Cao Quan

Chương 82: Quan điểm khác biệt

Sáng sớm ngày mốt, là ngày 22 tháng 11, Bành Viễn Chinh đến trường Đảng Thành ủy tham gia đợt tập huấn cán bộ hậu bị các cơ quan Đảng – Chính phủ toàn thành phố.

Bởi vì đợt huấn luyện do Ban Tổ chức cán bộ tổ chức, cho nên người của Phòng cán bộ được cử đến phụ trách, Chu Đại Dũng dẫn theo vài nhân viên trông coi nơi điểm danh, thấy Bành Viễn Chinh tới, liền cười với hắn, ra hiệu hắn đến ký tên để nhận tài liệu và vào phòng học của trường Đảng.

Thâm gia đợt tập huấn lần này có một nửa số cán bộ cơ sở đến từ xã, thị trấn, một nửa đến từ các cơ quan, đơn vị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tuổi bình quân là 27. Trong số đó, Bành Viễn Chinh là một người khá trẻ.

Sau này, đợt tập huấn này được gọi là "khóa học Hoàng Phố" đầu tiên của thành phố Tân An (1), trong số 30 người này, về sau đa số đều là lãnh đạo cấp huyện trở lên. Điều này cũng có ý nghĩa, sau khi Bành Viễn Chinh tái sinh và bước chân vào quan trường, lần đầu tiên chính thức có được mạng lưới quan hệ của mình. Ít ra, trong bước đầu của cuộc đời quan chức, những "bạn học" cũng đã phát huy tác dụng khá quan trọng.

Cầm lấy tài liệu học tập, Bành Viễn Chinh đi vào phòng học tập huấn. Trong phòng học đã có không ít người đến, trên đài Chủ tịch cũng trải thảm nhung đỏ, đặt vài cái bàn, hiển nhiên lễ khai giảng có lãnh đạo thành phố tới tham dự.

Bành Viễn Chinh tùy ý tìm một chỗ ngồi ngoài rìa ngồi xuống, ngồi bên cạnh hắn là một cô gái đeo kính, mặc một bộ quần áo màu xám nhạt, tóc búi lên, mặt mũi thanh tú, trang điểm rất thời thượng.

Cô gái lễ độ nhìn hắn mỉm cười.

Bành Viễn Chinh cũng cười cười, chủ động đưa tay ra:

- Xin chào.

Cô gái đứng dậy bắt tay Bành Viễn Chinh:

- Xin chào. Anh ở đơn vị nào?

Cô gái ngồi xuống, thuận miệng hỏi một câu.

- Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo, tên Bành Viễn Chinh, còn cô?

Bành Viễn Chinh vừa lật xem tài liệu vừa trả lời.

- Hì hì, hóa ra là lãnh đạo Ban Tuyên giáo! Tôi công tác ở Phòng Đảng - Chính, thị trấn Vân Thủy.

Giọng cô gái rất trong trẻo và tươi mát:

- Tôi tên là Lý Tuyết Yến.

Bành Viễn Chinh ngẩn người, không kìm nổi lại liếc nhìn Lý Tuyết Yến một cái. Hắn thật sự không ngờ cô lại đến từ thị trấn. Xem cách ăn mặc và phong thái của cô, giống như là đã công tác ở cơ quan lâu rồi.

Hai người nói chuyện với nhau vài câu. Lý Tuyết Yến biết Bành Viễn Chinh là sinh viên mới tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa trong năm nay, rất là kinh ngạc. Đại học Kinh hoa là đại học đứng đầu cả nước, sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Kinh Hoa là rất "có giá", trong quan trường cả thành phố Tân An chỉ có vài người.

Đồng thời, vừa mới tham gia công tác đã được chuẩn bị đề bạt, khẳng định là có bối cảnh.

Tuy nhiên Lý Tuyết Yến cũng không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, bởi vì trong số 30 người đang ngồi ở đây, người nào cũng không đơn giản. Năng lực là một chuyện, nhưng có năng lực chưa chắc có thể nắm lấy cơ hội đúng lúc. Đó là một vấn đề thực tế.

Không bao lâu sau, Chu Đại Dũng đẩy cửa bước vào, cầm micro lên nói:

- Xin mọi người yên lặng, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần muốn tới tham dự lễ khai giảng tập huấn lần này của chúng ta. Lát nữa khi lãnh đạo vào cửa, mọi người nhất định phải đứng dậy vỗ tay.

Nói xong, Chu Đại Dũng xoay người đi ra ngoài, có lẽ là đi mời lãnh đạo đến.

Lát sau, Tống Bính Nam đi đầu, Trần Ngôn Hề theo sau, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ đi sau cùng, ba lãnh đạo trước sau đi đến. Có tới hai Ủy viên thường vụ đến tham dự, đủ thấy mức độ coi trọng của Thành ủy đối với đợt tập huấn này.

Tất cả học viên đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, cho đến lúc ba người Tống Bính Nam đã lên đài Chủ tịch ngồi xuống, tiếng vỗ tay mới dần dần lắng xuống.

Phó trưởng ban Lý chủ trì lễ khai giảng, ông ta theo lệ giới thiệu hai vị Ủy viên thường vụ Thành ủy đến tham dự lễ, tất nhiên lại dẫn tới một tràng vỗ tay. Kế tiếp, Tống Bính Nam đại diện cho Thành ủy và Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy phát biểu mấy lời quan trọng,

Bành Viễn Chinh ngồi đó, hơi lơ đễnh, bởi vì những lời khách sáo trong quan trường này, thật sự là rất vô vị, nhưng hắn lại phát hiện, bên cạnh hắn, Lý Tuyết Yến đang nghiêng tai chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cúi xuống ghi chép một cách nghiêm túc.

Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy yêu cầu tất cả học viên ăn ở ở trường Đảng, không ai được tùy tiện ra ngoài, thực hiện phương thức quản lý khép kín.

Mà chương trình học của Ban tập huấn cũng sắp xếp khá chặt chẽ, sáng sớm tập thể dục, sau đó có hai tiết học, một tiết là về quản lý kinh tế, do giảng viên thỉnh giảng từ trường Đại học Giang Bắc giảng dạy, một tiết là về thời sự chính trị. Buổi chiều cũng có hai tiết học, một là quản lý xã hội và kinh tế thị trường, một là về các lễ nghi xã giao.

Buổi tối, học viên cũng không nhàn rỗi, được bố trí chia tổ thảo luận, tổng kết, hệ thống lại những gì đã được học trong ngày. Suốt đợt tập huấn, người của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy luôn quản lý sát sao, mỗi tiết đều nghiêm khắc kiểm tra sự chuyên cần của học viên.

Thời gian tạp huấn khẩn trương nhưng đơn điệu, đối với Bành Viễn Chinh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Tiết học cuối cùng do giảng viên Đại học Giang Bắc Mã Dương Minh đứng lớp, chủ đề bài giảng của ông là "Con đường cải cách: biến chuyển ở Đông Âu và tiếng chuông báo động đối với Liên Xô".

Mã Dương Minh là học giả nổi tiếng cả nước về kinh tế chính trị học, ông ta lấy biến chuyển ở Đông Âu và sự dần dần tan rã của Liên Xô làm ví dụ, trình bày lập trường, quan điểm của mình một cách rõ ràng dứt khoát: cải cách quá cấp tiến, bất kể là cải cách thể chế kinh tế hay cải cách thể chế chính trị, đều sẽ là một tai nạn, không chỉ khiến quốc gia rung chuyển, còn có thể phá hỏng chủ nghĩa xã hội. Thậm chí, ông ta dùng lời lẽ gay gắt, phê bình Gorbachov, lãnh đạo đương nhiệm của Liên Xô là "rối tinh rối mù", vô cùng sai lầm.

Bành Viễn Chinh lẳng lặng lắng nghe Mã Dương Minh giảng bài, khóe miệng hiện lên nụ cười. Trong lòng hắn hiểu rõ, ngay tại tháng này, năm này, đúng vào ngày mốt – ngày 25 tháng 12 năm 1991, Gorbachov tuyên bố từ chức, Liên Xô chính thức giải thể toàn bộ. Mà trước đó, không ít nước cộng hòa trong Liên bang Xô Viết tuyên bố độc lập.

