Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 63

Hạ Trầm ngàn vạn lần không nghĩ đến là Cố Minh Sâm lại đi trước mình một bước, vừa nghĩ tới đối phương chịu hình phạt có lẽ tốt hơn so với mình nhiều , hơn nữa một giây trước anh còn mừng thầm chỉ có anh là được ngồi trên giường cô, bây giờ thì có lẽ tên kia cũng giống anh ngồi qua. . . . . .

Thật là không thoải mái tí nào!

Anh cắn răng nghiến lợi một hồi, nhưng lại không chỗ phát tác, anh tỉnh táo lấy lại lý trí, không chút để ý trả lời một câu: "À, vị kia là anh trai của Ôn Vãn”.

"Anh trai?" Gương mặt cô gái nhỏ không tin, Hạ Trầm càng thêm xác định là anh ta có âm mưu , nếu như hai người họ không có hành đọng mờ ám gì đặc biệt, làm sao sẽ khiến tiểu nha đầu này khó tin như vậy?

Quả nhiên cô gái nhỏ nói tiếp một câu khiến anh suýt nữa hộc máu: "Không thể nào đâu, tôi thấy anh ấy hôn chị Ôn Vãn rồi, hơn nữa một người họ Cố một người họ Ôn ——"

Hạ Trầm nắm chiếc đũa trong tay bỗng chốc buộc chặt, cơ hồ muốn bẻ gãy: "Hôn cô ấy?" Đề phòng được một tên, lại quên tên Cố Minh Sâm kia nữa, người phụ nữ này cũng quá hấp dẫn đàn ông rồi, phải để cho anh phòng tới phòng lui không xuể!

Đôi mắt anh lạnh dọa người, ngũ quan cũng trầm xuống, Cô gái nhỏ bị bộ dáng của anh dọa sợ, vừa định nói chuyện, Ôn Vãn với bà nội đã từ trên lầu đi xuống. Cô mấp máy môi không dám nói nữa, chỉ lặng lẽ hạ thấp giọng: "Tôi hiểu rồi, các anh là tình địch."

Tiểu nha đầu dùng giọng trần thuật, khóe mắt còn có chút nhếch lên, bộ dáng tinh quái làm cho Hạ Trầm muốn đánh đòn.

Mặt Hạ Trầm lạnh lùng, nhẫn nại nhìn một cái, ngoài ý muốn không phản bác.

Ôn Vãn ngồi xuống liền phát hiện ánh mắt Hạ Trầm hét sức kỳ quái, liên tiếp nhìn mình không nói, còn bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, thậm chí mơ hồ để cho cô có chút ảo giác. . . . . . U oán? Cô không nhịn được cả người run lên, cảm giác mình nhất định là vội quá đến mức hoa mắt, ngồi xuống trấn định giới thiệu: "Vị này là bác sĩ Lâm, vị này là Hạ Trầm bạn của cháu."

Dáng dấp bà cụ có mấy phần uy nghiêm, bộ dạng suy xét, vuốt cằm nói: "Hạ tiên sinh xin cứ tự nhiên, không cần khách sáo, bạn của Ôn Vãn cũng chính là bạn của ta."

Hạ Trầm lễ phép gật đầu một cái: "Khách khí rồi ạ."


Ôn Vãn đa nghi nhìn anh một cái, không phát hiện kỳ lạ gì, lúc này mới trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này thật chỉ là đơn thuần ăn bữa cơm thôi sao?

Một bữa cơm cũng hơi không được tự nhiên, đều không phải là người thích nói chuyện, cho nên chỉ là trầm mặc ăn cơm. Lúc kết thúc Ôn Vãn chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn, vẫn lạnh nhạt không nói bỗng nhiên anh thò tay cản cô: "Để anh."

Cằm Ôn Vãn muốn rớt xuống đất, người này lại muốn giở trò gì?

Bác sĩ Lâm đã đứng dậy đến một nửa, vịn thành ghế cũng ngừng lại: "Hạ tiên sinh, cậu là khách."

