Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 14

Bình thường, A Tước trầm mặc ít nói, Ôn Vãn cho rằng anh nói chuyện không giỏi, ai biết trong lòng người đàn ông này giỏi về đắn đo người khác. Tựa như giờ phút này, mỗi câu anh nói đều vô cùng có kỷ xảo.

"Dù sao Bác sĩ Ôn cũng muốn ăn cơm, không bằng cùng đi với tiên sinh. Hôm nay, tiên sinh cảm xúc thật không tốt."

"Trước đây, tiên sinh giúp cô như vậy, nên mời anh ấy ăn cơm đáp lễ."

Lời nói này, nếu Ôn Vãn không đồng ý cũng có vẻ rất ghê tởm, cô thành thật nói: "Hạ tiên sinh chưa chắc muốn đi cùng tôi. . . . ."

Ôn Vãn nghĩ tới Hạ Trầm chắc chắn sẽ không đồng ý, lần trước ở trong xe bị cô làm cho tức giận thành như vậy, cả ngày hôm nay cũng là mặt mày ủ rũ, thời điểm mới vừa rồi cô nhìn qua, đối phương giống như không quen biết cô.

Ai biết mới nói phân nửa, Hạ Trầm hếch lên lông mày, giống như hứng thú vẫn còn lớn: "Mời tôi ăn cái gì, thử nói một chút."

Ôn Vãn ôm tâm lý bị cự tuyệt hỏi, nơi nào nghĩ tới muốn ăn cái gì, lúc này bị đối phương nhìn chằm chằm, đầu lưỡi liền có chút thắt: "Ăn, ăn chay như thế nào?"

Khóe miệng A Tướcrõ ràng giật giật.

Nhìn sắc mặt Hạ Trầm cũng không tốt, nhưng vẫn nhẫn nại, cười như không cười đưa tay khoác lên trên cửa sổ xe sau lưng cô, cúi người gần như dán lên bên tai cô: "Bác sĩ Ôn muốn ám hiệu cho tôi, người giống như tôi, nên ăn chay niệm Phật cầu xin khoan thứ?"
..D.D.L.Q.D.... ........
Nhìn tư thế mập mờ như vậy, nhưng trong lời nói của anh lại tràn đầy lạnh lẽo.

". . . . . ." Ôn Vãn làm sao nghĩ tới nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy, vẻ mặt trống không một giây, Ngay sau đó nghĩ đến hôm nay ở linh đường, một màn anh bị buộc trao quyền kia, mình đại khái vừa dẫm lên chỗ đau của anh ta rồi.

Hạ Trầm bỏ qua cho cô, mặt lạnh trực tiếp lên xe.


Ôn Vãn vốn cũng không muốn cùng một chỗ ăn cơm với anh, bị hiểu lầm đơn giản là không giải thích, sải bước chân chuẩn bị hướng bên kia đi. Buổi tối, Hạ Đình Diễn muốn ngủ lại một đêm ở Hạ gia, vừa đúng lúc cô có thể trở về nhà an tâm ngủ một giấc, hạnh phúc và thoải mái.

Ai ngờ mới đi được một bước nhỏ, lúc này cửa xe chợt mở ra, người nọ trực tiếp đưa tay kéo cô trở về. Ôn Vãn không có phòng bị liền ngã vào trong ngực anh, hình như tay còn đè xuống chỗ không nên đè xuống? Phồng lên, sờ hơi doạ người.

Theo bản năng, cô lại chạm một cái, kết quả nghe được từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên khàn khàn.

Đáy mắt Hạ Trầm tối tăm một mảnh, nhỏ giọng ở bên tai cô cắn răng nói: "Sờ thử một chút xem."

Ánh mắt Ôn Vãn thoáng nhìn, nhất thời bị giật mình, vẻ mặt chán ghét giống như tay sờ tới cái gì dính vi khuẩn (virus), trong nháy mắtvốn cô đang tức giận cũng biến mất không còn bóng dáng.

