Cát Bụi Thời Gian

Chương 16

Người phi công lái chiếc Lockheed Lodestar có vẻ lo lắng.

Phía trước đang tối đen lại. Tôi không ưa cái cảnh này. – Anh ta quay sang người lái phụ. – Cầm lái này, – rồi đi vào ca bin.

Ngoài hai tay lái chính và phụ, trên máy bay còn có năm hành khách. Byron Scott, người sáng lập tài tình, năng động và người lãnh đạo tối cao của Scott Industries, Susan người vợ hấp dẫn của ông ta, Patricia, đứa con gái một tuổi của họ. Milo Scott, em trai của Byron và vợ Milo, Ellen. Họ đi từ Paris đến Madrid, trên một trong những chiếc máy bay của công ty. Việc mang theo đứa trẻ là quyết định vào phút cuối cùng của Susan.

Em không muốn xa nó lâu như thế. – Cô nói với chồng.

Em sợ con nó quên mất mẹ à? – Người chồng chọc tức. – Thôi được, ta sẽ mang nó theo.

Thời đó, khi Chiến tranh thế giới lần thứ Hai đã kết thúc, Scott Industries đang hối hả vươn sang thị trường châu Âu. Byron tới Madrid tìm hiểu những khả năng mở một nhà máy thép.

Người phi công đến bên Byron:

Xin lỗi ngài! Chúng ta đang tiến gần tới những đám mây đen. Thời tiết không thuận lắm. Ngài có muốn quay trở lại không?

Byron nhìn ra qua ô cửa nhỏ. Họ đang bay xuyên qua những biển mây xám xịt và cứ vài giây lại sáng lên bởi những tia chớp phía xa.

Tôi có cuộc gặp tối nay ở Madrid. Anh có thể bay vòng qua bão được không?

Tôi sẽ cố gắng. Nếu không được, tôi sẽ cho máy bay quay lại.

Byron gật đầu.

Phải đấy!

Xin các vị buộc chặt dây lưng lại.

Susan đã nghe được cuộc trao đổi. Cô bế đứa bé lên và bỗng ước ao giá như mình không mang nó theo. Mình sẽ nói Byron bảo phi công quay lại, cô nghĩ bụng.

– Byron …

Đột nhiên họ bị rơi vào bão và máy bay bắt đầu chao đảo trong những luồng gió dữ dội. Mưa đập mạnh vào các cửa kính. Bão đã che mọi tầm nhìn. Họ thấy như đang đi trên một biển bông cuồn cuộn.

Byron bật nút hệ thông liên lạc.

Ta đang ở đâu thế, Blake?

Ta đang cách Madrid năm mươi lăm dặm về phía Tây Bắc, bên dưới là thị trấn Avila.

Byron nhìn ra ngoài cửa sổ:

Thôi, ta hãy quên Madrid đi. Quay lại, mau biến khỏi đây thôi.

Rõ, thưa ngài.

Quyết định này tới chậm một tích tắc. Đúng vào lúc viên phi công bắt đầu nghiêng máy bay thì một mỏm núi bỗng lờ mờ hiện ra ngay trước mắt. Không đủ, dù chỉ một giây, để tránh tai nạn. Bầu trời như bị rách toạc, và nổ tung ra, các khoang thân và cánh rơi xuống một vùng cao nguyên.

Sau tiếng nổ là một sự tĩnh mịch lạ thường, sự tĩnh mịch vẫn có ỏ nơi đây tự ngàn xưa. Chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách từ những mảnh xác máy bay.

Ellen! Ellen!

Ellen Scott mở mắt. Cô đang nằm dưới một tán cây và Milo đang vỗ nhẹ vào mặt cô. Thấy cô đã tỉnh, anh nói:

– Cảm tạ Chúa.

Ellen ngồi dậy, đầu choáng váng, khắp người ê ẩm. Cô nhìn những mảnh xác xung quanh mà trước đó còn là chiếc máy bay và bừng tỉnh.

Mọi người đâu? – Cô thều thào hỏi.

Chết cả rồi Cô nhìn chồng – Ôi, lạy Chúa! Không! Anh gật đầu, mặt tái đi vì đau đớn.

Byron, Susan, con bé, hai phi công, tất cả!

