Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Quyển 7 - Chương 13

Vẻ mặt Lý Húc Viêm bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã lấp loé bất định. Hai tay giấu trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, phát ra tiếng vang răng rắc, có thể thấy nội tâm y đang chịu giày vò đến thế nào.

Cao Mân ngừng thở trong chớp mắt, lập tức hô – “Hoàng nhi không cần lo cho quân phụ, cứ giết hết những tên phản thần tặc tử này là được!”

Chu Doãn Thịnh siết chặt năm ngón tay, đôi má y lập tức đỏ lên, gân xanh hằn ra, không thể nói nên lời.

Lý Húc Viêm thấy thế, nhắm chặt mắt lại, dường như không nỡ nhìn thêm, hơi nâng cánh tay lên ra hiệu cho thị vệ ra tay chém giết. Người làm chuyện lớn phải biết cầm hay buông, sau này chờ y lên ngôi, y ắt sẽ róc xương xẻ thịt Tề Tu Kiệt và Lục hoàng tử, nghiền chúng thành tro bụi, báo thù cho quân phụ.

Đám người bị vây giết sợ run cả chân, hồn lìa khỏi xác. Chỉ một mình Chu Doãn Thịnh cười vang, vung tay áo lên, hất bay tất cả binh lính đến gần, đao thép trong tay bọn họ cũng bị bẻ thành vài đoạn, rơi loảng xoảng xuống đất.

Đây là võ công gì? Có thể hoá dòng khí khi hất tay áo thành vũ khí vô hình, quả thực nghe rợn cả gáy. Đao thép còn có thể bẻ gãy, vậy máu thịt bình thường thì thế nào? Đám binh lính bưng ngực không thể đứng dậy, mãi hồi lâu sau vẫn cảm thấy sợ.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc miệng, vẻ mặt hoảng hốt.

Chu Doãn Thịnh vẫn cười tươi như thường, rút trâm ngọc trên búi tóc của Cao Mân ra, tuỳ tay ném đi – “Dẫn theo từng ấy người thôi mà đã hòng giết bổn quân, Lý Húc Viêm, ngươi ngây thơ quá. Ngươi có tin dù trước mắt cách thiên quân vạn mã, bổn quân cũng có thể giết ngươi dễ như trở bàn tay hay không?”

Động tác của hắn không nhanh, nhưng lại ẩn giấu sức mạnh sấm chớp. Một binh sĩ thấy cây trâm ngọc kia bay đến gần, vội vàng giơ đao đỡ, lại nghe một tiếng “đinh” giòn vang, lưỡi đao bị trâm ngọc đâm thủng một lỗ, tốc độ vẫn không giảm chút nào, xẹt qua sườn mặt Lý Húc Viêm một ly rồi cắm phập vào cọc cửa, chỉ chừa lại một viên đá quý đỏ tươi ở đỉnh trâm bên ngoài.

Phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể hoá ngọc thạch dễ vỡ thành ám khí cứng hơn cả đao thép? Nếu như hắn quyết tâm lấy tính mạng Ngũ hoàng tử, có lẽ Ngũ hoàng tử đã chết mấy trăm lần.

Đừng nói binh lính mà Lý Húc Viêm mang đến, ngay cả những người trốn sau lưng Chu Doãn Thịnh cũng cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Không ngờ Tề quý quân trông gầy yếu thế mà lại có võ nghệ quỷ thần khó lường như vậy. Nếu như hắn muốn giết ai, chỉ e thần tiên cũng chẳng cứu nổi. Nhưng đã thế hắn còn ẩn náu trong thâm cung, không màng thế sự, cũng không biết là không màng danh lợi thực sự hay là đang âm thầm tính kế. Giấu kỹ thật đấy! Quả thực là sâu không thể lường!

Mọi người sợ hãi.

Chuyện đi đến cục diện ngày hôm nay, rốt cuộc có bao nhiêu công lao của Tề Tu Kiệt? Hay là tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của hắn? Đúng vậy, từ ngày Lý Cẩn Thiên đặc xá cho hắn, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu không thể khống chế. Vốn tưởng là một phế nhân vô dụng, hoá ra lại là kẻ ẩn mình kỹ nhất, là người nắm giữ bàn cờ, đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay. Đáng sợ, đúng là đáng sợ!

Nghĩ đến đây, Cao Mân mềm nhũn cả người.

Trong khi mọi người còn đang hãi hùng, Chu Doãn Thịnh tiếp tục nói – “Ngũ hoàng tử quả nhiên là đại trượng phu, biết đạo lý có buông tay mới có nhận lại. Quyết định của ngươi rất sáng suốt, ắt hẳn quân phụ ngươi sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi. Nhưng nếu đứa con trai mà ta vất vả nuôi lớn dám làm thế với ta, ta chắc chắn ta sẽ đánh gãy đôi chân chó của nó. Cái đồ vô tư đến vô tâm, vong ân phụ nghĩa như vậy, quả là không bằng loài súc sinh.”