Dáng vẻ Hạ Trầm lơ đễnh, hết sức bình tĩnh trước mặt bác sĩ Lâm và cô gái nhỏ xoay người liếc nhìn Ôn Vãn, giọng nói cực lỳ lạnh nhạt: "Không cần để ý, trước kia tôi với cô ấy ở chung đều là tôi rửa chén."

Ở chung. . . . . .

Bác sĩ Lâm với cô gái nhỏ ánh mắt nhìn Ôn Vãn bằng con mắt khác rồi, trán Ôn Vãn giật giật liên hồi, mơ hồ đã hiểu ý của tên đàn ông này rồi, khốn kiếp, nhất định là không hài lòng trước cách giới thiệu “bạn bè” của cô đối với anh rồi!

Hạ Trầm giống như không nhìn thấy sắc mặt Ôn Vãn, còn đưa tay suồng sã ôm ôm bả vai cô, âm thanh trở nên êm ái: "Chẳng qua tôi rửa chén luôn luôn được Ôn Vãn thưởng?"

Anh nói không đợi cô hồi hồn, vừa lại gần ở bên môi cô hôn trộm một cái, mặt bác sĩ Lâm với cô gai nhỏ đỏ hết cả lên .

Dù sao bác sĩ Lâm cũng lớn tuổi, trấn định lên lầu, vẫn không quên kêu tên cô gái nhỏ đang ngây người như phỗng: "Hỉ Châu, lên lầu giúp ta một tay."

Thì ra tiểu nha đầu đáng ghét tên là Hỉ Châu, Hạ Trầm ý vị sâu xa liếc cô một cái, cô gái nhỏ nhìn ánh mắt của anh quả nhiên khác nhau rồi, một đôi mắt kinh ngạc trừng cực lớn.

Chờ một già một trẻ cố ý lên lầu cho hai người không gian riêng, Ôn Vãn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: "Hạ Trầm, làm như vậy không có ý nghĩa."

Sắc mặt Hạ trầm khẽ biến đổi , trấn định dọn dẹp xong xuống phòng bếp: "Không thử một lần, làm sao em biết không có ý nghĩa. Tiểu Vãn, tại sao em không thử, kết quả có lẽ sẽ ——"

"Tôi đã biết kết quả." Ôn Vãn nhắm lại mắt, vô cùng dứt khoát tuyệt tình với anh, "Lần dung cảm duy nhất của tôi, đó là tin tưởng anh."

Hạ Trầm nhìn vẻ mặt hời hợt của cô, nơi cổ họng giống như là bị ngăn chặn hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào, cô không nói thì thôi chứ nói một câu dễ dàng làm sụp đổ lòng tin anh vốn đã xây dựng kiên cố nó.

Anh trầm mặc nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt của cô kiên định, giống như không gì có thể làm thay đổi quyết định của cô .


Hạ Trầm đưa trong tay gì đó lần nữa để đồ xuống trên bàn ăn, đầu ngón tay trắng bệch dùng sức níu chặt mép bàn hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Anh biết rõ em muốn nói gì, nếu như em không thích anh sẽ thay đổi tất cả, có được hay không?"

Anh gần như đau thương chăm chú mà nhìn cô, đáy mắt như vậy cô chưa bao giờ thấy ở anh, chỉ là ngày hôm nay cô thấy nhiều mặt khác nhau của chính anh, nhưng cô nào dám dễ dàng dao động. Té một lần đau đến như vậy, nếu thêm một lần, chỉ sợ cô không gượng dậy nổi.

Cô quyết tuyệt xoay người, giống như là sợ hãi mình sẽ mềm lòng, im lặng nhắm lại mắt: " Hạ Trầm rời đi đi, nơi này không thích hợp với anh."

Ôn Vãn nói xong bỏ đi, dáng vẻ không có chút gì lưu luyến.

Hạ Trầm đứng ở trước bàn ăn vẫn đưa mắt nhìn cô rời đi, cho dù biết rằng con đường để được cô tha thứ không dễ dàng gì, cũng chuẩn bị tâm lý thật kỹ, nhưng vẫn không khống chế được bản thân đau đớn khi bị cô cự tuyệt.

