Hạ Trầm phát hiện mình lại làm sai rồi, nhất thời xúc động mà giở trò lưu manh, không những không thành công, mà còn đắc tội với cô khiến cô cách mình xa hơn.
Sáng sớm ngày thứ hai Ôn Vãn sáng cho anh uống thuốc, từ đầu tới đuôi cũng không nói với anh chữ nào, mặt âm u chỉ chờ một ngòi nổ kích hoạt là bùng nổ . Động tác thì lại càng không dịu dàng, trực tiếp thô bạo kéo áo anh lên tháo băng, sức lực này cũng qua hại chết người rồi.
Hạ Trầm mặt như đưa đám, , xem ra thời gian trước cố gắng uổng phí rồi.
Anh đàng hoàng nằm, nhìn chằm chằm dưới đất mất hồn, đợi cô bắt đầu bôi thuốc mới nói: "Thật xin lỗi, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường, anh không thể nào không có phản ứng khi đứng trướcem."
Lúc ấy loại tình huống đó, cô đang dịu dàng đứng trước mặt mình, đôi tay trắng trẻo đang tiếp xúc với khóa kéo quần của anh, nói tiếp không chừng còn có thể giúp anh đem món đồ kia lấyra. . . . . . Anh chỉ là suy nghĩ một chút, lại có phăn ứng mạnh như vậy chứ?
Lời vừa nói ra, cô tang thêm sức lực ở tay.
Anh đau đến"a" một tiếng nhíu mày, chỉ nghe âm thanh của cô giống như là từ trong kẽ răng nặn đi ra : "Còn có tâm tư nghĩ những thứ kia, vết thương không nặng, dưỡng cho tốt rồi trở về nước."
Lời náy nói ra, trong nhaý mắt trong phòngnhiệt độ giảm vài độ, không khí trở nên trở nên tế nhị, ai cũng không nói chuyện nữa.
Ôn Vãn không để ý vẻ mặt của Hạ Trầm, không biết giờ phút này anh là thất vọng hay là tức giận? Nhưng mặc kệ loại nào, cô đều không muốn nếu để cho quan hệ của hai người tiếp tục mập mờ không rõ.
Cô thừa nhận mình nhát gan, không dám dễ dàng nữa bước ra một bước, ban đầu những thứ kia vì yêu cho tuổi thanh xuân mà bị Cố Minh Sâm tổn thương cực hạn. Sau lại gặp gỡ Hạ Trầm, vừa bắt đầu cũng là thận trọng, nếu không phải anh cho cô thấy anh thật lòng yêu cô, chỉ sợ thử cô cũng không dám.
Nhưng tất cả thì sao, tình yêu đó có thật đi chăng nữa, cũng chỉ là vì anh muốn chuộc tội mà thôi.
Như vậy hiện tại cô lấy cái gì tin tưởng đây?
Có lẽ hiện tại anh làm tất cả cũng chỉ vì không cam lòng, cũng có thể vì đột nhiên cô rời đi làm anh hụt hẫng nhất thời, nếu như anh nhận ra là anh chỉ vì xúc động, cô nên làm cái gì? Đã bị một lần, cô chỉ sợ một lần nữa kết quả cũng như vậy.
Ôn Vãn hiểu rõ ràng những thứ này, trong lòng ý niệm càng thêm kiên định, Hạ Trầm vì Hạ thị làm nhiều như vậy, hiện tại Hạ thị chính là thời điểm gian nan nhất, anh nhất định sẽ đi. Chỉ cần lúc này rời đi thôi, hai người sẽ không có quan hệ gì nữa, không có gì có thể đánh bại thời gian.
Hạ Trầm cũng không nói thêm bất kỳ lời nói, vẫn an tĩnh dọa người.
Chờ thoa thuốc xong, Ôn Vãn xoay người cất thuốc rồi đeo hóm thuốc lên, nhưng vừa mới đứng dậy, người đàn ông này chợt xoay người lại ôm chặt cô.
