vào:

- Chính vì không hiểu nên võ lâm sẽ lấy làm mừng nếu không còn ai như Trương Vô Tuệ tổn tại gây họa cho giang hồ.

Lão họ Trương giật bắn thân mình, vừa lao ra ngoài thật nhanh vừa gầm lên:

- Chúc Lâm Cổ? Ngươi vào đây bằng cách nào? A... ta hiểu rồi, Thiên Y giáo của ngươi vốn có một bảo vật trấn sơn gọi là Thiên Y Phi Ảo. Họ Chúc ngươi đến đây thật đúng lúc!

Câu nói của Trương Vô Tuệ cũng làm Hạ Vi Lợi giật thót người. Và đến khi Hạ Vi Lợ lao bắn ra ngoài chỉ nghe thấy thanh âm không hiểu là dành cho ai:

- Chúc Lâm Cổ là Giáo chủ với bảo pháp Thiên Y Phi Ảo, họ Chúc có thể tự hành trên không, bay như chim điêu và thừa năng lực bay vượt quá khoảng cách không dưới năm mươi trượng chiều dài. Hy vọng đây sẽ là cơ hội cho bọn ta thoát thân.

Ngay khi Hạ Vi Lợi cũng lao ra ngoài trước lúc Cát Hiểu Phong chưa quyết định phải làm gì, Điền Tú Tú bỗng hỏi:

- Hạ thúc thúc nói đúng. Với bảo pháp Thiên Y Phi Ảo, ít nhất sẽ giúp một người trong chúng ta thoát thân. Sao Cát công tử không ra ngoài dự phần, biết đâu may mắn sẽ thuộc về công tử?

Trút tiếng thở dài chán ngán, Cát Hiểu Phong lắc đầu:

- Sẽ không đến phần đệ đâu. Huống chi, như đệ vừa nghĩ ra. Sự xuất hiện của Giáo chủ Thiên Y giáo vào lúc này dường như có điều gì bất ổn. Đệ cảm thấy rất nghi ngờ tuy không thể giải thích?

Thật không ngờ Điền Tú Tú lại tỏ ra tán đồng nhận định của Hiểu Phong:

- Quả nhiên Cát công tử đã có sự cẩn trọng khác trước. Không sai, chính Tú Tú cũng lấy làm lạ về diễn biến bất ngờ này. Vì với Thiên Y Phi Ảo, Giáo chủ Thiên Y giáo sao phải đợi đến lúc này mới chịu bỏ công vào tận đây? Đã hơn một năm trôi qua, có quá nhiều cơ hội cho Chúc giáo chủ tiến vào nhưng lại không vào, tại sao?

Chợt có thanh âm khác, cũng xa lạ không kém gì thanh âm trước, bỗng len lỏi vang vọng vào tận mật thất:

- Bọn ngươi hà tất phải hỏi nhau tại sao. Muốn rõ hư thực, chờ đến lúc gặp Diêm Vương hãy hỏi.

Cát Hiểu Phong giật mình:

- Vậy là không phải chỉ có một mình Giáo chủ Thiên Y giáo tiến vào? Cũng không phải nhờ có bảo pháp Thiên Y Phi Ảo nên người ở bên ngoài mới có thể vào đây?

Có tiếng không khí xao động và lập tức có một bóng người toàn thân được che kín dưới một lần vải đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Cát Hiểu Phong và Điền Tú Tú. Thần bí nhân lên tiếng phát thoại:

- Sau hơn một năm bị sanh cầm, không ngờ vẫn còn mấy người bọn ngươi vẫn ngang nhiên tìm cách chi trì sinh mạng. Bọn ngươi thọ mạng quá lâu khiến Môn chủ bổn môn không còn nhẫn nại được nữa, đã hạ lệnh cho bản nhân đến tiễn đưa bọn ngươi về nơi chín suối đây. Hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi.

Cát Hiểu Phong lập tức lao xộc đến và phát kình:

- Thư thư mau chạy đi, phải có ai đó trong chúng ta sống sót để sau này cáo giác với quần hùng về mưu đồ thần bí của bọn người Thiên Y giáo. Đỡ chiêu.

Trước hành vi động thủ của Cát Hiểu Phong, Thần bí nhân cười khanh khách:

- Để xem hơn một năm qua Cát tiểu tử ngươi đã lãnh hội được bao nhiêu phần sở học từ tên thất phu Cát Hiểu Kỳ. Đỡ!

Nhưng tràng cười của Thần bí nhân vụt tắt khi tiếng chạm kình vang lên, cho một kết quả hầu như khác với ý nghĩ của Thần bí nhân.

Thần bí nhân cáu gắt:

- Quái Phong chưởng của Tam quái Miêu Cương? Xem ra bản nhân đã quá xem nhẹ so với bản lãnh thật sự của tiểu tử. Mau nạp mạng đi nào!

Nhìn thấy Thần bí nhân lần này phát kỳ chiêu, Cát Hiểu Phong càng thêm hối thúc Điền Tú Tú:

- Thư thư không nghe đệ nói ư? Hãy mau tự tìm lối đào sinh cho một mình thư thư. Nhanh lên.

Vẫn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, Điền Tú Tú vừa nhìn Cát Hiểu Phong giao đấu với đối phương vừa bảo:

- Họ đã có âm mưu, đã có sẵn mọi chuẩn bị từ trước. Đừng nói gì đến hai chúng ta, e Hạ thúc thúc và lão Trương phen này cũng không mong toàn mạng.

Sau vài chiêu đã chiếm được thượng phong, Thần bí nhân vùng cười lên:

- Tiểu liễu đầu xem ra cũng có đôi chút kiến thức. Và sự thật sẽ đúng như ngươi đoán, Hạ Vi Lợi và Trương Vô Tuệ nếu chưa chết vì hỏa dược thì lần này bổn môn cũng hóa kiếp cả hai. Bọn ngươi có chết cũng không cô quạnh đâu. Hãy đỡ!

Cát Hiểu Phong càng giao đấu càng nhận thức rõ yếu kém của minh. Vì sở học tuy phong phú nhưng nếu thiếu nội lực và nhất là thiếu về kinh nghiệm giao chiến, Cát Hiểu Phong tự biết bản thân khó có thể đối địch lâu với địch nhân. Vì thế, Cát Hiểu Phong phẫn nộ gầm vang:

- Hóa ra toàn bộ âm mưu đều do lũ thối tha bọn ngươi bày ra, khiến song thân ta uổng mạng. Trước khi chết, chí ít phải có một người trong bọn ngươi mất mạng, gọi là để báo thù cho song thân ta. Hãy xem chiêu.