Cũng chính vì như thế, ở trong nước, số người có quan điểm "kìm giữ cải cách" như Mã Dương Minh không phải ít, nảy sinh sự hoài nghi và dao động đối với mục tiêu cải cách và mở cửa, trên báo chí cũng thường xuyên thấy những bài báo có quan điểm tương tự.

Bài giảng của Mã Dương Minh khiến cả giảng đường tán thưởng, đủ thấy quan điểm của ông ta nhận được sự đồng tình của tuyệt đại đa số.

- Bài giảng của giáo sư Mã thật sâu sắc, tôi cũng cho rằng chính sách cải cách và mở cửa của chúng ta càng phải tiến hành một cách từ từ và vững chắc, không nên tiến nhanh quá, Liên Xô chính là tấm gương tày liếp…Bành Viễn Chinh, anh cảm thấy thế nào?

Lý Tuyết Yến ngồi cạnh hưng phấn nghiêng đầu hỏi.

Bành Viễn Chinh lắc đầu:

- Tình hình nước ta khác biệt, hai nước thật ra không thể so sánh.Thể chế cải cách của chúng ta và Liên Xô hoàn toàn khác nhau. Tôi cho rằng, chúng ta nên tiếp tục kiên định đẩy mạnh cải cách và mở cửa, phát triển mạnh kinh tế, trong phát triển giải quyết vấn đề tồn tại, mà không cần phải đi chậm lại, rồi lại ngồi mà lý luận suông.

Lý Tuyết Yến nhíu mày, hơi tỏ ra coi thường, cười nhạt:

- Bành Viễn Chinh, anh sai lầm rồi, hiện nay cả nước trên dưới đều rút ra bài học Đông Âu và Liên Xô một cách sâu sắc, tôi nghĩ Trung ương sẽ có suy xét.

Bành Viễn Chinh hờ hững mỉm cười, cũng không tranh luận với Lý Tuyết Yến. Cũng chẳng hay ho gì mà tranh luận. Ngay tháng sau, sau Tết Nguyên Đán 1992, vĩ nhân (2) sẽ phát biểu trong chuyến "Nam tuần" xuống các tỉnh phía nam sông Dương Tử, nhắc lại chính sách cải cách và mở cửa sẽ không thay đổi; mà lời phát biểu này đã mang lại tác dụng thúc đẩy mấu chốt đối với cuộc đại cải cách và tiến bộ xã hội của toàn bộ thập niên 90, kết thúc những lời tranh luận trái chiều về vấn đề này.

Mã Dương Minh kết thúc khóa học, để lại cho tất cả học viên một bài tập, đó chính là luận văn về vấn đề ông vừa giảng, cũng là đề thi tốt nghiệp cho đợt tập huấn này.

(1) Trường quân sự Hoàng Phố (tên chính thức là Học viện Sĩ quan Lục quân Trung Hoa Dân quốc), là một trường đào tạo sĩ quan lục quân của Trung Hoa Dân quốc có cơ sở ban đầu đặt tại ở khu Hoàng Phố ở đảo Trường Châu, thành phố Quảng Châu (năm 1924). Trường quân sự này đã đào tạo ra nhiều danh nhân quân sự cho cả quân đội Trung Hoa Dân quốc lẫn quân đội của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và họ tham gia các cuộc Bắc phạt (1926-1927), Nội chiến Trung Quốc, cũng như cùng nhau chống lại quân Nhật Bản trong Chiến tranh Trung - Nhật. Nhiều nhà cách mạng của Việt Nam cũng từng học tại Trường quân sự Hoàng Phố (Wikipedia)

(2) Vĩ nhân: Ám chỉ Đặng Tiểu Bình, lãnh tụ Trung Quốc từng bị Mao Trạch Đông cách chức, lưu đày năm 1966 trong "Đại Cách mạng văn hóa" vì tư tưởng cải cách của mình. Sau ba lần bị cách chức, năm 1977, Đặng Tiểu Bình được phục chức Phó thủ tướng. Năm 1978 Đặng Tiểu Bình nêu kế hoạch cải cách kinh tế trước phiên họp toàn thể Đảng cộng sản Trung Quốc, đánh dấu sự mở đầu của chính sách "mở cửa" của Trung Quốc. Họ Đặng là người có công rất lớn đối với sự phát triển thịnh vượng của Trung Quốc ngày nay, nhưng ông ta cũng chính là người ra lệnh "dạy cho Việt Nam một bài học" năm 1979. Trên thực tế, ngày 17 tháng 2 năm 1979, Trung Quốc đã dùng 9 quân đoàn với khoảng 300 ngàn quân, trên 550 xe tăng và xe bọc thép, 2.558 khẩu pháo, bất ngờ tấn côtruyenfull.vn trên toàn tuyến biên giới.

Chương 83: Hai Phó phòng

Tuyệt đại đa số học viên đều dựa theo quan điểm của Mã Dương Minh để trình bày luận điểm, nói lên những ý kiến na na giống nhau. Chỉ có Bành Viễn Chinh là đưa ra cái nhìn ngược lại, có vẻ không giống người bình thường.

Bài luận văn của hắn chỉ ra rõ ràng: thứ nhất, cải cách và mở cửa nhất định phải tiến hành sâu rộng hơn nữa, không nên có bất kỳ dao động nào; thứ hai, nền kinh tế kế hoạch không phải là chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa tư bản cũng có kế hoạch; kinh tế thị trường không phải là tư bản chủ nghĩa, chủ nghĩa xã hội cũng có thị trường, kế hoạch và thị trường đều là phương tiện kinh tế; thứ ba, sự biến chuyển to lớn ở Liên Xô và Đông Âu, đối với Trung Quốc là một cơ hội hiếm có, chiến tranh lạnh chấm dứt, thời đại toàn cầu hóa chính thức bắt đầu, đất nước chúng ta cần phải tranh thủ hành động, thừa cơ tiến lên.

Ở văn phòng Tống Bính Nam.

Tống Bính Nam nhìn Trưởng ban Tuyên giáo Tiêu Quân cười cười, nói:

- Lão Tiêu, bài văn này thế nào?

Tiêu Quân thở phào một cái, lắc đầu nói:

- Tôi thấy giọng điệu có phần rỗng tuếch, đối với tình hình lạc quan một cách mù quáng. Tuy nhiên, một người tuổi còn trẻ có thể đề xuất quan điểm như vậy, coi như là hiếm có và đáng quý, ít ra chứng tỏ là hắn có suy xét và tầm nhìn.

- Ha ha, có tranh luận, có trao dổi mới có tiến bộ mà…Tôi thấy có thể chọn ra hai bài trong số luận văn của học viên, một thuận, một chống, cho đăng ở nhật báo Tân An, anh cảm thấy thế nào?

Tống Bính Nam nhìn Tiêu Quân.

Tiêu Quân mỉm cười:

- Cũng tốt. Lát nữa tôi sẽ đi sắp xếp ngay.

Biện pháp này của Tống Bính Nam, suy cho cùng là muốn tạo thế cho việc chủ trì công tác cho mình, tiến hành tuyên truyền trong dư luận một cách khéo léo. Đương nhiên Tiêu Quân không thể không đồng ý.

- À này, tôi nghe nói lão Tiết đi Tỉnh ủy?

Tiêu Quân chủ động đổi đề tài, hạ giọng nói.

Tống Bính Nam nhìn Tiêu Quân, trịnh trọng gật đầu:

- Sáng nay mới vừa đi, đi rất gấp. Tôi đoán là lãnh đạo Tỉnh ủy cho gọi lên để nói chuyện.

- Nói như vậy, trước Tết Âm lịch, lãoTiết sẽ chuyển đi. Tôi thấy, người kia ở Ủy ban đã có vẻ không chờ được nữa rồi.

Khóe miệng Tiêu Quân như thoáng hiện nét cười, lại nói:

- Người đó đến Thành ủy, bên chính phủ ai sẽ đảm nhiệm?