Ellen Scott nhắm mắt lại. Sao Milo và mình lại sống sót? Cô tự hỏi. Thật là khó hiểu. Mình phải xuống thị trấn nhờ sự giúp đỡ. Nhưng quá muộn rồi. Họ đã chềt cả. Không thể tin nổi. Vài phút trước thôi họ còn sống khoẻ mạnh.

Em đứng dậy được không?

Em … em nghĩ là được.

Milo giúp vợ đứng dậy. Một cơn choáng dội đến, cô đứng yên đợi cho nó qua đi.

Milo quay sang nhìn xác máy bay. Những ngọn lửa bốc càng cao hơn.

– Ra khỏi đây thôi. – Anh nói. – Cái đồ khỉ này sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Họ lặng lẽ tránh ra và nhìn lửa cháy. Giây lát sau đó, một tiếng nổ vang lên từ thùng nhiên liệu và cả chiếc máy bay bốc lửa ngùn ngụt.

– Chúng ta còn sống, thực là một phép lạ. – Milo nói.

Ellen nhìn xác máy bay đang cháy. Một điều gì đó bỗng chập chờn trong óc, nhưng cô chưa định hình được nó. Một điều gì đó về Scott Industries. Đôt nhiên cô hiểu ra.

Milo!

Gì vậy? – Anh không thực sự để ý nghe.

Đó là số phận.

Sự sốt sắng trong giọng cô khiến anh quay lại.

Cái gì thế, em?

Scott Industries. Nó thuộc về anh rồi – Anh không …

Milo, Chúa ban nó cho anh. – Giọng cô tràn ngập một sự xúc động mãnh liệt. – Cả cuộc đời anh đã sống dưới cái bóng của ông anh lớn. – Lúc này ý nghĩ của cô đã trở nên rõ ràng, mạch lạc và cô quên hết cả cơn choáng váng, sự đau đớn. Lời nói tuôn ra ảo ạt tới mức cả người cô rung lên.

Anh đã phải làm công cho Byron suốt hai chục năm để xây dựng nên cái công ty này. Cũng như ông ấy, anh đã phải lo lắng cho sự thành đạt của công ty, nhưng ông ấy, ông ấy có bao giờ tính công cho anh không? Không! Cái công ty này nó luôn là công ty của ông ấy, thắng lợi của ông ấy, lợi lộc của ông ấy. Nào, cuối cùng thì bây giờ anh cũng có cơ hội được thừa hưởng những gì của chính mình.

Anh nhìn cô, hoảng sợ:

Ellen? Xác họ còn … làm sao em lại có thể nghĩ về …?

Em hiểu. Nhưng ta không giết họ. Đến lượt ta rồi, Milo. Cuối cùng chúng ta cũng được hưởng cái của chúng ta. Chẳng ai còn sống để mà nhận công ty này, ngoài chúng ta. Nó là của chúng ta!

Của anh!

Và cũng lúc đó họ nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ. Ellen yà Milo Scott nhìn nhau, cùng như không thể tin vào tai mình. Milo nói như reo.

– Patricia đấy. Í nó còn sống. Ôi, lạy Chúa tôi!

Họ tìm thấy đứa trẻ gần một bụi rậm. Bởi một phép lạ nào đó, nó vẫn lành lặn như đang nằm trong nôi.

Milo bế lên và ôm chặt lấy nó.

– Suỵt! Nín đi cưng, – anh thì thầm, – mọi điều rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.

Ellen đứng bên cạnh anh, một cú sốc hiện trên mặt cô.

Anh … anh bảo nó chết rồi kia mà.

Chắc con bé bị rơi, rồi ngất đi. Ellen nhìn đứa trẻ một lúc lâu.

Đáng lẽ nó đã phải chết cùng bố mẹ, – cô nói bằng giọng nghẹn ngào. Milo trợn mắt nhìn cô.

Em bảo gì cơ?

Di chúc của Byron để lại mọi thứ cho Patricia. Anh có thể làm người trông nom cho nó hai chục năm nữa để khi lớn lên nó lại đối xử với anh tồi tệ như bố nó đã từng làm. Phải anh muốn vậy không?

Anh im lặng.

Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có lại cơ hội này – Cô nhìn chằm chằm đứa bé và trong đôi mắt có cái vẻ hoang dại mà Milo chưa từng thấy. Nó cứ như cô muốn …

Cô ấy chẳng còn là mình nữa. Cô ấy đang bị choáng. – Vì Chúa, Ellen, em đang nghĩ gì vậy?

Cô đăm đăm nhìn chồng, vẻ hoang dại mất dần trong ánh mắt.

Em cũng không biết. – Cô nói bình tĩnh. – Chúng ta phải làm một cái gì, như để nó ở chỗ nào đó chẳng hạn, Milo. Viên phi công nói chúng ta đang ở gần Avila. Có thể rất đông khách du lịch ở đó. Chẳng ai vì cớ gì lại liên hệ đứa trẻ này với vụ máy bay rơi.

Milo lắc đầu:

Bạn bè họ biết rằng Byron và Susan mang Patricia theo. Ellen nhìn vào xác máy bay đang cháy:

Chẳng sao. Họ đã bị chết cháy trong vụ tai nạn. Chúng ta sẽ tổ chức đám tang riêng ở đây.

Ellen, – anh phản đối, – ta không thể làm thế. Ta sẽ không bao giờ bở đứa bé.

Chúa đã dàn xếp cho ta. Chúng ta đã …

Milo nhìn đứa bé.

Nhưng con bé …

Nó sẽ khoẻ mạnh. – Ellen dỗ dành. – Chúng ta sẽ gửi nó vào một nhà tử tế bên ngoài thị trấn. Sẽ có người nhận nuôi nó và nó sẽ lớn lên, sẽ sống một cuộc đời dễ chịu ở đây.

Anh lắc đầu:

Anh không thể! Không!

Nếu anh yêu em, anh sẽ làm điều đó vì hai ta. Anh phải lựa chọn, Milo.

Hoặc anh có em, hoặc anh sẽ sống hết cuộc đời để hầu hạ cho đúa cháu gái của anh.

Em. Anh xin …

Anh yêu em không?

Hơn cả đời anh, – Milo nói giản dị.

Vậy anh hãy chứng minh đi?

Họ thận trọng đi xuống sườn núi trong bóng đêm, gió thổi buốt mặt. Vì chiếc máy bay đâm vào một khu rừng ở trên cao, tiếng nổ bị cản lại, nên người dân thị trấn không hay biết gì về chuyện đã xảy ra.

Ba giở sau, tại ngoại ô Avila, Ellen và Milo tới một ngôi nhà nông dân nhỏ.

Lúc đó bình minh chưa tới.

– Ta để nó ở đây, – Ellen thì thầm.

Milo cố gắng lần cuối.

Ellen, có lẽ ta …

Hành động? – Cô nói cương quyết.

Không thêm một lời, anh mang đứa bé đến cửa ngôi nhà. Nó mặc trên người chiếc áo ngủ màu hồng đã bị rách và một chiếc chăn quấn quanh.

Milo nhìn Patricia một lúc lâu, mắt đẫm lệ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Anh thì thầm:

– Chúc hạnh phúc, cháu yêu!

Tiếng khóc đã đánh thức Asuncion Moras. Trong lúc ngái ngủ, bà tưởng đó là tiếng be be của con dê hay con cừu.

Làm sao nó lại sổng được khỏi chuồng thế nhỉ?

Làu bàu, bà chui khỏi đệm ấm, khoác chiếc áo cũ đã bạc màu và đi ra cửa.

Khi thấy đứa trẻ đang nằm dưới đất gào khóc, giãy giụa, bà kêu lên:

Madre de Dies! Ôi, lạy Chúa. Bà lớn tiếng gọi chồng.

Họ mang đứa trẻ vào nhà, rồi cứ chằm chằm nhìn nó. Đứa trẻ không ngừng khóc và da thịt dường như đã tím tái.

Phải đưa nó vào viện thôi.

Họ vội vàng quấn thêm cho đứa bé một cái chăn, bế ra chiếc xe vẫn dùng để chở khách để đưa nó đến bệnh viện và ngồi đợi trên chiếc ghế băng ngoài hành lang. Ba mươi phút sau một bác sĩ đến mang đứa trẻ đi khám.

