Câu Hỏi Tình Yêu

Chương 10

Chiều ngày hôm sau tôi ghi hình chương trình - người thắng cuộc đạt được điểm rất cao - và sau đó, thật đáng xấu hổ, khi cuối cùng, cô ấy quyết định Xoay chuyển Vị trí. Cô ấy hỏi tôi một câu hỏi hoàn toàn hợp lý: “Trong thần thoại Hy Lạp, uống nước sông Mê gây ra tác dụng gì?” Nhưng với tất cả những chuyện đang xảy ra sự tập trung của tôi thật nghèo nàn và tôi nói ‘buồn ngủ’, trong khi câu trả lời đúng là ‘quên’, điều mà tôi biết, mặc dù thật hài hước, tôi đã quên. Dù sao thì, khán giả cười khẩy trước chuyện đó, điều làm tôi tức tối, và số tiền thưởng của người chơi tăng gấp đôi lên 32 nghìn - một số tiền lớn khác thường - và tiếp đó khi chúng tôi vừa hoàn thành một cảnh quay lại thì bị mất điện. Tất cả đèn tắt phụt vì, chúng tôi được biết sau đó, có vài sự cố về hệ thống đường dây ở khu vực tây Luân Đôn. Vì thế chúng tôi lãng phí tiếng rưỡi đồng hồ ngồi trong bóng tối - không có chút ánh sáng tự nhiên nào trong trường quay - trong khi vài người cố gắng tìm một chiếc đèn pin. Không tính đến những bất tiện, tôi ghét bóng tối, vì thế tôi mừng khi có điện trở lại và chúng tôi có thể về nhà. Luke gọi tôi khi tôi ngồi trong taxi.

“Anh vừa nói chuyện với Magda,” anh ấy nói. “Cô ấy cảm thấy rất bức rứt về chuyện đã xảy ra...”

“Về chuyện đã xảy ra?” Tôi đóng vách ngăn lại để người lái xe không thể nghe. “Ý anh là, về những gì cô ta đã làm?”

“Cô ấy rất xin lỗi, Laura, cô ấy cảm thấy... thực sự...”

“Day dứt?” tôi gợi ý.

“Tồi tệ. Cô ấy thừa nhận rằng đã mất bình tĩnh.”

“Không, Luke, cô ta không ‘mất bình tĩnh’. Cô ta nổi điên!”

“Nhưng mọi chuyện gần đây không dễ dàng với cô ấy lắm, Laura.”

“Tội nghiệp. Vậy là, tiêu khiển bằng cách phá hoại một chút để làm anh vui lên khi có một ngày không vừa ý là không có gì bằng nhỉ?” Chúng tôi dừng lại sau đèn đỏ.

“Cô ấy cũng đang lo lắng rằng chuyện với Steve không diễn ra tốt đẹp. Cô ấy...”

“Đừng kể với em.”

“ - không cảm thấy tự tin nữa - cô ấy tin là chuyện với Steve đã hết rồi - và cô ấy nổi giận vì em đã dọn đồ đạc của cô ấy.”

“Em cũng nổi giận vì chúng ở đấy!”

“Thỉnh thoảng, Magda cũng hơi... kích động,” anh ấy phớt lờ tôi và tiếp tục. “Nhưng bây giờ cô ấy bình tĩnh hơn nhiều rồi. Gần như bình thường.” Đèn chuyển sang màu xanh.

“Nghe này Luke, em thực sự không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh - em biết rằng Magda là mẹ của con anh, và vì thế phải được tôn sùng, hay ít nhất, không được chỉ trích, nhưng sự thực vẫn là, cô ta bị điên. Lấy ví dụ minh họa cho luận điểm này nhé, em là Jane Eyre, anh là Ngài Rochester, và Magda là Bertha Mason. Ngoại trừ là cô ta không bị khóa lại trên nhà gác mái, mà cô ta lùng sục khắp nhà với một cái kéo cắt may. Làm sao em biết được lần tới sẽ không phải là một cái cưa xích? Hay là cô ta sẽ quyết định cắt quần áo của em khi em vẫn đang mặc!”

“Này, Laura, cô ấy đang trao cho em một cành ô liu - và anh thực sự hy vọng rằng em sẽ chấp nhận nó. Cô ấy nói rằng muốn gặp em.”

Tôi há hốc miệng. “Không đời nào!”

“Làm ơn, Laura!”

“Không phải sau chuyện đó! Không! Làm sao em có thể? Và trong bất kỳ tình huống nào, để làm gì chứ?”

Tôi nghe Luke thở dài. “Vấn đề là anh phải có một mối quan hệ hòa bình với cô ấy, có nghĩa là em cũng phải làm thế. Bởi vì chúng ta sẽ ở bên nhau, Laura. Đấy không phải là điều em muốn hay sao?”

Tôi nhìn qua kính chắn gió.

“Phải...” tôi nói sau một lúc. “Đúng thế.”

“Nghĩa là Magda sẽ hiện diện trong cuộc sống của em!”

“Em không... thực sự hiểu vì sao. Có hàng nghìn gia đình tái hôn ở trên đất nước này, Luke ạ, và em nghĩ rằng trong phần lớn các trường hợp người vợ thứ nhất và thứ hai không phải liên hệ với nhau. Những đứa trẻ được thả xuống, và mẹ của chúng vù đi. Nếu với Magda như thế là được, thì nó cũng ổn với em.”

“Nhưng nó không ổn với anh. Nghe này, Laura, anh biết là cô ấy có thể trở nên hơi... rắc rối...”

“Anh đang nói giống như Ali Hài hước.”

“Nhưng nếu em muốn thân thuộc hơn với Jessica, anh cho rằng em muốn...”

Tôi nhìn ra ngoài cửa số. Chúng tôi đang ở Chiswick.

“Tất nhiên em muốn,” tôi lặng lẽ nói.

“Vậy thì cho dù em ghét ý tưởng này như thế nào, em phải có một mối quan hệ hòa nhã với Magda.”

“Chuyện này sẽ tốt thôi nếu Magda cũng hòa nhã, nhưng chứng cứ tối qua cho thấy cô ta không thế.”

“Làm ơn, Laura. Cô ấy hoàn toàn có thể... có lý lẽ... đôi khi.”

“Anh muốn em nhân nhượng với cô ấy,” tôi tức tối nói. “Cô ấy cư xử thật kinh khủng, phá hoại đồ dùng của em - nhưng bây giờ lại có kế hoạch là em sẽ cúi đầu và xun xoe cô ấy như anh vẫn làm. Ồ em không dễ thương đến mức quái quỷ như thế đâu!”

“Em không phải thế. Em chỉ cần tỏ ra dễ chịu. Anh muốn em giúp anh hiện thực hóa mục đích tạo ra một sắp xếp hạnh phúc và hài hòa cho Jessica.”

“Em xin lỗi, nhưng em không nghĩ điều đó là có thể.”