Tống Bính Nam lắc đầu:

- Ai biết được. Lão Tiêu, nếu anh có hứng thú với vị trí đó, có thể thử một chút xem sao.

Tiêu Quân ngẩn ra, rồi mỉm cười:

- Lão Tống, đừng trêu tôi. Tuổi lão Tiêu này cũng đã cao, cũng không còn lòng cầu tiến, duy trì hiện trạng, làm tiếp vài năm rồi cũng nên lui về tuyến hai, cần gì đi tranh giành này nọ cho nặng đầu, mệt óc.

Có mong muốn sẽ có phiền não mà.

Tiêu Quân cảm thán nói.

Tống Bính Nam mỉm cười, không nói gì thêm.

Chu Quang Lực sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy, hầu như là điều mọi người, kể cả Tống Bính Nam và Tiêu Quân đều tin tưởng.

Sau khi Chu Quang Lực rời vị trí Chủ tịch thành phố, đã có Phó chủ tịch thường trực Trịnh Thiện Hậu lên thay, chính quyền thành phố cũng không đến nỗi không người lèo lái.

Ngày 23 tháng 12 năm 1991, đợt tập huấn kết thúc. Ba mươi học viên đến từ nhiều đơn vị khác nhau tụ họp ăn chung một bữa cơm, rồi mỗi người đi một ngả, trở về đơn vị.

Ban Tổ chức cán bộ đồng thời đưa xuống một văn kiện, tiến hành điều phối, bố trí cho ba mươi người. Có người thăng chức trở về đơn vị cũ, chẳng hạn như Lý Tuyết Yến trở về thị trấn Vân Thủy làm Phó chủ tịch thị trấn kiêm Phó Bí thư, cũng có người đến đơn vị mới, lên cấp Phó phòng.

Trước khi điều phối, Chu Đại Dũng đã hỏi ý kiến của Bành Viễn Chinh, thấy Bành Viễn Chinh vẫn muốn quay lại Phòng Tin tức, liền công bố Bành Viễn Chinh thăng chức Phó phòng Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy.

Kể từ đó, Phòng Tin tức có cùng lúc hai Phó phòng, một là Gia Cát Cấu, do Lưu Cường xác định chủ trì công tác; một là Bành Viễn Chinh, từ lớp tập huấn cán bộ hậu bị quay về.

Trước cổng trường Đảng, Lý Tuyết Yến ngồi trên một chiếc xe jeep màu xanh lá mạ. Cô vẫy tay với Bành Viễn Chinh:

- Bành Viễn Chinh, sau này đừng ở suốt ở cơ quan, có thời gian đến cơ sở chúng tôi. Khi nào anh tới thị trấn Vân Thủy, tôi mời anh ăn món "gà ăn mày", đặc sản nổi tiếng của thị trấn!

- Có cơ hội nhất định gặp lại, có thời gian thường xuyên liên lạc!

Bành Viễn Chinh cười, giơ tay chào từ biệt Lý Tuyết Yến. Hắn có cảm tình đối với Lý Tuyết Yến, một cô gái xuất thân từ gia đình cán bộ, lại có thể duy trì công tác ở thị trấn ba bốn năm, hơn nữa còn có khát vọng tiếp tục thâm nhập để thực hiện những điều tốt đẹp cho dân chúng nông thôn, rất đáng để kính nể.

Lý Tuyết Yến quay cửa sổ lên, rời mắt khỏi thân hình cao lớn của Bành Viễn Chinh, con ngươi lóe lên một làn ánh sáng long lanh. Một tháng ở chung, hai người đã trở thành bạn bè, ngoại trừ một số quan điểm khác biệt, không ai thuyết phục được ai.

Trong mắt Lý Tuyết Yến, từ trong bản chất, Bành Viễn Chinh lộ ra phong thái ung dung, nhìn xa trông rộng, thấu suốt tình đời, dù giữ vững quan điểm của mình nhưng lại biết tiếp thu ý kiến người khác một cách bao dung, trên người có một khí chất đặc biệt, làm người ta rất khó quên.

Nhìn theo chiếc xe chở Lý Tuyết Yến đi xa, lúc này Bành Viễn Chinh mới đeo hành lý lên, đón taxi về nhà.

Lúc này, văn kiện về việc hắn nhậm chức Phó phòng của Phòng Tin tức đã được gửi tới các Phòng của Ban Tuyên giáo. Tuy đây là chuyện nằm trong dự kiến, nhưng vẫn khiến một số người bàn tán xôn xao.

Sắc mặt Gia Cát Cấu âm trầm như nước. Việc Bành Viễn Chinh được đề bạt Phó phòng không có gì bất ngờ, bởi vì đó là một trong các mục đích của đợt tập huấn vừa rồi, nhưng gã vạn lần không ngờ, Bành Viễn Chinh lại được Ban Tổ chức cán bộ bố trí về lại Phòng tin tức, còn trở thành Phó phòng.

Một cơ quan hai Phó phòng, còn ra cái thể thống gì?

Chương 84: Thời tiết lại thay đổi

Gia Cát Cấu vốn nghĩ đến lúc này Bành Viễn Chinh sau khi được đề bạt thì sẽ rời khỏi phòng Tin tức. Dựa theo lẽ thường thì hẳn là như vậy. Ai có thể nghĩ rằng Bành Viễn Chinh lại chủ động yêu cầu quay trở về phòng như vậy. Đương nhiên không phải vì Gia Cát Cấu mà là suy xét đến kinh nghiệm lý lịch của mình còn nông cạn, vẫn muốn ở lại phòng Tin tức để dễ dàng làm ra thành tích.

Nếu như đến bộ môn khác thì phải làm lại từ đầu.

Mã Tự và Vương Na lặng yên trao đổi một ánh mắt hiểu ý với nhau, thấy Gia Cát Cấu xịu mặt như vậy thì cũng không để ý đến y.

Bành Viễn Chinh là lãnh đạo phòng, Mã Tự trong lòng cảm thấy cao hứng. Về phần Vương Na thì càng dễ dàng nhận ra. Cô biết rõ lai lịch của Bành Viễn Chinh không nhỏ, mặc dù là không biết lai lịch như thế nào, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến địa vị của Bành Viễn Chinh trong cảm nhận của cô.

Vương Na phát hiện, bởi vì Bành Viễn Chinh làm việc chung phòng với cô, Hoàng Đại Long rõ ràng là đối xử với cô tốt hơn nhiều, ra tay cũng hào phóng hơn. Điều này làm cho Vương Na đối với Bành Viễn Chinh sinh ra một cảm xúc nói không thành tiếng. Có lẽ là cảm kích, và cũng có lẽ là kính sợ.

Buổi chiều, vào lúc tan tầm, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân người, rồi tiếng ồn ào nghị luận.

Mã Tự và Vương Na chạy ra bên ngoài dạo qua một vòng, biết được một tin tức kinh người.

Vừa rồi, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến bổ nhiệm điều chỉnh cán bộ. Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai được điều nhiệm làm Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy. Còn tiếp nhận chức vụ của Bí thư Thành ủy không phải là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực mà làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy kiêm Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Đông Phương Nham.

Điều này dẫn đến sự chấn động không nhỏ trong chốn quan trường Tân An.

Tiết Tân Lai và Đông Phương Nham trao đổi cương vị nằm ngoài dự liệu của mọi người. Đương nhiên, người thất vọng nhất chính là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.

Chu Quang Lực đối với vị trí của Bí thư Thành ủy thèm muốn đã lâu, cũng từng chiếm được sự ám chỉ của lãnh đạo Tỉnh ủy. Mà trước đó, Tiết Tân Lai dời đi đã thành kết cục đã định. Ông ta dần dần đem quyền lực của bên Thành ủy thâu vào trong tay, làm tốt sự chuẩn bị tiếp nhận chức vụ.

Nhưng, Tỉnh ủy lại vào giờ phút cuối cùng lại đột nhiên tập kích. Tiết Tân Lai đi, Đông Phương Nham đến nhậm chức.