Khi trở lại, bác sĩ nói:

Cô bé bị cảm lạnh.

Thế nó có sống được không?

Ông bác sĩ nhún vai.

Milo và Ellen lập cập đi vào trạm cảnh sát ở Avila. Viên trung sĩ trực ban nhìn hai nhà du lịch bê bết bùn đất.

Xin chào! Tôi giúp gì được ông bà?

Một tai nạn kinh khủng, – Milo nól. – Máy bay chúng tôi bị đâm phải núi và …

Một giờ sau đội cứu thương lên đường. Khi họ tới nơi thì chẳng còn gì để xem ngoài những mảnh xác máy bay còn đang âm ỉ, và những hành khách đã cháy đen.

Cuộc điều tra về vụ tai nạn máy bay của chính quyềnTây Ban Nha được tiến hành qua loa.

Lẽ ra viên phi công không được liều lĩnh bay vào một cơn bão mạnh như thế. Chúng ta phải quy trách nhiệm này cho sai lầm của người lái. Một cảnh sát nói. Không có lý do nào để bất kì ai ởAvila liên hệ vụ tai nạn máy bay này với đựa trẻ bị bỏ lại trên bậc cửa của một nhà nông dân.

Như vậy là kết thúc.

Như vậy mới chỉ là bắt đầu Milo và Ellen tổ chức tang lễ riêng cho Byron, Susan và con gái họ, Patricia. Khi trở về New York, họ lại tổ chức tang lễ lần thứ hai và bạn bè của dòng họ Scott tới dự. Họ hết sức kinh ngạc.

Tai nạn khủng khiếp quá. Tội nghiệp Patricla bé nhỏ.

Vâng, – Ellen buồn bã nói. – Điều an ủi duy nhất là tai nạn xảy đến rất nhanh nên không người nào phải chịu cái chết đau đớn kéo dài.

Tin về vụ tai nạn làm rung chuyển cả cộng đồng tài chính. Dường như tất cả đều thống nhất rằng Scott Industries đã phải chịu một tổn thất không thể bù đắp nổi khi không có Byron Scott.

Đừng nghe bất kỳ ai trong bọn họ nói, – Ellen bảo chồng. Anh còn giỏi hơn Byron nhiều. Công ty này sẽ lớn mạnh hơn bao giờ hết.

Anh không biết sẽ phải làm gì nếu không có em.

Anh chẳng phải làm gì cả. Từ giờ trở đi ta sẽ có tất cả những gì mả ta hằng mơ ước.

Cô ôm chặt anh và nghĩ, Ai có thể tin được cô Ellen Dudash, từ một gia đình Ba Lan nghèo làm ở Galy, Inđiana, lại có ngày nói, “Từ giờ trở đi, ta sẽ có tất cả những gì trên thếgiới mà ta hằng mơ ước?

Sự thực đúng là như thế.

Suốt mười ngày, đứa bé vật lộn với cái chết và sự sống. Khi cơn bệnh đã lui, cha Berrendo tới gia đình vợ chồng nông dân nọ. Ta có một tin vui cho các con đây ông sung sướng nói. – Đứa bé đã qua cơn nguy hiểm và sẽ khoẻ mạnh.

Hai vợ chồng Moras nhìn nhau lo ngại.

Tôi rất mừng cho con bé. – Người nông dân nói lảng.

Cô bé ấy là món quà của Chúa đó. – Cha Berrendo cười rạng rỡ – Đúng vậy, thưa cha. Nhưng vợ chồng chúng tôi đã bàn bạc và nghĩ rằng Chúa Trời đã quá hào phóng với chúng tôi. Món quà của Người cần phải ăn mà chúng tôi thì đang không đủ miếng ăn cho chính mình.

Nhưng con bé thật là đẹp. – Cha Berrendo giảng – Đành là vậy, nhưng hai vợ chồng tôi đều già cả, ốm yếu, không gánh vác nổi việc nuôi nấng đứa bé. Chúa phải lấy lại món quà của Người thôi.

Và như thế, chầng có chỗ nào để mà nương thân, đứa bé được đưa vào trại trẻ mồ côi ở Avila.

