Hạ gia là một gia tộc khổng lổ vô cùng, cho dù hiện tại Hạ lão gia và Hạ Phong đều không còn, nhưng vẫn còn ít chú bác dính dấp, cho nên cơm tối đêm 30 long trọng khác thường.
Hạ Trầm là người nắm quyền Hạ gia tự nhiên phải xuất hiện, Ôn Vãn không muốn đi lắm.
Cô yêu thích thanh tịnh, hơn nữa chuyện lần tang lễ đó để lại ấn tượng khá sâu trong cô, cảm giác nhà cũ Hạ gia không khác gì đầm rồng hang hổ cả.
Hạ Trầm không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng dụ dỗ cô: "Sợ cái gì, có chuyện còn có anh ngay đây."
Người đàn ông bên cạnh Ôn Vãn khẽ hếch lên mày, hết sức chăm chú chứng thực: "Cơm nước xong đã, đây là mùa xuân đầu tiên chúng ta đi chung với nhau, chẳng lẽ muốn tách ra trải qua?"
Ôn Vãn cũng cảm thấy không được, vì vậy gật đầu đáp ứng. Cô do dự hay là nói ra suy nghĩ trong nội tâm: "Về sau anh có thể hay không, không làm ——"
Cô chưa nói rõ ràng, nhưng Hạ Trầm nghe hiểu.
Anh trầm mặc nhìn Ôn Vãn, đưa tay phủ sợi tóc mềm mại của cô, trầm mặc một lúc lâu khiến trong lòng Ôn Vãn cũng sắp nhảy đến tận cổ họng. Không biết đã trải qua bao lâu, Hạ Trầm mới nhỏ giọng nói: "Anh so với em còn chán ghét tất cả mọi thứ ở hiện tại hơn, cho anh chút thời gian."
Chờ làm xong tất cả việc nên làm, tự nhiên anh sẽ buông tay.
Lúc hai người ra xe, Hạ Đình Diễn đã đợi trong xe, qua hết năm lại lớn lên một tuổi, vóc người thon gầy hình như cũng tráng kiện thêm một chút so với trước kia. Cậu an tĩnh nhìn Ôn Vãn một bước đi tới đây, gặp Hạ Trầm khoác cánh tay lên trên vai cô thì ánh mắt thật nhanh nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hạ Trầm cũng quen dáng vẻ kỳ cục này của cậu, chờ xe lái một khoảng cách mới âm thanh nhạt nói: "Đừng quên lúc trước tôi nói qua, đừng đợi nói lung tung, lại càng không cho phép chạy loạn. Nếu không, cháu biết kết quả như thế nào."
Ánh mắt Hạ Đình Diễn âm chí nhìn ngoài cửa sổ không lên tiếng, nhưng tay buông thõng tại bên người lại nắm đến gân xanh nổi lên.
Ôn Vãn phỏng đoán Hạ Trầm lại dùng phương thức cô không biết uy hiếp Hạ Đình Diễn, nhưng kỳ quái, bây giờ cô mơ hồ cảm thấy không phải Hạ Trầm muốn thương tổn đứa nhỏ này.
Ít nhất cô có thể nhìn ra sau lưng anh cẩn thận ẩn núp quan tâm ——
-.....thaobn99.....
Chiếc Bentley một đường lái thẳng tới nhà cũ Hạ gia, tòa nhà cũ kỹ giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, ở giữa trời tối giống như xuyên qua thời không thấy bích điện Kim Loan, chỗ suối phun có đèn màu Lưu Ly lóe lên sáng rỡ, cho dù địa phương trong ngày thường không khí trầm lặng, trong cuộc sống đặc biệt ở nơi này hình như cũng dẫn theo một tia ấm áp.
Ôn Vãn kéo cánh tay Hạ Trầm đi vào trong, Hạ Đình Diễn ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người.
Cửa tòa nhà vẫn có người canh giữ như cũ, chỉ là lần này không dám cản Ôn Vãn, còn kính cẩn lễ phép cùng kêu lên để cho người: "Anh Ba."