Chuyện này chẳng khác nào là một tiếng sét đánh giữa trời xanh.

Kỳ thật ai làm Bí thư Thành ủy đối với các cán bộ thành phố mà nói thì đều không sao. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, bởi vì Chu Quang Lực tiếp nhận chức vụ thất bại, quan trường Tân An lập tức triển khai quyền lực tẩy bài kịch liệt và một lần nữa đứng thành hàng.

Thời tiết thành phố lại thay đổi.

Điều đáng nhắc tới chính là, sau khi Đông Phương Nham từ Tỉnh ủy xuống nhậm chức còn có một vị cán bộ cấp huyện cục, tên là Tiền Cương.

Một cái tên rất bình thường, nhưng nghe nói y là thư ký của một lãnh đạo thực quyền của tỉnh ủy đến Tân An tạm giữ chức, cử hành cùng một ngày với Đông Phương Nham, được đề danh bổ nhiệm làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy.

Một đám cán bộ Chu Quang Lực đề bạt trước đây đều bởi vậy mà tâm thần bất an, trong đó bao gồm Lưu Cường và Gia Cát Cấu.

Gia Cát Cấu thì tạm cho là không có gì. Y chỉ là một cán bộ cấp Phó phòng, chức vụ thấp, không chịu sự tấn công quá lớn. Nhưng đối với Lưu Cường mà nói, Chu Quang Lực không có thuận lợi lên chức, ý nghĩa nào đó y không thể danh chính ngôn thuận trở thành Phó trưởng ban Tuyên giáocán bộ cấp Cục trưởng. Mọi hy vọng cơ bản đã tan thành mây khói.

Ngày 24 tháng 12, buổi sáng, Bành Viễn Chinh kết thúc đợi huấn luyện, trở lại phòng Tin tức làm việc.

Vốn hắn có thể nghỉ ngơi một ngày, nhưng buổi tối hắn nhận được thông báo, vào trưa ngày 24, cơ quan mời dự họp tất cả cán bộ cấp phó phòng trở lên, hoan nghênh Phó trưởng ban Tiền Cương đến nhậm chức.

Bành Viễn Chinh trở lại Ban tuyên giáo nhận chức mới, tất nhiên là được toàn bộ cơ quan hoan nghênh.

Sau khi hắn trở lại phòng, phát hiện Cung Hàn Lâm cũng đi làm.

Cung Hàn Lâm nhìn thấy Bành Viễn Chinh vào cửa thì liền đứng dậy cười vang:

- Viễn Chinh, xin chúc mừng. Tôi lúc này mới từ bệnh viện về sau cuộc giải phẫu thì liền nghe tin tức tốt của cậu.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, tiến lên bắt tay với Cung Hàn Lâm, đầy thâm ý nói:

- Trưởng phòng Cung, sức khỏe sao rồi?

Cung Hàn Lâm nắm tay Bành Viễn Chinh thật chặt:

- Ừ, không có việc gì, chỉ là bệnh vặt thôi mà, đừng lo.

Cung Hàn Lâm lựa chọn vào lúc này trở về phòng làm việc, hiển nhiên đây là thời điểm thích hợp. Tân Bí thư Thành ủy đến nhận chức, việc điều chỉnh cán bộ do Chu Quang Lực âm thầm thúc đẩy tất nhiên là bị bỏ dỡ dửa chừng. Ông đến phòng nghiên cứu tạp chí, tự nhiên cũng không giải quyết được gì, tiếp tục trở về vị trí Trưởng phòng Tin tức.

Vương Na và Mã Tự cũng đều nhiệt tình bước tới, chúc mừng Bành Viễn Chinh, cuối cùng là Gia Cát Cấu đứng dậy mỉm cười, vỗ vai Bành Viễn Chinh:

- Phó trưởng phòng Bành hiện tại là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất của Ban tuyên giáo, tương lai là tiền đồ vô lượng.

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:

- Tôi chỉ là may mắn thôi. Về sau xin mời hai lãnh đạo của phòng trợ giúp nhiều hơn.

Cung Hàn Lâm liếc mắt nhìn Gia Cát Cấu một cái, đuôi lông mày nhướng lên:

- Được rồi, thời gian đã đến, cơ quan phải mở đại hội hoan nghênh tân lãnh đạo, chúng ta không thể đi muộn. Đi thôi!

Cung Hàn Lâm hướng Bành Viễn Chinh ra hiệu. Bành Viễn Chinh nhìn ra Cung Hàn Lâm dường như có điều cần nói với hắn nên liền gật đầu, ôm quyển sổ và bút đuổi theo Cung Hàn Lâm.

Cung Hàn Lâm thấy Bành Viễn Chinh đi theo, vừa đi vừa hạ giọng nói:

- Viễn Chinh, tôi có chuyện này cần nói với cậu. Cậu nên sớm có tư tưởng chuẩn bị.

Cung Hàn Lâm nhìn xung quanh, thấy không có ai, thì liền nhẹ nhàng nói:

- Tôi sẽ chuyển đi, và tôi cảm thấy đây đối với cậu mà nói là một cơ hội.

Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, nhỏ giọng nói:

- Trưởng phòng Cung, không phải là ngài không cần đến phòng nghiên cứu sao? Sao lại….?

Cung Hàn Lâm cười ha hả, gương mặt toát ra một tia hưng phấn, thản nhiên:

- Tôi lén nói với cậu một chút, cậu đừng nói với người ngoài. Tôi sẽ đến Hội Khoa học Xã hội làm Phó chủ tịch, việc bổ nhiệm phỏng chừng sẽ trong hai ngày tới.

Bành Viễn Chinh thật là không ngờ, nhưng chợt điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chân thành nói:

- Vậy là chuyện tốt rồi, lúc này tôi thật muốn chúc mừng lãnh đạo thăng chức. Sau khi ngài được bổ nhiệm xong, chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng cho ngài.

Cung Hàn Lâm trong lòng thật cao hứng. Tuy rằng hiệp hội Khoa học Xã hội chỉ là một nha môn nước trong, lại là đơn vị sự nghiệp, nhưng cương vị Phó chủ tịch dù sao cũng là cấp Phó huyện, đối với ông ta mà nói thì đã thỏa nguyện giấc mơ rồi.

Cấp phòng và cấp phó huyện, giữa hai cấp đó không phải ai cũng có thể vượt qua được. Gần hai mươi năm lăn lộn, lên được cấp phó huyện, cho dù là gần về hưu thì cũng được mãn nguyện.

Cung Hàn Lâm chung quy cũng có phương pháp của mình. Bành Viễn Chinh thầm nhủ, xem ra lúc này Gia Cát Cấu xuất hiện chẳng khác nào là một cơ hội thay đổi vận mệnh cho Cung Hàn Lâm, thật là Tái ông mất ngựa, họa phúc khó lường.

Cung Hàn Lâm kéo tay Bành Viễn Chinh, lại nói:

- Viễn Chinh, cậu cũng không phải là người ngoài. Tôi nói với cậu về chuyện điều đi lúc này, cậu đừng ngại nhảy vào cạnh tranh nhé.

- Một phòng bình thường sẽ không xuất hiện hai cán bộ cấp phó phòng. Cậu và Gia Cát Cấu khẳng định phải có một người rời khỏi. Đó là điều tất nhiên.

Cung Hàn Lâm cười đầy thâm ý:

- Cậu ở khoa cũng đã một thời gian, với một người từ nơi khác điều đến thì chi bằng ngựa quen đường cũ. Năng lực nghiệp vụ của cậu rất mạnh, khẳng định là sẽ tạo ra thành tích.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, thở dài nói:

- Trước mặt lãnh đạo tôi không dám làm càn. Tôi dù sao cũng mới vừa đề bạt lên cấp Phó phòng, không có tư cách tranh giành với người ta.

