Cát Tường Như Ý

Chương 13

Dục phòng trong Đường Môn được bày trí khá kì lạ.

Dùng gậy trúc chế tạo thành ống không rỉ nối thẳng đến giếng nước, nhấn một cái vào cơ quan liền có thể tự động đưa nước đến phòng, rất tiện lợi.

Cơ quan loại này không biết do vị tiền bối nào sắp đặt, nhìn thế nào cũng thật là “tạo phúc lớn” cho hậu đại tử tôn. Khi đám cháu chắt lên cơn lười tắm rửa cũng không cần chạy thẳng đến giếng xối từng thùng từng thùng nữa.

Nước giếng lúc này hơi lạnh, bất quá không nên đòi hỏi nhiều, có thể tẩy sạch thân thể với người nào đó đang vì “bệnh nhẹ” mà toàn thân vô lực thì quả thật đã phải cảm tạ tổ tiên nhìn ra trông rộng bỏ công sức thỏa mãn ước mong của đám con cháu rồi.

Vất vả trầy trật mãi rồi cũng xong. Ngoài thân thể thì còn đơn giản, tẩy trừ bên trong lại rất khó khăn, Cát Tường ước chừng mất hơn nửa canh giờ mới làm sạch hoàn toàn.

Nơi kia vốn “phòng vệ nghiêm ngặt”, hơn nữa vết thương sau khi vì tổn hại mà nứt ra còn chưa kịp khép lại, quả thật đối với sự đau đớn trở nên mẫn cảm cùng nhạy cảm hơn gấp trăm lần. Ngón tay luồn vào thật sự giống như đang đâm vào vết thương vẫn còn tuôn máu của mình. Người thường làm sao chịu thấu? Nhưng mà nếu không làm… Cát Tường cũng không muốn chọn phương án thân mật tiếp xúc với cái bô trong mấy ngày tới đâu.

Nhanh chóng hạ quyết tâm, vượt qua muôn ngàn nghịch cảnh khó khăn, chờ đến khi vòng về phòng đổi bộ sàng đan mới sạch sẽ rồi mới được ngã lưng vào ổ chăn hảo hảo nghỉ ngơi, Cát Tường cũng muốn ngáp ngáp rồi.

Ngủ trên giường, đột nhiên hồi tưởng lại động tác vuốt ve cùng lau lệ của Như Ý trước khi đi lại không nhịn được cười. “Ma công tử” ngạo mạn lãnh khốc từ bao giờ lại làm ra mấy động tác dạt dào tình cảm với người khác như vậy a? Nhiều ngày đeo bám theo đuổi rốt cuộc cũng có chút kết quả rất tốt. Được lắm được lắm, bây giờ chuyển thành không phải một mình vun đắp thổi nhiệt cảm tình nữa. Như Ý bắt đầu có phản ứng, đó quả thật là tín hiệu không thể tốt hơn, đủ khiến Cát Tường an tâm ngủ say giấc rồi.


Cùng lúc đó, tại một phân đà, Như Ý đang ngồi trong phòng nghiến răng nghiến lợi ảo não. Rõ ràng bảo là đi tìm tên kia tính sổ, sao tự dưng lại thành cung cấp tính xác thực cho tin đồn mình ăn sạch hắn vậy? Rốt cuộc lại thành đáp lễ sai lầm rồi hả?

Trời ạ! Một tiếng than khóc miêu tả rõ nhất tâm tình của Như Ý vào lúc này, xem cái dạng này coi bộ muốn đạt thành giấc mộng lưỡng tình tương duyệt của Cát Tường, sợ rằng còn phải thêm một đoạn hơi bị xa.

—-

[Nhớ lại] chấm hết.

Cát Tường vẫn còn ngâm mình trong dục bồn của khách điếm. Chỉ là nét cười đã mang theo một chút gượng gạo.

Từ sau lần nọ chẳng còn thấy tăm hơi Như Ý đâu nữa. Có lẽ bởi vì công vụ đã xong xuôi, nhân thủ của ma giáo ở Tứ Xuyên hoàn toàn biến mất khỏi mặt đất, nhanh đến mức Cát Tường ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng không kịp.

Cũng không phải chưa từng nghĩ là sẽ đi tìm, nhưng mấy trăm năm qua ma giáo nổi danh thần bí, qua bao nhiêu năm cũng tuyệt có rất ít người trong chốn giang hồ biết ma giáo tổng đàn ở nơi nào. Số ít những người này nếu không mất mạng thì cũng biến mất vô tung, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại. Thậm chí đến ma giáo giáo chúng bộ dáng tròn méo ra sao, trong giang hồ dùng thân phận gì để hành tẩu…cũng chẳng ai biết. Vậy nên Cát Tường có muốn tìm cũng không biết phải tìm thế nào.

Đương nhiên, hắn tin tưởng hai người nhất định sẽ gặp lại, duyên phận vốn là một thứ rất kì lạ, sơn thủy còn có lúc tương phùng, huống chi là con người?


Thế là dưới tình huống phải chịu thúc thủ vô sách, đành phải chờ đợi.

Bất quá cũng vì mất dấu hành tung của Như Ý làm hại Cát Tường tâm tàn ý lãnh, hắn mới ở lại trong Đường Môn không bước khỏi cửa, nhờ vậy mà nghe thêm càng nhiều tin đồn kì quái lan truyền trong chốn giang hồ, lan đến càng ngày càng thái quá…Đã không biết truyền thành bộ dạng gì rồi.

