"Tâm tình của cô ấy cũng không tệ lắm, chúng tôi hẹn nhau ngày mai sẽ về nhà thăm mẹ ."
Cố Minh Sâm còn cố ý nói dài giọng ra, quả nhiên hơi thở bên kia điện thoại dồn dập hơn : "Anh biết rõ bà ấy luôn làm khó Ôn Vãn!"
"Hả? Có tôi ở đây anh không cần phải lo lắng đâu, tôi khẳng định sẽ bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy chịu một chút xíu ấm ức nào ."
Có hắn anh mới càng thêm lo! Huống chi giọng điệu quan tâm của hắn ta càng làm cho anh càng thêm nổi giận! Mà tưc giận càng làm ảnh hưởng tới vết thương của anh, dựa vào đầu giường hít hà: "Thừa lúc tôi vắng nhà dám làm càng, khi trở về toi sẽ không tha cho anh."
Với loại uy hiếp bằng miệng này vẫn là lần đầu tiên anh làm, nhưng tình huống dưới mắt, anh không thể trở về ngay lập tức. Mỗi lần nghĩ đến hai người sớm chiều bên nhau là tâm tình anh lại nóng như lửa đốt, mặc dù Ôn Vãn cố gắng giải thích cô và Cố Minh Sâm không có gì nữa nhưng trong lòng anh vẫn khó chịu
.
Đó là người đàn ông cô thầm mến nhiều năm, là người chồng cũ của cô, thật là khiến cho người ta bực mình.
Càng nghĩ càng giận, hình như là hắn cố tình, còn không nhanh không chậm nói: “ Thời gian khôi phục của anh cũng phải mất hai đến ba năm, thời gian lâu như vậy, tôi không bảo đảm giữ được mình. Hơn nữa, quan trọng là tiểu Vãn có đợi được anh hay không?"
Mi tâm Hạ Trầm nhíu lại, kiềm chế ném điện thoại: "Rốt cục cậu muốn nói cái gì?"
Cố Minh Sâm nghe ra giọng điệu anh nghiến răng nghiến lợi, cười đến nghẹn: "Anh nên chia tay đi, đáng lí ra không nên nói lúc này, nhưng tiểu Vãn trở về Thanh Châu, khẳng định có một đống người vội vã giúp cô ấy xem mắt. Hạ Trầm, không phải là tôi, thì cũng là người khác."
Hạ Trầm càng tức giận, làm ảnh hưởng đến vết thương, nhưng anh không làm sao bình tĩnh được.
Lạc Chỉ Linh đẩy cửa đi vào chỉ thấy bộ mặt âm u khí lạnh của anh giống như muốn giết người, nhưng thấy anh chỉ chỉ tay, cô nhíu mày một cái đem khay thuốc với chén nước đặt trên đầu giường.
"Tôi chính là muốn cho anh tỉnh lại, dưỡng thương cho tốt đi Hạ tổng. A, đúng rồi, Vãn Vãn mới đi tìm Tiêu Tiêu đấy, không biết Tiêu Tiêu có đem chuyện của anh nói thẳng ra hay không, nếu lại hiểu lầm thì khổ."
Cố Minh Sâm nghĩ tới giờ phút này người bên kia nhất định là thần hồn điên đảo, tâm tình lại trở nên cực tốt. Ôn Vãn đã từng chịu nhiều uất ức như vậy, sao có thể để cho hắn dễ dàng ôm người đẹp về nhà được, huống chị Ôn Vãn còn vì hắn hy sinh thân mình! Phải gây khó dễ cho hắn một chút mới được.
Cố Minh Sâm ngậm lấy điếu thuốc rồi khởi động xe, lúc này mới nhàn nhã rời đi.
-
Ôn Vãn không biết Cố Minh Sâm đã trêu đùa Hạ Trầm một phen, một đường chạy thẳng tới nhà Tiêu Tiêu, khi mở cửa Tiêu Tiêu cả kinh con ngươi cũng muốn rớt ra ngoài: "Đã trở lại?"
"Tớ không yên tâm về cậu." Ôn Vãn nhìn cô một cái, quần áo bà bầu màu trắng, cái bụng đã nhô cao, tóc dài cung bị cắt ngắn, xem bộ dạng này của cô chắc là cô rất thích đứa trẻ trong bụng. Ban đầu hai người vào bệnh viện là có ý đồ với Hạ Trầm, không ngờ đứa bé của cô không có, ngược lại Tiêu Tiêu không bao lâu lại thật sự mang bầu. . . . . .