- Ngoài mặt thì xem ra cậu vừa mới đề bạt lên cấp Phó phòng, muốn cân nhắc lên cấp Trưởng phòng, khả năng là không lớn. Gia Cát Cấu ở vị trí Phó phòng đã hai, ba năm, so với cậu thì kinh nghiệm lý lịch sâu hơn một chút. Nhưng cậu cũng có sở trường của mình, nghiệp vụ lại rất xuất chúng, tiếng lành đồn xa, lại là cán bộ hậu bị thành phố trọng điểm bồi dưỡng. Nếu cậu cố gắng một chút, thì vẫn có cơ hội đề bạt. Phó trưởng phòng chủ trì công tác của khoa cũng không thành vấn đề.

Cung Hàn Lâm vỗ vai Bành Viễn Chinh, rồi nhanh chân bước đến phòng họp Ban tuyên giáo.

Chương 85: Không thể không tranh

Tin Cung Hàn Lâm sắp lên chức rất đột ngột, làm xáo trộn kế hoạch của Bành Viễn Chinh.

Hắn vốn muốn trở lại Phòng, đứng về phe của Cung Hàn Lâm, chờ đợi thêm chừng một năm rưỡi để tích lũy kinh nghiệm, sau đó có thể đương nhiên tiếp nhận vị trí của Cung Hàn Lâm, lên được cấp Trưởng phòng. Nhưng, Cung Hàn Lâm lại muốn đi ngay, không cho hắn thời gian và cơ hội để làm điều đó. Làm sao bây giờ?

Nếu không tranh, để Gia Cát Cấu trở thành Trưởng phòng, công tác dưới quyền của Gia Cát Cấu, tình hình sẽ như thế nào, có thể tưởng tượng được. Cuối cùng, nói không chừng, còn phải chán nản rời khỏi Phòng tin tức.

Mà nếu nhất định phải tranh, bản thân hắn còn thiếu từng trải, vừa mới được đề bạt Phó phòng, đó là những vấn đề thực tế, không thể không tính đến. Trong một khoảng thời gian ngắn đề bạt liền hai cấp, đó là chuyện rất đặc biệt, đột nhiên không trước giờ không có, nhưng vô cùng hiếm thấy.

Đương nhiên, nếu Bành Viễn Chinh sử dụng quan hệ với Phùng gia thì lại là chuyện khác, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu ngay cả vị trí Phó phòng mà cũng phải nhờ cậy ở thế lực của gia tộc, lời hứa trước đây của hắn với ông nội sẽ thành nói suông, sẽ làm Phùng lão thất vọng.

Chỉ một đoạn hành lang ngắn ngủi, ý nghĩ trong đầu Bành Viễn Chinh xoay chuyển nhanh chư chớp, trong nháy mắt khi tiến vào phòng họp, hắn đã xác định xong chủ ý.

Phải tranh! Không thể không tranh!

Oán trời trách đất là vô ích, đó cũng không phải là tính cách của hắn, chỉ có đương đầu với khó khăn, từng bước, từng bước một, trèo lên phía trước.

Sau khi tái sinh, tính cách hắn càng trở nên kiên nghị, quả quyết, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng. Một khi đã xác định được chủ ý, hắn sẽ lập tức bắt đầu ung dung vạch kế hoạch, nỗ lực tiến tới mục tiêu đã xác lập.

Vào phòng họp, chào hỏi vài cán bộ cấp phòng như hắn xong, hắn lặng yên ngồi ở một góc. Trong thời gian chờ đợi lãnh đạo Ban đến, hắn suy nghĩ thấu đáo trước sau, nhận định ưu khuyết điểm của mình, đánh giá tới lui những thuận lợi và khó khăn, đôi mắt chớp động sáng một cách lạ thường.

Nhìn bề ngoài, hắn cùng với Gia Cát Cấu cạnh tranh, khả năng thắng không lớn. Bởi vì quan trường luôn chú trọng kinh nghiệm, sự từng trải và rất phân biệt đối xử, nếu kinh nghiệm và sự từng trải không đủ, là một chướng ngại cho sự lên chức.

Nhưng suy xét sâu hơn, chưa hẳn là hắn không có cơ hội, bởi vì Phòng Tin tức là một phòng nghiệp vụ, làm Trưởng phòng Tin tức, trước hết phải có năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Đây chính là ưu thế của hắn, và ngược lại, là điểm yếu của Gia Cát Cấu.

Hội nghị không có gì để nói, đơn giản là tân Phó trưởng ban Tiền Cương mới đến nhậm chức, theo lệ, Ban Tuyên giáo mở hội nghị để hoan nghênh lãnh đạo mới. Tuy nhiên, điều đáng nói là, căn cứ vào thông báo của Ban, Tiền Cương tiếp nhận công tác của Lưu Cường trước đây, hơn nữa, còn kiêm nhiệm quản lý Phòng Nghiên cứu và tạp chí "Tân An tuyên truyền", đứng hạng ba trong bộ máy lãnh đạo Ban.

Bởi vậy, chức vụ quyền Phó trưởng ban của Lưu Cường đã kết thúc, y lập tức trở lại chức vụ trước kia – một nghiên cứu viên ngồi chơi xơi nước, không còn phụ trách công tác phân công, quản lý.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tiền Cương lại triệu tập các Trưởng, Phó phòng mở một cuộc hội ý. Bành Viễn Chinh phát hiện, Tiền Cương là người rất thông minh, tháo vát, trình độ chính sách khá cao, không hổ là cán bộ Tỉnh ủy trải qua hơn mười năm phục vụ các lãnh đạo cao cấp nhất của tỉnh.

Kế tiếp, mặc kệ Lưu Cường và Gia Cát Cấu có khó chịu và buồn bực như thế nào, Bành Viễn Chinh không quan tâm, sau hội nghị, hắn luôn suy nghĩ làm thế nào "đánh bại" Gia Cát Cấu, thuận lợi tiếp nhận chức Trưởng phòng của Cung Hàn Lâm.

Sáng hôm sau, hắn đang kiểm tra một bản thảo phỏng vấn lãnh đạo thành phố về ngành dịch vụ, Lý Tuyết Yến gọi điện tới.

- Bành Viễn Chinh, tôi là Lý Tuyết Yến đây.

Trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo quen thuộc của Lý Tuyết Yến.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Tôi nhận ra giọng cô ngay. Giọng của Chủ tịch thị trấn Lý, tôi nghe một lần là không quên được! Tìm tôi có việc sao?

- Thật sự thì cũng không có việc gì, nhưng anh xem nhật báo Tân An ngày hôm nay đi, dưới trang nhất có hai bài luận văn kết thúc đợt tập huấn của chúng ta. Chỉ có điều, tuy đồng thời đăng báo với anh, nhưng tôi không đồng ý với quan điểm của anh đâu!

- Hả? Đăng báo?

Bành Viễn Chinh vừa đến chỗ làm, liền vội vàng kiểm tra bản thảo, còn chưa kịp đọc báo. Vừa nói chuyện điện thoại với Lý Tuyết Yến, hắn vừa nhận lấy tờ nhật báo Tân An ra hôm nay từ tay Mã Tự, quả nhiên, nhìn thấy ngay bài luận văn của mình đăng trên trang đầu.

Hai bài luận văn có quan điểm trái ngược, được tòa soạn đăng trong chuyên mục "Tranh luận về quan điểm", cùng với lời chú thích của biên tập viên.

Tòa soạn báo đặt cho bài luận văn của Bành Viễn Chinh một cái tít nổi bật: "Kinh tế thị trường và chủ nghĩa xã hội không mâu thuẫn nhau".

Nói chuyện điện thoại với Lý Tuyết Yến xong, Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn bài luận văn của mình đăng trên tờ báo, đột nhiên nhướng mày lên, trước mắt sáng ngời.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, cuộc "Nam tuần" của ông Đặng sắp diễn ra, đây là sự kiện được ghi trong sử sách một cách bóng bẩy như là "Bài phát biểu trong chuyến Nam tuần làm thay đổi một quốc gia". Còn một thời gian nữa sự kiện này mới diễn ra, khoảng thời gian ngắn ngủi này, đối với hắn, chính là một cơ hội ngàn năm một thuở!

Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh gác lại công việc đang làm, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Cung Hàn Lâm ngẩng lên liếc nhìn theo bóng dáng của hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm. Thủ tục bổ nhiệm ông ta đang được Ban Tổ chức cán bộ tiến hành, vài ngày nữa mới xong. Ông ta cho rằng, như thế là đủ thời gian cho Bành Viễn Chinh xoay xở.

Bành Viễn Chinh dùng điện thoại thẻ ở một buồng điện thoại đối diện cơ quan Thành ủy, gọi cho Vương Bưu, nhờ Vương Bưu giúp tìm quan hệ với cơ quan truyền thông Trung ương ở Thủ đô, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đem bài luận văn trên nhật báo Tân An của mình đăng tải lên.

Vương Bưu lập tức đáp ứng, gã có một người họ hàng làm ở báo Thanh niên Trung Quốc, tìm người này dàn xếp một chút, việc đăng bản thảo lên cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Bành Viễn Chinh đến văn phòng Ban Tuyên giáo, fax bài luận văn của mình cho Vương Bưu, lại gọi điện thoại dặn dò Vương Bưu nhất định phải xử lý một cách chắc chắn, tranh thủ đăng báo trong vòng ba đến năm ngày, chậm hơn thì không có tác dụng gì.

***

Buổi chiều, theo bố trí công tác của Phòng, Bành Viễn Chinh đi đến tòa soạn nhật báo Tân An trông coi việc lên khuôn bản thảo, bởi vì ngày mai, ngày 26 tháng 12, nhật báo Tân An sẽ có bài đưa tin về việc Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham tham dự lễ thông xe trên quốc lộ ở một thị trấn trong tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Đông Phương Nham tham gia hoạt động công khai của thành phố cùng lúc với việc xuất hiện chính thức trên phương tiện truyền thông, Thành ủy và Ban Tuyên giáo đặc biệt coi trọng. Trưởng ban Tiêu và Phó trưởng ban Tiền chịu trách phân công, quản lý, liên tục chỉ thị Phòng Tin tức phải làm cho tốt, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Bành Viễn Chinh ở sau phòng tổng biên của tòa soạn, chờ phóng viên kiểm tra bản thảo đã viết, hắn kiểm tra lại lần thứ nhất, sau đó đưa về Ban cho Phó trưởng ban kiểm tra lại lần thứ hai, rồi cuối cùng, Trưởng ban Thư ký Thành ủy kiểm tra lại lần thứ ba. Qua ba lần kiểm tra, mới đưa đi bản thảo đi sắp chữ. Khi bản in thử được in ra, Bành Viễn Chinh còn phải đích thân duyệt lại lần cuối, mãi cho đến rạng sáng, khi báo được in xong hoàn toàn, mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Ở thời điểm mấu chốt này, đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì, theo dõi sát sao không được rời mắt, một khi xuất hiện vấn đề, sẽ gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho tiền đồ chính trị của hắn.

Không xảy ra vấn đề chưa chắc đã tạo được thành tích gì, nhưng để xảy ra vấn đề thì sẽ là sai lầm to lớn, sai lầm chí mạng.

Chương 85: Không thể không tranh

Tin Cung Hàn Lâm sắp lên chức rất đột ngột, làm xáo trộn kế hoạch của Bành Viễn Chinh.

Hắn vốn muốn trở lại Phòng, đứng về phe của Cung Hàn Lâm, chờ đợi thêm chừng một năm rưỡi để tích lũy kinh nghiệm, sau đó có thể đương nhiên tiếp nhận vị trí của Cung Hàn Lâm, lên được cấp Trưởng phòng. Nhưng, Cung Hàn Lâm lại muốn đi ngay, không cho hắn thời gian và cơ hội để làm điều đó. Làm sao bây giờ?

Nếu không tranh, để Gia Cát Cấu trở thành Trưởng phòng, công tác dưới quyền của Gia Cát Cấu, tình hình sẽ như thế nào, có thể tưởng tượng được. Cuối cùng, nói không chừng, còn phải chán nản rời khỏi Phòng tin tức.

Mà nếu nhất định phải tranh, bản thân hắn còn thiếu từng trải, vừa mới được đề bạt Phó phòng, đó là những vấn đề thực tế, không thể không tính đến. Trong một khoảng thời gian ngắn đề bạt liền hai cấp, đó là chuyện rất đặc biệt, đột nhiên không trước giờ không có, nhưng vô cùng hiếm thấy.

Đương nhiên, nếu Bành Viễn Chinh sử dụng quan hệ với Phùng gia thì lại là chuyện khác, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu ngay cả vị trí Phó phòng mà cũng phải nhờ cậy ở thế lực của gia tộc, lời hứa trước đây của hắn với ông nội sẽ thành nói suông, sẽ làm Phùng lão thất vọng.

Chỉ một đoạn hành lang ngắn ngủi, ý nghĩ trong đầu Bành Viễn Chinh xoay chuyển nhanh chư chớp, trong nháy mắt khi tiến vào phòng họp, hắn đã xác định xong chủ ý.

Phải tranh! Không thể không tranh!

Oán trời trách đất là vô ích, đó cũng không phải là tính cách của hắn, chỉ có đương đầu với khó khăn, từng bước, từng bước một, trèo lên phía trước.

Sau khi tái sinh, tính cách hắn càng trở nên kiên nghị, quả quyết, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng. Một khi đã xác định được chủ ý, hắn sẽ lập tức bắt đầu ung dung vạch kế hoạch, nỗ lực tiến tới mục tiêu đã xác lập.

Vào phòng họp, chào hỏi vài cán bộ cấp phòng như hắn xong, hắn lặng yên ngồi ở một góc. Trong thời gian chờ đợi lãnh đạo Ban đến, hắn suy nghĩ thấu đáo trước sau, nhận định ưu khuyết điểm của mình, đánh giá tới lui những thuận lợi và khó khăn, đôi mắt chớp động sáng một cách lạ thường.

Nhìn bề ngoài, hắn cùng với Gia Cát Cấu cạnh tranh, khả năng thắng không lớn. Bởi vì quan trường luôn chú trọng kinh nghiệm, sự từng trải và rất phân biệt đối xử, nếu kinh nghiệm và sự từng trải không đủ, là một chướng ngại cho sự lên chức.

Nhưng suy xét sâu hơn, chưa hẳn là hắn không có cơ hội, bởi vì Phòng Tin tức là một phòng nghiệp vụ, làm Trưởng phòng Tin tức, trước hết phải có năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Đây chính là ưu thế của hắn, và ngược lại, là điểm yếu của Gia Cát Cấu.

Hội nghị không có gì để nói, đơn giản là tân Phó trưởng ban Tiền Cương mới đến nhậm chức, theo lệ, Ban Tuyên giáo mở hội nghị để hoan nghênh lãnh đạo mới. Tuy nhiên, điều đáng nói là, căn cứ vào thông báo của Ban, Tiền Cương tiếp nhận công tác của Lưu Cường trước đây, hơn nữa, còn kiêm nhiệm quản lý Phòng Nghiên cứu và tạp chí "Tân An tuyên truyền", đứng hạng ba trong bộ máy lãnh đạo Ban.

Bởi vậy, chức vụ quyền Phó trưởng ban của Lưu Cường đã kết thúc, y lập tức trở lại chức vụ trước kia – một nghiên cứu viên ngồi chơi xơi nước, không còn phụ trách công tác phân công, quản lý.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tiền Cương lại triệu tập các Trưởng, Phó phòng mở một cuộc hội ý. Bành Viễn Chinh phát hiện, Tiền Cương là người rất thông minh, tháo vát, trình độ chính sách khá cao, không hổ là cán bộ Tỉnh ủy trải qua hơn mười năm phục vụ các lãnh đạo cao cấp nhất của tỉnh.

Kế tiếp, mặc kệ Lưu Cường và Gia Cát Cấu có khó chịu và buồn bực như thế nào, Bành Viễn Chinh không quan tâm, sau hội nghị, hắn luôn suy nghĩ làm thế nào "đánh bại" Gia Cát Cấu, thuận lợi tiếp nhận chức Trưởng phòng của Cung Hàn Lâm.