Do tận lực bình sinh phát chiêu, uy lực dũng mãnh của Cát Hiểu Phong làm cho cục diện nhất thời trở nên quân bình.

“Ầm” sau tiếng chạm kình vang dội. Thần bí nhân gào thét:

- Ngươi có nội lực này ắt là nhờ có người trao truyền chân nguyên. Có lưu ngươi lại chỉ là lưu hậu họa. Chớ trách bản nhân độc ác.

Bằng một chiêu chưởng thần tốc, Thần bí nhân chợt vây phủ khắp người Cát Hiểu Phong bằng một vầng cương kình kinh thế hãi tục, khiến Cát Hiểu Phong bối rối.

Nhưng đúng lúc này, có tiếng người từ bên ngoài bẩm báo vào:

- Nhiệm vụ đã hoàn thành, họ Hạ và lão Trương đã hồn du Địa phủ. Hộ pháp sứ giả có cần thuộc hạ tiến vào tiếp tay?

Thần bí nhân ứng tiếng đáp:

- Không cần đâu... Bản nhân...

Phát hiên đối phương để lộ sơ hở do bận đối đáp, từ tay Cát Hiểu Phong liền bật nhanh ra một vật.

Tiếng xé gió của vật là làm cho Thần bí nhân giật mình:

- Ngươi...

Và Thần bí nhân tràn người tránh về một bên, thoát vật đó trong gang tấc.

Nhưng Cát Hiểu Phong đã kịp bật quát:

- Tránh đâu cho khỏi.

Và từ tay Cát Hiểu Phong, vật lạ thứ hai lại bay ra. Trong khi đó vật lạ thứ nhất cũng được Hiểu Phong thần tốc thu hồi.

Sự xuất chiêu liên tiếp của hai vật lạ bay liên hoàn làm cho Thần bí nhân kêu thất thanh:

- Câu Hôn Phi Liên Sách?!

Miệng tuy kêu thé nhưng với bản lãnh thật sự cao minh, Thần bí nhân lại kịp đảo người một lần nữa và tránh thoát vật thứ hai như đã tránh vật thứ nhất lúc đầu.

Không ngờ thứ vũ khí tầm thường do mẫu thân truyền thụ lại có kết quả lợi hại, Cát Hiểu Phong phấn khích, vừa thu hổi vật thứ hai vừa nhanh nhẹn vẫy xạ cho vật thứ nhất bay ra:

- Không cần biết đó có phải là Câu Hồn Phi Liên Sách hay không, cứ nạp mạng cho ta là được rồi. Đỡ!

Thần bí nhân sau hai lượt dịch người lẩn tránh đã vô tình tạo cơ hội cho Điền Tú Tú thoăn thoắt tiến đến góc khuất của mật thất.

Bằng một động tác mơ hồ, Điền Tú Tú vừa làm cho góc khuất thụt sâu vào, để lộ ra một bí đạo nhỏ hẹp, vừa hối hả gọi Cát Hiểu Phong:

- Chúng ta mau thoát theo lối này, Cát công tử.

Động thái và nhất là tiếng kêu của Điền Tú Tú làm cho Thần bí nhân chú tâm. Và khi thấy Điền Tú Tú đang khuất dần vào bí đạo, Thần bí nhân giận dữ hùng hổ lao vào Cát Hiểu Phong:

- Bản nhân không thu nạp được ngươi, sao đáng gọi là Hộ pháp sứ giả. Đỡ chiêu!

Không ngờ ở mật thất lại có thêm điểm vi diệu và lợi hại, Cát Hiểu Phong vội tìm cách di chuyển về phía có bí đạo. Để toại nguyện, lần này Cát Hiểu Phong liều lĩnh, cùng một lúc ném cả hai vật lạ ra:

- Hãy xem thủ pháp của ta.

Bị hai vật là cùng một lúc xô đến uy hiếp, Thần bí nhân phẫn nộ gầm vang:

- Tiểu tử muốn chết. Hãy xem tuyệt học của bản nhân.

Bằng một thủ pháp bất phàm, từ làn chưởng của Thần bí nhân bỗng cuồn cuộn bay ra một luồng kình phong trắng đục, với áp lực như muốn san đồi bạt núi.

Cát Hiểu Phong thất kinh, vội nhảy bừa vào bí đạo, hy vọng kịp thoát mạng khỏi kỳ chiêu tuyệt học của Thần bí nhân.

Tuy nhiên, luồng kình phong trắng đục vẫn thừa năng lực cuốn ào theo Cát Hiểu Phong.

Đang bàng hoàng khôn xiết vì ngỡ phen này khó mong toàn mạng. Hiểu phong chợt nghe giọng nói của Tú Tú vang nhè nhẹ bên tai:

- Vào được đây là ổn rồi. Cát công tử chớ quá hốt hoảng.

Và sự thật đúng như Điền Tú Tú khẳng định. Một tiếng chấn động vang lên và dư lực tuy có làm Cát Hiểu Phong lảo đảo, xô ngã cả vào Điền Tú Tú, nhưng bầu không khí xung quanh chợt yên tinh lạ thường.

Phát hiện xung quanh cũng tối đen như mực, Hiểu Phong thì thào:

- Lối vào bí đạo đã được Điền thư thư phong tỏa?

Điền Tú Tú phì cười:

- Tuy chỗ này chưa phải là nơi bất khả xâm phạm nhưng cũng có thể xem là chúng ta tạm thời an toàn. Cát công tử xin cứ tùy tiện, không cần lo lắng, cứ phải thì thào to nhỏ.

Để che giấu hổ thẹn, Hiểu Phong vờ nghiêm giọng:

- Bị lâm vào cảnh ngộ này. Điền thư thư cười được sao?

Chợt có một tia sáng bật lóe lên và Hiểu Phong nhìn thấy có một đốm hỏa quang leo lét xuất hiện từ ngọn hỏa tập trên tay Điền Tú Tú.