Ôn Vãn có chút khẩn trương, trước kia cũng cùng Cố Minh Sâm cùng nhau tham gia dạ tiệc, thế nhưng lần này cảm thụ rõ ràng không giống nhau. Cô vô cùng rõ ràng đứng ở bên trong đều là những người nào, có lẽ trên người mỗi người đều mang vũ khí.
Hạ Trầm cầm tay cô đang phát lạnh, thu hết tất cả khẩn trương và lo lắng của cô trong đáy mắt, đưa tay kéo cô, nhẹ giọng trấn an: "Vào cửa, thật ra thì không đáng sợ như em tưởng, mọi người cũng đều có người thân và trẻ nhỏ, cũng sẽ có lúc mệt mỏi."
Tiếng nói Hạ Trầm vừa ngừng, bọn họ đã đi qua hành lang dài, xuất hiện tại trước mắt quả nhiên là cảnh sắc an lành. Có rất nhiều đứa bé chạy chơi đùa trên mặt đất, phụ nữ ăn mặc cao quý tụ chung một chỗ hai ba người nhỏ giọng nói đùa.
Cái này có chút giống dạ tiệc cô từng tham gia trước kia, nhưng nơi nào không là một kiểu, đúng, trừ bọn cận vệ ở cửa đề phòng sâm nghiêm. . . . . .
Hạ Trầm xuất hiện hấp dẫn không ít ánh mắt, chỉ khiến trong long Ôn Vãn kinh ngạc mấy người ép quyền lần tang lễ trước giống như thay đổi sắc mặt, đối với anh hết sức tôn trọng.
"Anh Ba."
"Tam Thiếu."
Người người cũng cười híp mắt chào hỏi anh, Hạ Trầm cũng cười khẽ vuốt cằm, hoàn toàn không nhìn ra lúc trước từng có không vui. Ánh mắt phụ nữ cũng đều rơi vào trên người Ôn Vãn, có tò mò, có hâm mộ, cũng có tràn đầy địch ý.
Hạ Trầm một đường nửa ôm cô, dẫn cô đến linh vị trước mặt dâng hương, cho dù thời khắc thành kính trang nghiêm như vậy, Ôn Vãn cũng có thể cảm nhận được vô số tầm mắt thật chặt bức bách mình.
Hạ Trầm hướng mấy vị trưởng bối giới thiệu cô, chỉ nói tên: "Ôn Vãn."
Anh nói đơn giản, thậm chí chưa nói quan hệ của hai người, nhưng những người này đều là nhân tinh, nhìn một cái cũng biết thân phận người phụ nữ này không đơn giản, ngay tiếp theo nói chuyện với cô cũng khách khí: "Ôn tiểu thư vừa nhìn chính người là có phúc khí."
Ôn Vãn cảm thấy buồn cười, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn, "Phúc khí" thật đúng là chưa bao giờ chăm sóc dung để nói về cô.
"Đúng rồi, hai anh em các cậu hẹn trước? Hạ Uyên cũng dẫn theo bạn gái trở lại." Có người trêu ghẹo, toàn trường tìm kiếm bóng dáng của Hạ Uyên, tiếp đó lại chỉ chỉ cách đó không xa, "Đây không phải là."
Ôn Vãn nhìn theo phương hướng của anh ta, vốn tâm tình còn chút hỗn loạn, đợi thấy rõ ràng nếu nói "Bạn gái" Hạ Uyên là ai thì tâm tình càng thêm vi diệu.
Là Tiêu Tiêu.
-
Tiêu Tiêu phiền não theo sát Hạ Uyên, đại khái cũng là đối với hoàn cảnh trước mắt không thích ứng, ánh mắt nhìn chung quanh, bỗng chốc liền đụng thẳng Ôn Vãn.
Hạ Trầm săn sóc vỗ vỗ sống lưng Ôn Vãn, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Chớ đi xa."
Ôn Vãn cảm kích hướng anh gật đầu một cái, chủ động đi tới bên cạnh Tiêu Tiêu.
Tối nay, Tiêu Tiêu ăn mặc rất đẹp, cô vốn có diện mạo diễm lệ mang theo vài phần quyến rũ, sau khi tỉ mỉ ăn mặc càng thêm diễm quang bốn phía, đứng ở giữa một đámphụ nữ cũng hết sức bắt mắt, chỉ là thủy chung trên mặt không có nụ cười.