Đời này, cô còn chưa chạm qua món đồ kia của đàn ông! Lần đầu tiên lại là. . . . . .
..D.D.L.Q.D.... ........
Hạ Trầm vốn là tức giận, nhìn trên mặt cô hiện lên hai mảnh mây hồng. Trong nháy mắt hăng hái lên, rõ ràng là người đã kết hôn, còn dễ dàng đỏ mặt như vậy, không nhịn được càng muốn trêu chọc cô: "Cô xác định muốn chúng ta đi ăn chay? Không phải khai trai?"

Một câu nói cuối cùng cực kỳ mập mờ, âm sắc thật thấp, còn cố ý khẽ cắn vĩ âm. Ôn Vãn bị anh làm cho trên mặt vừa nóng lên, hít thở sâu một hơi, giùng giằng từ trong ngực anh đứng dậy, trong lòng hận mắng một câu: "Lưu manh."

Hạ Trầm ôm lấy cánh tay cười lạnh: "Rốt cuộc ai mới là lưu manh, là cô động vào tôi, hai cái ——"

Ý hắn có ngụ ý giơ lên hai ngón tay, ánh mắt cợt nhả quét từ đầu đến chân cô: "Tôi còn không đụng tới cô."

Ôn Vãn giận đến khó thở, trên mặt càng thêm đốt cháy lợi hại. Bỗng chốc, cô đứng dậy ngồi cửa sổ, hai chữ "Xuống xe" còn chưa kịp nói, A Tước đã lái xe đi ra ngoài trước tiên.

-

Ôn Vãn hồi tưởng cùng Hạ Trầm tiếp xúc trong khoảng thời gian này, thật là mỗi lần cũng làm cho người ta không nói rõ được, rõ ràng là hai người hoàn toàn xa lạ, nhưng chuyện hoang đường gì cũng xảy ra. Nơi lòng bàn tay hình như còn sót lại xúc cảm đáng sợ của vật kia, cô càng có cảm giác như đứng trên đống lửa, dùng sức vỗ vỗ hàng ghế trước: "Tôi muốn xuống xe."

A Tước giống như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng.

Ngược lại Hạ Trầm tốt bụng đáp lại cô: "Tức giận như vậy làm cái gì, bị cợt nhả là tôi."


Da mặt Ôn Vãn mỏng, làm sao có thể giống như chưa có chuyện gì xảy ra giống anh, bị anh nói như thế trên mặt lại đỏ lên.

Hạ Trầm tựa như phát hiện điều thú vị, lại gần nhìn chằm chằm cô: "Cũng không phải là chưa từng thấy qua, phản ứng lớn như vậy, bây giờ cô chuẩn bị xuống xe một mình trở về?"

Ôn Vãn cắn môi tránh ra tầm mắt của anh, không được tự nhiên nói ra một câu: "Không cần anh quan tâm."

Hạ Trầm mặc kệ cô, nhắm mắt lại nói: " Thời điểm cho cô thay quần áo tôi đều không có kích động, chỉ cần chính cô chớ nhào tới là được, tôi nghèo quan tâm."

Ôn Vãn nghẹn họng nhìn trân trối nhìn anh.
..D.D.L.Q.D.... ........
Ngược lại, A Tước rất trấn định, căn bản giống như không nghe thấy đoạn đối thoại không hài hòa ở chỗ ngồi phía sau.

Cuối cùng, Hạ Trầm chọn nhà hàng tư nhân, Ôn Vãn trực tiếp bị anh nửa nắm nửa kéo xuống xe. Thấy cô còn chưa tình nguyện, rốt cuộc anh trầm mặt: "Không phải là sờ một cái ư, thế nào giống như cô gái mới lớn, giả bộ hơi quá rồi đấy."

Lập tức Ôn Vãn bị nghẹn một hơi vây trong ngực lại không ra được.

Hạ Trầm đùa cợt mà nhìn cô: "Cơm nước xong sẽ đưa cô trở về, còn gây nữa tôi sẽ sờ trở lại."