Với chút ánh sáng đó, Tú Tú cau mày nhìn Hiểu Phong:

- Vậy công tử muốn Tú Tú phải làm gì? Khóc ư? Nếu khóc có thể giải quyết mọi chuyện, Tú Tú sẽ không ngần ngại khóc cho công tử xem.

Hiểu Phong vụt lùi bước lại, do phát hiện đứng quá gần Tú Tú. Hiểu Phong bảo:

- Đệ không có ý đó. Chỉ muốn cùng thư thư bàn định cách đối phó thôi.

Tú Tú gật đầu và thong thả đi dần về phía trước, cũng theo bí đạo nhỏ hẹp:

- Cách đối phó thì khỏi phải bàn. Do chúng ta thân cô thế cô và đối phương thì có sẵn chuẩn bị từ trước. Tuy nhiên chúng ta chưa đến nỗi tuyệt vọng. Cát công tử cứ theo Tú Tú thì rõ.

Bước theo sau, Hiểu Phong không khỏi ngây ngất trước dáng đi yểu điệu và tha thướt của Tú Tú. Không những thế, dường như từ thân hình yểu điệu thục nữ đó của Tú Tú còn toát ra mùi hương lạ kỳ, làm cho Hiểu Phong cứ băn khoăn. Muốn biết đó là loại u hương gì.

Vì mải băn khoăn nên lúc Tú Tú dừng lại Hiểu Phong vẫn không nhận ra.

Và chỉ suýt nữa Hiểu Phong đã xô luôn vào nàng, nếu như nàng không kịp chuyển mình bước vào một nơi đột nhiên phình rộng ở bên tả bí đạo.

Hiểu Phong bước theo:

- Lại là một mật thất khác? Lênh tôn Điền trang chủ quả là một người có tâm cơ thâm mật, đã bố trí chỗ ẩn thân tuyệt đối an toàn cho thư thư.

Điền Tú Tú chuyển đốm hỏa quang từ đầu ngọn hỏa tập sang một ngọn đuốc đã được cắm sẵn ở vách mật thất:

- Chỉ sợ chính gia phụ cũng không biết chỗ này.

Hiểu Phong lấy làm lạ:

- Vậy là do thư thư tự kiến tạo?

Nàng ngồi xuống chiếc phản, là vật duy nhất có ở đây để ngả lưng hoặc ngồi nghỉ ngơi khi cần:

- Do tính khí của Tú Tú thích cô độc, lúc lên mười, Tú Tú có xin gia phụ cho toàn quyền sử dụng mật thất trên kia. Sau khi được gia phụ chấp thuận, Tú Tú đã nhờ Hạ thúc thúc giúp sức, đã tạo thành chỗ này, biến thành lãnh địa riêng của Tú Tú. Không ngờ nó lại trở nên đắc dụng vào lúc nguy cấp này.

Và Tú Tú chợt dịch người, ngồi về một bên chiếc phản:

- Cát công tử không thích ngồi sao? Đừng ngại, một khi đã có tâm đoan chính, dù Cát công tử có cận kề mỹ nhân cũng không phải là hành vi khiếm lễ.

Cát Hiểu Phong dè dặt ngồi ở phần còn lại của chiếc phản:

- Thư thư có tâm tư khoáng đạt, gặp lúc nguy nan cũng không lộ vẻ lo lắng. Đệ tự thẹn là chưa bằng thư thư.

Điền Tú Tú cười buồn:

- Không muốn có cũng phải có. Vì Cát công tử thử nghĩ xem, người chỉ còn sống trên dương gian này không quá một hoặc hai năm nữa như Tú Tú thì còn điều gì đáng sợ hơn.

Cát Hiểu Phong giật mình:

- Thư thư sao lại quá bi quan? Không phải thư thư vừa nói chúng ta có thể lọt vào đây là đã an toàn rồi sao?

Tú Tú lắc đầu:

- Tú Tú không ám chỉ điều đó. Mà là tuyệt chứng Hàn Âm Tuyệt Mạch được thừa hưởng từ gia mẫu. Với tuyệt chứng này, như gia phụ từng bảo, Tú Tú sẽ không thọ quá tuổi mười tám. Đó là nguyên do khiến gia phụ luôn chìu theo bất kỳ ý muốn nào của Tú Tú. Kể cả việc tự kiến tạo chỗ này cũng vậy.

Theo gương Tú Tú, Hiểu Phong cũng đưa mắt nhìn quanh và chợt phát hiện nhiều túi nhỏ được đặt ở cuối mật thất, Hiểu Phong hoang mang:

- Vì dự phòng trước tình huống này, thư thư đã chuẩn bị sẵn mọi vật thực?

Tú Tú mỉm cười:

- Cát công tử đoán sai rồi. Đó là số vật thực dành riêng cho Tú Tú vào lúc cuối đời. Vì Tú Tú đã định, ngay năm lên mười tám tuổi sẽ tự biến nơi này thành chỗ táng thân, không để gia phụ buồn vì thấy Tú Tú mỗi ngày một cận kề cái chết.

Hiểu Phong bàng hoàng:

- Thư thư tuy dũng cảm, sẵn sàng chấp nhận cái chết nhưng sao không dùng dũng khí đó đương đầu với số phận?

Nàng chợt gật gù:

- Xem ra Cát công tử còn có nhiều dũng lược, không đáng để tự hổ thẹn như lời vừa nói. Tú Tú cũng mới vừa nhận ra điều này. Do đó, thay vì bi quan, chờ cái chết ập đến như thái độ trước kia từng có. Tú Tú phen này quyết đương đầu. Việc đưa Cát công tử vào đây chính là để thể hiện sự thay đổi này.

Hiểu Phong ngạc nhiên:

- Nguyên nhân nào đã khiến thư thư chợt thay đổi? Có phải do không thích chết vì bị người khác áp đặt?

Nàng trầm ngâm:

- Một nửa nguyên nhân là vì thế. Và Tú Tú nhận ra rằng đang có một nhóm người đã lợi dụng kỳ trận của gia phụ, định biến Điền gia trang này thành nơi thực hiện mưu đồ có lẽ là gây bất lợi cho chính gia phụ. Tú Tú quyết phải sống và tìm cách cáo giác âm mưu này cho gia phụ biết.

Hiểu Phong cau mày:

- Thư thư muốn nói chính lệnh tôn cũng vì không lường trước âm mưu này nên khi thiết lập kỳ trận đã vô tình giúp ác nhân dễ thực hiện mưu đồ?