“Có thể. Em biết những người bạn của anh em đã gặp ở phòng triển lãm tối qua không. Grant và Imogen? Cùng với đứa bé đấy?”

“Vâng.”

“Grant và Rose chia tay năm năm trước, và một năm sau anh ấy gặp Imogen, và năm ngoái họ sinh Alice. Bây giờ, tất cả bọn họ đều có quan hệ thực sự tốt. Rose thích Imogen, cô ấy mang những cậu bé đến chơi vào hầu hết các Chủ nhật và họ cùng ăn trưa; cô ấy yêu mến Alice và thỉnh thoảng còn trông nom cô bé hộ khi Grant và Imogen ra ngoài. Thỉnh thoảng họ đi đến nhà bố mẹ của anh ấy cùng nhau. Họ thậm chí còn tính đến chuyện cùng nhau đi trượt tuyết nữa. Họ đều là bạn, Laura, và những đứa trẻ đều cảm thấy hạnh phúc và an toàn bởi vì chuyện đó - và đó là điều anh muốn cho chúng ta.”

“Chuyện đó nghe thật đáng yêu,” tôi nói. “Còn gì có thể hoàn hảo hơn nữa? Thậm chí là không tưởng... Nhưng vấn đề là, Luke, a) chuyện này nghe rất không bình thường, và b) trong trường hợp của bạn anh, người vợ thứ nhất rõ ràng là một người có lý trí, bình thường và dễ chịu - không giống như Magda. Em xin lỗi vì tỏ vẻ không hợp tác trong chuyện này, Luke, nhưng cô ấy biến bộ kimono lụa của em thành giẻ lau bụi. Và giờ anh đang yêu cầu em ngồi xuống và uống trà với cô ấy cứ như là chúng ta ở trong vở kịch nào đó của Oscar Wilde!”

“À... phải. Anh cho là thế. Cô ấy sẽ đến nhà chiều mai, và nếu em có thể ở đấy nữa thì thật là tuyệt vời. Chuyện này cũng sẽ giúp anh, anh không muốn Magda thay đổi ý nghĩ về chuyến đi đến Venice vì thế anh cần cô ấy cảm thấy tự tin và bình tĩnh. Làm ơn mà Laura. Anh biết mình đòi hỏi quá nhiều, nhưng anh hy vọng em sẽ làm việc này vì anh.”

Tại sao mọi người luôn đòi hỏi tôi làm những việc tôi không muốn làm, tôi cáu kỉnh nghĩ? Tại sao tôi thường xuyên bị dụ dỗ và ép buộc? Nhưng rồi, cũng vì lòng hiếu kỳ về Magda, cũng như mong muốn giúp Luke, tôi thấy mình nói. “Ôiiiii... Được rồi, chết tiệt. Mấy giờ?”

Sự nhàm chán của những tờ báo khổ nhỏ, đổi mới từ kỳ nghỉ Phục sinh của họ, đã nhắm thêm một cú vào tôi. CÓ PHẢI LAURA TV ĐÃ ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG CỦA MÌNH? Tít của tờ Daily News gào lên sáng nay. Có một tấm ảnh của tôi đầy vẻ lo lắng. Ở trang giữa là một mẩu tin nhanh của nhà biên tập chuyên mục giải trí về những ‘người bạn’ của tôi đang lo lắng như thế nào vì ‘sự căng thẳng của việc dẫn chương trình’, và ‘cú sốc tinh thần’ do không biết chồng tôi ở đâu, cộng thêm với ‘cảm xúc tội lỗi’ bởi hẹn hò với ‘một người đã kết hôn’ đang bắt đầu gặm nhấm tôi. Có một tấm ảnh bị rạn hình tôi đánh rơi tấm thẻ ghi câu hỏi lần đó, với tiêu đề ‘Sự căng thẳng đã đến với Laura’ - một khán giả chắc đã chụp nó bằng di động. Bên dưới, một ‘cô bạn gái tâm tình’ không tên được trích lời rằng ‘tội lỗi’ tôi đang cảm thấy vì ‘cướp chồng của Magda’ đang ‘gặm nhấm tôi’, trong khi ‘nguồn tin đáng tin cậy’ khác tuyên bố rằng tôi không hề bị gặm nhấm chút nào, mà ‘đang vật lộn với chứng biếng ăn’.

“Cô phải thể hiện quan điểm của mình với câu chuyện trái khoáy này,” Nerys nói khi tôi đến chỗ làm. Cô ấy vỗ vỗ mái tóc salon-cứng-đơ, tuần này là màu quả mâm xôi. “Theo ý kiến của tôi, cô đang để họ thoát khỏi cả tội giết người. Điều đó thật kinh khủng.”

“Đúng thế, Nerys. Tôi hoàn toàn phát ốm vì nó.”

“Vì thế cô nên thực hiện một cuộc phỏng vấn,” cô ấy nói trong khi điều chỉnh ống nghe. “Chỉ là ý kiến của tôi thôi. Xin chà-o, Trident Tii-vii.”

“Nerys nói có lý,” Tom nói. “Chuyện này đã kéo dài đủ lâu rồi. Có lẽ giờ là lúc em chơi trò chơi của những phương tiện thông tin đại chúng, Laura - anh biết Channel 4 cũng nghĩ thế.”

“Em nghĩ họ đang vui vì tỷ lệ người xem tăng lên - chúng ta đã đạt được con số bốn nghìn chưa?”

“Rồi, nhưng họ lo lắng về em. Họ cảm thấy em nên có phản ứng.”

Do vậy, đến cuối ngày, khi Nerys nghe một cuộc điện thoại từ một nhà báo khổ rộng, tôi để cô ấy nối máy.

“Cô Quick?” Anh ta nghe có vẻ thành thật. “Tên tôi là Darren Sillitoe. Tôi đến từ tờ Sunday Semaphore.”

“Vâng?”

“Trước tiên, tôi có thể nói rằng tôi là một người hâm mộ nồng nhiệt của cô. Tôi nghĩ chương trình trò chơi truyền hình này thật tuyệt vời.”

“Ồ. Cám ơn.”

“Tôi đọc bài báo về cô trên tờ Daily News sáng nay.” Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên. “Tôi phải nói rằng những tờ báo nhỏ đó đã chế nhạo cô rất thô lỗ.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý.”

“Rõ ràng là tờ News đã gây nên hầu hết những tin đồn này.”

“Phải.”

“Tôi biết rằng cho đến nay cô từ chối nói chuyện với báo chí, nhưng tôi tự hỏi bây giờ cô có cảm thấy cuối cùng đã đến lúc xuất hiện - với một tờ báo ‘đúng đắn’.”

“À... ngẫu nhiên là, tôi đang cân nhắc chuyện đó.”

“Ồ... vậy tôi đã gọi đúng lúc rồi.”

“Có lẽ. Nhưng anh muốn tôi nói gì?”