Hơi sức quá lớn, suýt nữa đem lấy cả người cô té nhào trên giường, hơi thở của anh phả vào trong mặt cô, anh trầm thấp, ở bên tai cô vô cùng nhẹ nhàng nói: "Tối hôm qua anh suốt đêm cũng không dám ngủ, vẫn nhìn phòng của em, anh rất sợ, sợ em chạy lần nữa. Tiểu Vãn, anh Hạ Trầm cả đời chưa sợ qua cái gì, nhưngđối với em,anh thật sự là không biết nên sao làm sao đây rồi."
Ôn Vãn sững sờ nghe, thậm đã chí quên đẩy anh ra.
Anh nói những lời này trầm thấp chậm chạp, nghe vào trong tai cô giống như là mang theo một hồi nước xoáy, trái tim cũng đập loạn lên rồi.
-
Hạ Trầm từ từ lui ra một chút, thật sâu nhìn hai mắt của cô, mi tâm nhíusâu lại thật chặt, hình như từ sau khi cô rời đi anh luôn trong bộ dạng nhíu thật sâu này.
Cô né tránh ánh mắt của anh, nhưng bị anh dùng sức vặn đàu lại, một đôi tròng mắt đen kiên định cực kỳ: "Anh hiểu biết rõ em ở đây sợ cái gì, anh sẽ chứng minh cho em xem —— ngoại trừ anh ra Hạ Trầm, người đàn ông khác không cho em cảm giác an toàn."
Ôn Vãn bị ánh mắt anh như vậy tim đập nhanh, hốt hoảng nghĩ mở to mắt, lại bị anh nắm được cằm cường thếxoay đầu lại.
Cô dứt khoát đem trong lòng tất cả lời nói tất cả nói ra ngoài: "Vậy thì thế nào? Cho dù anh thật lòng thật, nhưng su này thì sao, tôi sợ anh chỉ nói dối tôi. Sợ anh sẽ tính toán sau lưng tôi, sợ lúc này anh và ban đầu là một dạng, sau đó nói chỉ là lừa gạt thôi."
"Tôi quá ngốc, căn bản không phân rõ anh là thật hay giả, Hạ Trầm."
Trên mặt Ôn Vãn gần như biến sắc, Hạ Trầm quá lâu không thấy cô như vậy, vẫn bị dáng vẻ cô ngụy trang kiên cường lừa gạt, anh suýt nữa cũng thật tin tưởng cô nhẫn tâm. Anh tự tay sờ đôi mắt đỏ hoe của cô, bị cô đưa tay vươn ra: "Tại sao anh lại ích kỷ như vậy, lúc trước anh không yêu tôi, bây giờ nói yêu, hay là anh đến đây là để hành hạ tôi. . . . . ."
Nhìn cái bộ dáng này của cô, trong lòng Hạ Trầm giống như bị đao cắttựa khó chịu.
Nếu như anh không khốn kiếp đến vậy, anh và Ôn Vãn có lẽ cónhiều hạnh phúc, hiện tại muôn cô tha thứ khó khăn đến vậy, oán ai đây? Đều là chính anh gieo gió gặt bão. Biết rõ ban đầu cô đã bị tổn thương, hoàn cảnh cô lớn lên khiến cô cực kỳ nhạy cảm, nhưng anh vẫn khoét sâu thêm vào vết thương đó, cô không tin anh cũng là đáng đời.
Anh rời đi cô lại gần thêm một chút, cơ hồ là muốn giải thích với cô: "Anh hiểu biết rõ anh khốn kiếp ích kỷ là anh đáng chết, em hãy hận anh, đợi lúc nào không hận nữa, liền thử xem với anh. Lúc nào thì trong lòng không thuận, em cứ tiếp tục hận, em cứ hướng đến anh mà trút hận ."
Ôn Vãn sắp bị Hạ Trầm bức cho điên rồi: "Những điều cần nói tôi đã nói hết, rõ ràng là anh khôngđúng, hiện tại anh làm tôi gióng như người xấu. Hạ Trầm, anh quá hèn hạ!"