Tú Tú gật đầu:

- Cứ xem xét lại mọi việc thì rõ. Đã có kẻ giả thần giả quỷ, tận dụng sự sợ hãi của mọi người, cố tình tạo ra biến cố, gọi là Lãnh Tuyệt Khí - Hoạt Độc Nhân, gây náo loạn khắp Điền gia trang. Sau đó, cũng vì ngộ nhận, ngờ có chuyện đó xảy ra thật, gia phụ đã lập kỳ trận, phong tỏa Điền gia, biến nơi này thành nơi vĩnh sinh giam cầm, vô tình giúp ác nhân toại nguyện.

Theo mạch nghĩ của Tú Tú, Hiểu Phong bật hỏi:

- Hiểu theo ý của thư thư thì chủ ý của họ là muốn chiếm đoạt khu vực này và nếu có thể thì càng làm cho quần húng xa lánh chốn này vì không dám lẻo lánh đến, càng tốt?

Điền Tú Tú nhoẻn cười:

- Cát công tử hiểu đúng rồi đó. Chính vì lẽ đó, nếu Tú Tú đoán không lầm thì suốt thời gian qua nhóm người này vẫn ngấm ngầm mật phục quanh đây. Và chúng ta đã tạo cho họ cơ hội xâm nhập vào qua cửa ngõ có kỳ trận đã bị phá hủy.

Hiểu Phong bán tính bán nghi:

- Thư thư đừng quên bảo pháp Thiên Y Phi Ảo của Chúc Lâm Cổ, Giáo chủ Thiên Y giáo.

Nàng đáp:

- Tú Tú Không quên. Chỉ có điều, như Cát công tử đã thấy, họ đâu chỉ vào có một người. Đủ hiểu, sau bốn lần hỏa dược phát nổ, phải cho lão Trương Vô Tuệ đỉ đởm lược bỏ đi ngay sau khi lão Thốc Đầu Ông chết, ắt sẽ biết rằng kỳ trận đã bị vỡ, không còn tác dụng phong tỏa Điền gia trang nữa.

Hiểu Phong đột ngột hỏi:

- Sau mật thất này còn có bí đạo nào khác giúp chúng ta ra ngoài?

Tú Tú hiểu ý của Hiểu Phong:

- Đương nhiên là có. Nhưng Cát công tử nếu muốn thoát cũng không nên đi ngay lúc này.

Hiểu Phong giật mình:

- Bọn họ đang lùng sục chúng ta, đây quả là cơ hội tốt cho chúng ta lén ra ngoài, sao thư thư ngăn cản đệ.

Tú Tú nhún vai:

- Ngộ nhỡ bên ngoài kỳ trận vẫn còn người của họ tiềm phục thì sao?! Huống chi, bí đạo ở đây chỉ dẫn đến một gian phòng khác, chính là nơi gần đây Hạ thúc thúc đã chọn làm nơi cư ngụ. Từ gian phòng đó muốn chạy đến chỗ kỳ trận cũng phải vượt qua một chặng đường khá xa. May ra một mình công tử là có thể chạy thoát.

Hiểu Phong đỏ mặt:

- Đệ không có ý định bỏ đi một mình. Tiểu thư chớ vội nghĩ như thế về đệ.

Nàng cũng đỏ mặt:

- Nếu là vậy. Cát công tử đành phải chờ lúc đêm về mà thôi.

Hiểu Phong hoang mang:

- Thư thư định lợi dụng lúc đêm tối để lén thoát đi sao? Nếu họ có người tiềm phục, vì họ đều có bản lãnh cao cường, dù ban ngày hay đợi đến đêm cũng không khác gì nhau.

Tú Tú thở hắt ra:

- Chỉ vì công tử biết võ công nên cứ nghĩ theo chiều hướng phải đối phó với bọn người có võ công. Đâu phải như Tú Tú, do không am hiểu võ công nên có ý nghĩ khác.

Hiểu Phong gượng cười:

- Không phải đệ có ý chê bai thư thư không biết võ công. Vậy ý nghĩ của thư thư là thế nào?

Nàng giải thích:

- Phàm ai cũng vậy, hễ đêm xuống vẫn cần có ánh sáng, Tú Tú bảo công tử cố nán đợi đêm về là để công tử dễ dàng phát hiện ra họ nếu họ thật sự vẫn còn lưu lại ở đây vì chúng ta.

Hiểu Phong vỡ lẽ:

- Quả là cao kiến. Nhưng sao thư thư chỉ nói đó là trường hợp nếu? Họ đã muốn chiếm ngụ chỗ này thì đâu lẽ nào họ bỏ đi, không lưu lại đây.

Tú Tú bảo:

- Tú Tú cũng chỉ đoán thế thôi. Vì nếu là Tú Tú, một khi không biết tìm hai kẻ ẩn thân kia đang ở đâu, Tú Tú chỉ cần tạm thời bỏ đi, dụ cho hai kẻ kia xuất đầu lộ diện. Sau đó nhất võng đả tận, chỉ một lần xuất quân nữa là mã đáo thành công.

Hiểu Phong ngỡ ngàng:

- Những hiểu biết này từ đâu thư thư có?

Nàng mỉm cười:

- Tuy không ưa náo nhiệt và nhất là không thể học võ công, nhưng Tú Tú cũng có nguồn an ủi là tìm sinh thú ở những pho cổ thư. Trong đó đều lưu lại mọi mưu lược của tiền nhân, từng giúp họ tận trung báo quốc, cùng các Triều đại mở mang và giữ vững sơn hà. Tú Tú chỉ dựa theo đó mà đoán, rất có thể chỉ là trò cười của Cát công tử.

Hiểu Phong gật gù:

- Đệ đành đợi đến đêm vậy. Trong lúc chờ đợi sao thư thư không nói luôn nửa nguyên nhân còn lại khiến thư thư thay đổi ý đinh, quyết đương đầu với số phận?

Lần đầu tiên nàng tỏ ra bối rối:

- Cát công tử cần biết để làm gì? Tú Tú sẽ không nói đâu.

Càng nhìn thái độ của nàng, Hiểu Phong càng không nỡ miễn cưỡng. Do vậy, chợt nhớ đến mảnh hoa tiên chắc chắn do mẫu thân lưu lại, Hiểu Phong vội lấy ra.