Ôn Vãn biết tên lưu manh này tuyệt đối có thể làm được chuyện như vậy, đành nhắm mắt đi vào với anh. Hiển nhiên, ông chủ rất quen Hạ Trầm, lập tức tiến lên đón: "Anh Ba."

Hạ Trầm gật đầu một cái: "Quy củ cũ, mang lên đi."

"Được rồi ——" người nọ cười híp mắt, lúc này mới giống như chợt thấy Ôn Vãn, mập mờtrừng mắt nhìn, "Anh Ba đổi khẩu vị? Không thấy anh mang đi cùng bao giờ.”

Ôn Vãn bị anh ta quan sát, trong lòng hỏa khí càng vượng hơn, trực tiếp đối với người kia nói: "Ánh mắt của anh là ý gì, tôi là bác sĩ của anh ta."

Ông chủ nghe lời này rõ ràng ngây ngẩn cả người: "Anh Ba không thoải mái?"


Ôn Vãn cười đặc biệt rực rỡ, êm ái nói: "Ta công tác tại bệnh viện Bắc Khang."

Ở Thanh châu, mọi người rất quen thuộc bệnh viện Bắc Khang, đó là bệnh viện tâm thần nổi tiếng, bên trong ở gần như đều là. . . . . . Ông chủ hoảng sợ nhìn Hạ Trầm, ngượng ngùng nặn ra một tiếng cười: "Tiểu thư thật là, thích nói giỡn."

Hạ Trầm cười như không cười nhìn Ôn Vãn, đợi cô nói xong mới đưa tay kéo người đi qua, bàn tay che ở gáy trơn bóng của cô dùng sức ngắt: "Thoải mái?"

Ôn Vãn bị anh nói như thế ngược lại cảm thấy không có ý nghĩa, giống như tiểu tâm tư kia của mình người ta hoàn toàn không để ý.

Ông chủ dẫn bọn họ vào phòng bao mới lui ra ngoài.

Ngoại trừ Cố Minh Sâm, Ôn Vãn không cùng người đàn ông nào ăn cơm, Hạ Trầm là thứ nhất, hơn nữa trong không gian chật chộinhư vậy, bên trong chỉ có hai người là cô và Hạ Trầm!

-

"A Tước không vào cùng lúc sao?"

"Anh ấy có chuyện cần làm."

Hai người hoàn toàn không có tiếng nói chung. Giờ phút này, Ôn Vãn vô cùng hối hận khi đồng ý đề nghị của A Tước, hơn nữa lúc này tỉnh táo phân tích lại, nhất thời cô cảm thấy lời nói của A Tước có chút vấn đề.

Nói giống như, ăn cơm cùng cô tâm tình Hạ Trầm sẽ chuyển biến tốt?

Ôn Vãn nghĩ đến hàm nghĩa trong lời nói, quanh thân cũng bắt đầu không rét mà run. Loại đàn ông như Hạ Trầm thấy thế nào cũng không giống như biết động tình thật. Hôm nay, một màn kia ở Hạ gia gần như khắc vững vàng vào trong đầu cô, một người bị tất cả mọi người xa lánh, không thể nào hoàn toàn là hiểu lầm.

Hạ Trầm vẫn như có điều suy nghĩ nhìn cô, ánh mắt rất kỳ quái cũng không biết thu lại, dửng dưng giống như đang quan sát con mồi, điều này làm cho Ôn Vãn cực kỳ khẩn trương, cộng thêm không khí quái dị, cảm giác đợi cùng nhau với Hạ Trầm rất nguy hiểm.
..D.D.L.Q.D.... ........
Hạ Trầm liếc mắt một cái thấy ngay cô đang suy nghĩ gì, nhàn nhạt dời đi ánh mắt, nói một câu râu riahòa hoãn không khí: "Trà này mùi vị rất tốt, thử một chút."

Ôn Vãn vội vàng che giấu tínhnâng chung trà lên, cô mới vừa nếm thử một miếng, liền nghe được Hạ Trầm cực kỳ bình tĩnh nói: "Hôm nay đến xem tang lễ, không hiếu kỳ?"


