Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 19

Nét mặt Cố Minh Sâm từ từ xảy ra biến hóa, trong nháy mắt trừng lớn mắt, giống như nhớ lại cái gì.

Ôn Vãn cười có chút châm chọc: "Đúng, chính là lần đó, từ đó về sau. . . . . . tôi đã không thể yêu anh được nữa."

Tay Cố Minh Sâm khoác lên trên vai cô run rẩy kịch liệt, Ôn Vãn chậm rãi đẩy anh ra: "Minh Sâm, chúng ta không còn là đứa bé, tình yêu đối với tôi mà nói cũng không quan trọng như vậy. Tựa như tôi quyết định không thương anh, nhưng sẽ vì sự sinh tồn lựa chọn kết hôn với anh."

"Câm miệng." Ôn Vãn chỉ mới mở ra đầu, Cố Minh Sâm đã cắn răng nghiến lợi cắt đứt lời cô, vẻ mặt của anh âm u, hết sức đáng sợ.

Ôn Vãn mấp máy môi, không tiếp tục.

Cố Minh Sâm nhắm mắt, lúc lần nữa mở ra con mắt sắc lạnh: "Em thật đúng là có bản lãnh, biết làm sao để làm tổn thương tôi."

Anh tự tay hung hăng nhéo cằm cô, hai bắp thịt ở má cũng hơi giật giật, xem ra bị tức giận không nhẹ: " Ôn Vãn, tôi thật sự vừa yêu em vừa hận không thể nào giết chết em."

Ôn Vãn thản nhiên nhìn anh, trước kia có vô số lần bị Cố Minh Sâm hành hạ, cô cũng kỳ vọng thấy dáng vẻ khổ sở của người đàn ông này, nhưng bây giờ rốt cuộc thấy được, lại xa xa không giống tưởng tượng như vậy.

Cố Minh Sâm trực tiếp đẩy cô ra, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.


Ôn Vãn nghĩ còn muốn đi cục dân chính, nhẹ nhàng vuốt vuốt hai má bị anh bóp ê ẩm, nhấc chân đi theo.

Nơi ly hôn không có nhiều người, sau khi Cố Minh Sâm ngồi xuống vẫn mặt lạnh lùng không nói lời nào, nhân viên làm việc làm đơn giản hỏi thăm, theo lệ thường cố gắng khuyên đôi câu: "Hai vị có muốn hay không lần nữa suy nghĩ tỉ mỉ, tôi thấy các vị cũng không có mâu thuẫn gì lớn."

Ôn Vãn lắc đầu một cái: "Tính tình chúng tôi không hợp nhau."

Giải thích vừa nghe cũng biết khó khăn, mắt nhân viên làm việc liếc Cố Minh Sâm vẫn phát ra hắc khí đè nén, không nhịn được cảm thán trong lòng, vừa nhìn dáng dấp người đàn ông này cũng không an toàn, một đôi mắt đào hoa giống như trong truyền thuyết.

Cô xem hai người không có ý tứ muốn hợp lại, lấy con dấu chuẩn bị.

Cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định giống như hỏi Cố Minh Sâm: "Tiên sinh, anh không có gì muốn nói?"

Cố Minh Sâm an tĩnh chốc lát, ghé mắt liếc nhìn Ôn Vãn, thấy cô không chút cử động, rốt cuộc biết cô không có nói láo, cô thật không thương anh.

Nhân viên làm việc thở dài, cầm lấy con dấu màu đỏ tím trực tiếp đóng lên.

Thủ tục làm thuận lợi khác thường, hiện tại hai người là không liên quan rồi, ra khỏi đại sảnh, Ôn Vãn đi thẳng đến đường cái đối diện. Cố Minh Sâm nhìn cô, nơi cổ họng khó chịu, mấy lần muốn gọi nhưng cuối cùng cũng xoay người một câu cũng không nói.


Bên lỗ tai anh còn nhớ tới vấn đề cô gái trẻ tuổi hỏi trong rạp chiếu phim lúc vừa rồi, anh cũng muốn biết tại sao, thế nhưng đáp án, lại không ai có thể nói cho anh biết.

-

Buổi tối Ôn Vãn nằm mơ, nằm mơ thấy thời kỳ thiếu niên của Cố Minh Sâm, cũng nằm mơ thấy mình khi đó.

Thời điểm đó, cô vẫn nhìn không tốt, vẫn gầy như cũ, gầy đến mức đồng phục học sinh cũng không vừa. Mà Cố Minh Sâm lại khác, anh rất được các thiếu nữ thích, đẹp trai như ánh mặt trời, hơn nữa không làm gì không được.

Cho nên Ôn Vãn như vậy, Cố Minh Sâm như vậy, nhất định giữa bọn họ không hề có giao tiếp .

Cố Minh Sâm cực ít sẽ dừng ánh mắt qua trên người cô nửa phần, trừ phi anh có việc nhờ.

Tựa như ngày mùa hạ kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học năm ấy, Ôn Vãn về nhà tảo mộ cho cha——

Hàng năm nghỉ hè Cố Gia cũng sẽ phái người đưa cô về với ông bà, một là nhìn cậu mợ, quan trọng nhất là đi tảo mộ cho cha. Lần đó cô mới vừa cùng Chu Nhĩ Lam mở ra câu đầu, chợt Cố Minh Sâm chen vào nói: "Mẹ, con muốn bồi Tiểu Vãn cùng đi."


Chu Nhĩ Lam kỳ quái nhìn anh, Ôn Vãn cũng cực kỳ kinh ngạc.

