Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 59

Kinh ngạc cũng chỉ trong chớp mắt, Hạ Trầm rất nhanh thu lại tinh thần, đứng ở bên trong thang máy đối với cô xa cách gật đầu: "Tôi còn có chuyện, đi trước. "

Tưởng Thắng nhìn dáng vẻ anh vội vội vàng vàng, suy nghĩ một chút

“chuyện” trong miệng của anh đại khái cũng biết có liên quan đến ai, nhưng cô thật sự rất gấp, nếu bỏ qua lần này cô khó có thể gặp lại Hạ Trầm lần nữa.

"Hạ Trầm, cho tôi mấy phút." Cô đưa tay ngăn cửa thang máy lại, nhìn thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của anh, âm thanh cơ hồ như không nghe thấy, "Mấy phút mà thôi, sẽ không làm trễ nãi chuyện của cậu đâu."

Nếu là ngày trước, bộ dạng điềm đạm đáng yêu này thật đúng là làm cho người ta đau lòng, nhưng giờ phút này, Hạ Trầm chỉ một lòng hướng về Ôn Vãn, không muốn mất quá nhiều thời gian trên người Tưởng Thắng.

Anh cũng không kiêng dè, thản nhiên lạnh lung nhìn thẳng vào cô, giọng nói lộ ra vẻ nguy cường, không quan tâm: "Nếu có chuyện có thể tìm Phùng Tước."

Tưởng Thắng cắn môi một cái: ". . . . . . Là chuyện riêng."

Hạ Trầm nhìn cô, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, anh như vậy nhìn thật đáng sợ, Tưởng Thắng lại ngoan cường nghênh cằm đối diện với ánh mắt của anh.

"Có thể giúp thì giúp, Tưởng Thắng, tôi không phải là Hạ Phong." Hạ Trầm nói một câu đánh trúng điểm yếu của cô, đúng, trên thế giới chỉ có Hạ Phong mới toàn tâm toàn ý giúp cô, yêu cô, trừ Hạ Phong ra không có người nào khác.

Hạ Trầm đối với cô, nói ra cũng chỉ là vì ích lợi chứ không hơn không kém gì.

Tưởng Thắng thả tay xuống, rất nhanh vừa giống như nhớ lại cái gì, lần nữa đưa tay ngăn cửa thang máy đang khép lại, người bên trong đã rất ẩn nhẫn, bây giờ thì tức giận thật rồi.

Cô khẩn trương nuốt nước bọt xuống, lúc này mới nói: "Lâm Hữu Trân đã tìm được chứng cứ của vụ án năm xưa, nếu sự việc bị lộ ra, chẳng lẽ Hạ gia sẽ không chịu ảnh hưởng sao? Hạ Trầm, ngươi đã đồng ý với Hạ Phong ——"

May là Hạ Trầm đối với cô có mấy phần kính trọng, lúc này bộ dạng của cô làm cho anh mất hết kiên nhẫn, anh bước lên phía trước một bước, khuôn mặt anh đầy khí lạnh. Tưởng Thắng không tự chủ lui về phía sau, rõ ràng cách anh một đoạn, nhưng cô vẫn cảm nhận được người anh đầy nộ khí muốn thiêu rụi cô.


Chỉ nghe anh lãnh khốc từng chữ nói: "Nếu như biết tính toán như vậy, ban đầu cần gì để cho một mình Hạ Phong xử lí chuyện này. Rõ ràng cô muốn kéo anh ấy xuống nước, cầu được Hạ gia một đời che chở, cô biết Hạ gia không sợ những chuyện như thế này."

Tưởng Thắng trắng bệch nghiêm mặt, phản ứng kịch liệt phủ nhận: "Không phải

vậy, tôi không có."

Hạ Trầm cũng không vạch trần cô, ngược lại nhếch miệng lên cười yếu ớt: "Cô thử một chút xem, xem cơ nghiệp trăm năm của Hạ gia rốt cuộc có thể chịu được cửa ải này không?

Sắc mặt Tưởng Thắng càng thêm khó coi, trong mắt có sự giãy giụa không thể tin, khống chế không được buộc miệng nói to: "Hạ Trầm, ngươi đừng ép ta."

Mi tâm Hạ trầm khẽ nhíu lại, ngón tay mới vừa chạm được nút thang máy, thì người phụ nữ đối diện té ngã trước mặt anh .

Tưởng Thắng lại tái phát bệnh cũ, Hạ Trầm cắn răng, trong lòng rủa thầm một câu. Mới vừa rồi hai người giằng co, nên phần lớn nhân viên đi đường vòng, hiện tại muốn bắt một người giúp một tay cũng không được.