Ôn Vãn chậm rãi lắc đầu một cái: "Tò mò thì anh cũng sẽ không nói cho tôi biết lời nói thật, huống chi tò mò không phải là thói quen tốt."

Ánh mắt Hạ Trầm nhìn cô nhiều hơn mấy phần đùa giỡn, lại nhìn cô chằm chằm mấy giây, chợt nói: "Ly hôn xong, không bằng cùng với tôi."

Trà Ôn Vãn uống vào tất cả đều phun ra ngoài.

Giọng nói kia tựa như đang đàm luận thời tiết, Ôn Vãn bị nghẹn đến hung hăng ho vài một tiếng, che miệng lại bất khả tư nghị nhìn hắn: "Anh có phải hay không, nên đi bệnh viện quan sát một chút?"

Hạ Trầm bị cô mắng cũng không tức giận, cởi nút áo âu phục, cánh tay tùy ý khoác lên trên ghế dựa bên kia: "Trước kia tôi không phí tâm tư theo đuổi phụ nữ, cho nên có thể hơi đường đột. Tôi đối với cô cảm thấy rất hứng thú."

Vừa nói xong anh cười cười, nụ cười kia có chút lóa mắt: "Cô đi theo tôi sẽ không bị thiệt thòi."

Ôn Vãn biết ý tứ Hạ Trầm, không phải là nói cô cưới lần hai, anh có thể coi trọng cô đã là phúc khí của cô rồi sao?

Ôn Vãn không chút nghĩ ngợi gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Xin lỗi, nhưng tôi đối với anh không cảm thấy hứng thú chút nào."

Hạ Trầm có chút ngoài ý muốn, hếch lên lông mày.

-..D.D.L.Q.D.... ........

Hiển nhiên, Hạ Trầm cũng không coi đây là nghiêm túc. Sau khi Ôn Vãn cự tuyệt, ngay cả biểu hiện mất hứng hoặc mất mác, anh cũng không có, vẫn rất khách khí ăn xong bữa cơm này với cô, thậm chí kiên trì muốn đưa cô về nhà.

Ôn Vãn càng xác định Hạ Trầm như vậy vô cùng nguy hiểm, có lẽ có thời điểm rất dễ dàng khiến người khác động lòng, nhưng tuyệt không phải người chồng lý tưởng. Cho nên anh rất am hiểu nắm giữ đúng mực, đúng như anh nói là" Ly hôn xong, không bằng cùng với tôi ", ít nhất là giữ lại đường sống cho tương lai.

Hai người cùng đi ra khỏi phòng, A Tước đang cùng đứa bé nhà ông chủ chơi ghép hình, thấy bọn họ ra ngoài lập tức đứng lên, ông chủ kia cũng đón: "Anh Ba muốn đi?"

Hạ Trầm không để ý đến hắn, chỉ là nhìn A Tước cau mày: "Có vẻ thích trêu trẻ con?"

Trên mặt A Tước không có biểu hiện gì, đưa tay bấm bấm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của đứa bé kia, tiếp theo từ trong túi tựa như làm ảo thuật lấy ra một khối chocolate.


Trong nháy mắt, trên mặt đứa bé kia chất đầy ý cười: "Chú thật là giỏi!"

A Tước khó có khi cười, vuốt vuốt đầu đứa bé, lại cổ quái nhìn Hạ Trầm một cái: "Tôi cũng không phải máu lạnh."

Không biết có phải hay không là ảo giác của Ôn Vãn, lúc A Tước nói lời này thì vẻ mặt Hạ Trầm rất khó coi. Không biết thế nào cô lại nghĩ đến Hạ Đình Diễn, cũng không biết tin đồn bên ngoài có phải thật vậy hay không ——

Thời điểm bọn họ đi ra ngoài vừa đúng có người đi vào, Ôn Vãn không nhìn kỹ, lúc lướt qua nhau nghe được có người gọi tên cô: "Tiểu Vãn?" Cái tên này không có nhiều người gọi như vậy, Ôn Vãn vừa nhìn, lại là Chu Nhĩ Lam.