Milo và Ellen ngồi nghe di chúc trong phòng viên luật sư của Byron Scott. Chỉ ba người có mặt. Trong Ellen ngập tràn một cảm giác xáo dộng, hầu như không nói ra được. Chỉ vài chữ trong mảnh giấy nhỏ kia mà đủ sức biến dược cô và Milo trở nên giàu có ngoài sức.

Ta sẽ mua những bức tranh cổ, mua một trang trại ở Southampton và một lâu đài cổ ở Pháp.

Đấy mới chỉ là bắt đầu.

Luật sư lên tiếng và Ellen hướng sự chú ý của mình sang ông. Mấy tháng trước cô đã xem một bản sao di chúc của Byron và đã biết chính xác nó viết gì.

“Trong trường hợp cả vợ tôi và tôi đều qua đời, tôi để lại tất cả cổ phần của tôi trong công ty Scott Inđustries cho con gái độc nhất của tôi, Patricia, và trong trường hợp đó, tôi chỉ định em trai tôi, Milo, là người quản lý tài sản của tôi cho tới khi Patricia đến tuổi hợp pháp và có thể tiếp quản …”.

Đừng hòng! Tất cả đã thay đổi rồi, Ellen háo hức nghĩ.

Ông luật sư Lawrence Gray nói nghiêm trang:

Đây là một tổn thất ghê gớm đối với tất cả chúng ta. Tôi hiểu ông bà yêu mến người anh trai ông như thế nào, ông Milo, và về phần cháu bé … – Ông lắc đầu. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Ông có thể không biết rằng anh trai ông đã thay đổi di chúc của mình.Tôi sẽ làm phiền ông bà với những thủ tục pháp lý. Tôi sẽ đọc cho ông bà nghe phần chính, ông lật lật đến phần ông cần tìm. – Tôi bổsung di chúc này, để con gái tôi, Patricia sẽ nhận một khoản năm triệu đôla thêm vào phần một triệu đôla mỗi năm mà con tôi được nhận cho đến hết đời. Tất cả cổ phần trong Scott Inđustries mang tên tôi sẽ thuộc về em trai tôi, Milo, như một phần thưởng cho sự phục vụ trung thành và quý giá mà em tôi đã đóng góp cho công ty trong nhiều năm. ” Milo thấy căn phòng chao đảo.

– Ông làm sao thế Ông Gray nhìn lên. .

Milo thấy tức thở. Chúa nhân từ, chúng con đã làm gì vậy? Chúng con đã tước đi của cháu quyền thừa hưởng mặc đù điều đó đã trở nên không cần thiết nữa. Bây giờ chúng con sẽ trả lại cho cháu cái quyền ấy.

Anh quay sang định nói điều gì đó với vợ nhưng cái nhìn trong mắt cô làm anh khựng lại.

Chúng ta hãy làm một cái gì đó, Ellen. Không thể bỏ nó ở đấy như thế.

Họ đang ở trong căn phòng trên đại lộ Năm, sửa soạn đi dự một bữa tiệc từ thiện.

Đó đúng là cái chúng ta muốn làm, Ellen nói. Trừ phi anh muốn mang nó về đây và cố gắng giải thích tại sao chúng ta lại bảo nó đã chết cháy trong tai nạn máy bay.

Anh không biết trả lời cô như thế nào. Nghĩ một lát, anh nói:

Thôi được. Hàng tháng ta sẽ chuyển tiền cho cháu để …

Đừng ngốc thế, Milo. Cô dằn giọng. – Gửi tiền cho nó? Để bọn cảnh sát tìm hiểu tại sao lại có hiện tượng ấy và rồi lần ra ta? Không. Nếu lương tâm giày vò anh thì chúng ta sẽ chuyển tiền của công ty vào quỹ từ thiện. Hãy quên đứa bé đi Milo. Nó đã chết. Nhớ chưa?

Nhớ.. Nhớ … Nhớ …

Câu nói cứ vang lên trong đầu Ellen Scott khi bà nhìn xuống đám đông trong phòng khiêu vũ khách sạn Waldoft Astoria và kết thúc bài nói của mình. Mọi người lại đứng dậy hoan hô.

Họ đang hoan hô một người đàn bà đã chết, bà nghĩ.