Sau khi thấy Ôn Vãn, một đôi mắt to trong veo như nước mới nhuộm mấy phần thần thái, cô kéo tay Ôn Vãn hưng phấn nói: "Tớ đang nghĩ cậu có tới hay không!"
Ánh mắt Hạ Uyên phức tạp nhìn Tiêu Tiêu, có lẽ là có chút kinh ngạc trước cảm xúc biến chuyển của cô, nhưng người đàn ông này hết sức giỏi về che giấu tâm tình của mình, bộ dáng thân sĩ mười phần như cũ: "Bác sĩ Ôn, đã lâu không gặp."
"Chào anh." Ôn Vãn cẩn thận nhìn coi, phát hiện nơi trán anh ta có vết sẹo bay xéo, da anh ta thiên về trắng, cho nên nhìn một cái liền thấy —— đó là lần trước lưu lại.
Cô không biết Tiêu Tiêu tại sao lại xuất hiện ở nơi này, thậm chí hoài nghi có phải hay không lại bị Hạ Uyên bức bách, vì vậy nửa ngăn Tiêu Tiêu ở phía sau, vô cùng lễ phép khom người: "Tôi có thể mượn bạn gái anh một lúc không?"
Hạ Uyên ôn hòa giơ tay lên, bộ dạng không hề để tâm: "Dĩ nhiên, Tiêu Tiêu nhìn thấy cô rất vui vẻ."
Ôn Vãn vừa kéo Tiêu Tiêu tới ban công dài, liền không kịp chờ đợi cẩn thận kiểm tra cô: "Cậu không sao chứ, có phải hắn uy hiếp cậu không?"
Vẻ mặt Tiêu Tiêu cổ quái hắng giọng một cái, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Không có."
Ôn Vãn vẫn thấy kỳ quái, trước đó Tiêu Tiêu mâu thuẫn với Hạ Uyên rõ ràng như vậy, hơn nữa hiện tại rõ ràng cô chính là bộ dạng không muốn nhiều lời qua loa. Trước kia Tiêu Tiêu không phải như vậy, có cái bí mật gì cũng sẽ nói cho cô biết. . . . . .
Tiêu Tiêu bị cô nhìn không được tự nhiên, dứt khoát hai tay chống ở rào chắn khắc hoa, ngẩng đầu nhìn màn trời tối đen: "Thời gian trước anh ta gặp chuyện không may, ở chỗ tớ."
Ôn Vãn cả kinh trợn to mắt.
Tiêu Tiêu không nói nữa, cũng không nói rốt cuộc Hạ Uyên xảy ra chuyện gì, ngược lại là ánh mắt phức tạp quay đầu lại. Tiêu Tiêu như vậy, cũng là lần đầu tiên Ôn Vãn thấy.
Cô nói: "Tiểu Vãn, thật ra thì tớ rất mâu thuẫn. Nếu như ——"
"Chị nói Hạ Trầm mang đến cô đó, Hạ Trầm sẽ không thật coi trọng cô ta chứ?" Âm thanhphụ nữ bát quái cắt đứt lời nói của Tiêu Tiêu, âm thanh càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở bên trong cửa gỗ ra ban công.
Ôn Vãn và Tiêu Tiêu cũng trầm mặc, liếc mắt nhìn nhau.
Một giọng nữ khác cười nhạo nói: "Làm sao có thể, cô còn không biết ý đồ kia của Hạ lãoTam sao."
Hiển nhiên, câu nói này có hàm ý khác, đại khái đây là một bí mật ngầm hiểu lẫn nhau, đối phương trầm ngâm chốc lát, vẫn còn có chút không xác định: "Này nhưng khó mà nói chắc được, Hạ Trầm còn chưa từng mang phị nữ đã tham gia gia yến, nói không chừng thực yêu rồi."
"Quản nó làm chi, dù sao cũng không ảnh hưởng chuyện của chúng ta. Ngược lại Hạ Uyên, lần này té rất thảm." Giọng nói chuyện đùa cợt, một bộ làn điệu xem kịch vui.