Hạ Trầm cười khổ một tiếng: "Là anh hèn hạ, chỉ cần em tha thứ cho anh, về sau cái gì cũng nghe theo em. Tiểu Vãn, em tính thử đi, em sẽ không lỗ lãi gì đâu. Không suy tính muốn thu thập anh sao ?"
Ôn Vãn nhất thời nhịn không được bị anh chọc cười, trong lòng lại tích tụ khó giải, hận hận trừng mắt nhìn anh: "Vô lại."
Hạ Trầmnâng tay của cô, cùng cô mười ngón tay đan xen, âm thầm dùng sức vuốt ve: "Chớ đuổi anh đi."
Ôn Vãn cau mày liếc anh một cái, cố gắng rút tay trở lại: "Chẳng lẽ anh không quan tâm công ty rốt cuộc như thế nào?" Chuyện Tưởng Thắng đã bị lộ ra, chẳng lẽ Hạ thị cũng sắp bị sụp đổ?
"Có Hạ Uyên ." Anh đối đáp trôi chảy, một đôi mắt ngoan cường nhìn cô, sức lức nắm tay côcũng càng ngày càng nặng.
Ôn Vãn cũng không biết nên nói cái gì, lúc này mới giật mình hai ngườiquá gần, tròng mắt che giấu nói: "Xoay qua chỗ khác, đeo băng đừng nên cử động mạnh."
Hạ Trầm hình như còn muốn nói chút gì, cánh cửa chợt bị người khe khẽ đẩy mở ra. Một cái đầu nhỏ mò vào, Hỉ Châu trừng mắt nhìn, tò mò quan sát hai người: "Em có thể đi vào không?" diendan
". . . . . ."
-
Hạ Trầm bị tình huống dưới mắt làm cho có chút không hiểu, tiểu nha đầu này trước kia đối với anh thái độ bất thường, nhưng bây giờ chợt có chút trở nên. . . . . .Thân thiết quá đáng. Ôn Vãn vừa định cho anh đeo dây băng, Hỉ Châu liền kích động nâng nâng tay: "Em tới em tới, chị tiểu Vãn nghỉ ngơi đi."
Nha đầu kia cầm đeo băng bật lên giường, Hạ Trầm vội vàng nghiêng người ngăn lại cô: "Không cần, hãy để cho Ôn Vãn."
Hỉ Châu cầm đeo băng thật chặt, có chút uất ứcmà nhìn anh: "Tại sao, em cũng biết băng mà, chị tiểu Vãn chăm sóc anh một ngày cũng mệt mỏi rồi."
Mi Tâm Hạ Trầm nhíu thật chặt, cũng không để ý dáng vẻ uất ức của cô gái nhỏ, vô cùng minh bạch nói: "Không có vì cái gì, anh chỉ thích Ôn Vãn băng thôi."
Hỉ Châu cắn môi một cái, mới vừa rồi cặp mắt sáng ngời bỗng chốc ảm đạm xuống, Hạ Trầm cho là cô sẽ bỏ cuộc, tiểu nha đầu kia bỗng nhiên ngẩng đầu, đã sớm khôi phục thái độ bình thường: "Không sao, dù sao chị tiểu Vãn cũng không có ý định tiếp nhận anh, về sau anh sẽ phát hiện em rất tốt."
Hạ Trầm với Ôn Vãn cũng hoàn toàn ngây dại, tiểu nha đầu có chút kì quái.
Hỉ Châu cười híp mắt đem đeo băng đưa trả lại cho Ôn Vãn, mình mang cái băng hướng bên giường ngồi xuống, nâng má nhìn hai người. Ôn Vãn ho một tiếng, không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hỗm ở bên giường băng cho Hạ Trầm.
Chỉ làtrong quá trình đó, Hỉ Châu vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Trầm xích lỏa mà quan sát, còn thỉnh thoảng phát biểu mấy câu ý kiến: "Trên lưng anh còn nhiều sẹo , có cả vết sung , anhrốt cuộc là làm cái gì?"