Đêm đó ma quỷ hiện về. Ellen Scott tưởng rằng bà đã xua đuổi được chúng đi từ lâu. Lúc đầu, sau tang lễ cho anh chồng, chị dâu, những vị khách đêm này, đến rất đều đặn. Những đám mù xám lởn vởn ở đầu giường và những giọng nói thì thầm vào tai cô. Cô thường tỉnh giấc mạch đập dồn dập, nhưng không nhìn thấy gì. Cô không nói cho chồng biết về chuyện đó. Anh yếu đuối, và nó có thể sẽ khiến anh hoảng sợ mà làm điều gì dại dột, có hại cho công ty.

Nếu sự thực bị rò rỉ thì vụ scandal này sẽ phá tan Scott Industries. Lo xa thế nên Ellen kiên quyết không để điều đó xảy ra. Cô âm thầm chịu đựng những bóng ma cho tới khi chúng bỏ đi, để cô được sống yên ổn.

Giờ đây, vào cái đêm đại tiệc này, chúng lại hiện về.

Bà thức giấc, ngồi trên giường và nhìn quanh. Căn phòng trống trơn và tĩnh mịch, nhưng bà biết chúng vẫn ở đó. Chúng muốn nói gì với bà? Chúng có biết bà cũng sắp về với chúng không?

Ellen đi sang phòng khách rộng bày toàn đồ cổ của một ngôi nhà đẹp mà bà đã mua sau khi Milo qua đời. Bà nhìn căn phòng đáng yêu và nghĩ, Tội nghiệp Milo. Anh đã không kịp hưởng chút lợi tức nào từ cái chết của người anh trai.

Một năm sau vụ tai nạn máy bay, Milo đã chết vì đau tim. Ellen Scott tiếp quản công ty và điều hành nó với một năng lực xuất chúng và tài trí thông minh, đẩy Scott Industries lên hàng đầu thế giới.

Công ty này thuộc về đòng họ Scott, bà nghĩ, mình sẽ không trao nó cho bất kỳ thằng cha căng chú kiết nào.

Điều này hướng suy nghĩ về con gái Byron và Scean, người thừa kế chính đáng cái ngai vàng mà bà đã đánh cắp của đứa cháu. Bà lo sợ chăng, hay muốn chuộc tội trước khi từ giã cõi đời?

Ellen Scott ngồi suốt đêm trong phòng khảch, phác ra kế hoạch. Bao năm đã trôi qua? Hai mươi tám năm. Nếu còn sống, bây giờ đời nó ra sao? Cô đã là vợ một nông dân hay một thương gia trong làng? Con cái gì chưa? Vẫn còn sống ở Avila hay đã bỏ đi nơi nào khác?

Ta phải tìm được con bé. Ellen nghĩ. Và phải nhanh lên. Nếu Patricia còn sống thì ta phải gặp nó, nói chuyện với nó. Sau cùng ta phải tạo nên một tình huống. Tiền có thể biến sự dối trá thành sự thật. Ta sẽ tìm ra cách giải quyết mà không để nó biết ra sự thực là gì.

Sáng hôm sau, Ellen cho gọi Alan Tuker, trưởng ban an ninh của Scott Industries. Ông này nguyên là thám tử, tuổi ngoài bốn mươi, người gầy, đầu đang hói, dáng vẻ ốm yếu, nhẫn nại và thông minh.

Tôi muốn ông giúp tôi một việc.

Vâng, thưa bà Scott.

Bà quan sát ông ta, ước tính sẽ nói đến đâu. Chừng nào còn sống ta không thể gây nguy hiểm cho công ty. Cứ tìm được Patricia rồi sẽ tính cách giải quyết với con bé sau.

Bà nhướn người tới:

Hơn hai mươi năm về trước có một đứa bé mồ côi bị bỏ lại rơi thềm một nhà nông dân ngoại ô Avila, Tây Ban Nha. Ta muốn ông tìm xem hiện cô bé ở đâu và mang về đây cho ta, càng sớm càng tốt.

Nét mặt Alan Tucker vẫn bất dộng. Bà Scott không muốn người làm thuê cho mình tỏ thái độ trên nét mặt.

Vâng, thưa bà! Ngày mai tôi sẽ đi!