Lý Húc Viêm bị trào phúng tím cả mặt, vẻ mặt Cao Mân cũng vô cùng khó coi. Trước đó đúng là y cảm thấy kiêu ngạo vì sự sát phạt quyết đoán của con trai, nhưng là một người cha, bị con trai bỏ rơi dứt khoát như vậy, trong lòng nào có thể dễ chịu?

Hai người nóng nảy lo sợ không yên, hơi có cảm giác mê mang tuyệt vọng. Bọn họ biết với mấy chục thị vệ của Thiên thần cung, e rằng hôm nay không giết được Tề Tu Kiệt. Chỉ cần hắn cứu được một vị nguyên lão trong đây ra, bọn họ sẽ lập tức bị phán là loạn thần tặc tử. Lục hoàng tử đang trên đường về có thể giơ lá cờ chính nghĩa, dẫn binh đánh về Hoàng thành. Tuy rằng Cao Lãng đã sắp xếp đâu vào đấy, nhưng những kế hoạch này chỉ có thể phát huy tác dụng dưới tình huống hai người bắt được tất cả mọi người trong Dưỡng Tâm điện.

Bắt giam những người này, bức bách vài vị nguyên lão làm một thánh chỉ giả, vậy là Ngũ hoàng tử có thể kế thừa ngôi báu một cách thuận lợi. Tuyên truyền tin tức ra ngoài, Lục hoàng tử sẽ chính là tên loạn thần tặc tử kia, có thể hiệu triệu toàn thiên hạ diệt sát.

Bao vây Dưỡng Tâm điện và một đám quý tộc trói gà không chặt có gì khó khăn? Ban đầu Cao Mân cho rằng đây là cuộc chiến đơn giản nhất dễ thắng nhất mà mình từng trải qua trong đời, đâu ngờ lại gặp được kẻ địch đáng sợ nhất trên đời.

Kiếp trước Tề Tu Kiệt cũng là một người sâu không thể lường như vậy ư? Chả trách hắn có thể cười đến cuối cùng. Thương thay cho y và Lý Cẩn Thiên, đều cho rằng người này là một túi rơm rỗng có cái vỏ gấm vóc.

Sắc mặt Cao Mân thảm đạm, không dám nghĩ nữa, chỉ hy vọng anh trai mau chóng xuất lĩnh binh sĩ riêng nhà họ Cao vào cung tiếp ứng.

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn đi vào từ ngoài cửa, chậm rãi nói – “Hài nhi nào dám bỏ rơi quân phụ? Dù đưa toàn bộ thiên hạ đến trước mặt hài nhi, cũng không thể nào sánh bằng quân phụ.”

Từ ngược chiều ánh sáng bước ra, mọi người mới nhìn rõ gương mặt người đến. Khuôn mặt thật là tuấn mĩ bất phàm, đôi mắt thật là khát máu, khí chất thật là ác nghiệt lạnh thấu xương. Đây chính là Lục hoàng tử Lý Húc Đông mới trở về sau ba năm rèn luyện ở biên thuỳ phía nam. Khi đi, ngoại hình của hắn còn rất non nớt, hiện giờ đã mũi cao trán rộng, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng như tước, không nơi nào là không toát ra sự thành thục vững vàng. Chiều cao quá tám thước ba tấc khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực, chưa kể vạt áo nặng trịch của hắn còn đang nhỏ máu tí tách, chắc hẳn bị dính trên đường từ cửa thành vào trong cung.

Khí thế của hắn thực sự quá mức mạnh mẽ, càng làm nổi bật sự yếu đuối của Ngũ hoàng tử. Một số triều thần còn nghĩ nếu có thể giữ được mạng sống sẽ quy thuận Ngũ hoàng tử, nói thật y là người ưu tú nhất trong các vị hoàng tử, thân phận cũng cao quý nhất, không biết đầu óc tiên đế làm sao mà lại ngứa mắt với y.

Lúc này Lục hoàng tử và Ngũ hoàng tử đứng song song cạnh nhau, Ngũ hoàng tử rõ ràng hơi rụt người lại, vẻ mặt sợ hãi. Còn Lục hoàng tử thì nửa con mắt cũng chẳng buồn nhìn y, ai hơn ai kém nhìn là biết ngay. Chả trách tiên đế lại giấu Lục hoàng tử ở biên cảnh phía nam, chả trách lại truyền ngôi cho hắn mà không hề đếm xỉa đến Ngũ hoàng tử, hoá ra lý do là đây.