Thở khò khè không phải là vấn đề nhỏ, Hạ Trầm không thể làm gì khác hơn là sải bước ra khỏi thang máy, tìm thuốc trong túi xách cô.

Tưởng Thắng giống như là đã tìm được cọng cỏ cứu mạng, gắt gao đưa tay nắm lấy Hạ Trầm, cô giống như là muốn nói gì, nhưng cổ họng vẫn không nói ra được chữ nào .

Hạ Trầm đẩy tay cô ra: "Tôi không thể , nếu để cho tiểu Vãn thất vọng, nhưng dù sao cô cũng là chị dâu tôi, tôi không đến nỗi thấy chết mà không cứu, chớ nói chuyện."

Tưởng Thắng nhắm lại mắt, hô hấp càng dồn dập.

Hạ Trầm lật trong túi xách của cô nửa ngày cũng không thấy thuốc đâu, cuối cùng trực tiếp đem mấy thứ trong túi đổ ra, nhưng vẫn như cũ không thể tìm được. Mắt thấy trên mặt Tưởng Thắng sớm đã không còn huyết sắc, bộ dáng kia giống như một giây kế tiếp sẽ ngừng hô hấp.

.

"Ngươi cố ý!" Hạ Trầm cơ hồ cắn răng nói ra câu này, Tưởng Thắng đánh cuộc, có lẽ cho rằng anh sẽ mềm lòng, một người cẩn thận như cô tuyệt đối sẽ không bao giờ không mang theo thuốc khi ra khỏi cửa.

Chung quanh đã có nhân viên vội vội vàng vàng vây quanh, xung quanh rất ầm ĩ, Hạ Trầm nhìn cặp mắt đen nhánh của Tưởng Thắng, nhếch miệng lên một đường cong lạnh lùng.

Anh chậm rãi đứng lên, trên cao nhìn xuống Tưởng Thắng một cái, nếu như trước kia anh đối với Tưởng Thắng còn có điểm đồng tình, hiện tại thì một chút cũng không còn rồi, anh một lòng thay đại ca chăm sóc hai mẹ con, chợt phát hiện người phụ nữ này ở trong Hạ gia không như anh tưởng tượng, quy tắc trò chơi còn am hiểu hơn cả anh.

"Đưa đến bệnh viện." Anh lạnh lùng bỏ lại một câu liền xoay người vào thang máy, thậm chí không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.


Tất cả mọi chuyện cũ lại hiện lên trong đầu anh, vẫn cho là Ôn Vãn luôn kiên cường, giờ phút này nhớ tới lại tất cả đều là bóng lưng cô đơn của cô trong bệnh viện, ban đêm nắm chặt góc chăn khóc không ra tiếng. Rõ ràng cô mới là người cần bảo vệ nhất, nhưng anh bỏ quên, anh đúng là đáng chết mà.

Anh sai rồi. . . . . .

Hạ Trầm lòng như lửa đốt, cảm giác muốn gặp Ôn Vãn càng mãnh liệt hơn, anh dùng sức nhấn nút thang máy liên tục, hận không thể một giây liền ở trước nhà cô. Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, mơ hồ thấy làn môi Tưởng Thắng tái nhợt muốn nói câu gì đó.

Anh lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, trên mặt không còn bất cứ biểu cảm gì nữa.

-

Ôn Vãn từ trên lầu đi xuống, thấy quản gia đứng ở cửa đi tới đi lui, cô như thế nào lại không hiểu bộ dạng khẩn trương, lo lắng của quản gia đại biểu cho cái gì, đi tới, khẽ cười cười: "Cháu xong rồi."

Quản gia sửng sốt: "Nhanh như vậy?" Sao giờ này tiên sinh còn chưa trở lại!

Ông quét mắt thật nhanh nhìn đồ đạc trong tay Ôn Vãn, vẻ mặt lại càng thêm vi diệu: "Ôn tiểu thư, đồ của cô nhiều như vậy, thế nào chỉ có lấy một ít?"

Trong tay Ôn Vãn ngoại trừ cái ba lô nhỏ cũng không có gì khác, cô lắc đầu một cái: "Không cần, những vật khác không quan trọng, làm phiền chú giúp cháu nhé."

Cô nói xong nghiêng người đi qua, quản gia vội vàng đưa ra cánh tay chặn trước mặt cô.

Ôn Vãn ngạc nhiên nhìn ông: "Sao vậy?"

Quản gia sắp khóc rồi, trong đầu thật nhanh xẹt qua một cái, rốt cuộc nghĩ đến: "Lâu như vậy không thấy cô, tất cả mọi người đều rất nhớ cô, ít nhất cũng phải cáo biệt mọi người đã."