Nhưng anh cũng sẽ không dễ dàng lùi bước, nghĩ đến ban đầu có lẽ cô còn đau hơn anh gấp bội lần, anh càng thêm thống hận mình, một tí hành hạ như thế này tính là gì? Nếu cô trả lại anh gấp bội, cũng là xứng đáng !

-

Sáng ngày thứ hai Ôn Vãn dậy trễ, mới vừa xuống lầu đã thấy phòng chờ khám bệnh ngồi đầy người, cảnh tượng này cũng không kỳ quái, kỳ quái là Hạ Trầm lại ở đây! Cô đã sớm ngờ tới người này sẽ không ngoan ngoãn rời đi, không nhìn thẳng anh, đi tới vị trí của mình, đối phương cũng không có ý hỏi thăm cô, ngược lại giúp đỡ chăm sóc bệnh nhân.

Trước kia Hạ Trầm ở bản doanh có học qua y dược một chút, giúp đỡ một chút cũng không có vấn đề gì. Ôn Vãn hít một hơi, cau mày hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Làm việc thiện." Hỉ Châu thần thần bí bí mở trừng hai mắt, mập mờ cười nhẹ, "Chị tiểu Vãn, lúc trước cảm thấy Cố Minh Sâm đã mê người rồi, không ngờ người đến sau còn hơn nhiều, chị đúng là yêu nghiệt."

Ôn Vãn liếc mắt, nha đầu này vẫn còn quá đơn thuần, hoàn toàn không nhìn ra lòng dạ, bản chất của người đàn ông này. Chỉ là ban đầu cô cũng bị bộ dáng này của anh lừa đó sau?

Bây giờ còn nghĩ lấy chiêu cũ diễn với cô, cô tuyệt đối sẽ không mắc bẫy !

Hạ Trầm cho tới trưa vẫn đàng hoàng giúp đỡ, cũng không đến quấy rầy cô một lần, thỉnh thoảng Ôn Vãn dùng khóe mắt liếc xéo anh, phát hiện lúc người này bận rộn cực kỳ chuyên chú, mặc kệ bệnh nhân gây khó khăn cho anh, anh đều không hé nửa lời than phiền, mặc dù trên mặt như cũ lạnh lùng chớ lại gần.

Liên tiếp hai ngày đều là như thế, bọn họ ngoại trừ công việc không thể tránh khỏi tiếp xúc bên ngoài, nhưng không dính dáng đến bất cứ vấn đề tình cảm riêng tư nào, cũng không có cãi vả, chung sống rất hòa bình.

Bác sĩ Lâm liền như vậy đánh giá rất cao Hạ Trầm: "Khó có được một người đàn ông kiên nhẫn đến vậy, kiên nhẫn là bản tính không thể giả bộ được, để lâu sẽ không che giấu được."

Lời này giống như là cố ý nói cho cô nghe, Ôn Vãn chỉ coi như nghe không hiểu, tiếp tục làm việc của mình.


Buổi trưa lúc nghỉ ngơi cô gọi cuộc điện thoại cho Tiêu Tiêu, lúc trước để tránh cho Hạ Trầm tìm được tung tích mình, chỉ gửi thư qua đường bưu điện cho Tiêu Tiêu, địa chỉ cũng ghi không cố định, cho nên Hạ Trầm vẫn không tra ra được tung tích của cô, không biết hiện tại nha đầu kia như thế nào?

Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của cô ngoài ý muốn, liền tràn đầy mừng rỡ, trong âm thanh lộ ra giọng không cách nào đè nén kích động: "Cậu đúng là không có lương tâm, nhớ cậu muốn chết rồi."

Ôn Vãn nghe âm thanh của cô, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm: "Cậu có khỏe không, Hạ Uyên có khi dễ cậu không ?"

Tiêu Tiêu thở phào một cái, giọng nói lại có chút tự giễu: "Nên nói tốt hay là không tốt đấy."