Sáng hôm sau, hắn đang kiểm tra một bản thảo phỏng vấn lãnh đạo thành phố về ngành dịch vụ, Lý Tuyết Yến gọi điện tới.

- Bành Viễn Chinh, tôi là Lý Tuyết Yến đây.

Trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo quen thuộc của Lý Tuyết Yến.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Tôi nhận ra giọng cô ngay. Giọng của Chủ tịch thị trấn Lý, tôi nghe một lần là không quên được! Tìm tôi có việc sao?

- Thật sự thì cũng không có việc gì, nhưng anh xem nhật báo Tân An ngày hôm nay đi, dưới trang nhất có hai bài luận văn kết thúc đợt tập huấn của chúng ta. Chỉ có điều, tuy đồng thời đăng báo với anh, nhưng tôi không đồng ý với quan điểm của anh đâu!

- Hả? Đăng báo?

Bành Viễn Chinh vừa đến chỗ làm, liền vội vàng kiểm tra bản thảo, còn chưa kịp đọc báo. Vừa nói chuyện điện thoại với Lý Tuyết Yến, hắn vừa nhận lấy tờ nhật báo Tân An ra hôm nay từ tay Mã Tự, quả nhiên, nhìn thấy ngay bài luận văn của mình đăng trên trang đầu.

Hai bài luận văn có quan điểm trái ngược, được tòa soạn đăng trong chuyên mục "Tranh luận về quan điểm", cùng với lời chú thích của biên tập viên.

Tòa soạn báo đặt cho bài luận văn của Bành Viễn Chinh một cái tít nổi bật: "Kinh tế thị trường và chủ nghĩa xã hội không mâu thuẫn nhau".

Nói chuyện điện thoại với Lý Tuyết Yến xong, Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn bài luận văn của mình đăng trên tờ báo, đột nhiên nhướng mày lên, trước mắt sáng ngời.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, cuộc "Nam tuần" của ông Đặng sắp diễn ra, đây là sự kiện được ghi trong sử sách một cách bóng bẩy như là "Bài phát biểu trong chuyến Nam tuần làm thay đổi một quốc gia". Còn một thời gian nữa sự kiện này mới diễn ra, khoảng thời gian ngắn ngủi này, đối với hắn, chính là một cơ hội ngàn năm một thuở!

Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh gác lại công việc đang làm, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Cung Hàn Lâm ngẩng lên liếc nhìn theo bóng dáng của hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm. Thủ tục bổ nhiệm ông ta đang được Ban Tổ chức cán bộ tiến hành, vài ngày nữa mới xong. Ông ta cho rằng, như thế là đủ thời gian cho Bành Viễn Chinh xoay xở.

Bành Viễn Chinh dùng điện thoại thẻ ở một buồng điện thoại đối diện cơ quan Thành ủy, gọi cho Vương Bưu, nhờ Vương Bưu giúp tìm quan hệ với cơ quan truyền thông Trung ương ở Thủ đô, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đem bài luận văn trên nhật báo Tân An của mình đăng tải lên.

Vương Bưu lập tức đáp ứng, gã có một người họ hàng làm ở báo Thanh niên Trung Quốc, tìm người này dàn xếp một chút, việc đăng bản thảo lên cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Bành Viễn Chinh đến văn phòng Ban Tuyên giáo, fax bài luận văn của mình cho Vương Bưu, lại gọi điện thoại dặn dò Vương Bưu nhất định phải xử lý một cách chắc chắn, tranh thủ đăng báo trong vòng ba đến năm ngày, chậm hơn thì không có tác dụng gì.

***

Buổi chiều, theo bố trí công tác của Phòng, Bành Viễn Chinh đi đến tòa soạn nhật báo Tân An trông coi việc lên khuôn bản thảo, bởi vì ngày mai, ngày 26 tháng 12, nhật báo Tân An sẽ có bài đưa tin về việc Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham tham dự lễ thông xe trên quốc lộ ở một thị trấn trong tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Đông Phương Nham tham gia hoạt động công khai của thành phố cùng lúc với việc xuất hiện chính thức trên phương tiện truyền thông, Thành ủy và Ban Tuyên giáo đặc biệt coi trọng. Trưởng ban Tiêu và Phó trưởng ban Tiền chịu trách phân công, quản lý, liên tục chỉ thị Phòng Tin tức phải làm cho tốt, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Bành Viễn Chinh ở sau phòng tổng biên của tòa soạn, chờ phóng viên kiểm tra bản thảo đã viết, hắn kiểm tra lại lần thứ nhất, sau đó đưa về Ban cho Phó trưởng ban kiểm tra lại lần thứ hai, rồi cuối cùng, Trưởng ban Thư ký Thành ủy kiểm tra lại lần thứ ba. Qua ba lần kiểm tra, mới đưa đi bản thảo đi sắp chữ. Khi bản in thử được in ra, Bành Viễn Chinh còn phải đích thân duyệt lại lần cuối, mãi cho đến rạng sáng, khi báo được in xong hoàn toàn, mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Ở thời điểm mấu chốt này, đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì, theo dõi sát sao không được rời mắt, một khi xuất hiện vấn đề, sẽ gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho tiền đồ chính trị của hắn.

Không xảy ra vấn đề chưa chắc đã tạo được thành tích gì, nhưng để xảy ra vấn đề thì sẽ là sai lầm to lớn, sai lầm chí mạng.

Chương 86: Tái điều chỉnh cao tầng

Bành Viễn Chinh ở tòa soạn báo cho đến 2h sáng hôm sau mới rời khỏi.

Hắn hoàn thành bài viết, rồi lại chờ tờ báo được in ra, thật sự kiểm tra đối chiếu lại một lần, thấy không có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm trở về nhà.

Ngày hôm sau hắn được nghỉ. Buổi sáng, khi hắn còn đang mơ ngủ thì nghe tiếng chuông tin nhắn.

Hắn có chút bực bội chộp lấy cái máy nhắn tin, day day mắt, nhìn kỹ lại thì thấy số điện thoại của phòng, thì liền ngồi dậy đi trả lời.

Điện thoại là do Cung Hàn Lâm gọi đến.

Nghe được giọng nói của Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh có phần tỉnh táo hơn. Hắn nghĩ rằng chắc có công việc nên nói:

- Trưởng phòng Cung, có công việc gì sao? Ngài chờ chút, sau khi tôi rửa mặt ăn sáng xong sẽ quay về phòng làm việc ngay.

- Viễn Chinh, vốn ngày hôm qua cậu tăng ca thì hôm nay nên được nghỉ. Nhưng hôm nay có tình huống đặc biệt, tôi cảm thấy cậu nên về phòng một chút.

Cung Hàn Lâm thái độ khác thường.

Bành Viễn Chinh trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, truy hỏi một câu:

- Trưởng phòng Cung, có chuyện gì vậy?

- Cậu trở về đi rồi nói sau.

Cung Hàn Lâm vội vàng cúp điện thoại. Hiển nhiên là có người ngoài vào phòng, nên ông ta không tiện nói.

Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, lập tức đi tắm, rồi mặc quần áo, ăn tạm một chút gì đó, sau đó nhanh chóng chạy đến cơ quan Thành ủy.

Khi vào cơ quan, hắn ngoài ý muốn phát hiện hành lang im ắng khác thường, không hề thấy một bóng người.

Hắn nhíu mày rồi chạy nhanh lên lầu.

Trở lại văn phòng, Cung Hàn Lâm và Gia Cát Cấu đều không có ở đó.

Mã Tự thấy hắn trở về thì liền nói:

- Lãnh đạo thành phố lại có sự thay đổi. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến đây tuyên bố bổ nhiệm Trưởng ban. Hiện tại đang ở hội trường cơ quan mở đại hội. Cán bộ cấp Phó phòng trở lên đều tham gia.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái:

- Lại là tân lãnh đạo nữa à?