Nét mặt Ôn Vãn ngưng trọng mấy giây, cô không có lập tức nói chuyện, mà là đưa tay cầm lấy bàn tay già nua của ông: "Chú Lưu, cám ơn chú khoảng thời gian này đã chăm sóc cháu."

Quản gia không được tự nhiên kéo kéo khóe môi, đại khái là Ôn Vãn đã nhẹ nhàng cám ơn ông, ông cũng không quanh co lòng vòng nữa, thẳng thừng nói: "Ôn tiểu thư, cô không đợi tiên sinh một chút sao? Trong khoảng thời gian này cậu ấy thật sự rất nhớ cô, tôi chưa từng thấy tiên sinh nghiêm túc với người nào như cô vậy. Cô cũng biết tính tình của cậu ấy, chính là không giỏi biểu đạt, thật ra thì trong lòng rất để ý đến cô."

Ôn Vãn nhìn ông, cuối cùng yên lặng thở dài: "Cháu với anh ấy bây giờ rất khó ở chung một chỗ."

Mặc dù quản gia mặc dù không rõ hai người xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là hết sức khuyên lơn: "Sao lại không được, phạm nhân còn có cơ hội chuộc lỗi, tử hình cũng có thời hạn, cô không thể trực tiếp phán cho cậu ấy án tử hình ngay được."

Ôn Vãn lại nhìn ông, không khỏi cười: "Chú với A Tước ở đây chăm sóc anh ấy, cháu cũng yên tâm."

Cô nói xong cũng trực tiếp đi ra cửa, quản gia lại gấp gáp theo sau, ở phía sau cố gắng thuyết phục: "Rõ ràng lời này của cô vẫn còn tình cảm với tiên sinh, hay là ở lại ăn cơm đi, cùng tiên sinh nói rõ ràng? Gần đây tiên sinh ăn cơm không tốt, mỗi lần đều ngồi ở trước bàn ăn ngẩn người. Bao tử cậu ấy không tốt, thế nào cũng xảy ra vấn đề ."


Ôn Vãn dừng một chút, quay đầu lại phức tạp nhìn quản gia một cái: "Chú Thúc."

Quản gia nhìn cô nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm túc theo.

"Hạ Trầm thay đổi muốn cháu quay lại, nhưng ai cũng không có quy định cháu phải tiếp nhận ngay đúng không?"

"Đúng. . . . . ." Quản gia nói xong lại phát hiện hình như có chút sai sai ở đâu đó, lập tức lại đổi lời nói, "Không phải, cậu ấy thay đổi, không phải là muốn lấy được cô hiểu? Nếu cô không tha thứ cho cậu ấy, vậy cậu ấy thay đổi là cho ai nhìn đây."

Ôn Vãn nhìn tòa nhà xa lạ lại có chút quen thuộc này, đã từng muốn cùng nhau cả đời, nhưng thực tế lại luôn phũ phàng, bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.

Cô lần nữa nghiêm túc nhìn quản gia một cái: "Không bằng, chú giúp cháu chuyển lời cho anh ấy một câu?"

-

Vì để tránh cho kẹt xe, Hạ Trầm đi đường vòng, cho dù tốc độ xe thật nhanh, bước vào cửa trái tim liền đập mạnh, đợi quản gia liền hỏi: "Người đâu?"

Quản gia nhìn trán anh đẫm mồ hôi, căn bản là liều mạng nói: "Đi rồi, căn bản không ngăn được, Ôn tiểu thư mang đồ quá ít."

Hạ Trầm sững sờ, anh rõ ràng nhớ Ôn Vãn có rất nhiều đồ, lần đó giúp đỡ cô trả phòng, cơ hồ là cả gia sản cũng dời qua ! Làm sao có thể ít?

Quản gia nhìn vẻ mặt anh biến đổi liên tục, lại thật thấp bổ sung một câu: "Ôn tiểu thư nói, những thứ đó không cần nữa."

Hạ Trầm xoay người muốn ra cửa, quản gia đi theo anh rất nhiều năm, làm sao sẽ không nhìn ra ý đồ của anh, ở phía sau nhanh chóng kêu to: "Tiên sinh, người sớm đã đi, không đuổi kịp đâu."

Không đuổi kịp. . . . . .

Hạ Trầm nắm chặt quả đấm, quay đầu lại cặp mắt đỏ ngầu nhìn ông chằm chằm. Quản gia khẽ run rẩy, cúi đầu tránh tầm mắt bén nhọn của anh, vội vàng giải thích: "Đi một hồi lâu, mới vừa nói chuyện điện thoại xong không có mấy phút đã, khuyên như thế nào cũng khuyên không được."