“À, đó sẽ là một bức tranh sơ lược về cô - một bức tranh tích cực - nhưng chúng tôi muốn câu chuyện rất thật, mà tôi e rằng, sẽ có nghĩa là nói đến sự mất tích của chồng cô.”

Trái tim tôi trùng xuống. “Phải thế à?”

“Tôi e là thế, nếu không bài báo sẽ không có nghĩa lý gì. Nhưng chúng tôi sẽ phỏng vấn cô rất thận trọng và sau đó cẩn trọng tường thuật lại những gì cô nói. Nhưng nhân tiện đang nói chuyện qua điện thoại, tôi có thể hỏi cô được không, nói một cách chung chung, điều gì đặc biệt làm cô khó chịu nhất về những vụ lộn xộn cô vướng vào gần đây?”

“À... mọi thứ,” tôi trả lời. “Nhưng phần lớn là những ám chỉ rằng tôi phá vỡ hôn nhân của Luke North khi mà vợ anh ấy đã bỏ đi mười tháng trước, và rằng tôi khó tính và đòi hỏi - tôi không thế.”

“Ồ... thật khó cho cô. Nhưng ít nhất Sunday Semaphore là một tờ báo nghiêm túc và ít nhất một lần công chúng sẽ được đọc về cô theo đúng lời nói của chính cô.” Có một khoảng dừng. “Tôi cho cô số điện thoại trực tiếp và cô có thể cho tôi biết bao giờ cô muốn nói chuyện tiếp.”

“Anh sẽ cho tôi đọc bản nháp trước chứ?”

Anh ta ngần ngại. “Đó không phải là việc chúng tôi thường làm.”

“Ồ, tham gia phỏng vấn cũng không phải việc tôi thường làm. Vì thế tôi sẽ chỉ cân nhắc nó nếu tôi được phép xem bài báo trước.” Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng mình rất gay gắt.

“Được, có lẽ tôi có thể linh động chuyện đó - xét đến hoàn cảnh nhạy cảm của cô.”

“Và tờ báo của anh sẽ ủng hộ một khoản tài trợ cho Đường dây Quốc gia Hỗ trợ Người Mất Tích được không?”

“Tôi chắc rằng chuyện đấy có thể làm được.”

“Không ít hơn năm trăm bảng chứ?”

Tôi nghe thấy một tiếng cười thư thái. “Cô đang lèo lái một cuộc mặc cả rất khó khăn.”

“Nếu anh muốn tôi nói chuyện với anh, tôi e rằng chuyện sẽ phải như thế.”

“Chúng tôi rất muốn nói chuyện với cô - tất nhiên là độc quyền.”

“Được, tất nhiên. Nhưng tôi muốn nghĩ thêm một chút.”

Sau tất cả những lời dối trá về tôi được in, tôi rất muốn đồng ý, nhưng tôi sẽ không quyết định ngay lúc này. Tôi có quá nhiều thứ trong đầu - ít nhất là cuộc hẹn với Hope. Tôi đang khiếp sợ nó.

Tôi đến ga tàu điện ngầm Westminster sớm hơn mười phút, nhưng Hope đã ở đó. Em tôi đang đứng gần sơ đồ đường phố, mặt nó nhợt nhạt như giấy cói. Nhưng cho dù đang hậm hực vì không biết tôi đưa nó đi đâu, con bé ít nhất cũng bình tĩnh một cách chấp nhận được. Nhưng khi chúng tôi đi đến cầu, không khí giữa chúng tôi trở nên căng thẳng, vì thế, để làm nó sao nhãng, tôi hỏi nó về đề nghị của tờ Semaphore.

“Ừm, em cho rằng là một tờ báo đúng đắn, chí ít họ sẽ không in những thứ dối trá trơ tráo về chị như những tờ báo nhỏ đã làm,” em tôi nói khi chúng tôi qua cầu.

“Họ cũng nói sẽ để chị đọc bản thảo trước.”

“Họ đưa cho chị bản thảo để phê duyệt?”

“Ừ, một cách không chính thức.”

“Trong trường hợp đó, sẽ không có chuyện tiêu cực đâu - chị đồng ý đi.”

“Có lẽ. Nhưng bây giờ chị có quá nhiều thứ trong đầu để đưa ra một quyết định. Nhất là... chuyện này.”

“Thế... chúng ta đang đi đâu đấy, Laura? Làm ơn nói với em đi. Em đang khổ sở. Chúng ta đang đi đâu?” em tôi nhắc lại khi chúng tôi đi qua sông Thames, gió thổi tóc chúng tôi tung bay.

“Rồi em sẽ biết.”

Em tôi buông một tiếng thở dài tức tối. “Và mất bao lâu để đi đến đấy, cho dù nó là ở đâu?”

“Không lâu đâu.” Tôi tránh không nhìn sang bên trái. Ở đấy là London Eye, Tòa nhà Oxo ở đằng sau, và cột buồm trắng hoành tráng trên Cầu Hungerford. Những con chim nhạn đang sà xuống nước. Một chiếc thuyền lướt qua chúng tôi, để lại một làn sóng nước phía sau thân tàu.

“Thế Mike sẽ ở đó chứ?” Tôi nghe con bé cao giọng hỏi để át tiếng ầm ầm của giao thông. “Em sẽ gặp anh ấy à?”

“Phải, em sẽ gặp.”

“Em không thể tin em đang làm điều này,” em tôi nói. “Cứ để chị lôi em đi đến nơi nào đó không tên mà không có một manh mối là nó là cái gì và ở đâu.”

“Này, em làm thế vì em yêu cầu chị theo dõi Mike, và bây giờ chị sẽ chỉ cho em biết chị đã tìm ra cái gì.” Chúng tôi đi tiếp mà không nói gì.

“Nó còn xa nữa không?” em tôi hỏi khi chúng tôi đi đến đầu cầu bên kia.

“Không.” Tôi dừng lại bên ngoài bệnh viện St. Thomas. “Thực ra chúng ta đến nơi rồi.”

“Ở đâu? Đây là bệnh viện.”

“Chính xác.”

“Chúng ta sẽ đi vào bệnh viện.”

“Ừ. Đi nào.” Chúng tôi đi theo biển chỉ dẫn đưa đến lối vào chính.

“Nhưng vì sao?” Tôi nghe Hope hỏi. Tôi không trả lời. “Vì sao?” Em tôi nhắc lại khi chúng tôi đi qua cánh cửa trượt.

“Vì đây là nơi chúng ta sẽ tìm thấy Mike.” Chúng tôi đi qua cửa hàng bán hoa, sạp báo, và khu vực lễ tân để đến dãy thang máy nơi có mười hay mười hai người đang đợi. “Đây là nơi cậu ấy hay đến.”

“Em không hiểu.” Em tôi thì thào. “Anh ấy không bị bệnh chứ? Làm ơn đừng nói với em là anh ấy bị bệnh mà Laura.”