Hạ Trầm dĩ nhiên là không muốn nói với cô, anh bên này mới vừa vặn có chút khởi sắc, nếu lại tự nhiên đâm ngang lại thật sự là muốn mệnh.
Hỉ châu cũng không để ý dáng vẻ lạnh lùng của anh, ngược lại cảm thấy bộ dạng này của anh rất có sức hút, càng, cặp mắt cũng sáng lóng lánhsùng bái: "Để cho em đoán một chút, chẳng lẽ anh là cảnh sát? Không đúng, bộ dạng này không giống chút nào, giống như là sát thủ?"
Ôn Vãn một đầuvạch đen con, trước kia không phát hiện nha đầu này tưởng tượng phong phú như vậy, thật nên đi viết tiểu thuyết mới đúng.
Hỉ Châu hiển nhiên đang vui mừng, còn nghiêng đầu nhìn Hạ Trầm phản ứng: "Xem phim chưa 《 Leon the Professional 》, bên trong nói Laury cũng như anh, yêu thích lãng mạn ."
Ôn Vãn nghe được huyệt thái dương giần giật, quay đầu lại liếc nhìn ai đó hưng phấn: "Hỉ Châu."
Cô còn chưa kịp mở miệng, Hạ Trầm đã dẫn đầu lên tiếng: "Chưa có xem qua, cũng không có hứng thú." diendan
Hỉ châu bĩu môi: "Nói chuyện với anh thật mất hứng."
Hạ Trầm lúc này mới liếc cô, giọng lạnh nhạt nói: "Anhtới nơi đây chính là vì Ôn Vãn, trước kia bởi vì có chút nguyên nhân để cho cô đau lòng, cho nên về sau ——"
Anh giơ tay chỉ chỉ Hỉ Châu: "Sẽ cùng phụ nữ giữ một khoảng cách, cho nên làm phiền em, có thể qua bên kia ngồi một chút được không?."
Hỉ Châu kinh ngạc trợn to mắt, Ôn Vãn cũng bị Hạ Trầm làm cho ngạc nhiên, tiểu nha đầu chỉ là đơn thuần sùng bái anh thôi, đợi qua một thời gian ngắn nói không chừng liền chán ngấy rồi.
Hạ Trầm làm gì lạnh băng băng như vậylàm cho người ta không xuống đài được?
Chỉ là chiêu này của Hạ Trầm rất có tác dụng, cuối cùng Hỉ Châucũng khôi phục bình thường, thỉnh thoảng còn có thể trừng mắt lạnh lùng nhìn nhauphê phán anh, vẫn cùng Ôn Vãn quở trách: "Thật sự anh quá ngạo mạn rồi, còn có Cố tiên sinh được, chị tiểu Vãn cũng không suy tính đến anh đâu."
Ôn Vãn sắp bị tức cười, lời này nếu như bị Hạ Trầm nghe được, còn không biết sẽ như thế nào nổi trận lôi đình đấy.
Hỉ châu nhìn cô cười yếu ớt không nói được lời nào, không nhẫn nại được lòng hiếu kỳ: "Thật ra thì, chị và Hạ Trầm mới phải một đôi chứ?"
Ôn Vãn kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: "Em biết?"
Tiểu nha đầu bộ dạng thần thần bí bí: "Em vừa nhìn liền đoán được, lúc Cố tiên sinh tới, chị đềucười. Nhưng Hạ Trầm tới, em nhiều lần nhìn thấy buổi tối chị len lén đang khóc."
Ôn Vãn trố mắt sau mấy giây chính là dở khóc dở cười: "Này logic gì đó."
"Chị đây vẫn không rõ à?" Hỉ châu ghét bỏ cau lại chân mày, "Có thể cho chị vừa khóc vừa cười, người kia mới phải là người chị quan tâm."
Ôn Vãn nhìn cô gái nhỏ mặt mũi đơn thuần, trong lòng lai rối loạn, đạo lý dễ hiểu như vậy, bị đứa nhỏ này một lời nói trúng..