Số phận đúng là trêu đùa bọn cô mà.
Tiêu Tiêu nghênh đón cô vào nhà, còn muốn đi rót nước, Ôn Vãn vội vàng ngăn cô: "Đừng khách sáo, tớ tự làm được."
Mối quan hệ của hai người không cần phải nói nữa, nên Tiêu Tiêu cũng không miễn cưỡng nữa, ngồi trở lại trên ghế salon.
Ôn Vãn trở lại, hai người nhìn nhau, Ôn Vãn phát hiện sắc mặt Tiêu Tiêu không tốt. Cô trầm mặc chốc lát, không khỏi lo lắng hỏi: "Hắn đâu?"
Vừa vào cửa đã không thấy Hạ Uyên, theo tính tình của hắn, nếu Tiêu Tiêu mang thai tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm.
Tiêu Tiêu nghe lời này, đôi mắt vừa hơi đỏ lên: "Hắn ——"
Nhìn biểu hiện ấp úng của Tiêu Tiêu, Ôn Vãn thấy có cái gì đó không đúng, liền chìa bàn tay ra nắm lấy bàn tay Tiêu Tiêu phát hiện hoàn toàn lạnh ngắt. Tiêu Tiêu thụt tay lại , rồi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Anh ấy tự thú rồi."
Ôn Vãn trừng mắt, không biết đối với loại chuyện này nên có phản ứng thế nào, Hạ Uyên sao có thể tự thú được? Đây đâu phải là tính cách của anh ta.
Tiêu Tiêu đưa tay vuốt ve bụng của mình, rũ mắt xuống, cười nhạt nói: "Cậu cũng biết anh ta đã làm ra loại sự chuyện gì, ban đầu dã tâm lớn như vậy, không chừa thủ đoạn nào làm nhiều chuyện sai trái, bây giờ bị như vậy cũng chỉ là gieo gió gặt bão thôi. Hắn có thể vì đứa bé mà ra đầu thú, ta cảm thấy cũng đủ rồi.”
"Cuối cùng tớ cũng không yêu lầm người." Tiêu Tiêu nói một câu cuối cùng rất vui vẻ, hơn nữa đáy mắt là tràn đầy hạnh phúc.
Ôn Vãn không ngờ thời gian ngắn như vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ban đầu cái chết của ông Hạ không minh bạch, còn có Hạ Phong xảy ra tai nạn xe , thậm chí Hạ Đình Diễn lại bị trúng độc. Cùng với tất cả chuyện mọi chuyện như vậy cũng biết kết cục của Hạ Uyên không tốt đẹp gì.
"Cái hắn muốn chính là Hạ thị, nhưng thế nào cũng không ngờ đến Hạ Trầm đã sớm phòng thủ trả đòn, Hạ thị có vấn đề, bây giờ bị tra ra được, nhưng đã không thể cứu vãn."
Ôn Vãn nghe Tiêu Tiêu kể lại bình tĩnh, trong lòng lại bất ổn, cô ban đầu cho là Hạ Trầm thất thế nên...nhất thời đồng tình phía kia, không ngờ anh còn có chiêu—— rút củi dưới đáy nồi.
Cô không biết nên an ủi Tiêu Tiêu ra sao, thậm chí nói có chút không mạch lạc: "Hắn như vậy, vậy cậu, cậu định làm như thế nào?"
Tiêu Tiêu thở dài, ngược lại giọng điệu thoải mái: "Không cần gấp gáp, cậu không phải lo lắng cho tớ. Hạ Uyên đều đã an bài tốt rồi, rất nhanh mẹ sẽ tới, hơn nữa tớ còn có cậu đấy. Chưa tới hơn một nữa tháng, đứa bé sẽ ra đời, anh ấy đã vì tớ và đứa bé đi đầu thú, mặc kệ mấy năm tớ đều chờ anh ấy."
Buổi nói chuyện kết thúc, trong lòng Ôn Vãn chua xót không dứt, nhưng là nói cho cùng Hạ Uyên đáng bị trừng phạt, đúng như Tiêu Tiêu nói, kết cục như vậy cho hắn mà nói đã là nhẹ nhất rồi.
-
Ôn Vãn cùng Tiêu Tiêu ăn cơm nước xong, đợi cô ngủ trưa sau mới rời khỏi.
Lúc này Thanh châu cũng đã vô cùng nóng, cô mới vừa xuống lầu liền gặp được chiếc xe quen thuộc dừng ở ven đường, A Tước mở cửa xe xuống, đối với cô khẽ vuốt cằm: "Ôn Vãn, đã lâu không gặp."