Theo bản năng, Ôn Vãn nhìn Tiêu Tiêu, phát hiện Tiêu Tiêu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mình.
Cô chợt có dự cảm không tốt, quả nhiên rất nhanh nghe người ngoài cửa nói: "Lần này rõ ràng cho thấy chú Trung bị Hạ Trầm bố trí, không biết tự lượng sức mình nghĩ thí chủ, ngược lại mình tài. Hạ Uyên bày cục diện lâu như vậy, liền bị Lão Ngoan Cố này làm hỏng, nghe nói lần này Hạ Uyên ở ZNV bên kia mất thật nhiều tiền, hai bên nổi lên tranh chấp, còn bị thương."
Ôn Vãn có chút ấn tượng với chú Trung, lần đó nói năng lỗ mãng ở trong tang lễ, người gây sự lợi hại nhất chính là ông ta, hơn nữa trực giác cảm thấy phía sau màn phái giết người ở hội sở nước nóng cũng là ông ta.
Chỉ là Ôn Vãn không ngờ thủ đoạn Hạ Trầm quyết tuyệt như vậy. Anh không chỉ có không uổng bất luận khí lực gì liền giải quyết họa lớn trong lòng, còn cùng nhau thu thập cả Hạ Uyên.
Khó trách hôm nay thấy những người này, ai cũng đối với anh cũng a dua nịnh hót.
Ôn Vãn lại nhìn Tiêu Tiêu, rốt cuộc hiểu rõ lời nói cô chưa nói xong mới vừa rồi là cái gì.
-.
"Bây giờ, Hạ Uyên là hoàn toàn trở thân không được rồi, không ngờ Hạ Trầm là một con riêng, xuất thân của mẹ còn là cái loại đó, cư nhiên chơi Hạ gia cho xoay quanh."
"Đúng vậy, còn tưởng rằng Hạ Uyên sẽ đoạt trở về tất cả Hạ gia, dù sao Hạ Phong đi, thế nào cũng nên đến phiên hắn thừa kế Hạ gia mới đúng."
Hai người kia nói xong liền cười nhạo lên, lại bát quáimấy câu khác mới rời khỏi.
Nhất thời Ôn Vãn không biết nên nói gì, tất cả Hạ gia cô không có hứng thú, mặc kệ từ trong Hạ Trầm làm cái gì, hoặc là anh với Hạ Uyên đối chọi gay gắt như thế nào, cũng không có quan hệ gì với cô.
Nhưng nếu như tất cả lại dính líu quan hệ tới Tiêu Tiêu. . . . .
Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là bạn duy nhất, tốt nhất của cô, họ hẹn ước muốn cả đời tốt với nhau, tương lai còn phải cho đứa bé của mình định ra cô dâu nhỏ.
Tiêu Tiêu cũng an tĩnh nghiêng người sang nhìn cô, gió lạnh thổi qua lúc mang theo rùng cả mình, cho đến khi cô nhấc chân đi tới, từ từ đến gần Ôn Vãn.
"Nha đầu ngốc, mặc kệ bọn đàn ông như thế nào, tớ chắc chắn sẽ không thay đổi." Tiêu Tiêu nắm tay của cô, cúi người ôm lấy cô, "Nếu như Hạ Trầm không cho mình làm bạn nữa, cậu phải quả quyết quăng hắn. Tớ cũng vậy."
Ôn Vãn nằm ở bên vai cô, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng mà cười lên tiếng: "Được."
Đại khái thật sự là số mạng trêu người, phen lời nói Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi kia, lời ngầm có lẽ là cô đối với Hạ Uyên có cảm tình khác. Nếu không cô sẽ không như vậy do dự không dám thẳng thắn đối với cô.
Lúc ăn cơm Ôn Vãn phát hiện Tiêu Tiêu còn chưa phải quá nguyện ý để ý Hạ Uyên, nhưng Hạ Uyên vẫn vô cùng chăm sóc cô, bộ dạng rất săn sóc. Thân thể hắn không tốt, ăn cũng không nhiều, chung quy lại vẫn che chở Tiêu Tiêu, cánh tay khoác lên trên ghế dựa của cô, một tư thái bao che, không lúc nào không hướng trong chén cô gắp thức ăn.