Hỉ Châu lại thở dài: "Khi em nói thích Hạ Trầm, mặt của chị đều trắng bệch, cứ như vậy còn chết không thừa nhận. Trong khoảng thời gian này em cũng coi là thấy rõ rồi, nhất định là lúc trước anh ấy tổn thương chị rất nhiều, để bây giờ chị mới không tin tưởng anh ấy được?"
Ôn Vãn cũng không biết nên nói gì cho phải , Hỉ Châu mập mờtrừng mắt nhìn, đối với cô nhỏ giọng nói: "Em cũng đã xem qua không biết bao nhiêu cuốn tiểu thuyết. Chỉ là Hạ Trầm quá tự đại rồi, chị không cần dễ dàng tha thứ, phải để cho anh ấy chịu chút đau khổ, về sau nhất định sẽ đàng hoàng nghe lời."
Hỉ Châu một bộ dạng "Tri tâm tỷ tỷ" , Ôn Vãn bật cười gật đầu liên tục: "Dạ dạ, tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù."
"Tất nhiên, để cho anh ấy không biết, lấy lòng em, nhiều trợ thủ tốt sao có thể so với một kẻ địch tốt được, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, nên không đuổi kịp cô dâu."
". . . . . ."
-
Thời gian không nhanh không chậm trải qua, vết thương Hạ Trầm khôi phục rất nhanh, anh không có nói đến chuyện hai người cùng nhau nữa, Ôn Vãn cùng anh sống với nhau cũng biến thành càng thêm tự nhiên. Cuộc sống thoải mái mà cứ tiến về phía trước.
Chờ vết thương Hạ Trầm bình phục hắn, chuyện thứ nhất mà anh muốn làm đó chính là xây dựng lại chỗ này.
Ôn Vãn không ngờ anh sẽ có ý kiến này, Hạ Trầm giải thích: "Trước kia không cảm thấy, nhưng bây giờ suy nghĩ khác, anh muốn trở nên tốt hơn, có thể xứng với em."
Ôn Vãn bị anh nói xong tai nóng, trước kia người đàn ông này đã dẻo miệng lắm rồi , hiện tại có thể xuất ra đường được rồi.
Hạ Trầm đưa tay nắm ở bả vai cô, vô cùng kiên định nói: "Lúc trước em bị thai ngoài tử cung, lúc đó anh nghĩ chính là mình làm nhiều việc ác nên mới bị báo ứng. Nếu như sau này có báo ứng, hi vọng chỉ hướng về phiá anh."
Ôn Vãn bất ngờ, trầm mặc nhìn anh một cái, không có nói gì tiếp .
Xây dựng lại viện khám bệnhrất thuận lợi, tất cả đều là Hạ Trầm tự mình làm, không chỉ xây lại phòng ốc tốn không ít tiền và nhân lực, thậm chí còn mời các bác sĩ giỏi tới đây.
Buổi tối, Ôn Vãn nhìn Hạ Trầm cầm latop đang tra cái gì, tò mò đến gần xem thử: "Làm cái gì?"
Hạ Trầm như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái: "Đang suy nghĩ tên."
Thì ra là đang suy nghĩ tên cho viện khám bệnh, từ trước tới giờ Ôn Vãn không để ý mấy chuyện này rất tùy tiện, cô không có ý kiến, đang muốn đứng dậy liền bị anh ngăn cản.
Hạ Trầm nói: “Cùng nhau làm đi."
Ôn Vãn lắc đầu một cái: "Anh quyết định là tốt rồi, em không có ý kiến."
Hạ Trầm cổ quái liếc cô: "Anh chuẩn bị dùng tên để đặt cho đứa bé luôn, làm sao em có thể không có ý kiến?"
". . . . . ."
"Gọi Cẩn Hành như thế nào? Thận trọng từ lời nói đến việc làm."
". . . . . ." Ôn Vãn muốn hỏi anh đứa bé rốt cuộc là từ đâu xuất hiện , mặt Hạ Trầm vẫn còn mong đợi nhìn cô, trên bàn điện thoại di động liền vang lên.