Ôn Vãn đi tới, A Tước đã mở cửa xe: "Hạ Trầm đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại tôi đưa cô trở về?"
A Tước đưa cô đến nhà trọ, Ôn Vãn nghi ngờ ngẩng đầu liếc nhìn, a Tước nói: "Ban đầu Hạ Trầm chỉ là lo lắng Hạ Uyên gây bất lợi cho cô, bây giờ cô có thể làm gì mình thích. Hạ Trầm bây giờ rất tốt, cô cứ yên tâm." Diendan/thaila
Ôn Vãn liếc anh một cái: "Tôi tuyệt không lo lắng."
A Tước ngẩn ra, mắt thấy Ôn Vãn mở cửa xe lên lầu, vội vàng lại nhô người ra nhìn cô: "Cô Ôn, có phải vì chuyện của Tiêu Tiêu mà cô lại giận Hạ Trầm ?"
Ôn Vãn đột ngột dừng lại, suy nghĩ một chút lại đi trở về: "Tôi không đến nỗi không biết phân rõ phải trái như thế."
"Vậy cô bây giờ?" Ngay cả hắn cũng đều nhìn ra cô mất hứng, có thể biểu lộ cảm xúc rõ như, xem ra là thật cực kỳ tức giận mới đúng.
Ôn Vãn nhìn bộ mặt nghi hoặc của anh ta , cuối cùng vẫn không nói gì, thở phì phò lên lầu, mở ra nhà trọ cửa chính, bên trong tất cả vẫn là như cũ. Đồ của cô cũng tất cả đều quy làm tại chỗ, giống như cô thật chỉ là đi ra ngoài du lịch một chuyến, hoặc là một giấc mộng mà thôi.
Ôn Vãn đứng ở cửa trước, dùng sức cắn răng, nhìn một chút nước mắt liền không tự chủ được mà lại rớt xuống. Người đàn ông này thật sự quá ghê tởm, anh ta liên lạc với mọi người, duy chỉ có cô là không, còn thay cô đem tất cả mọi chuyện sắp xếp, nhưng làm nhiều như vậy, chính là không liên lạc cô.
Hắn sợ cô lo lắng, thế nhưng như vậy, cô sẽ lo lắng hơn mới đúng.
Hắn nhất định là yêu cô, nếu không làm sao sẽ thay cô an bài mọi chuyện. . . . . .
Ôn Vãn ép buộc mình đừng nghĩ loạn, nhưng một khi an tĩnh đầu óc có chút bị khống chế, chẳng lẽ anh ấy bị gãy tay gãy chân, không nghiêm trọng như thế chứ .
Sáng sớm ngày thứ hai ra khỏi cửa, Ôn Vãn muốn đi xem tình hình của Lâm Cố Trân. Nhưng xuống lầu liền lại thấy a Tước rồi, anh ta giống như tài xế của cô, không biết lúc nào thì sẽ chờ ở chỗ này. Diendan/thaila
Ôn Vãn đi tới, không nhịn được than thở: "Làm sao anh lại tới, Hạ Trầm lại an bài cái gì?"
A Tước sắc mặt ngượng ngùng, có lẽ là bị vạch trần, sờ lỗ mũi một cái: "Tam ca sợ cô nhàm chán, cho cô một công việc, cô thấy thế nào?"
Tối hôm qua Ôn Vãn có làm sơ yếu lý lịch, sáng sớm liền nghe được tin này, ánh mắt cô lóe lên.
A tước vô cùng thành khẩn nói: "Ngàn vạn lần cô dừng loạn tưởng, Tam ca cũng chỉ là hiểu rõ cô thôi."
Ôn Vãn trong lòng tức giận, nhưng lại không có chỗ phát tác, dứt khoát mở cửa xe khom lưng đi vào: "Được, đi xem một chút."
A Tước từ kính chiếu hậu nhìn cô, lần nữa cảm thán tâm tư của phụ nữ đúng là thất thường khởi động xe chở cô đến bệnh viện, Ôn Vãn vô cùng quen thuộc cửa, đè ép huyệt Thái Dương: "Hạ Trầm thật đúng là dụng khổ lương tâm."
Gân xanh trên trán cô đều giật giật , a Tước nhìn mà trong lòng run sợ , kỳ quái, loại thời điểm này không phải phụ nữ nên mừng rỡ mới đúng sao?