Ôn Vãn lập tức không yên lòng, Tiêu Tiêu lúc này mới hơi đùa cợt mà cười nói: "Tiểu Vãn, tớ muốn tha thứ cho anh ấy, mặc dù trong lòng muốn buông tha, nhưng cậu biết, buông tha tớ sẽ khổ sở hơn. Tớ sợ nhất là đau, dù sao tách ra cũng rất khổ sở, không bằng ở chung một chỗ."

Ôn Vãn đã sớm đoán được Tiêu Tiêu với Hạ Uyên có kết cục này, Tiêu Tiêu mềm lòng, Hạ Uyên qua biết tam tư của cô. Mặc kệ như thế nào, cô vẫn luôn ủng hộ Tiêu Tiêu: "Xem ra Hạ Uyên đối với cậu thật tốt, có lẽ thử một lần, kết quả cũng không tồi."

Tiêu Tiêu lại hỏi cô: "Vậy cậu và Hạ Trầm thì sao?"

Ôn Vãn không muốn trả lời vấn đề này, Tiêu Tiêu cũng cảm thấy, đã nói: "Biết không? Vụ án của Tưởng Thắng đã xử xong, thì ra là bị cha dượng ép buộc gì đó, chị ta lỡ tay giết người, thật ra thì nghe cũng rất đáng thương, hình như bị ngược đãi rất lâu. Nhưng mà điều này cũng không thể trở thành bằng chứng giảm bản án cho chị ta, còn làm liên lụy tới một gia đình vô tội, chị ta cũng bị trừng phạt thích đáng rồi. Tiểu Vãn, bố cậu nhiều năm chịu oan khuất cuối cùng cũng được rửa sạch rồi, ông trời còn có mắt."

Ôn Vãn không biết nên lấy tâm trạng gì để nghe tin này, nên vui vẻ sao? Bố đã không còn, nhà tan cửa nát, cho dù bị trừng phạt thì sao, cũng không thể tìm lại được gia đình của cô.

Tiêu Tiêu trầm lặng, không nhịn được than thở, bỗng nhiên lại nói: "Vụ án của Tưởng Thắng cũng lôi Hạ gia xuống nước, hiện tại Hạ Uyên cũng mẻ đầu sứt trán. Bây giờ cục diện Hạ thị rất rối loạn, người người đều tránh chỉ e sợ không chạy kịp."

Ôn Vãn cau mày, ánh mắt liếc người đàn ông cách đó không xa, Hạ gia gặp chuyện không may, Hạ Trầm biết không?

Cúp điện thoại, Ôn Vãn cẩn thận quan sát phản ứng của Hạ Trầm, cuối cùng anh chịu không nổi ánh mắt của cô, quay mặt lại liếc nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"

Ôn Vãn cắn cắn môi, tròng mắt tránh khỏi tầm mắt anh. Cô muốn biết Tưởng Thắng bị phán hình Hạ Trầm biết không? Còn có Hạ thị xảy ra chuyện, sóng gió lớn như vậy, anh lại còn bình chân như vại ở cùng cô chỗ này?

Trong lòng một phen giãy giụa, cô không chịu nổi thật tình nói cho anh biết, ai biết người đàn ông này nghe xong bộ dạng bình tĩnh: "Anh đều biết."

Ôn Vãn ngoài ý muốn trợn to mắt.


Hạ Trầm lặng lẽ, quay đầu nhìn bầu trời xa xăm, hồi lâu mới chậm rãi nói với cô: "Chăm sóc mẹ con bọn họ chủ yếu là vì lời hứa của anh trai anh, anh nợ anh ấy một cái mạng. Ban đầu ở Tam Giác Vàng trúng mai phục, đại ca vì cứu anh bị thương một chân, anh ấy đều sử dụng chân giả, cái này người bên ngoài không biết."