Người có mắt đều nhìn ra được, đến cùng ai mới thực sự xứng đáng làm đế vương.

Đằng sau hắn còn rất nhiều binh lính cũng toàn thân nhuốm máu đi theo. Trái ngược với thị vệ của Thiên Thần cung, vẻ mặt của những người này lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo, khi nhìn người khác giống như đang nhìn một vật chết. Sự khắc nghiệt này phải trải qua vô số hồi giết chóc mới luyện ra được, là khí thế mà chỉ những quân nhân bách chiến chân chính mới có thể có một cách trọn vẹn.

Binh sĩ riêng của nhà họ Cao sống an nhàn ba năm, từ lâu đã không còn nhiệt huyết, nào phải đối thủ của họ, càng đứng nói đến đám thị vệ cả ngày ăn không ngồi rồi trong thâm cung.

Lý Húc Đông không thèm để ý đến người ngoài, chỉ tham lam nhìn chăm chú gương mặt được thời gian đặc biệt thiên vị của quân phụ. Khi hắn đi người này như nào, khi hắn về người này vẫn như thế, dù năm tháng trôi qua thế nào cũng không thể cướp đi nét ngạo nghễ trên khuôn mặt người. Người là một tồn tại vừa độc đáo lại vừa quan trọng, chính như hắn mới nói vừa rồi, cho hắn cả thiên hạ hắn cũng sẽ không đổi.

Ngôi báu, quyền lợi, giang sơn, dù là cái gì cũng đều kém một sợi tóc của người này. Chỉ cần vẫn còn quân phụ, dẫu toàn bộ thế giới này sụp đổ thì cũng có liên quan gì đến Lý Húc Đông hắn? Nếu không phải vì chỉ khi đi lên ngai vàng mới có thể có được quân phụ, hắn tuyệt đối không để ý đến vị trí này.

“Quân phụ, con đã trở về!” – Hắn vội vã đến gần.

Chu Doãn Thịnh ném Cao Mân nửa sống nửa chết trong tay xuống, mạnh mẽ ôm sói con đã lâu không gặp vào lòng. Lập tức, hắn ngây ngẩn cả người. Người này thực sự là quá cao to tráng kiện, cánh tay hắn lại không ôm hết được.

Lý Húc Đông cười khẽ, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy yêu chiều. Hắn tách cánh tay quân phụ ra, ôm ngược quân phụ vào lòng, sức ôm lớn kinh người.

Trong khi hai cha con gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách, Ngũ hoàng tử và Cao Mân bị nhốt vào thiên lao. Mọi người trong điện hoàn hồn khỏi cơn sợ hãi, vội vàng quỳ xuống hành lễ, miệng hô vạn tuế.

——————————–

Tất cả những người nhà họ Cao tham gia mưu nghịch đều bị giam vào ngục. Cao Lãng và hơn mười phản thần tham gia mưu phản bị phán lăng trì. Còn lại người già, phụ nữ và trẻ em đều bị biếm làm thứ dân lưu đầy ngàn dặm. Cứ buông tha cho nhà họ Cao một cách dễ dàng như vậy hiển nhiên không phải là phong cách của Lý Húc Đông. Nhưng rốt cuộc Lý Cẩn Thiên không thể nào quá nhẫn tâm với Cao Mân, đã để lại một bức thủ dụ ở chỗ Dương nguyên lão, dặn dò Lục hoàng tử dẫu thế nào cũng nên để lại một con đường sống cho nhà họ Cao.

Sao năm đó bọn họ không để lại một con đường sống cho người nhà quân phụ? Lý Húc Đông cười lạnh, quyết định ngó lơ.

Nhưng Chu Doãn Thịnh cảm thấy nếu như đây đã là kết cục mà Lý Cẩn Thiên chuẩn bị sẵn cho mọi người, vậy thì không cần thay đổi nữa. Hắn là sức mạnh đến từ bên ngoài, không thể tuỳ ý sát hại nhân vật chính của thế giới này, nếu không sẽ khiến cho không gian tan vỡ. Nhưng các nhân vật chính tự giết lẫn nhau thì khác, lối chơi vu hồi như vậy thật ra rất thú vị.

Cao Mân đợi ba ngày cũng không thấy con trai mình bị giải vào thiên lao, trong lòng vô cùng lo lắng. Y bám lấy cửa lao trông mòn con mắt, rốt cuộc chờ được người mình muốn chờ.