- Trưởng ban Tiêu của chúng ta bị điều đi rồi, đến UBND thành phố làm Phó chủ tịch thường trực. Còn Phó chủ tịch thường trực thành phố Trịnh Thiện Sơn thì đến đây làm Trưởng ban Tuyên giáo. Mặt khác, ở trên còn xuống một Ủy viên thường vụ Thành ủy, cụ thể là chức vụ gì thì tôi không biết.

Mã Tự nhẹ nhàng nói.

Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, chậm rãi ngồi phía sau bàn làm việc.

Tỉnh ủy lại tiến hành điều chỉnh lãnh đạo cao tầng thành phố. Nhìn thì thấy đột nhiên nhưng kỳ thật thì cũng bình thường. Điều chỉnh quyền lực này tạm thời không ảnh hưởng đến cán bộ cấp phó phòng như Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh hiểu Cung Hàn Lâm sốt ruột bảo hắn trở về không phải vì Ban tuyên giáo lại đổi Trưởng ban mới.

Khi gần 12h trưa, mới nghe được ngoài hành lang có động tĩnh, phỏng chừng là đại hội cán bộ họp xong rồi.

Không bao lâu sau, Cung Hàn Lâm và Gia Cát Cấu một trước một sau bước vào. Cung Hàn Lâm thần sắc vẫn bình thường, nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì gật đầu, nhưng Gia Cát Cấu thì vẻ mặt rõ ràng có chút phấn chấn, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.

Đã nhiều ngày, bởi vì Lưu Cường ngã ngựa, y tinh thần cũng trở nên sa sút. Nhưng hôm nay nét mặt lại rất tỏa sáng, dường như không hề có tư thế sa sút như mấy ngày vừa qua.

Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Gia Cát Cấu, trong lòng rùng mình.

Cung Hàn Lâm buông quyển sổ trong tay, cười vang nói:

- Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại tiến hành điều chỉnh lãnh đạo thành phố. Ban chúng ta lại có một Trưởng ban mới. Tình huống cụ thể thì mọi người đều biết nên tôi không nói lại nữa.

- Đến giờ tan làm rồi, Viễn Chinh, đi ăn cơm thôi.

Cung Hàn Lâm cười, kéo Bành Viễn Chinh xuống nhà ăn. Gia Cát Cấu không nhanh không chậm bước đi đằng sau, nhìn theo bóng dáng hai người, con ngươi lóe ra sự âm trầm.

Vào nhà ăn, mọi người đều tự bưng lấy phần cơm của mình. Sau khi ngồi cùng một chỗ, Cung Hàn Lâm nhẹ nhàng nói:

- Viễn Chinh à, cậu chuẩn bị như thế nào rồi?

Bành Viễn Chinh cười, không trả lời ngay. Hắn đương nhiên biết Cung Hàn Lâm đang hỏi cái gì. Chỉ là sự tình có chút không thể nói rõ. Hơn nữa hắn cũng không ở sau lưng hoạt động cái gì.

Hắn quyết định lợi dụng khả năng của mình để cạnh tranh với Gia Cát Cấu, chứ không dùng đến mạng lưới quan hệ của Phùng gia. Cho dù là Tống Bính Nam hắn cũng không nhờ đến.

Cung Hàn Lâm nhìn Bành Viễn Chinh lại nói:

- Chuyện của tôi đã được xác định. Chiều ngày hôm qua, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ đã tìm tôi nói chuyện, việc bổ nhiệm hẳn là ngày mai sẽ có.

Bành Viễn Chinh kinh ngạc nói:

- Nhanh như vậy à?

Cung Hàn Lâm gật đầu không nói gì thêm.

Việc bổ nhiệm ông vốn phải kéo dài một thời gian, nhưng Tỉnh ủy đột nhiên lại điều chỉnh chức vụ Tiêu Quân. Tiêu Quân trước khi đi đã làm việc ổn thỏa việc của Cung Hàn Lâm. Nếu không, Tiêu Quân đi rồi, Trưởng ban mới đến, việc Cung Hàn Lâm nhận chức mới nói không chừng sẽ tồn tại những vấn đề không lường.

Bành Viễn Chinh rất nhanh biết được trong đó có điểm mấu chốt. Bởi vậy hiển nhiên việc Cung Hàn Lâm được đề bạt là do Trưởng ban Tiêu dùng sức. Cung Hàn Lâm có quan hệ như thế nào với Tiêu Quân thì Bành Viễn Chinh cũng không rõ ràng lắm, mà cũng không muốn làm rõ. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Cung Hàn Lâm đi nhanh như vậy, đối với hắn rất không có lợi.

Thấy Bành Viễn Chinh trầm mặc, Cung Hàn Lâm khẽ thở dài:

- Tôi đi nhanh như vậy, tuy nhiên cũng không có cách nào khác. Tôi thật không ngờ, Tỉnh ủy lại đột nhiên điều chỉnh công tác của Trưởng ban Tiêu.

- Mặt khác, tôi cũng đã nói với cậu chuyện này. Trưởng ban mới tới là Phó chủ tịch thường trực thành phố lúc trước. Khi ông ta còn là Phó chủ tịch bình thường thì Gia Cát Cấu từng làm thư ký cho ông ta một năm.

Cung Hàn Lâm vừa nói xong thì Bành Viễn Chinh trong lòng liền đánh bộp một cái.

Trách không được Gia Cát Cấu lại có bộ dạng hãnh diện như sáng nay. Hóa ra "ông chủ" ngày xưa của y nay lại là nhân vật số một của Thành ủy.

Nếu quả thực như vậy thì Bành Viễn Chinh biết cuộc cạnh tranh giữa mình và Gia Cát Cấu lại càng khó khăn hơn.

Cung Hàn Lâm nhìn Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói thì thử thăm dò một câu:

- Viễn Chinh à, sự là do con người làm ra. Có chút thời điểm nên tìm quan hệ của mình. Dùng ai hay không dùng ai, kỳ thật là do quan niệm của lãnh đạo. Nói thật, chức vụ trong quan trường chính là cục diện như vậy. Nếu cứ ngồi chờ thì chẳng khác nào chịu thiệt về mình.

Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Cung Hàn Lâm, mỉm cười.

- Cảm ơn Trưởng phòng Cung. Không, hẳn là nên gọi Chủ tịch Cung. Ngày mai, sau khi được bổ nhiệm, chúng ta sẽ làm tiệc chúc mừng. Nếu tương lai tôi không lăn lộn được ở đây, thì nói không chính xác sẽ đến hội Khoa học Xã hội lăn lộn cùng lãnh đạo.

Bành Viễn Chinh tùy hứng nói.

Cung Hàn Lâm lên chức, ở Ban tuyên giáo chẳng phải là tin tức bí mật gì. Trong một buổi sáng đã lan truyền.

Đến nước này rồi, Cung Hàn Lâm không muốn phủ nhận. Bởi vì văn kiện bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ đã tới, chỉ chờ Trưởng ban mới đến nhận chức ký tên vào mà thôi.

Bởi vì Trưởng ban tiền nhiệm đã đồng ý, nên là người kế nhiệm, Trịnh Thiên Sơn bình thường cũng sẽ không có quyết định phủ quyết. Hơn nữa, Tiêu Quân vẫn còn đang làm việc ở thành phố, lại là Ủy viên thường vụ xếp hạng trước ông ta.

Suốt một buổi chiều, các Trưởng phòng, Phó phòng đều tập hợp chúc mừng Cung Hàn Lâm. Trong đó có rất nhiều người tỏ sự hâm mộ.

Phải biết rằng, Phó huyện và Trưởng phòng là hai tầng cấp khác nhau. Có người ở cơ quan lăn lộn cả đời cũng không lên nổi cấp phó huyện. Mà chỉ khi nào tới cấp phó huyện thì mới có tư cách xưng là cán bộ lãnh đạo.

Cán bộ lãnh đạo, đây là danh xưng là người nào cũng thích lắng nghe.

Gia Cát Cấu cảm xúc tăng vọt. Y hận Cung Hàn Lâm sao không lập tức rời khỏi phòng Tin tức, để sau đó y được lên vị trí của Cung Hàn Lâm.