Ôn Vãn lúng ta lúng túng khi nghe , Hạ Trầm nói vô cùng chậm chạp có chút khó khăn: "Anh không muốn để anh ấy có cảm giác tội lỗi, cho là chỉ cần đối xử với em thật tốt, bất cứ thương tổn gì đền bù được. Đối với Tưởng Thắng mới bắt đầu cũng cũng có chút mơ hồ không rõ, nhưng ngăn cản em báo thù, thật không phải đơn thuần vì cô ấy, một mặt là vì Hạ gia, một mặt khác là vì muốn hợp tác với Tưởng Thắng thay anh trai báo thù."

"Nhưng về sau anh mới biết, làm những thứ này, thậm chí duy trì mối quan hệ với Tưởng Thắng, mặc kệ bất kỳ mục đích gì, điều này đối với em là một loại tổn thương vô cùng lớn."

Anh quay đầu lại liếc nhìn gương mặt cô hơi tái nhợt: "Tiểu Vãn, tình với nghĩa, anh chỉ có thể chọn một."

". . . . . ."

-

Sau hôm ấy, Ôn Vãn với Hạ Trầm không nói bất cứ chuyện gì liên quan tới Hạ gia. Thù hận được giải quyết, vậy vấn đề của bọn họ là gì đây? Thời điểm đem khuya yên tĩnh, Ôn Vãn cũng thường thường tự hỏi mình, cô đối với Hạ Trầm rốt cục là cảm giác gì đây?

Chính cô vô cùng rõ ràng, không phải là không yêu, chỉ là sợ.

Cô cũng không có kiên cường như vẻ bề ngoài, cũng chỉ giả bộ lạnh lùng để che giấu sự yếu ớt trong lòng, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, trở nên vô cùng nhạy cảm, cho nên rất sợ, sợ không bị coi trọng, lại sợ bị lợi dụng.

Cô làm sao tin tưởng Hạ Trầm tiếp, người đàn ông này đã cố gắng thay đổi vì cô, nhưng cô lại không dám thử.

Hiện tại, cô không dám ra quyết định sớm, Hạ Trầm nói tình và nghĩa chỉ có thể chọn một , vì cô, anh nguyện làm người đàn ông thất tín.

Ngụ ý, anh nói anh yêu cô sao?

Cô còn có thể tin không?

Ôn Vãn suy nghĩ suốt đêm, trằn trọc trở mình đến trời tờ mờ sáng mới ngủ .

Buổi sáng bệnh nhân tới không nhiều, Hạ Trầm hình như tới trễ, thật lâu cũng không tới đây. Bác sĩ Lâm ngồi ở trong phòng làm việc cho bệnh nhân nghe chẩn đoán bệnh, Ôn Vãn với Hỉ Châu ở phòng chờ khám bệnh bận rộn, cũng chẳng khác gì thường ngày.

Căn phòng cũ kỹ bắt đầu lắc lư, Ôn Vãn với bọn họ lập tức liền phát hiện có cái gì không đúng —— động đất.


Tới nơi này khám bệnh phần lớn là láng giềng, lớn tuổi chiếm đa số, lúc này mấy ông già cũng có chút kinh hoảng, Hỉ Châu vẫn dùng tiếng Thái trấn an tâm tình của bọn họ, cô gái nhỏ vào thời điểm mấu chốt vẫn cực kỳ trầm tĩnh lạnh lùng.

Chấn động càng ngày càng mạnh, nhà này vốn đã xuống cấp theo năm tháng, rất nhanh tầng chót liền bắt đầu sụp xuống có nước bùn rơi xuống dưới. Ôn Vãn tính toán với Hỉ Châu, hai người một đường chỉ huy mọi người sơ tán.

Nơi cầu thang vốn là nhỏ hẹp, từ trên xuống dưới đều chỉ có thể một người, cộng thêm ông lão bước tập tễnh đi vô cùng chậm, tình huống nhất thời có chút gấp gáp vội vã.

Nhà này phòng ốc quá cũ kỷ rồi, căn bản chịu không được chấn động mạnh, chố nấp an toàn cũng không có. Ôn Vãn ra tầng mồ hôi lạnh, căn bản không nên làm gì, đứng ở cầu thang lấm lét nhìn trái phải , chợt ở dưới lầu trong đám người thấy được một bóng dáng quen thuộc.