“Tề Tu Kiệt, Viêm nhi đâu? Ngươi làm gì Viêm nhi rồi? Cầu xin ngươi đừng giết nó, kiếp trước ngươi giết nó một lần còn chưa đủ ư? Ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của ta, ngươi muốn báo thù thì cứ báo thù ta đây này, lột da hay xẻ sống ta đều chịu hết!” – Y gào to với người đang chậm rãi đi đến.

Người nhà họ Cao cũng không biết chuyện y sống lại, đều cho rằng y đã phát điên.

Chu Doãn Thịnh đi đến trước cửa lao, nhìn xuống y từ trên cao, thật lâu sau mới đến gần bên tai y thì thầm – “Cái chết của con trai ngươi kiếp trước không phải chỉ do Tề Tu Kiệt, mà còn cả Cẩn phi, Diêu thị quân, và người hầu thân cận của ngươi, hắn đã bị Tề Tu Kiệt thu mua từ lâu. Kiếp trước, trước khi chết ngươi cho rằng hắn đã bị loạn quân chém chết? Không đâu, hắn trốn trong Từ Thần cung né tránh được một kiếp nạn, còn trở thành tâm phúc của Tề Tu Kiệt.”

Cao Mân ngây ra như phỗng, không ngờ trong số những người phản bội mình lại có cả tôi tớ thân như tay chân lớn lên cùng mình từ nhỏ.

Chu Doãn Thịnh cười khẽ – “Đã được sống lại một lần mà vẫn không biết nhìn người, Cao Mân, ngươi thua không oan đâu. Dẫu sao thì Tề Tu Kiệt cũng nợ Lý Húc Viêm một mạng, cho nên ta không giết hắn. Hiện giờ hắn đang ở trong vương phủ, đã là thế tử của Ly vương. Nể mặt ngươi, Ly vương chắc chắn sẽ yêu thương hắn như con ruột.”

Cao Mân hoàn toàn yên tâm, cơ thể mềm nhũn ngã sóng soài ra đất, chỉ cảm thấy thực sự không thể hiểu được Tề Tu Kiệt này. Tưởng chừng hắn bất thường, nhưng những việc hắn làm đều có kết cấu, là người có tư duy chặt chẽ. Chả trách y và Lý Cẩn Thiên đều thua trong tay người này suốt hai kiếp liền.

Không, nói nhầm rồi, xét đến cùng thất bại của bọn họ là bởi chính mình. Nếu như không có những tham lam, hoài nghi, ngờ vực kia, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi đến bước ngày hôm nay.

Âm thanh nói chuyện của hai người rất nhỏ, những người nhà họ Cao còn lại đều tò mò gần chết nhưng không dám đến gần. Chu Doãn Thịnh thẳng lưng dậy, ngoắc ngón tay với Cao Lãng – “Ngày mai là hành hình rồi, bổn quân mang cơm xử trảm cho ngươi, này, lại đây ăn đi.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức có một thị vệ bước lên vài bước đặt thực hạp ở cửa lao. Chu Doãn Thịnh nhấc chân đá đổ, còn dùng bàn chân di di.

Khoé mắt Cao Lãng suýt nứt ra, chỉ hận không thể xé xác hắn.

Chu Doãn Thịnh nói tiếp – “Nếu như ngươi ăn hết, ta sẽ đổi lăng trì thành chém đầu, cho ngươi được chết dứt khoát.”

Cao Lãng lặng yên không nhúc nhích, cười nhạo – “Muốn giết muốn chém tuỳ ngươi.” – Những người nhà họ Cao bị phán lăng trì còn lại đều dùng đầu gối đi đến gần, liên tục nói mình có thể ăn.

Ba nghìn sáu trăm nhát dao, nhát nào cũng đau thấu xương, để ngươi chịu khổ một canh giờ mới chết, ai chịu nổi tội vạ này?

Chu Doãn Thịnh cũng chỉ định đùa giỡn Cao Lãng, thấy gã không ăn cũng không sao cả, vừa vỗ tay cười nhẹ vừa chậm rãi rời khỏi – “Quả nhiên là nam tử hán. Nói thật cho ngươi biết, dù ngươi có ăn hết, bổn quân vẫn sẽ xẻ sống ngươi, còn sẽ tự mình ra tay.” – Mấy trăm mạng người nhà họ Tề, chỉ một miếng cơm thôi làm sao có thể triệt tiêu hết được? Nào có dễ dàng như vậy.

Cao Lãng nghiến chặt hàm răng, suýt nữa thì bị tức chết, rồi lại cảm nhận được lòng dạ đáng sợ của Tề Tu Kiệt này một cách sâu sắc. Dường như hắn coi toàn bộ thế gian này thành một trò chơi nắm giữ trong tay, tuỳ ý đùa bỡn tất cả mọi người.

Sớm biết thế, lúc trước không nên là địch với hắn