“Cậu ấy không bị bệnh.”

“Vậy anh ấy có thể có việc gì ở đây?” Cánh cửa thang máy mở ra và chúng tôi đi vào. “Anh ấy thăm ai à?” con bé lẩm bẩm. Tôi bấm tầng bảy.

“Phải. Cậu ấy đến thăm ai đó.” Thang máy dừng lại ở tầng thứ ba, những người khác bước ra nhưng không có ai đi vào. Chỉ còn lại chúng tôi.

“Clare?” Hope nói. “Anh ấy đang đến thăm Clare?”

“Đúng thế.”

“Ồ. Ôi Chúa tôi. Cô ta ốm à...?” Tôi không trả lời. “Phải thế không? Anh ấy đi thăm cô ta vì cô ta bị bệnh? Người đàn bà tội nghiệp... nhưng cô ta bị làm sao? Nếu anh ấy đến đây hai tháng liền thì chắc bệnh phải nghiêm trọng. Tại sao chị không nói với em, Laura? Tại sao chị không nói gì?”

“Bởi vì chị muốn em nhìn thấy.”

“Nhưng em không hiểu.” Em tôi rên rĩ. “Sao phải khổ sở như thế này? Và nếu cô ta bị bệnh, cô ta khó mà muốn vợ của bạn trai mình xuất hiện bên cạnh giường mình!”

Tầng bảy. Cửa mở...

Khi chúng tôi bước ra, Hope nhìn thấy tấm biển trên tường, sau đó dừng lại. Nó trở nên trắng bệnh.

“Đây có phải đúng nơi không?”

“Đúng.”

Bàn tay nó bay vụt lên miệng. “Chị chắc không?”

“Chắc chắn.”

“Vậy...” Có một tiếng thở dốc nhỏ. “Ôi chúa tôi... Có một đứa bé?”

“Có một đứa bé, phải.”

“Ôi Chúa tôi,” em tôi nhắc lại. “Một đứa bé. Có một đứa bé...” Nó đang lắc đầu. “Ôi, Lạy Chúa... Em không thể vào, Laura.”

“Chị nghĩ em nên vào.”

“Em không thể. Không thể nào.” Mắt nó đã long lanh. Nó đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ buộc tội.

“Hãy tin chị.”

“Tin chị? Tại sao chứ? Chị thật hèn hạ. Hèn hạ...” Miệng nó co rúm lại vì đau đớn. “Tàn nhẫn và hèn hạ. Khi đưa em đến đây.”

“Em có thể nghĩ thế, nhưng thật ra, chị không như thế.”

“Vậy tại sao chị lại đưa em đến đây? Để em tận mắt chứng kiến? Để nhìn thấy nỗi đau của em à? Em không hiểu.” Em tôi lục túi xách tìm khăn tay. “Em ước gì chưa bao giờ yêu cầu chị,” nó khóc. “Em ước em chưa từng, chưa bao giờ nhờ chị giúp em.”

“Ừ em nên thế,” tôi khẽ đáp lại. Tôi nhấn vào nút đỏ và một cô y tá mở cửa.

“Chào,” cô ấy nói. “Cô đã đến cách đây vài tối phải không?”

“Vâng. Đây là em gái tôi.” Hope cố nặn ra một nụ cười ướt át.

“Cứ đi thẳng xuống. Cô biết đường rồi mà.”

Bây giờ thì Hope đang khổ sở rên rỉ.

“Chị... thật đáng sợ,” em tôi rền rĩ khi chúng tôi rửa tay ở khu vực vệ sinh dành cho khách theo yêu cầu. “Chị đang nghĩ cái gì thế? Buộc em đến đây để chứng kiến rằng không những chồng em ngoại tình mà còn có một đứa con. Tại sao chị làm điều này với em?” Nó rít lên khi túm lấy một cái khăn giấy màu xanh lục. “Chị sẽ có được niềm vui sướng bệnh hoạn nào khi nhìn thấy em... khổ sở như thế này?” Con bé dậm vào bàn đạp thùng rác và vứt tờ khăn giấy vào. Tôi không trả lời. “Điều gì đó từ khi chúng ta còn là trẻ con? Điều gì đó chị vẫn muốn trừng phạt em hai mươi năm sau?”

Chúng tôi đi xuống hành lang; không nói gì, chỉ lắng nghe những tiếng khóc của trẻ con và những tiếng rì rầm vỗ về của những người đến thăm. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng giày của mình rít lên trên tấm vải lót sàn nhà.

“Tại sao chị làm việc này?” Hope nhắc lại, một cách nhỏ nhẹ. “Em đã từng làm gì với chị để xứng với hành động tàn nhẫn như thế này, Laura, hành động kinh khủng, mánh khóe, tàn nhẫn một cách cố tình như thế này. Ý em là tại sao chị làm điều này với em, tại sao, vì Chúa - chị thật hèn hạ và em không thể... hiểu... em... ối...”

Cách một quãng, không nhận thấy sự hiện diện của chúng tôi, là Mike. Ống tay áo cuộn lên, và cậu ấy đang đi đi lại lại, với đứa bé trong tay, mặt cậu ấy tràn ngập vẻ thương cảm và ngọt ngào.

“Shhh... con yêu. Shhh... đừng khóc. Làm ơn đừng khóc cô gái bé bỏng... thôi nào... đó... Shhh... con sẽ khỏe thôi... Shhh.... Shhh... Đừng khóc nữa... Đừng khóc...”

Hope đứng mọc rễ tại chỗ, khi nó nhìn Mike đi lại với đứa bé đang khóc.

“Em không thể chịu được chuyện này.” Em tôi lắc đầu. “Em không thể... em chỉ... không thể...”

“Shhh... Đừng khóc nữa... Đừng khóc...”

“Đây là nơi anh ấy đến?”

“Phải.”

“Suốt thời gian này?”

“Không cần phải khóc...”

“Suốt thời gian này.”

“Em không thể chịu đựng chuyện này,” em tôi than khóc. “Em cảm thấy muốn ốm... Ôi Chúa ơi... Ôi Chúa ơi... một đứa con. Một đứa con. Và Clare... đâu?” em tôi lẩm bẩm. “Cô ta đâu? Em muốn gặp cô ta - khi mà chúng ta đã ở đây. Em muốn nhìn thấy người đàn bà đã có con với chồng em. Người đàn bà đã phá hoại cuộc hôn nhân của em, tương lai của em và toàn bộ... cuộc sống của em. Cô ta ở đâu? Cô ta ở đâu? Clare đâu?” con bé đòi hỏi. “Tại sao chị không nói với em, Laura?”

“Cậu ấy đang bế đấy,” tôi bình thản nói.

“Ý chị là gì?”

“Cậu ấy đang bế Clare.”

Em gái tôi nháy mắt. “Nhưng... em không hiểu.”

“Clare là đứa bé đó.”