Hạ Trầm giống như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng dưng càng thêm trở nên khó nhìn hơn. Quản gia không rõ chân tướng, chỉ thấy anh sải bước xông lên cầu thang, bước chân vội vàng vào phòng Ôn Vãn .

Thô bạo mà đẩy cửa phòng ra, tất cả đò đạc của Ôn Vãn đều ở đây, tựa như lúc mới sáng anh vừa đi vậy, anh cơ hồ có thể nhìn ra cô sau khi đi vào, không chút do dự, trực tiếp đi tới tủ đầu giường. Đúng, tủ đầu giường. . . . . . Hạ Trầm đưa tay từ từ kéo ngăn kéo ra, sắc mặt hung hăng trầm xuống.

Không thấy, thẻ căn cước, hộ chiếu tất cả chứng kiện cũng bị mang đi.


Cô lựa chọn lúc này trở lại, hơn nữa những vật khác đều không mang đi, những hành động này sao Hạ Trầm không hiểu, cô muốn rời khỏi Thanh Châu, cái ý niệm này vừa nhô ra, toàn thân anh cũng cứng lại.

1 giây trước còn đắm chìm trong vui sướng vì sắp thấy cô , một giây kế tiếp, lại bị sự thật này đâm một nhát thật đau.

Coi như cô không tha thứ cho anh, nhưng cùng anh sống chung trong một thành phố khó chịu như vậy sao?

Hạ Trầm lập tức gọi cho A Tước, trong lúc gọi điện thoại cả người anh đầy căng thẳng, chờ đối phương nhận liền rống lên: "Cho người tìm Chu Hiển Thanh, Bọn người kia là phế vật hay sao? Ôn Vãn đi mà không có một chút tin tức?"

A tước bị anh đổ ập xuống bối rối một lúc mới hiểu: "Ôn Vãn đi rồi?"

Hạ Trầm đè ép hoảng sợ trong lòng: "Lập tức cho người tìm, phi trường trạm xe lửa cũng cho người theo dõi hết."

"Được." A tước nói xong, cúp điện thoại trước lại an ủi anh đôi câu, "Thời gian ngắn như vậy, ra khỏi nước rất không có khả năng, chỉ cần đang ở trong nước là có thể tìm được."

Hạ Trầm không nói chuyện, cũng không cắt điện thoại.

Anh chậm rãi ở bên giường ngồi xuống, đây là phòng của Ôn Vãn, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở thuộc về cô, nhưng cô đi, bây giờ còn muốn đi xa, tới nơi mà không có anh.

Giống như tất cả ngọt ngào trước kia của bọn họ đều không quan trọng, sao cô có thể nói quên là quên liền cơ chứ? Sao cô có thể để cho anh một mình ở trong hồi ức chứ?.

Quá tàn nhẫn, Hạ Trầm chưa từng trải qua cảm giác nào như thế, Ôn Vãn thật là một người phụ nữ nhẫn tâm.

Hạ Trầm cảm thấy ngực một hồi co rút, quá khó chịu, giống như bị cái gì thắt lại, cũng không thở được, ánh mắt liếc một cái, lại thấy quản gia đang lo lắng đứng ở cửa.

Anh không thuận mắt: "Sao chú còn ở đây."

Quản gia thấy anh muốn đứng dậy, vội vàng chuẩn bị đi đỡ anh, Hạ Trầm khoát khoát tay: "Chú thương hại tôi?"

Quản gia thương xót thở dài: "Tiên sinh cần gì phải tức giận như vậy, nếu cậu gặp được Ôn tiểu thư chưa chắc cô ấy đã muốn gặp cậu ."

Hạ Trầm nhạy bén nắm bắt được trọng điểm trong câu nói của quản gia: "Cô và chú nói cái gì rồi hả ? Chú có biết cô ấy đi đâu không?"

Quản gia bị bộ dạng của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng phủi sạch: "Không có không có, Ôn tiểu thư chỉ nhờ tôi nhắn lại với cậu một câu thôi."


Đôi mắt Hạ Trầm đen tối không rõ, hồi lâu cắn răng nói: "Nói."

Quản gia nuốt nước miếng một cái, lặng lẽ lui về phía sau một bước: "Ôn tiểu thư nói, cô đi đâu, sớm muộn gì cậu cũng biết , cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng cô vẫn là suy nghĩ muốn cậu đừng tìm cô ấy nữa, cô nói, nói. . . . . ."

Quản gia khó có thể mở miệng, có chút hối hận vì lỡ hứa giúp đỡ, nghĩ kỹ lại làm quản gia không dễ tí nào?

Mặt Hạ Trầm biến dạng , hung tợn nhìn ông, quản gia không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, không sợ chết nói: "Cô ấy nói, muốn cô ấy tha thứ rất đơn giản, chính là cho cô tự do."