Địa vị của Hạ Uyên ở Hạ gia giống như thẳng tắp giảm xuống, có lẽ thật là cùng lúc trước nghe nói chuyện có liên quan, trên cả bàn tiệc, Nhị thiếu Hạ gia như anh ta ngược lại không có người kính trọng bằng Hạ Trầm.
Không ngừng có người hướng Hạ Trầm mời rượu, nói lời chúc mừng cũng vô cùng kỳ quặc, ngay cả "Sớm sinh quý tử" đều đem ra hết.
Ôn Vãn bị nói đến tai nóng, cũng bị mời vài ly, chóng mặttựa vào trong ngực Hạ Trầm, cô khẽ nâng đầu lên là có thể nhìn đến khóe môi anh cười chúm chím, đường cong lạnh lùng trên cằm cũng biến thành nhu hòa.
Anh cúi đầu liền nhìn thấy cặp mắt cô mông lung động lòng người, không nhịn được đưa tay bóp thịt mềm trên eo cô, giọng điệu mập mờ ở bên tai nàng cô: "Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không kìm chế được."
Tức thì, mặt của Ôn Vãn càng đỏ, đẩy ra nguyên vị đang ngồi, ánh mắt lần nữa rơi vào trên thân hai người kia ở đối diện.
Hạ Uyên không chú ý tất cả chung quanh, giống như trong thế giới của hắn, chỉ còn Tiêu Tiêu. Cho dù nhìn dáng vẻ cô lạnh nhạt, bộ dáng anh ta cũng là cười cười, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với Tiêu Tiêu, nhân cơ hội đưa cánh môi sát qua gò má trắng noãn của cô.
Một trăm người có một trăm loại tình yêu, nhưng vẻ hạnh phúc lại tất cả đều giống nhau.
Khóe mắt đuôi mày Tiêu Tiêu, đều có len lén che giấu cảm xúc e lệ.
Trong lòng Ôn Vãn chợt vui vẻ, còn có cái gì so với hạnh phúc của Tiêu Tiêuquan trọng hơn. Cô chú ý quan sát hai người kia, người đàn ông bên cạnh không vui, cánh tay không khách khí ngắt trên mông cô một cái: "Nhìn đàn ông khác?"
Ôn Vãn ngẩng đầu chỉ thấy anh khẽ chau mày lại, giống như thật không thoải mái. Cô không nhịn được liền cười ra tiếng, môi đỏ mọng khẽ động, nhẹ giọng khạc ra một câu: "Cũng không đẹp bằng anh."
Đầu tiên, Hạ Trầm là sững sờ, ngay sau đó cũng cong cong môi, vẫn như cũ không biến sắc gật một cái trước mặt nàng: "Mau ăn, đợi còn có việc khác."
-
Sau khi gia yến giải tán, A Tước đưa Hạ Đình Diễn trở về trước.
Hạ Trầm mang Ôn Vãn đến lưng chừng núi, nơi này gió đặc biệt lớn, trước khi xuống xe anh mang khăn quàng cổ bằng len lông cừu của chính mình quấn ở trên cổ cô, bưng bít khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cực kỳ chặt chẽ. Ôn Vãn được anh nắm tay một đường hướng đình nghỉ mát đi tới, bọn họ đứng ở một nơi cao nhất, phóng tầm mắt nhìn, cả Thành phố Thanh châu cũng bị giẫm ở dưới chân.
Ôn Vãn nghi ngờ liếc nhìn Hạ Trầm.
Ngũ quan anh tuấn của Hạ Trầm cũng ẩn trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn đến cặp mắt sáng ngời và môi mỏng mím chặt, anh chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn cô
"Nơi đó, là nơi cha em rời đi."
Ôn Vãn nhìn theo phương hướng anh đang chỉ, xác thực hoảng hốt thấy được lấy địa chỉ đoàn xe lấy được trước kia, thời điểm cha xảy ra chuyện, cũng là đêm 30.