“Clare là đứa bé đó. Ôi. Vậy... ai là mẹ?”

Tôi nhún vai. “Chị không biết. Mike cũng không biết. Cậu ấy chưa bao giờ gặp cô ta - và sẽ không bao giờ.”

Hope đang nhìn tôi như thể tôi đang nói tiếng ngoài hành tinh.

“Vậy... thì...?”

“Mẹ Clare là một người nghiện ma túy, vì thế Clare sinh ra cũng bị nghiện. Và những đứa bé bị nghiện ma túy do di truyền từ người mẹ đều bị triệu chứng co rút, vì thế chúng cần người ôm và vỗ về chúng, đưa chúng đi lại vì chúng có xu hướng rất dễ kích động và khóc nhiều. Cơ bắp của chúng rất căng, khiến chúng khó ngủ, vì thế chúng cần được ôm và xoa dịu thêm, mà những y tá không phải luôn có thời gian để làm như thế. Do vậy đấy là việc mà Mike, cùng với một số tình nguyện viên khác đã làm trong hai tháng qua. Cậu ấy không hề biết là chị đã biết, hay chị đã nói chuyện với người y tá tổ chức chương trình này.”

“Ồ,” Hope nói. Em tôi vẫn nhìn Mike chăm chú. Miệng nó run run. Sau đó tôi thấy một giọt nước mặt trượt xuống mặt con bé.

“Shhh cô gái bé bỏng,” chúng tôi nghe cậu ấy nói. “Shhh...”

“Ôi,” em tôi thì thầm. “Em hiểu...”

“Shhh con yêu... Shhh được rồi... được rồi cô gái bé bỏng... con sẽ khỏe thôi... con sẽ khỏe thôi... Đừng khóc nữa... Đừng khóc...”

“Thế... anh ấy không ngoại tình?”

“Không.”

“Vậy... anh ấy chỉ làm thế này vì...?” Em tôi chớp mắt trong kinh ngạc.

“Vì lòng tốt, Hope.”

“Nhưng thế... tại sao anh ấy không nói với em? Tại sao lại giấu em, Laura?”

Mike chọn lúc đó để nhìn lên. Cậu ấy nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào chúng tôi, mắt đầy vẻ sửng sốt.

“Đó là điều em sẽ hỏi cậu ấy.”

Ngày hôm sau, khi tôi đi làm, có một email từ Hope.

Em xin nghỉ làm. Gặp em ăn trưa được không? Hx

“Em chiêu đãi,” em tôi bình thản nói khi tôi gặp nó ở quán Zucca. “Ít nhất đây là điều em có thể làm.” Con bé trông vẫn còn nhợt nhạt nhưng ít căng thẳng hơn thời gian dài vừa rồi, cứ như là cái đinh trong ngực nó đã ngừng quay.

“Em xin lỗi,” em tôi bắt đầu khi chúng tôi ngồi vào bên trong. Con bé ăn một chút salad. “Em xin lỗi vì tất cả những lời kinh khủng em đã nói với chị tối qua.”

“Được rồi mà. Chị xin lỗi đã giấu em. Chị biết chuyện này rất căng thẳng, nhưng chị không muốn nói gì trước.”

“Chị đã làm đúng,” em gái tôi nói. “Em cần đích thân nhìn thấy nó. Em cần phải bị sốc vì nó - và đúng thế.”

“Vậy chuyện gì xảy ra? Sau khi chị về?”

“Mike quá... kinh ngạc khi thấy em. Anh ấy bảo em về nhà. Sau đó, khi anh ấy về, chúng em thức đến hai giờ ba mươi, chỉ nói chuyện. Đó là lý do em nghỉ làm - em quá kiệt sức, nên em gọi điện báo bị ốm. Thêm nữa sự căng thẳng cảm xúc đã đánh bại em. Nhưng... em không biết,” em tôi băn khoăn nói. “Em không nhận ra...”

“Cậu ấy để tâm nhiều như thế nào?”

“Em không hề biết.” Em tôi lắc đầu. “Cho đến khi em nhìn thấy anh ấy tối qua. Chúng em chưa bao giờ nói về chuyện đấy. Nó là một chủ đề đóng.”

“Tại sao cậu ấy không bàn luận đến nó?” Mắt em tôi long lanh những giọt nước mắt.

“Bởi vì anh ấy biết em sẽ không thay đổi ý nghĩ.”

“Chị hiểu...”

“Anh ấy nói yêu em nhiều thế nào, và rằng anh ấy không muốn mất em. Vì thế khi anh ấy nghe về Chương Trình Những Vòng Tay Nâng Niu ở bệnh viện...”

“Cậu ấy biết về nó như thế nào?”

“Qua ai đó ở cơ quan. Cô ấy là một tình nguyện viên và vô tình nhắc với anh ấy về chương trình đó ngay trước Giáng sinh, nên anh ấy đăng ký - họ kiểm tra tình nguyện viên rất cẩn thận - và anh ấy được chấp nhận. Anh ấy nói rằng không muốn kể với em vì anh ấy biết rằng làm thế sẽ dẫn đến một cuộc nói chuyện rất đau đớn. Nhưng anh ấy nói rất muốn ôm một đứa bé...” Con bé dựa mặt vào bàn tay. “Anh ấy nói muốn biết cảm giác thực sự được ôm một đứa bé trong tay là như thế nào. Và đứa bé đó, Clare, đã phải ở lại khu điều trị lâu hơn những đứa trẻ khác vì nó có những vấn đề đặc biệt - vì thế Mike luôn bế Clare. Nhưng anh ấy được thông báo rằng cô bé sẽ về nhà vào cuối tuần này, vì thế anh ấy muốn cô bé có thứ gì đó từ anh ấy.”

“Chiếc vòng tay bằng bạc?”

Em tôi gật đầu. “Bởi vì anh ấy biết sẽ không bao giờ gặp cô bé lần nữa. Anh ấy sẽ không bao giờ biết họ của cô bé, hay ai là bố, ai là mẹ, cô bé sống ở đâu, bất cứ điều gì về cô bé. Tất cả những gì anh ấy biết là cô bé cần được ôm ấp.” Em tôi chớp mắt để giữ lại những giọt nước mắt. “Anh ấy đã rất... yêu mến cô bé. Anh ấy khóc khi nói đến việc không gặp cô bé nữa.”

“Thế là cậu ấy yêu Clare.”

“Vâng.” Em tôi rút một tờ giấy ăn ra khỏi túi.

“Vậy là... bọn em nói chuyện hết nửa đêm.” Em tôi gật đầu. “Có... kết quả gì không?”

Có một khoảng dừng. “Không. Nhưng em vui vì ít nhất em đã hiểu. Cuối cùng em đã hiểu Mike đã cảm thấy bị tước đoạt như thế nào.”

“Nhưng tại sao em không đoán ra?”