A Tước dĩ nhiên là đoán không ra tâm tư Ôn Vãn, Ôn Vãn giờ phút này thật là càng lo âu, thậm chí ở trong lòng nghĩ tới, hiện tại anh như thế nào sao lại sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như vậy ? ! Nếu không thế nào lại bù đắp cho cô mọi chuyện trước kia bị bỏ lỡ, giống như muốn tất cả khôi phục lại ban đầu, trong phim ảnh không phải đều diễn ra như vậysao? Tất cả vẫn giống nhau, chỉ là chỉ thiếu đi một người thôi. . . . . .
A Tước nhìn sắc mặt cô không hợp, châm chước nói: "Hạ Trầm nói cô thích nghi môi trường khác rất kém." Diendan/thaila
Ôn Vãn nhìn A Tước một hồi, muốn nói lại thôi, vẫn là không có dũng khí hỏi ra lời, chính là sợ nghe được kết quả không tốt. Cô mở cửa đi ra ngoài, chỉ ném xuống một câu: "Anh đi trước đi, tự tôi có thể về được."
A Tước nhìn bóng lung cô rời đi, càng cảm thấy bản thân mơ hồ, chẳng lẽ phụ nữ lớn tuổi và nhỏ tuổi đều mừng như vậy sao? Về nhà phải hỏi Bái Bái.
Ôn Vãn vào bệnh viện, mọi người đang quan sát cô, rõ ràng đã lâu không gặp rồi, nhưng tất cả mọi người giống như đang giả bộ mất trí nhớ . Gặp mấy người quen cũng thân thiện cùng cô chào hỏi: "Bác sĩ Ôn Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Ôn Vãn cũng chào hỏi lại, cái loại đó cảm giác quen thuộc lại trở về rồi, làm cô chút phấn khởi
Bác sĩ Mạnh thấy dáng vẻ nhiệt tình của cô ,ông lại còn chủ động từ sau bàn công tác đứng lên, đi tới cùng cô bắt tay: "Tiểu Ôn , đúng là rất lâu đã không liên lạc, càng ngày càng đẹp."
Câu nói này nghe giống như có chút nịnh nọt cô chút không quen, khóe miệng cô cười miễn cưỡng, vẫn lễ phép đáp lại: "Chủ nhiệm."
Bác sĩ Mạnh cười khan nói: "Ai, không phải."
Ôn Vãn ngẩn người, mắt nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện ra phòng làm việc của ông đã trống không không ít, đồ vật cá nhân đều đang bỏ trong một thùng giấy, giống như muốn rời khỏi?
"Đây là?"
Trong đầu Ôn Vãn có chút ý niệm mơ hồ, nhưng không xác định chắc chắn, quả nhiên bác sĩ Mạnh rất nhanh trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: "Chuyện cô nghỉ việc, là ta xin lỗi cô. Chính ta tại này chính thức với ngươi chịu nhận lỗi rồi, Tiểu Ôn, ngươi đừng cùng ta so đo mới đúngTa chính thức nhận lỗi với cô, mong cô đừng so đo với ta."
Ôn Vãn chậm rãi lắc đầu: "Tôi không trách ông."
Lăn lộn xã hội nhiều năm, cô lại không có chỗ dựa sau lưng, đối với các loại chuyện không công bằng này cô đã sớm biết nhưng không thể trách ai được, chỉ là dưới mắt, chẳng lẽ là Hạ Trầm?
Bác sĩ Mạnh cùng cô hàn huyên mấy câu, sau đó nói: "Căn phòng làm việc này là của tôi, hiện tại bị như vậy, nghe nói là đổi người khác rồi ——"
Lúc Ôn Vãn đi ra A Tước còn chưa đi, dựa vào bên cạnh xe hút thuốc lá, thấy cô ra ngoài đem khói vê diệt, cư nhiên cũng không hỏi tới, chỉ là thân sĩ thay cô mở cửa xe: "Còn đi đâu sao?" diendan/thaila
Ôn Vãn rốt cuộc không nhịn được nữa, hai ngày nay tâm tình bị đè nén đột nhiên bộc phát ra: "Phùng Tước, anh nói thật cho tôi biết, Hạ Trầm bây giờ thế nào?"
A Tước bị bộ dạng sắp khóc của cô làm cho hết hồn, Hạ Trầm làm ra chuyện gì sao mà người phụ nữ này lại có phản ứng vậy đây!
Hắn chậm nửa nhịp hỏi: "Có ý gì?"
"Anh ấy sắp chết phải không?"