Cố Minh Sâm đi tới ôm Chu Nhĩ Lam, nói hết sức chăm chú: "Một người Tiểu Vãn rất cô đơn, chính con ở nhà cũng không có chuyện gì, vừa đúng lúc có thể giúp cha xem chú Ôn một chút."

Chu Nhĩ Lam không hoài nghi, còn dặn dò trên đường anh chăm sóc thật tốt Ôn Vãn.

Một đêm này, Ôn Vãn đều trằn trọc trở mình, cô cũng có tâm tư của cô gái nhỏ, cũngkhông thể nói bí mật đối với bên ngoài, mà bí mật kia, chính là Cố Minh Sâm.

Loại tâm tình đau khổ này thật ra cô không phải lần đầu tiên thưởng thức, trước kia mỗi lần Cố Minh Sâm cho cô hi vọng, cuối cùng đều sẽ không chút lưu tình cắt đứt. Nhưng cô vẫn giống như cô ngốc thầm mến, mỗi khi được đối phương dịu dàng cứu tế, lại sẽ không khống chế được nghĩ lầm.

Có lẽ lần này, Cố Minh Sâm là thật nghĩ cùng cô?

Ôn Vãn đau khổ vui sướng lăn lộn khó ngủ ở nơi này, vậy mà ngày thứ hai lúc tài xế đưa bọn họ đến trạm xe, ở phòng đợi cô thấy được Kỷ Nhan cũng đang lấy hành lý giống cô.

Cố Minh Sâm không có một chút xin lỗi, trực tiếp kéo Kỷ Nhan, rất tùy ý giải thích với Ôn Vãn một câu: "Ngày mai là sinh nhật Nhan Nhan, tôi muốn ở cùng nhau với cô ấy nhưng cô cũng biết mẹ không cho tôi ngủ lại ở bên ngoài."

Lúc Ôn Vãn nghe được hai chữ cuối cùng kia trái tim còn hung hăng rung một cái, cô co quắp ngẩng đầu lên, trong đầu loạn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ là đần độn gật đầu: "Oh."

Cố Minh Sâm cau mày, đối với bộ dạng ngu si này của cô rất chán ghét: "Dù sao Thanh Châu cũng không có gì chơi, không bằng hồi hương với cô, đến lúc đó cô đi tảo mộ đừng động tới chúng tôi."


Ngón tay Ôn Vãn dùng sức nắm làn váy, cúi đầu nhìn giày của mình, thật lâu mới trả lời: "Biết."

Thời điểm cô ngẩng đầu, Cố Minh Sâm đã dắt Kỷ Nhan đi xa.

Bọn họ cùng nhau trở lại phòng của bà ở nông thôn, Cố Minh Sâm chọn trước phòng sạch sẽ, chỉnh tề nhất. Tuổi Kỷ Nhan và Ôn Vãn không kém bao nhiêu, còn có vẻ mặt thẹn thùng của thiếu nữ: "Em...em và Ôn Vãn chung một gian thôi. . . . . ."

Cố Minh Sâm nói chuyện với Kỷ Nhan luôn đặc biệt kiên nhẫn, giọng nói ôn nhu giống như sợ hù cô: "Nơi này buổi tối sẽ có chuột, em không sợ?"

Lập tức Kỷ Nhan lộ ra vẻ mặt kinh sợ, tay theo bản năng nắm vạt áo Cố Minh Sâm. Trên mặt Cố Minh Sâm sẽ lộ ra nụ cười mê người, nụ cười mê hoặc lòng người đó, từ trước đến nay Ôn Vãn không thấy qua ở trên mặt anh.

Sắc trời đã muộn, Ôn Vãn chỉ có thể nhìn đến ba vào ngày thứ hai. Ban đêm nông thôn rất an tĩnh, không hề giống thành thị tràn đầy ồn ào náo động huyên náo, cho nên ngủ ở phòng cách vách, cách nhau một bức tường cô nghe được xuân - sắc rõ ràng.

Âm thanh Kỷ Nhan rất thấp, nhuyễn nhuyễn nhu nhu, nhưng có điều như vui mừng đè nén, vừa tựa như là khổ sở mâu thuẫn than nhẹ làm cho cả người Ôn Vãn không thoải mái.

Cô kéo chăn che đầu, chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, hơn nữa trọng yếu nhất là, giống như có một đốm lửa đốt đau khổ trong lòng của cô, giống như muốn nướng chín tất cả.

Làm sao sẽ bi thương như vậy? Từ nhỏ bởi vì cô ăn không đủ no mà bị đau bao tử, cũng thử qua phạm sai lầm bị cậu mợ đánh, còn thử qua ở trường học bị bạn học làm cho mắt cá chân bị trật, đau đớn nhiều như vậy, nhưng cũng vẫn kém rất rất xa giờ khắc này.

Ôn Vãn rất ít khi khóc, trời sinh cô giống như tuyến lệ cũng không triển, lúc này lại có gì đó chua xót lướt qua khóe mắt, không ngừng được, giống như nước lũ tràn lan. Ôn Vãn cắn góc chăn, bên tai còn có thể nghe được thanh âm Kỷ Nhan than nhẹ và hơi thở dốc thô trọng của Cố Minh Sâm hung ác xé rách mỗi một dây thần kinh của cô. Cô dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, từng lần một tự nói với mình: Xem đi, đây chính là thực tế, về sau, đừng ảo tưởng nữa. Một tiếng, xen lẫn đêm hung ác, xem cho rõ.