“Là vì không chỉ anh ấy không nói đến nó, anh ấy còn cư xử như là anh ấy không có tí xíu quan tâm nào đến trẻ con - nhưng giờ em biết đó chỉ là vẻ ngoài. Anh ấy nói khi chúng em kết hôn, anh ấy nghĩ mình sẽ không quan tâm. Nhưng nó đã bắt đầu ăn mòn anh ấy như thế nào, đặc biệt khi những người bạn của bọn em bắt đầu có con. Anh ấy nói rằng mỗi lần phải đi đến một buổi lễ rửa tội, anh ấy luôn có cảm giác cay đắng và tuyệt vọng. Anh ấy nói rằng có Hope[1] có nghĩa là anh ấy ‘tuyệt vọng’. Đó là trò đùa nho nhỏ đáng buồn của riêng anh ấy.”

[1] Tên của Hope có nghĩa là hy vọng. (ND)

“Đó là tại sao cậu ấy cư xử lạ lùng tại lễ rửa tội của Olivia...”

“Vâng. Và đó là tại sao anh ấy không bao giờ có hứng thú đi thăm Hugh và Fliss. Anh ấy nói Felicity làm anh ấy buồn, cứ mãi ca cẩm về Olivia.”

“Chị hiểu cảm giác đấy,” tôi nói.

“Nhưng tối qua, khi chúng em ngồi đó, Mike nhìn quanh phòng khách màu kem đáng yêu của bọn em, và anh ấy nói khao khát có những đứa trẻ làm bẩn nó như thế nào, viết nghệch ngoạc lên tường, đổ mọi thứ ra thảm, và tạo ra những cuộc náo loạn, nhốn nháo và ầm ĩ - tất cả những thứ em chưa bao giờ muốn.”

“Vậy thì?”

“Vậy thì...” Em gái tôi nhún vai. “Em không... biết. Em chỉ quá mừng rằng nó không phải là điều em nghĩ. Mike không phải đang ngoại tình, và anh ấy đã nói thật khi nói rằng anh ấy chưa từng có ai. Nhưng làm thế nào em có thể tiếp tục sống cùng anh ấy bây giờ? Làm sao em có thể, Laura?” Mắt con bé lại long lanh. “Như vậy không công bằng. Anh ấy yêu em, nhưng muốn có con. Và hai thứ đó không thể hòa hợp.”

Trái tim tôi chùng lại. “Sao em không nghĩ em có thể... thay đổi suy nghĩ?”

Em gái tôi thở dài. “Em chưa bao giờ muốn có con. Chị biết mà. Em chưa bao giờ muốn trải qua thời kỳ mang bầu hoặc chịu đựng những đêm bị quấy rầy, hay những tiếng ồn, và sự căng thẳng. Em không bao giờ muốn có trách nhiệm kỳ lạ đó, hoặc những lo lắng - những tình huống khủng khiếp với tư cách là bố mẹ.” Con bé mân mê con dao. “Không phải tất cả mọi người đều muốn có con. Chị có thể có một cuộc sống dễ chịu mà không có chúng, phải không nào?” Tôi không trả lời. “Và em không thể điều khiển cảm giác của mình.”

“Nhưng em không thể...? Không thể...?”

Con bé nhìn tôi. “Bị thuyết phục?” Em gái tôi lắc đầu. “Không. Em không nghĩ là em có thể.” Nó thốt ra một hơi thở sâu, sau đó nhìn tôi. “Chị đang nghĩ gì thế?”

“Chị đang nghĩ rằng vài năm trước, Felicity hỏi Mike cậu ấy có phiền não vì không có một gia đình trọn vẹn hay không.”

“Thật ư?” Em tôi lẩm bẩm.

“Và cậu ấy chỉ nói... đó là một câu hỏi của tình yêu.”

“Ồ. Ừ... nói như thế thật tử tế.”

“Ừ. Đó là điều bọn chị nghĩ.”

“Đó là điều chị nói với em, Laura, khi em hỏi chị làm thế nào chị có thể chịu đựng được hoàn cảnh của Luke.”

“Chị à?” Tôi nhìn con bé. “Ồ, phải rồi. Bây giờ chị nhớ rồi...”

Chúng tôi ngồi trong im lặng, sau đó em tôi gọi tính tiền. “Cám ơn vì đã giúp em, Laura.” Con bé cầm túi lên. “Em biết chị không muốn thế.”

“Chị ước chị đã không phải làm.”

Chúng tôi đẩy ghế lùi lại. “Vậy... chị quay lại làm việc à?”

“Không. Tom nói chị có thể nghỉ hết ngày vì chị đã đi làm vào Lễ Phục sinh.”

“Thế chị sẽ làm gì bây giờ?”

“Chị sẽ đi uống trà với Luke.” Tôi đẩy cửa. “Và Magda.”

“Magda? Chị sẽ gặp Magda?”

“Ừ.”

“Nếu hôm nay là Ngày cá Tháng Tư, Laura, em e là chị đã bỏ lỡ giờ chót là mười hai giờ rồi và trong bất cứ trường hợp nào, em cũng không mắc lừa đâu.”

“Hôm nay không phải Ngày cá Tháng Tư,” tôi nói.

Mặc dù Ngày cá Tháng Tư là một ngày phù hợp để được gặp Magda, tôi nói với mình vài phút sau khi nhìn thấy cổng nhà Luke. Tôi liếc nhìn lên cửa sổ phòng ngủ và đột nhiên nhìn thấy hình ảnh cái quần jeans và áo phông của tôi bị quăng ra từ đó. Hoặc có lẽ chúng nhảy ra, trong nỗ lực cứu chính mình... Tôi nhận ra rằng tôi đang toát mồ hôi bất chấp làn gió trong mát. Khi tôi đưa tay lên chuông cửa, trái tim tôi nện thình thình vào xương sườn.

“Em đây rồi!” Luke nói. Anh đang cười ngoác miệng, nhưng tôi có thể nhìn thấy màu trắng trong mắt anh. “Magda và Jessica đã ở đây rồi.”

“Tuyệt...” tôi bất lực nói.

Đột nhiên, Magda xuất hiện. Khi cô ta đi xuống hành lang, cô ta mỉm cười với tôi một cách ấm áp, cứ như là chào đón một người bạn yêu quý.

“Laura! Thật tuyệt khi được chính thức gặp cô. Jessica con yêu, đỡ áo khoác cho cô Laura đi.”

Jessica làm như được bảo với vẻ cam chịu và bối rối. Bàn tay của Magda đưa cho tôi lạnh và khô, khiến tôi nhận ra rằng bàn tay tôi đang ẩm ướt khủng khiếp. Tôi cảm thấy giống như Alice ở Xứ sở thần tiên, ngoại trừ rằng tôi đang tạo ra một cái hồ bằng mồ hôi, chứ không phải nước mắt. Tôi trao cho cô ta một cái bắt tay ẩm ướt, hy vọng rằng cô ta không ngửi thấy mùi sợ hãi của tôi.