Cử chỉ của Hiểu Phong làm cho Tú Tú hiếu kỳ. Nàng dò hỏi:

- Dường như là lệnh đường lưu tự, căn dặn công tử?

Vừa mở mảnh hoa tiên, Hiểu Phong vừa giải thích:

- Đệ cũng mong là thế. Vì không như lần lão Truyền chia tay, gia mẫu lúc bỏ đi đã không nói một lời. Đệ chỉ tìm thấy mảnh hoa tiên này sau khi thức dậy, do tiếng hỏa dược gây kinh động.

Và ai cũng háo hức cùng châu đầu xem chung mảnh hoa tiên. Quả thật đó là những di tự do Tư Đồ Lan lưu lại cho Cát Hiểu Phong như sau:

“Hài tử Lời đầu tiên mẫu thân muốn nói ngay là hài tử đừng vì mệnh hệ của mẫu thân mà oán trách bất kỳ ai. Hãy hỏi Hạ thúc thúc hoặc Điền tiểu thư, hài tử sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.

Chính mẫu thân đã có quyết định này, truyền toàn bộ sở học và hầu hết nội nguyên chân lực bản thân cho hài tử. Hãy biết trân trọng tấm thân hữu dụng hầu sau này báo thù cho song thân. Đừng vì quá bi phẫn mà có hành vì nông nổi khiến song thân ở chốn cửu tuyền sẽ mãi mãi thất vọng về hài tử.

Còn về thù nhân, mẫu thân có ý nghĩ này. Hãy ngấm ngầm dò xét, xem ai là kẻ muốn nhắm vào số nhân vật có liên quan đến câu: ‘Nhất Câu Hồn - Nhị Quái Đao - Tam Ma Kiếm - Tứ Bát Tiên’.

Nhắc đến câu đó, là câu đã có cách đây một trăm năm, vì nhân vật đầu tiên được câu nói đó đề cập chính là Tằng Tổ phu nhân của Cát gia.

Câu Hồn Phi Liên Sách là hung khí từng làm chấn động giang hồ trăm năm trước. Cho đến khi nữ ma đầu này được tiền nhân Cát gia thu phục và làm cho trở thành Cát phu nhân. Kể từ đó đến nay, mấy đời Cát gia đều nơm nớp lo sợ. Cũng may mắn vẫn chưa có ai phát hiện chuyện nhân vật Nhất Câu Hồn là có liên quan đến Cát gia.

Nhưng đến lúc này thì khác rồi. Biến cố đã xảy ra cho Điền gia thật ngẫu nhiên lại có liên quan đến ba nhân vật đầu tiên trong câu nói kia. Nhất Câu Hồn là chúng ta, Nhị Quái Đao là Đinh Thất. Còn về Tam Ma Kiếm thì mẫu thân nhờ xem qua tâm pháp Ngự Phong kiếm do Điền trang chủ đã ban cho hài tử, nên ngờ ngợ đoán rằng Điền gia có thể là hậu nhân của Ma Kiếm.

Tóm lại, kẻ chủ mưu hãm hại chúng ta đã nhất cử tam tứ tiện. Một lần ra tay đã nhắm luôn vào Câu Hồn - Quái Đao - Ma Kiếm. Đó là manh mối có thể nói là duy nhất cho hài tử sau này truy tìm thù nhân.

Ở gian Từ đường của Cát gia có cất giấu khẩu quyết và nhất là hung khí Câu Hôn Phi Liên Sách.

Mẫu thân chỉ dựa vào lời kể của phụ thân hài tử để tạo ra thứ vũ khí kỳ quái như thời gian gần đây hài tử đã luyện. Do đó, khó có thể đoán một cách chuẩn xác uy lực thật sự của Câu Hồn Phi Liên Sách.

Muốn báo thù được cho song thân, ngay khi có cơ hội, hài tử hãy mau mau hồi trang, tìm cho được và luyện ngay công phu đó. Riêng về Quái Đao, Điền tiểu thư là người bẩm sinh thiên phú, có thể Điền tiểu thư sẽ cho hài tử biết rõ nơi ẩn chứa Đao phổ thượng thừa của Quái Đao.

Hãy đối xử với nàng thật tốt. Vì dù gì nàng cũng từng mất mẫu thân như hài tử sắp sửa mất. Hơn nữa, nếu mẫu thân đoán không lầm, chính sự hiện diện của tiểu tử đã góp phần tìm thấy những ý nghĩ đích thực của cuộc sống. Hay nói đúng hơn, là nhờ hài tử, Điền Tú Tú đã tìm ra sinh thú cho một kiếp người. Chỉ hận mẫu thân không có phúc phận để sống nốt cho đến ngày...”.

Chỉ mới xem đến đây, mảnh hoa tiên bỗng bị Điền Tú Tú giật mạnh về phía nàng. Đã thế, Tú Tú còn nói:

- Cát công tử xem bao nhiêu đó đủ rồi, phần còn lại vì liên quan đến Tú Tú, chỉ để một mình Tú Tú xem thôi.

Hiểu Phong nhăn mặt:

- Đó là di thư của gia mẫu, thư thư nên để đệ xem hết mới phải.

Nàng lúng túng, giấu vội mảnh hoa tiên vào người.

Nhân đó, khi lấy tay ra, Tú Tú dúi vào tay Hiểu Phong một mảnh hoa tiên khác:

- Cát công tử hãy tạm thời xem mảnh hoa tiên này. Lệnh đường đã đoán đúng, Tú Tú đã phát hiện ra nơi ẩn chứa bí phổ Quái Đao của Đinh gia.

Không còn cách nào khác, vì không lẽ dùng sức lực để giành giật với một nữ nhi yếu đuối - Cát Hiểu Phong đành tiếp nhận mảnh họa đồ.

Đây là vật không xa lạ gì với Hiểu Phong. Nhưng bây giờ, thay vì trên đó chỉ có một vài hàng lưu tự như trước kia Hiểu Phong từng thấy, thì không hiểu Điền Tú Tú đã làm cách nào mà mảnh họa đồ giờ đây còn lộ thêm những đường nét ngoằn nghèo, cho thấy đúng là bức họa đồ điểm chỉ nới ẩn giấu bí phổ Quái Đao.

Sau khi xem qua, Hiểu Phong động tâm hỏi:

- Nhạn Đãng sơn thuộc địa phương nào?