Ôn Vãn không ngờ ngay cả cái này Hạ Trầm đều biết.
Lòng bàn tay xù xì của Hạ Trầm vuốt ve gương mặt cô, sau đó từ sau buồng xe lấy ra một hộp đồ lớn, là pháo hoa.
Tối nay không có ánh trăng, lại bị pháo hoa chiếu sáng hơn nửa bầu trời, Ôn Vãn không rõ chân tướng nhìn tới Hạ Trầm phía trước, Hạ Trầm đặt tay cô ở trong túi áo bành tô của mình, nhìn bầu trời sáng ngời, nói rất nhẹ: "Về sau, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, tại nơi này chính anh hướng cha em trịnh trọng cam kết. Nhất định, ông ấy sẽ nghe được, cũng sẽ nhìn thấy em bây giờ, tất cả những việc ông ấy không làm xong, anh đều sẽ thay ông ấy hoàn thành."
Lỗ mũi Ôn Vãn chua xót, hốt hoảng cúi đầu.
Cô vẫn cho rằng Hạ Trầm chưa thích nàng, hiện tại mới phát hiện người đàn ông này có lẽ chỉ là sẽ không biểu đạt mà thôi, hơn nữa việc anh làm trước mắt, thật không cách nào làm cho cô không cảm động.
Hạ Trầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô dưới ánh sáng đầy trời, bộ dáng cố làm kiên cường quật cường, chẳng biết tại sao làm cho trong lòng anh hung hăng nhói một cái. Anh không ngẫm nghĩ, động tác đã thuận theo ý mình, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của cô.
Bọn họ đứng hôn ở trong lương đình, rõ ràng nơi này lạnh làm cho người ta run lẩy bẩy, nhưng cả trái tim lẫn nhau đều là nóng. Trong lúc vô tình, hai người một lần nữa trở lại trong xe, Hạ Trầm ôm cô giạng chân lên ở bên hông mình, bàn tay ở eo cô dao động lên xuống.
Ôn Vãn khó có khi chủ động, vòng ôm cổ anh thiết tha hôn trả lại, đầu lưỡi thấm ướttrong miệng anh qua lại lật khuấy, rất nhanh phát hiện có cự vật chống đỡ ở ngay giữa bờ mông.
Bọn họ đã thật lâu không có làm, kể từ sau khi Ôn Vãn bị vết thương do đạn bắn, Hạ Trầm vẫn sợ làm cô bị thương. Thời điểm lau thân thể cho cô nhiều lần khó chịu, cuối cùng cũng không dám làm gì, chỉ hôn đến đỏ bừng cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lúc này hiển nhiên anh không muốn nhịn nữa, khàn giọng ở bên tai cô hỏi thăm: "Có thể không?"
Trên miệng hỏi như thế, có thể tay di động nơi nào giống như là ý tứ hỏi thăm? Tay đã bá đạo dọc theo đường cong bắp đùi cô đi đến bên trong, che ở nơi thần bí của cô, kìm mấy cái, trực tiếp xé tất chân trên chân cô.
Bởi vì tư thế ngồi cởi, Ôn Vãn chỉ có thể mắt nhìn anh.
Thời điểm mỗi lần như thế này anh mê người cực kỳ, há mồm khẽ cắn môi dưới của cô, một đường hôn xuống, hô hấp ấm áp rơi vào ngực nhấp nhô bất định của cô.
Ôn Vãn khó chịu nắm thật chặt thành ghế, cho đến bị anh tiến vào, từ từ mài.
"Tiểu Vãn." Loại thời điểm này, âm thanh lúc anh gọi cô cũng dễ nghe khác thường, giống như ma chú ở bên tai cô nhẹ nhàng vang lên, từng tiếng, làm cho tâm cô cũng mềm.
Anh đem từ từ lột ra xiêm áo xốc xếch chồng chất tại bên hông cô, trong buồng xe rất ấm áp, có thể tùy ý vuốt ve làn da bóng loáng của cô, sau đó dần dần tìm được vết thương bên vai, nơi đó nhô ra một vết sẹo.
Ôn Vãn cảm thấy môi anh ấm áp đi lên, toàn thân đều không nhịn được run rẩy.