“Đến và ngồi xuống đi,” cô ta nói.

Khi tôi đi vào phòng khách tôi cảm nhận được hai cảm giác - phẫn uất vì được vợ cũ của bạn trai lịch sự mời vào nhà, và ghen tuông ghê gớm đến mức nổ tung.

Magda xinh đẹp.

Những tấm ảnh tôi đã xem không công bằng với cô ta. Làn da cô ta rất trắng, trong trẻo như thạch cao; mái tóc dài dày và mượt như lụa; đôi mắt to, có trong mắt lớn màu xanh lơ như Jessica và hai hàng lông mi cong vút duyên dáng; bàn chân và tay của cô ta nhỏ nhắn, cũng như eo. Cô ta... đẹp một cách cổ điển. Giống như một con búp bê sứ đáng yêu.

Tôi muốn ghét cô ta, vì những đường nét đặc biệt của riêng mình, mái tóc như sợi lưới và bàn chân to. Nhưng tôi nhận ra, tôi thậm chí không thể không thích cô ta, khi cô ta sôi nổi ngồi nói chuyện với tôi bằng Tiếng Anh có trọng âm của mình một cách vui vẻ, làm cho tôi thoải mái, thuyết phục tôi với sức quyến rũ của mình, trong khi Luke lảng vảng xung quanh, miệng anh, giống như miệng tôi, nhăn nhó cười trong lo lắng, mi mắt trên và dưới của anh cách nhau hơi quá xa.

Hungary đã sinh ra Edward Teller - nhà phát minh ra bom nguyên tử - và Estée Lauder[2]. Nỗi kinh hoàng và sắc đẹp. Magda hội tụ cả hai.

[2] Một hãng mỹ phẩm nổi tiếng.

Cô ta đang nói với tôi về chương trình trò chơi truyền hình.

“Chúng tôi thích xem chương trình đó, phải không Jessica con yêu?” Jessica gật đầu. “Cô thật thông minh,” cô ấy nói trong lúc vuốt thẳng mặt trước chiếc váy lụa hoa. “Nhưng Luke nói rằng cô luônrất thông minh khi hai người học ở đại học.”

“Ồ phải mà,” anh ấy nói. “Đỉnh.” Đỉnh? Luke chưa bao giờ nói cái gì tựa như ‘đỉnh.’ “Trà không mọi người?” anh ấy nói thêm. Tôi nghĩ anh ấy sẽ sản xuất một cái vợt tennis.

“Em sẽ uống trà Lapsank Souchonk,” cô ta nói. “Anh sẽ không ngại pha chứ Luke? Nhưng còn cô, Laura? Cô thích uống gì?”

“Trà bạc bà,” tôi lẩm bẩm. Thứ gì đó để bình tĩnh, tôi nghĩ thầm. Đó là điều tôi cần. “Ờ... trà cúc sẽ rất tuyệt. Nếu anh có,” tôi thêm vào, như thể tôi không hề biết Luke có hai hộp trà đó. Tôi không muốn kích động Magda bằng việc nhắc cô ta rằng tôi đã quen thuộc ngôi nhà này, bao gồm cả những gì có trong tủ bếp.

“Tuân lệnh,” Luke nói, nắm hai bàn tay vào nhau. Tôi chưa từng nghe anh ấy nói ‘Tuân lệnh’ trong cuộc đời mình. Có lẽ anh nên thả thuốc gì đó vào trà, Luke ạ, tôi muốn thêm vào khi anh ấy đi xuống cầu thang. Valium[3] là tốt hơn cả. Hoặc nửa chai whiskey. Thuốc gây mê, có lẽ thế. Bất kể thứ gì để giảm sự căng thẳng của cuộc gặp kỳ quái này. Ồ và anh có thể đi và mang cho em một cái thùng Chắc chắn vì dưới cánh tay trái của em có một mảng ướt với kích thước bằng Bangladesh.

[3] Thuốc giảm căng thẳng thần kinh.

Nhưng Magda cứ nói suốt, như thể cô ta là Nữ hoàng đang cố làm mấy viên chức nhỏ bé của Chính phủ cộng hòa cảm thấy dễ chịu, hay đúng hơn là, phải rồi, chính thế, như cô ta là mẹ Luke - đang gặp gỡ cô bạn gái hồi hộp lần đầu tiên và hết sức tỏ ra tử tế và chào đón, giữ lại những đánh giá về làn da nhợt nhạt của cô gái tội nghiệp, hay những gót chân thô, cử chỉ vụng về hay khéo léo, sự không phù hợp nhìn-thấy-cách-cả-dặm nhưng-chúng-ta-hãy-quên-nó-đi-nhé. Tôi đã trực chờ nói với Magda rằng chuyện này đối với tôi thật lạ, rất lạ khi ngồi đây, nói chuyện vui vẻ với cô ta như thế này, nếu tính đến rằng cô ta đã biến đồ đạc của tôi thành rác mới chỉ bốn mươi tám giờ trước. Và cô ta ngồi đó, đập vào tôi sức thu hút của mình - bây giờ cô ta đang nói về Chiswick, chuyện gì đó cần làm với trường học của Jessica - tôi cố gắng hình dung ra cuộc tàn phá của cô ta nhưng thấy rằng không thể. Tôi nghĩ đến chiếc váy bị cắt tung, ngay lúc này, nằm trong thùng rác màu đen trước nhà, giống như một xác chết bị tàn sát. Tôi đang ngứa ngáy muốn hỏi cô ta cảm xúc gì đã siết lấy cô ta khi cô ta xé và cắt - nhưng câu hỏi này dường như không được tế nhị lắm.

Và bây giờ đây là Luke với khay trà. Anh đứng cách tôi đúng ba mét nhưng tôi có thể thấy lông mày anh lấm tấm mồ hôi. Và bây giờ, giống hệt như một cô bạn gái hồi hộp khao khát gây ấn tượng, tôi hỏi Magda về lũ dê. Quả là một bước đi khôn ngoan. Mặt cô ta sáng lên. Và cô ta bắt đầu một tràng kể lể về những sinh vật nhỏ bé, tôi nhớ thầm trong đầu để thử đưa vài câu hỏi về dê vào chương trình.

“Khi chọn một con dê lùn làm vật nuôi, người ta nên để ý đến những điểm gì?” Tôi lịch sự hỏi cô ấy.

“Ồ điều cần nhất là chọn con đã ‘bị hoạn’, cô ta giải thích. (Hỏi: Trong nghề nuôi dê, ‘hoạn’ nghĩa là gì? Trả lời: Không biết) “Những con đã bị thiến. Tôi thích những con như thế hơn nhiều,” cô ta tiếp tục, khi tôi liếc trộm về phía Luke, “vì, khi chúng thôi không suốt ngày nghĩ đến sex nữa, thì dường như chúng phát triển trí thông minh và... tôi không biết,” cô ta khẽ nhún vai, “nhân cách.”