Tú Tú cũng đã xem xong mảnh hoa tiên kia. Nàng lại bối rối giấu đi và đáp:

- Tú Tú chưa từng đến, nhưng biết Nhạn Đãng sơn ở mãi tận biên thùy, phải vượt qua Nhạn Môn Quan mới đến.

Hiểu Phong lại hỏi:

- Chất độc được tẩm trên bức họa đồ là do ai hóa giải?

Tú Tú đã trở lại vẻ trấn tĩnh trước đó:

- Không ai khác ngoài Đinh Thất. Có phải công tử đã vì lòng nhân từ đã tự tay vuốt mắt cho Đinh Thất.

Hiểu Phong thức ngộ:

- Hóa ra trên mặt Đinh Thất có thoa sẵn chất giải độc?

Nàng gật đầu:

- Vì lẽ đó công tử không bị nhiễm độc dù đã chạm tay vào bức họa đồ. Cách bố trí của Đinh Thất cũng hay, đã trừng phạt lão Vệ, vị nghĩa đệ bất nghĩa và trừng trị Khả nhị ma tham lam và bất nhân.

Hiểu Phong thán phục:

- Tất cả là do thư thư khám phá? Thư thư thật sự thông tuệ thế sao?

Nàng gượng cười:

- Công tử chỉ quá khen. Kỳ thực chỉ cần tinh ý một chút là ai ai cũng nhận ra cách bố trí của Đinh Thất, đâu cứ gì thông tuệ hay không thông tuệ. Còn về lời khen của công tử thì Tú Tú thật sự không dám nhận.

Hiểu Phong phì cười:

- Đâu phải đệ khen. Chính gia mẫu trong di thư cũng khen đấy thôi.

Nàng lắc đầu:

- Tú Tú không dám nhận. Vì qua bức họa kia, dù đã phát giác nơi ẩn chứa bí phổ Quái Đao nhưng theo phần hạ khoản lưu tự, Tú Tú nghĩ mãi vẫn không sao đoán được ẩn ý của người đề hạ khoản.

Hiểu Phong cau mặt:

- Có phải câu “Mục hạ vô nhân - Đao pháp thượng thừa”?

Tú Tú gật đầu:

- Phải chi là câu như thế nhưng viết ngược lại thì không có gì khó hiểu. Vì hễ đao pháp thượng thừa thì người đắc thủ đao pháp mới có quyền tỏ thái độ hạ mục vô nhân. Chứ đâu có thể mục hạ vô nhân trước rồi đao pháp mới đạt mức thượng thừa?

Chợt nhớ đến một việc, Điền Tú Tú vội đứng lên:

- Cát công tử cứ nghỉ ngơi trước, Tú Tú đi một lúc sẽ quay lại.

Và nàng bỏ đi sau khi mang theo một túi nhỏ có chứa những vật thực được dự trữ sẵn.

Do hiểu nàng đang lo bữa ăn, Hiểu Phong không những không ngăn cản mà còn ngồi yên nhìn theo nàng bằng ánh mắt cảm kích.

Tuy là thiên kim tiểu thư nhưng Tú Tú vẫn tỏ ra đảm đang và được việc. Vì khi quay lại, chỉ sau một thoáng bày biện là Tú Tú đã sắp bày ra đủ một bữa ăn.

Thái độ của Tú Tú càng lúc càng tạo thêm cảm kích cho Hiểu Phong. Nàng luôn quan tâm và gắp thức ăn cho Hiểu Phong, như sự ân cần của hiền mẫu hoặc hiền tỷ. Điều này vô tình làm cho Hiểu Phong nhớ đến mẫu thân.

Do đó, ngay khi ăn xong, Hiểu Phong chợt hỏi:

- Trong di thư, gia mẫu còn dặn thêm đệ điều gì?

Sau một thoáng ấp úng, nàng đáp:

- Không có gì. À... có! Lệnh đường có nhắc công tử đừng bao giờ quên điều đã lập thệ. Nghĩa là đừng xử sự giống bọn ác ma.

Hiểu Phong nghi ngờ:

- Nếu chỉ có thế, sao thư thư không để đệ tự xem?

Nàng không đáp. Và để khỏa lấp, nàng đứng lên, tự tay dọn dẹp sạch sẽ nơi vừa bày thức ăn. Sau đó, nàng bảo:

- Đêm nay cần phải thức để hành động, công tử nên nghỉ ngơi thì hơn. Tú Tú còn có việc phải làm, sẽ quay lại sau.

Cảm nhận nàng nói đúng, Hiểu Phong vội ngã lưng nằm xuống và chỉ một lúc sau là chìm vào giấc ngủ say nồng.

Đêm đến, ước chừng đã canh ba, Tú Tú vội cùng Hiểu Phong thận trọng bước đi.

Bí đạo chếch dần lên cao và kết thúc bằng một ngách nhỏ, ẩn kín phía sau một gian phòng. Hiểu Phong nhẹ nhàng bước ra ngoài trước.

Sau một lúc lâu ngưng thần nghe ngóng, Hiểu Phong thì thào nêu nghi vẫn:

- Không một tiếng động. Không lẽ họ đã ngủ say vì cho rằng chúng ta không dám xuất đầu lộ diện?

Tú Tú cũng thì thào:

- Có cách để biết hư thực. Cát công tử hãy ném mạnh một hòn đá về phía bên kia dãy nhà.

Cát Hiểu Phong gật đầu và lập tức làm theo.

Mẩu đá nhỏ chạm vào đất và sau vài lần nảy đã nằm yên nhưng không hề có thêm động tĩnh gì khác.

Hiểu Phong nghi ngờ:

- Không lẽ họ đã lui đi, đúng như thư thư đã đoán?

Tú Tú bảo:

- Hư hư thực thực khó lường. Tốt hơn hết chúng ta cứ án binh bất động, đừng quá nông nổi chỉ lầm kế địch nhân.

Họ nép sát vào nhau và chờ mãi, chờ cho đến lúc trời dần sáng.

Không nghe động tĩnh gì từ phía Tú Tú, Hiểu Phong ngoảnh mặt nhìn sang thì thấy nàng an tường ngồi dựa đầu vào vai Hiểu Phong và đã ngủ yên từ lâu.

Cảnh tượng này khiến Hiểu Phong nhớ lại di tự của mẫu thân:

“... chính sự hiện diện của hài tử đã góp phần giúp nàng tìm thấy sinh thú của một kiếp người...”.

