Bành Viễn Chinh cũng không biết tối hôm đó Tào Dĩnh bị tai nạn xe cộ, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sáng hôm sau, hắn vội vã trở về huyện, cbi tiếp đãi ba doanh nghiệp tới huyện khảo sát.
Lúc hơn 9 giờ một chút, Quách Vĩ Toàn và Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân một trước một sau đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Mã Thiên Quân cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, đại diện của ba doanh nghiệp đã tới, đang ở phòng khách chờ, chừng nào lãnh đạo gặp họ?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi đi qua ngay đây, mời họ đến phòng họp đi. Phía chúng ta, có tôi, lão Quách, Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên, Hoắc Quang Minh và Vương Hạo cùng tham dự, chúng ta sẽ thảo luận kỹ càng với họ.
Buổi trưa, sắp đặt một tiệc đón mừng, tuy nhiên nghiêm túc dựa theo tinh thần và tiêu chuẩn văn kiện của Ban Kỷ luật Thanh tra thành phố và Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh, không được vượt giới hạn. Tôi thấy, nên đặt ở phòng ăn của cơ quan Ủy ban nhân dân huyện chúng ta là được.
Quách Vĩ Toàn ngẩn ra, rồi cười khổ:
- Chủ tịch huyện Bành, đặt ở phòng ăn cơ quan có đơn sơ quá không? Tay nghề đầu bếp của phòng ăn chúng ta có hạn, hay là đặt phòng ở nhà khách huyện? Cũng ra vẻ chúng ta có thành ý.
- Không, cứ tổ chức tại phòng ăn cơ quan. Có thành ý hay không, không phải ở việc ăn uống thả cửa. Chúng ta là một huyện nhỏ và nghèo, cct chiêu đãi họ bữa cơm rau dưa. Cứ như vậy đi, lão Quách, anh đi chuẩn bị, nửa giờ sau chúng ta bắt đầu họp.
Bành Viễn Chinh phất phất tay, giọng nói dù ôn hòa nhưng kiên quyết.
Quách Vĩ Toàn và Mã Thiên Quân liếc nhìn nhau một cái, nhận lệnh đi.
Từ khi Bành Viễn Chinh chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện, hiệu suất làm việc của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện rất cao. Trong thời gian nửa giờ, là đã sắp xếp xong phòng hội nghị, đâu đó chỉnh tề.
Bành Viễn Chinh là lãnh đạo cực kỳ coi trọng chi tiết, yêu cầu tiêu chuẩn công tác rất cao.
Trong phòng họp, Quách Vĩ Toàn, Mã Thiên Quân và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên đang nói chuyện với đại diện của ba doanh nghiệp. Cửa phòng họp được mở ra, Bành Viễn Chinh dẫn đầu đi vào, phía sau là Chánh văn phòng văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo và Phó chánh văn phòng Hoắc Quang Minh.
Quách Vĩ Toàn lập tức đứng dậy, mỉm cười giới thiệu:
- Ba vị, đây là Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi. Chủ tịch huyện Bành, vị này là Tổng giám đốc Lý Long của công ty Quang Minh, vị này là Tổng giám đốc Triệu Tinh Lôi của công ty Phi Đằng, vị này là Tổng giám đốc Văn Ngôn của công ty Tân Thành.
Bành Viễn Chinh mỉm cười đưa tay ra, bắt tay và chào hỏi người của ba doanh nghiệp.
Lý Long là Tổng giám đốc công ty Quang Minh, chủ tịch là Lý Hoắc Nhiên, cha của y. Triệu Tinh Lôi là Phó tổng giám đốc công ty Phi Đằng, Văn Ngôn là Phó tổng giám đốc thường trực phụ trách đầu tư đối ngoại.
Trong ba người, Lý Long trẻ tuổi nhất, nhưng quyền nói chuyện cao nhất. Bởi vì y là con trai của ông công ty Quang Minh, mà Triệu Tinh Lôi và Văn Ngôn, chỉ là quản lý cấp cao, phải báo cáo bất cứ lúc nào lên ông chủ để quyết định ủng hộ hay phản đối.
Lý Long nhìn Bành Viễn Chinh, thật sâu đánh giá, thấy Bành Viễn Chinh trẻ tuổi như vậy, nhưng lại có khí thế uy nghiêm, không khỏi thầm gật đầu, cười nói:
- Xin chào Chủ tịch huyện Bành, ngưỡng mộ đại danh của Chủ tịch huyện Bành đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bành Viễn Chinh cười, bắt tay Lý Long:
- Lý tổng khách khí rồi.
Triệu Tinh Lôi cũng cười bước tới:
- Chủ tịch huyện Bành!