“Tính cách dê,” Luke ân cần nói.

“Nhân cách.” Cô ta sửa sai cho anh ấy với một nụ cười. “Và cô biết không, thiếu kích thích tố sinh dục khiến chúng thích giao lưu với con người hơn là những người bạn bốn chân của chúng.”

“Thật ư?” Tôi nói.

“Ồ phải. Những con dê của chúng tôi lẩn quẩn quanh chúng tôi như những con chó, Jessica nhỉ?”

Jessica gật đầu. “Đặc biệt là Sweetie.”

“Chúng kêu be be khi nghe thấy giọng chúng tôi. Chúng thích ngồi trong lòng chúng tôi.”

“Thật đáng yêu.”

“Nhưng chúng tôi không cho chúng trèo lên ghế sofa hoặc giường. Con yêu nhỉ?”

“Không,” Jessica nghiêm chỉnh nói. “Cũng không được trèo lên bàn.”

“À, việc đó... thật hợp lý. Thế chúng ăn gì?”

Magda mỉm cười. “Ồ, điều đó thì tùy. Chúng tôi gọi Heidi là ‘Lợn con!’ vì nó là một đứa phàm ăn tham lam, Jess nhỉ?”

Jessica gật đầu. “Nó sẽ ăn bất cứ cái gì.”

“Nhưng những con khác lại khá kén chọn. Nhưng tất cả chúng đều cần cỏ khô khi ăn kiêng.”

“Cỏ linh lăng!” Tôi gần như hét lên, đột nhiên nhớ lại điều gì đó Luke đã từng nói và tuyệt vọng muốn thả nó vào cuộc nói chuyện.

“Cỏ linh lăng - đúng rồi!” Magda vui sướng mỉm cười với tôi, để lộ một hàng răng trắng hoàn hảo đã được chỉnh sửa. “Nhưng vấn đề của cỏ linh lăng...”

“Ừ?” Tôi nói.

“Là chúng có lượng đường cao.”

“Ôi trời.”

“Có thể dẫn tới việc tăng cân, thậm chí béo phì, và sỏi thận.” Tôi sắp xếp những biểu hiện của mình thành một mặt nạ lo lắng. “Và chúng cần thêm muối và khoáng. Điều đó rất quan trọng.” Cô ta nói thêm.

Jessica nghiêm trang gật đầu.

“Đó có phải nguyên nhân khiến gần đây Phoebe bị ốm?” tôi hỏi đầy vẻ quan tâm.

“Phải. Đó là do thiếu khoáng. Nó bị một trận sốt tồi tệ, nhưng giờ nó đã khỏe hơn nhiều rồi.”

“Thế chúng ngủ ở đâu?” Tôi hỏi. “Tôi vẫn thường thắc mắc chuyện này.”

“À tất nhiên chúng phải được che chắn. Ở Chiswick tôi có hai cái cũi chó lớn hình lều tuyết. Chúng có thể trèo lên trên nóc và chơi trò ‘Ta là vua của lâu đài’. Đó là trò chơi yêu thích của chúng.”

“Và chúng có thể ngủ trong nhà,” Jessica vui sướng nói.

“Hoặc có một ít thời gian riêng tư trong ngày,” Magda nói. “Nhưng chúng thường thích đi ngủ sớm...”

“Với một cuốn sách hay?” Tôi vui vẻ gợi ý.

Vẻ bối rối bất chợt làm méo mó những đường nét đáng yêu của Magda. “Không, Laura. Những con dê lùn không biết đọc. Điều tôi đang nói là chúng là những sinh vật có thói quen. Chúng đi nghỉ vào lúc hoàng hôn và tỉnh dậy vào bình minh.”

“Chúng không thích bị ướt,” Jessica nói thêm.

“Không, chúng không thích, con yêu nhỉ. Cô sẽ nghĩ rằng chúng làm từ đường.” Tất cả chúng tôi đều cười. “Nhưng cô có thể dạy chúng đi trên một sợi dây, cô biết không.”

“Cô có dạy những con dê của mình làm thế không?”

“Có, bởi vì tôi đưa chúng đi thi, đó là toàn bộ công việc của quá trình đào tạo.”

“Có phần thưởng nào chưa?”

“Ồ có chứ Laura. Rất nhiều.” Sau đó cô ta nổ ra một danh sách tất cả những cái nơ mà Sweetie và Yogi đã thắng được ở Hội chợ nông thôn Surrey, Triển Lãm Hoàng gia, và triển lãm ở Windsor. “Phoebe được mong đợi sẽ giành huy chương vàng ở Triển lãm Miền nam nước Anh,” cô ta nói thêm. “Nó thực sự là đứa giỏi nhất trong lứa, nhưng tôi e rằng nó chỉ đạt được huy chương đồng.”

“Thật à?” Tôi cảm thấy một chút thất vọng thực sự.

“Nhưng chỉ giữa cô và tôi thôi nhé - các giải đã được định sẵn rồi.”

“Định sẵn?”

Cô ta và Jessica chậm rãi gật đầu. “Tôi sợ rằng triển lãm dê lùn thế giới có thể rất thối nát,” Magda tiếp tục vừa nói vừa mím chặt hai bờ môi cong đáng yêu. “Nhưng lũ dê của tôi đã thể hiện rất tốt. Yogi đang là Chú dê của Tháng trên website của Câu lạc bộ Dê Lùn.”

“Cô phải rất tự hào về chúng.”

“Ồ tất nhiên. Chúng là những động vật rất vui vẻ - và rất thông minh.”

“Anh không chắc lắm,” Luke nói. “Hãy đối mặt với nó, Magda, dê có chỉ số IQ là 35.” Đó là một câu đố khác, tôi nhận thấy. (Hỏi: Chỉ số Thông minh trung bình của dê lùn là bao nhiêu? Trả lời: 35)

“Không! Chúng rất thông minh.” Magda khăng khăng. Cô ta nhìn vào đồng hồ. “Chúa tôi, em phải đi rồi. Em phải cho những đứa con yêu ăn tối. Sau đó Steve và em sẽ đi dự tiệc. Vì thế em phải chuẩn bị ván trượt.”

“Giày trượt băng,” Luke tử tế chỉnh cô ta.

Cô ta mỉm cười với anh ấy. “Vâng, tất nhiên. Dù sao thì, rất vui được gặp cô, Laura.” Cô ấy nồng thắm ôm tôi và tôi hy vọng cô ấy không nhận thấy mùi hôi phát ra từ nách tôi. “Bye bye Jessica, con yêu.” Cô ta hôn cô bé. “Hãy cư xử tốt với Daddy nhé, thiên thần bé nhỏ. Tạm biệt Luke.”

Anh ấy đưa cô ta ra ngoài, sau đó trở lại phòng khách, mỉm cười và nắm hai bàn tay lại.

“Thế nào,” anh ấy nói “Không vui sao?”