Và Hiểu Phong hiểu, Điền Tú Tú quen cô độc nên cho dù biết chắc phải chết vẫn không bận tâm. Nhưng từ khi có thêm sự hiện diện của Hiểu Phong, do hiểu kiếp nhân sinh còn nhiều lạc thú, nàng thay đổi thái độ và sẵn sàng đương đầu, chống lại số phận khắc nghiệt.

Cảm thương cho nàng, không nỡ đánh mất chút bình yên ngắn ngủi, Hiểu Phong đành ngồi yên và nhìn ngắm nàng ngủ.

Vàng dương rồi cũng ló dạng, nàng sực tỉnh:

- Ôi! Đã sáng rồi sao?

Để tránh sự ngượng ngập cho nàng, Hiểu Phong vừa nhìn ra ngoài vừa lên tiếng thản nhiên:

- Đệ sẽ tự đi thám sát một vòng. Thư thư cứ yên tâm quay vào mật thất chờ đệ.

Tú Tú nhẹ nhàng lui ra:

- Nếu gặp tình huống bất lợi, Cát công tử hãy hứa là không được mạo hiểm. Trái lại hãy quay lại mật thất ngay.

Hiểu Phong vươn người đứng dậy:

- Đệ hứa. Và đệ sẽ không để thư thư chờ đợi lâu.

Nàng gật đầu:

- Bảo trọng.

Hiểu Phong nhẹ nhàng bước đi với thính lực luôn nghe ngóng khắp nơi.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, giúp Hiểu Phong an tâm hơn và bắt đầu dò xét khắp nơi.

Chợt mục quang Hiểu Phong chạm vào thi thể một người.

Hiểu Phong chạy đến:

- Quả nhiên lão Trương Vô Tuệ đã bị hạ thủ.

Thi thể của lão Trương trông thật thê thảm, như bị người dùng loạn kiếm phân thây.

Không nỡ nhìn lão thây phơi đồng nội, Hiểu Phong vội đào huyệt cho lão. Khi hất thây lão xuống huyệt, ở chỗ lão nằm bỗng rơi ra một quyển sách mỏng dính đầy máu huyết của chính lão.

Hiếu kỳ, Hiểu Phong khom người nhặt lấy.

Bỗng có tiếng quát vang lên:

- Cuối cùng lũ chuột nhắt cũng tự chui ra khỏi hang. Bổn Giáo chủ sẽ cho ngươi theo kịp lão Trương ở chốn cửu tuyền. Nạp mạng mau!

Một luồng chưởng phong cực mạnh bỗng ập đến, khiến Hiểu Phong chỉ còn cách nhảy lùi để tự cứu thân.

Nhưng từ phía sau Hiểu Phong lại vang lên tiếng quát thứ hai:

- Diêm vương đã định canh ba chết, tiểu tử ngươi đâu thể diên trì đến canh năm. Hãy đỡ!

Nhờ tránh thoát chưởng đầu tiên nên Hiểu Phong có cơ hội đưa mắt kiếm tìm đối thủ. Họ chỉ có hai người, đều ở độ tuổi ngũ tuần và có y phục rộng thùng thình trông thật lạ mắt.

Đoán chắc họ đều là người của Thiên Y giáo, qua câu tự xưng là “bổn Giáo chủ” lúc nãy đã nghe, Cát Hiểu Phong vội tung chiêu chống trả và tìm cách dò xét đối phương.

- Tự xưng là Giáo chủ Thiên Y giáo, sao nhị vị còn can tâm chịu để người khác sai khiến?

Tiếng chạm kình vang lên và Hiểu Phong chỉ bị lảo đảo chứ chưa mất mạng như lời đề quyết của nhân vật nọ. Cả hai nhân vật nọ cùng cười vang:

- Quả nhiên tiểu tử đã hưởng dụng không ít nội lực từ tiện nhân Tư Đồ Lan.

- Nhưng y cũng phải chết để bổn môn sau này không còn lo họa tâm phúc. Hãy xem tuyệt thủ của ta.

Tự biết không là đối thủ, Cát Hiểu Phong lập tức nhét quyển sách mỏng vào người và vội vàng dịch người tránh chiêu, làm cho hai ngọn kình kia vô tình chạm vào nhau gây thành tiếng chấn động kinh hoàng.

Nhìn cả hai lão đảo, Hiểu Phong đắc ý vội chạy trở lại gian phòng có lối bí đạo dẫn vào mật thất.

Chợt Hiểu Phong nghe hai lượt quát vang xuống từ trên cao, cùng một ý:

- Ngươi chạy đâu cho thoát? Đỡ!

Hiểu Phong thất thần nhìn lên. Hai nhân vật lúc nãy bây giờ đang đảo lượn ngay trên đầu Hiểu Phong. Họ sử dụng một bộ y phục rộng thùng thình quái dị và di chuyển linh hoạt như đôi cánh chim bằng.

Kinh tâm tán đởm, Hiểu Phong định mạo hiểm tung kình ngược lên không, bỗng nghe Điền Tú Tú kêu thất thanh:

- Mau chạy đến đây. Họ đã dùng Thiên Y Phi Ảo, công tử không chống nổi đâu.

Tiếng kêu của Tú Tú càng làm cho Hiểu Phong hoảng sợ. Hiểu Phong vân lực quát lên:

- Sao thư thư mạo hiểm xuất đầu lộ diện? Chạy vào mau.

Do quá lo lắng cho Tú Tú, dũng lực của Hiểu Phong chợt tăng cao, giúp cước lực cũng tăng bội phần.

Hiểu Phong lao nhanh về phí Tú Tú, để lại phía sau hai tiếng chấn kình ầm vang do quật phải nền đất.

Bụi đất tung bay mịt mù và bất ngờ làm cho Hiểu Phong và Tú Tú tạm thời không nhìn thấy nhau.

Bát quá Hiểu Phong chỉ nghe tiếng Tú Tú thét:

- Lệnh đường có để lại vật này cho công tử. hãy mau đón lấy.

Chỉ dựa theo hướng phát thoại của Tú Tú, Hiểu Phong đưa bàn tay chộp bừa. Và khi vật đó lọt vào tay, Hiểu Phong bật cười vang:

- Hay lắm. Đã có Câu Hồn Phi Liên Sách, đệ sẽ cho họ nếm mùi lợi hại.