Ngoài ý muốn chính là Đường Môn phu nhân nương của Cát Tường đối với mấy tin đồn này cư nhiên một chút biểu lộ cũng không bày tỏ, nhìn không ra rốt cuộc thái độ của nàng đối với chuyện này là gì. Vì vậy Đường Đại cùng Đường Nhị vốn đặc biệt te te chạy về xem náo nhiệt đã trực tiếp đi tìm mẫu thân để “dò la tin tức”.

Quả nhiên không hổ là ý chí bậc nhất Đường Môn, tám chữ “Lưu ngôn phỉ ngữ, lý tha tố thậm” khiến cho hai cục cưng bảo bối phải cười ngất, sau đó trong lúc né tránh bất thành, bị lão nương túm được, tiếp tục một màn mụ mụ kinh “Tới lúc lấy vợ rồi”, khiến cho bọn hắn một lần nữa được tiếp “lẩm bẩm thần công” của nàng.

Nước ấm cũng dần nguội lạnh rồi. Cát Tường từ trong nước đứng lên, vừa định kéo bố khăn vắt trên bình phong xuống để lau người thì đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí lạnh như băng.

Người đến, hẳn là cao thủ. Nếu không sẽ không thể phát ra thứ sát khí thâm nhập da thịt như vậy.

Cát Tường nhìn mấy viên lốm đốm chậm rãi xuất hiện trên da mình – dân gian gọi thân ái là “da gà”, khóe môi hồng nhuận cũng chậm rãi vẽ lên một đường cung lãnh khốc.


Đã thật lâu không được cảm nhận loại khí tức này. Có thể xâm nhập vào phạm vi phòng bị của hắn, trên giang hồ chẳng có mấy người, mà càng hiếm người dám phóng xuất sát khí kiêu ngạo như vậy khiêu khích hắn. Thật sự rất muốn nhìn thử xem nhân vật này từ đầu mà ra.

Thong thả mặc lại y phục, cho dù khẩn cấp đến mức nào cũng không thể đem bộ dạng lôi thôi đi gặp người. Người được quyền chiêm ngưỡng khối thân thể này chỉ có một, đám tạp nham khác Cát Tường tuyệt không có hứng thú muốn tiếp.

Đương nhiên mấu chốt vấn đề là…ở truồng làm sao đánh địch. Có tự đại đến đâu thì cũng không thể tay không nghênh chiến a, trong y phục còn gắn rất nhiều thứ tốt, bất kể là ám khí hay binh khí đều rất quan trọng, cho nên không mặc y phục sao được?

Chuẩn bị thỏa đáng, đẩy cửa bước ra, thấy được ở trước phòng của mình trong tiểu viện, có một người đang đứng.

Một thân thanh y, Lục Thành Tân, nhìn không ra ấn tượng gì đặc biệt, nhưng mà mặc vào thật sự rất thoải mái lại vừa người, phi thường có lợi cho việc động thủ.

Vóc người trung bình, diện mục tầm thường, làn da ngăm đen, hơn nữa…rất lạ mặt.

Khiến người khác chú ý hơn cả chính là kiếm của y. Kiếm dài ước chừng bốn thước bảy tấc (47 tấc = 47 inch), so với trường kiếm bình thường dài hơn rất nhiều, đã có thể được xếp vào nhóm kì môn binh khí. Trong chốn giang hồ, có thể sử dụng loại binh khí này cũng không có nhiều người.

Khí tức của y vẫn rất bình tĩnh, sát khí cứ như vậy phiêu phù trong không khí, không dày đặc, cũng không đạm bạc mơ hồ.

Nghe được thanh âm mở cửa, người nọ khẽ xoay đầu, ánh mắt đảo qua, một cỗ áp lực liền đánh úp vào giữa trán của Cát Tường.


Ánh mắt, như đao.

Được lắm, mặc kệ là lai lịch gì, chỉ riêng một cái liếc mắt này, đã làm bất phàm. Chính mình thật đáng giá, được chăm sóc rất chu đáo.

“Các hạ, chính là Đường môn thiếu chủ, Đường Cát Tường?” Thanh âm lãnh đạm bình thản không có gì đặc biệt truyền vào trong tai, luận về âm chất thì kém Như Ý kiền tịnh thanh triệt, luận về ôn độ cũng kém Như Ý băng hàn nhập cốt, tóm lại là…không có gì đặc biệt.

“Các hạ là người phương nào? Tìm ta có việc gì?” Lấy băng lãnh đối băng lãnh, lấy lễ hoàn lễ ăn miếng trả miếng vốn chính là phong cách hành sự của Đường môn, đối với người không quen biết, không quá thân thiết cũng không quá lãnh đạm.

“Đường tam thiếu gia lần này rời Đường môn, chính là muốn vào kinh gặp quý hữu Chu Thất Vương gia?”

“Thứ khó mà trả lời.” Mày phải nhướng cao, bày ra vẻ mặt không hưởng ứng, nội tâm lại nghi hoặc, Chu Thất cái tên kia…lại làm gì vậy?

“Như vậy, thứ cho tại hạ thất lễ.” Đang lúc nói chuyện, người kia chậm rãi rút trường kiếm khỏi vỏ, thái độ vô cùng kính cẩn, xem kiếm như chủ nhân, còn y, bất quá chỉ là kiếm nô.

“Không oán không cừu, cần gì?” Hơi chút nghiêng người, tránh khỏi phương hướng mũi kiếm chỉ đến, trên thân kiếm cát khí thê lương quá mức nồng nặc, khiến hắn nhất thời không thể nào thích ứng.

“Nếu muốn biết nguyên nhân, xin mời đến Diêm La điện hỏi.” Cổ tay vừa chuyển, tảng lớn ngân quang như phiên ngoại phi tinh, đổ ập xuống.