Cái loại cảm giác hôn thương tiếc và quý trọng đó, khiến nhịp tim Ôn Vãn càng rối loạn. Ai ngờ anh chợt tăng nhanh tần số, làm cho cô vừa đau vừa ngứa, thất thanh gọi: "Hạ Trầm."
"Gọi anh Ba." Hạ Trầm ngậm tỉ mỉ vân vê vành tai cô, nhỏ giọng nhẹ dụ dỗ, "Ngoan, gọi nghe một chút."
Ôn Vãn cảm thấy anh cố ý thả chậm tốc độ, biết đại khái anh cũng sẽ không nhịn được, mím môi không phối hợp, còn cố ý kẹp chặt muốn nhìn anh khó chịu.
"Tiểu Hỗn Đản." Hạ Trầm có biện pháp trừng trị cô, trực tiếp ôm lấy người nửa đặt ở trên ghế dựa.
Hai chân Ôn Vãn bị buộc quỳ gối lên nệm ghế, thân thể bị áp đích thở không ra hơi, giãy dụa mắng anh: "Hạ Trầm, anh biến thái."
Hạ Trầm sờ sờ chân cô, đỉnh đi vào, như vậy dán lẫn nhau gần vô cùng, trên sống lưng của cô đều là âm thanh tim đập của anh.
"Hư, để anh thương em."
Hạ Trầm tỉ mỉ gặm cắn ở sau gáy cô, thấy cô đàng hoàng, nắm hông của cô hung hăng rút ra đưa vào, còn không quên dạy cô: "Tiểu thư, eo năng động vào chứ?"
". . . . . ."
-
Lúc trở về, Ôn Vãn dựa vào thành ghế buồn ngủ, mỗi lần bị Hạ Trầm giày vò xong rồi cô đều vây được không được. Lần này, mặc dù Hạ Trầm đã cố ý tha cô, nhưng vẫn bị thu thập không nhẹ.
Hạ Trầm nhìn bộ dáng ấy liền không nhịn được trêu chọc cô: "Rõ ràng đều chính là anh động, em chỉ hưởng thụ cũng có thể mệt mỏi thành ra như vậy?"
Ôn Vãn còn nhắm hai mắt, nghe vậy nắm hộp khăn giấy ném vào trên mặt đồ lưu manh này.
Hạ Trầm tay lanh lẹ mắt tiếp nhận: "Không sợ mặt mày anh hốc hác? Mới vừa rồi còn khen anh đẹp mắt."
"Em uống quá nhiều rồi hoa mắt đấy." Ôn Vãn hừ một tiếng, mở mắt vừa đúng nhìn thấy ngoài cửa sổ, bọn họ đã đến trung tâm quảng trường, lúc này bên ngoài khắp nơi đều là đám người chờ đợi đếm ngược.
Mắt cô nhìn điện thoại di động, cách mười hai giờ chỉ còn dư năm phút đồng hồ.
Đây là lần đầu tiên cô không ở Cố Gia qua mùa xuân, sau khi Cố Vân Sơn đi. Hàng năm, Cố Gia cũng chỉ còn cô và Cố Minh Sâm bồi Chu Nhĩ Lam bước sang năm mới.
Cô không nhịn được hồi tưởng bộ dạng mùa xuân năm trước, thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, chính là cùng nhau bồi bà xem tiết mục cuối năm, sau đó đón giao thừa, rồi đi ngủ.
Điện thoại di động ở trong tay lăn qua lộn lại, có muốn gửi tin nhắn cho Chu Nhĩ Lam hay không?
Ở trong nhận thức của Ôn Vãn, người này không chỉ là mẹ chồng, cũng là người thân của cô, dù sao sống nương tựa lẫn nhau mười hai năm. Cho dù Chu Nhĩ Lam chưa tốt lắm, ân tình dưỡng dục của bà vẫn được cô ghi nhớ trong lòng.
Hạ Trầm đều nhìn những cử chỉ này của cô ở trong mắt, vừa định mở miệng nói chút gì, điện thoại của Ôn Vãn liền vang lên.
Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, là Cố Minh Sâm.