Hai nhân vật nọ vẫn vần vũ trên không, nhờ bộ y phục kỳ lạ. Và do cũng bị bụi mù làm che mất thị tuyến, họ chỉ nghe và không thể nhìn thấy Tú Tú đã trao cho Hiểu Phong vật gì.

Hiểu Phong nghe họ phẫn nộ gầm vang:

- Quả nhiên Cát gia có liên quan đến ma nữ Câu Hôn. Giết...!

Lớp bụi mù xung quanh Hiểu Phong chợt bay tán loạn, cho Hiểu Phong biết hai nhân vật đang trút hận và những ngọn kình đầy uy lực.

Nhân lúc lớp bụi mỏng bớt giúp nhìn thấy phương vị của hai nhân vật nọ, Hiểu Phong lập tức tung cả hai mũi phi tiễn vào họ, tay thì nắm đoạn dây dài đã được cột hai đầu vào hai mũi phi tiễn.

Cùng một lúc với việc phát xạ hai mũi phi tiễn của Hiểu Phong, ai ai cũng nghe Điền Tú Tú kêu vang:

- Trên thân vật đó lệnh đường có tẩm độc, dặn công tử hãy cẩn thận.

Tiếng Tú Tú kêu làm hai nhân vật nọ hốt hoảng thu chiêu:

- Có độc ư?

- Mau tránh!!

Không bỏ lỡ cơ hội, Hiểu Phong vội chạy đến và nắm tay Tú Tú lôi bừa vào gian phòng.

Chợt Hiểu Phong nghe hai nhân vật nọ gào lên phẫn uất:

- Tiểu liễu đầu đã lừa bọn ta?

- Không sai, Tư Đồ Lan là hạng người thế nào, ai cũng rõ. Làm gì có chuyện tẩm độc để hại đối phương. Đuổi theo.

Hiểu Phong đã kịp đưa Điền Tú Tú lui vào bí đạo. Chưa kịp nghỉ chân, Hiểu Phong nghe Tú Tú hối hả bảo:

- Đừng dừng lại. Mau tiếp tục chạy sâu vào trong. Đề phòng họ đuổi theo vì bí đạo phía này không có cơ quan đóng lại.

Đúng như Tú Tú lo sợ, đuổi theo sau họ là một ngọn kình, kèm theo một tiếng quát đắc ý:

- Hóa ra lũ chuột nhắt các ngươi tự chui vào tuyệt lộ. Đỡ!

Hiểu Phong thất kinh, vội ngoặc tay giữ chặt Tú Tú vào người và ngoặc tay còn lại về phía hậu:

- Câu Hồn Phi Liên Sách đây. Đỡ!

Lập tức có tiếng hô hoán của nhân vật thứ hai:

- Giáo chủ cẩn thận. Cũng có thể vật đó có tẩm độc.

Nhờ đó, ngọn kình có phần giảm thiếu chân lực, tiếng chạm kình chỉ làm Hiểu Phong cùng Tú Tú ngã dúi dụi về phía trước nhưng chưa đến nỗi mất mạng.

Không dám chậm trễ, Hiểu Phong vẫn cố gượng, đưa Tú Tú đi về phía trước càng lúc càng nhanh.

Không nghe thấy tiếng địch nhân duỗi phía sau, Tú Tú chợt bảo:

- Rất có thể họ sẽ dùng hỏa công, xông khói vào bí đạo như xông chuột. Cát công tử hãy nhân cơ hội này đi chậm lại, không việc gì phải khẩn trương.

Hiểu Phong giương mục quang cố nhìn Tú Tú qua màn đêm đên lúc nào cũng có trong bí đạo:

- Bí đạo chỉ có hai đầu. Một bị bịt kín và một sắp bị họ dùng hỏa công gây hại, sao thư thư không muốn đệ đi nhanh?

Tú Tú thì thào:

- Nếu địa hình chỉ có thế. Tú Tú sao dám bảo công tử nếu gặp bất lợi cứ chạy vào bí đạo? Chúng ta còn một ngõ thoát dự phòng. Công tử chớ quá lo.

Hiểu Phong thở phào:

- Chỉ mong họ đừng đuổi theo. Bằng không do kém thế hơn, trước sau gì chúng ta cũng bị họ sát hại.

Tú Tú lại bảo:

- Cách dụng binh có kế “không thành”. Họ vì sợ cơ quan bẫy rập, ắt sẽ không dám đuổi theo. Chỉ trừ khi dùng hỏa công nhưng không thu kết quả, ắt họ sẽ đuổi theo vì biết chúng ta không có lối thoát thứ ba.

Hiểu Phong động tâm:

- Ngõ dự phòng này sẽ đưa chúng ta đến đâu?

Tiếng Điền Tú Tú đáp làm cho Cát Hiểu Phong rụng rời:

- Lối này sẽ đưa chúng ta đến một chỗ lưng chừng miệng vực phía sau, vốn chỉ là cách cuối cùng giúp Tú Tú tự giải thoát cuộc đời khốn khổ.

Hiểu Phong bật hỏi:

- Đi đến đó thì sao? Không lẽ chúng ta vẫn sống sau khi cùng nhau nhảy bừa xuống đáy vực?

Tú Tú nghẹn lời:

- Tình thế đã lâm vào cảnh vạn bất đắc dĩ. Chúng ta còn sự lựa chọn sao?

Vụt hiểu, Hiểu Phong cố ý ôm sát Tú Tú vào lòng:

- Thư thư nói đúng. Chúng ta đâu thể làm gì khác trong tình thế hiểm nghèo này. Và nếu đây là thiện ý, đệ nguyện ý chấp thuận. Đi!

Theo chỉ điểm của Tú Tú, Hiểu Phong càng đi càng cảm nhận bí đạo đang chếch dần xuống dưới thấp. Và gió cứ thỉnh thoảng từ phía trước thổi ngược vào.

Đồng thời, ở phía sau họ đã ẩn hiện ánh sáng hỏa quang, cho cả hai biết địch nhân đang đuổi theo.

Hiểu Phong đi nhanh hơn và bỗng thì thầm vào tai Tú Tú:

- Chúng ta chưa hẳn chịu chết. Đệ nghĩ ra cách rồi. Chính di vật của gia mẫu sẽ cứu chúng ta.