- Hoan nghênh Triệu tổng tới huyện chúng tôi khảo sát dự án đầu tư, hoan nghênh!
Bành Viễn Chinh cũng nhiệt tình bắt tay Triệu Tinh Lôi. Tới lượt Văn Ngôn Bành Viễn Chinh bắt tay Văn Ngôn, cười:
- Văn tổng cũng không phải người ngoài, tôi với Văn Lan là bạn học đại học!
Bành Viễn Chinh nói như vậy khiên Văn Ngôn hơi bất ngờ. Trước khi y đến, có gọi điện thoại cho em gái là Văn Lan. Văn Lan có nói Bành Viễn Chinh là bạn học thời đại học của cô, hai ngày trước có gọi điện thoại.
Y bắt tay Bành Viễn Chinh thật chặt, cười nói:
- Tôi nghe em gái tôi nói, hai người là bạn học ở Đại học Kinh Hoa, nhưng Văn Lan nhà chúng tôi không cách nào so sánh được với Chủ tịch huyện Bành, ngay cả chức Trưởng phòng của cô ấy ở nhà bảo tàng tỉnh còn chưa được giải quyết đây!
Bành Viễn Chinh cười hả hả:
- Thời đó, Văn Lan nổi danh tài nữ, tài hoa hơn người, tôi từng nghĩ hẳn là cô ấy sẽ là nhà văn, làm một tác gia, bây giờ công tác ở bảo tàng, thật lãng phí!
Hai người niềm nở như vậy, khiến Lý Long và Triệu Tinh Lôi hơi bất ngờ, nhưng Quách Vĩ Toàn và Mã Thiên Quân thì đầu tiên là khiếp sợ, rồi trán chợt rịn ra mồ hôi lạnh.
Bành Viễn Chinh hiểu rõ Văn Ngôn như vậy, hiển nhiên là không phải tình cờ; có thể đoán ra được, rõ ràng là trước đó hắn đã "điều tra nghiên cứu" kỹ lưỡng về ba doanh nghiệp này.
Đôi bên ngồi xuống, Bành Viễn Chinh hắng giọng một cái, cười cười:
- Đầu tiên, tôi lấy danh nghĩa cá nhân cũng như đại diện cho Ủy ban nhân dân huyện, xin hoan nghênh ba vị! Kế tiếp, xin Chủ tịch huyện Quách giới thiệu một chút về tình hình căn bản của huyện chúng ta với ba vị khách, nói rõ về kế hoạch tổng thể khu công nghiệp hậu cần và tình triển khai việc chuẩn bị hai dự án.
Bành Viễn Chinh đưa mắt với Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn đã sớm có chuẩn bị, bèn không nhanh không chậm bắt đầu giới thiệu tình hình chung của huyện Lân, đồng thời giới thiệu sơ lược các dự án. Xong, Bành Viễn Chinh đại diện Ủy ban nhân dân huyện trịnh trọng tỏ thái độ, trình bày sự hỗ trợ và các chính sách ưu đĩ của huyện dành cho hai dự án.
Kế tiếp, ba doanh nghiệp cũng giới thiệu tình hình của doanh nghiệp mình, nói lên ý định đầu tư của mình đối với hai dự án của huyện Lân.
Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí hữu hảo. Bữa tiệc trưa ở phòng ăn cơ quan, nói một cách nghiêm khắc, đúng là một bữa cơm rau dưa, mười người một bàn, mười món ăn, chỉ có một chai rượu trắng, một chai rượu vang đỏ, mức độ "keo kiệt" khiến Quách Vĩ Toàn và Mã Thiên Quân hết sức lúng túng và xấu hổ.
Tiễn ba người Lý Long ra về, Quách Vĩ Toàn và Mã Thiên Quân cùng Bành Viễn Chinh trở về phòng làm việc của hắn. Theo sự bố trí từ trước, lần này sau khi ba doanh nghiệp tới hội đàm, huyện còn phải tổ chức một tổ khảo sát về ba nhà đầu tư để xác định chọn hai.
Nhưng một câu nói của Bành Viễn Chinh, liền trực tiếp xác định toàn bộ. Quách Vĩ Toàn và Mã Thiên Quân cảm thấy đột ngột, sững sờ.
- Lão Quách, lão Mã, tôi thấy không cần phải phiền phức như vậy, khảo sát tới, khảo sát lui, cũng không có ý nghĩa, chỉ lãng phí thời gian và sức lực. Theo tôi thấy, thực lực của ba doanh nghiệp này cũng không sai biệt mấy. Nhưng như tôi đã nói, chúng ta lựa chọn người hợp tác, chưa chắc là có thực lực mạnh nhất, nhưng nhất định phải thích hợp nhất.
Cá nhân tôi đề nghị, lựa chọn công ty Quang Minh và công ty Phi Đằng.
Bành Viễn Chinh khoát tay, bình thản nói.
Quách Vĩ Toàn và Mã Thiên Quân đương nhiên là có khuynh hướng chọn công ty Phi Đằng và công ty Tân Thành, nếu điều kiện cũng không sai biệt lắm, vậy tại sao không chọn công ty Phi Đằng và công ty Tân Thành? Công ty đầu tư Tân Thành là doanh nghiệp do lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố đề cử, nếu loại Tân Thành, nhất định đắc tội với lãnh đạo.
Sau này, huyện bắt buộc còn phải giao thiệp với Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố, đắc tội với người như vậy, sau này làm sao được việc?
Quách Vĩ Toàn biết Bành Viễn Chinh là người độc đoán, nói một là một hai là hai, nếu hắn đã nói như vậy, nhất định là đã có quyết định, mình mà phản đối, nhất định sẽ khiến Bành Viễn Chinh ghét. Nhưng Quách Vĩ Toàn cũng là một người có cá tính, nên y cũng không nhịn được.
Quách Vĩ Toàn chần chờ một chút, quay lại nhìn Mã Thiên Quân, nói:
- Lão Mã. Anh đi về trước, tôi muốn báo cáo với Chủ tịch huyện Bành một chút.
Mã Thiên Quân thừa hiểu, cáo từ rời đi.
Chờ Mã Thiên Quân đi khỏi, Quách Vĩ Toàn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi không tán thành quyết định của lãnh đạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Tôi cho là, vì công ty Phi Đằng và công ty đầu tư Tân Thành biết gốc biết rễ, hoạt động phù hợp quy định, đề nghị huyện lựa chọn họ làm nhà đầu tư.
Quách Vĩ Toàn cắn răng, trầm giọng nói:
- Hơn nữa, trước đây tôi cũng đã nói với Chủ tịch huyện Bành, hai doanh nghiệp này là do lãnh đạo thành phố giới thiệu tiến cử tới, dù sao chúng ta cũng phải nể mặt cấp trên một chút, nếu không, sau này chúng ta làm việc sẽ bị khó khăn.
- Lão Quách, hai công ty do lãnh đạo thành phố giới thiệu, chọn một mà thôi, cũng là vì quan hệ với lãnh đạo. Công ty Quang Minh có kinh nghiệm xây dựng dự án tương tự, giao trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện cho họ, tôi tương đối yên tâm.
Bành Viễn Chinh cũng không bởi vì Quách Vĩ Toàn chất vấn mà tức giận, ngược lại mỉm cười giải thích.
- Chủ tịch huyện Bành, anh là không rõ thật sự hay giả bộ hồ đồ vậy?
Quách Vĩ Toàn có phần căm tức, phất phất tay, giọng cũng cao lên:
- Chúng ta còn phải giao thiệp lâu dài với ngành cấp trên, nếu như đắc tội với họ, sau này không có cách gì làm được việc!
Vẻ mặt Bành Viễn Chinh vẫn bình tĩnh, giọng bình thản:
- Lão Quách, tôi không giả bộ hồ đồ, tôi vẫn theo câu nói kia, thích hợp nhất là tốt nhất. Công ty Quang Minh thích hợp hơn công ty Tân Thành, Bành Viễn Chinh công ty thiếu kinh nghiệm trong xây dựng, họ chủ yếu hoạt động về tài chính, nói thật, tôi không tin tưởng họ!
Quách Vĩ Toàn nhếch môi, cắn răng nói:
- Tôi bảo lưu ý kiến, tôi không đồng ý.
Nói xong Quách Vĩ Toàn không vui bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Quách Vĩ Toàn đang rời đi, khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nụ cười cổ quái.
Mỗi khi hắn đưa ra một quyết sách, tự hỏi cũng không phải là tùy tiện, dĩ nhiên hắn cũng không phải là thánh nhân, không thể chuyện gì cũng tuyệt đối đúng, nhưng tối thiểu trong chuyện này, hắn quyết định như vậy là tự có chủ trương, chẳng qua là trong chuyện này, hắn có những suy tính sâu xa, không thể nói rõ với Quách Vĩ Toàn mà thôi.
Đồng thời, hắn là lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân huyện, chủ trì công việc của chính quyền huyện, hắn đưa ra quyết sách, làm trợ thủ, dù Quách Vĩ Toàn có ý kiến trái lại, cũng nhất định phải quán triệt đầy đủ.