Đúng là Mạnh Cường đang nói chuyện điện thoại với Bí thư Đông Phương Nha, tuy nhiên không phải nói chuyện công việc, mà về vấn đề cá nhân Bành Viễn Chinh.
Đông Phương Nham gọi cho Mạnh Cường, hiện giờ, quan hệ cậu cháu của Mạnh Cường và Bành Viễn Chinh đã không còn là bí mật đối với lãnh đạo cao tầng thành phố. Mạnh Cường nghe Đông Phương Nham nói sẽ đến tham dự tiệc cưới của Bành Viễn Chinh, đương nhiên là hết sức phấn khởi.
Không chỉ Đông Phương Nham, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn cũng muốn đi. Chuyện này kể ra cũng bình thường, chưa kể những yếu tố khác, Bành Viễn Chinh là cán bộ trừ bị trọng điểm bồi dưỡng của Thành ủy, lại là một trong lãnh đạo chủ thốt của huyện Lân, hắn kết hôn, lãnh đạo thành phố muốn tới "động viên, ủng hộ" cũng không lạ.
Mạnh Cường lấy địa vị bề trên của Bành Viễn Chinh cảm tạ Đông Phương Nham, lại nói chuyện phiếm một lúc, rồi Đông Phương Nham cúp điện thoại.
Mạnh Cường gác ống nghe, biết Mạnh Kiến Tây đã tới, bèn mở cửa ra, ý bảo thư ký để cho Mạnh Kiến Tây đi vào. Mạnh Kiến Tây một mực cung kính đi vào, đóng cửa lại, kính cẩn cười chào:
- Chủ tịch thành phố Mạnh!
- Ừ, ngồi đi.
Mạnh Cường phất phất tay.
Mạnh Kiến Tây ngồi ghé một bên ghế, lưng thẳng tắp.
- À, chú Tư có khỏe không?
Mạnh Cường đột nhiên hỏi thăm, "chú Tư" chính là cha của Mạnh Kiến Tây, ông cụ thứ tư, theo quy củ trong thôn, Mạnh Cường gọi một tiếng "chú Tư".
- Dạ, cũng không tệ lắm, rất khỏe. Bây giờ ông còn có thể ra đồng làm việc.
Mạnh Kiến Tây thụ sủng nhược kinh trả lời.
- Ồ, tốt quá. Tôi cũng đã nhiều năm không về thôn, các vị hương thân vẫn khỏe chứ?
Mạnh Cường cười, hỏi.
Mạnh Kiến Tây vâng dạ lia lịa, cũng không biết Mạnh Cường định làm cái gì. Y tuyệt đối không tin, Mạnh Cường đặc biệt gọi y tới đây, là để tán gẫu.
- Chuyện thế này. Sau khi kết hôn ở Thủ đô, con trai của em gái tôi về thành phố mở tiệc. Nếu anh có thời gian, tới tham dự một chuyến.
Mạnh Cường thản nhiên nói.
Mạnh Kiến Tây ngẩn người, rồi cảm thấy rất phấn khởi. Cháu trai Mạnh Cường kết hôn, ông ta mời mình tới dự, là thể hiện quan hệ gần gũi đây mà! Nghĩ tới đây, Mạnh Kiến Tây cười hỏi:
- Chủ tịch thành phố Mạnh, đây là chuyện hết sức vui mừng, tôi nhất định phải tham dự. Chủ tịch thành phố Mạnh, không biết cậu ấy công tác ở đơn vị nào?
Mắt Mạnh Cường hơi ngưng đọng lại, nhìn Mạnh Kiến Tây như cười như không, nói:
- Anh hẳn là cũng biết nó, nó chính là Phó chủ tịch thường trực huyện Lân Bành Viễn Chinh!
Mạnh Kiến Tây kinh ngạc, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc. Giây phút này, y đã hiểu vì sao Mạnh Cường lại đặc biệt gọi y tới.
Bành Viễn Chinh là cháu gọi Mạnh Cường bằng cậu!
Trán Mạnh Kiến Tây bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh. Y lúng túng đứng ngồi không yên, cũng không biết phải giải thích làm sao với Mạnh Cường cho thỏa đáng. Cũng may, Mạnh Cường không tiếp tục "dây dưa", tùy ý hỏi y mấy câu nữa, rồi ngầm tỏ ý bảo y rời đi.
Đầu óc Mạnh Kiến Tây trống rỗng, rời khỏi phòng làm việc của Mạnh Cường. Lúc ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố, một cơn gió lạnh thổi qua, y mới dần tỉnh táo lại, vừa khiếp sợ lại vừa hoài nghi.
Mạnh Cường bất quá chỉ là cán bộ cấp phó sở, nhưng cháu của ông ta đã lên tới vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện, được hết sức trọng dụng, thế của Mạnh Cường lớn như vậy sao?
…
Huyện Lân, trụ sở Ủy ban nhân dân huyện.
- Dạ, Chủ tịch huyện Cung, tôi đi về trước.
Trí Linh không dám nói thêm nữa, lắc lắc cặp mông đầy đặn, xoay người rời đi. Cô mang giày cao gót, nện lên nền nhà lộp cộp, Bành Viễn Chinh đang định gõ cửa, nghe tiếng giày cao gót bên trong truyền ra rõ ràng, liền buông tay.
Trí Linh mở cửa, thấy Bành Viễn Chinh. Cô chột dạ, lấy lại bình tĩnh, gượng cười nói:
- Chào Chủ tịch huyện Bành!
Bành Viễn Chinh nhìn cô ta, mỉm cười bình thản, gật đầu. Đối với Trí Linh, hắn không có ấn tượng gì sâu sắc.
Cung Hàn Lâm nhìn Bành Viễn Chinh, mỉm cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, vừa rồi tôi có nói với đồng chí Nghiêm Hoa, ngày mai tất cả các đồng chí trong Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện và các ban ngành đều muốn tham dự tiệc cưới của cậu. Sao, đã chuẩn bị xong chưa?
Bành Viễn Chinh cũng cười cười:
- Đã xong hết rồi, thật ra thì cũng không có gì để chuẩn bị. Tôi đã bảo Vương Hạo và mấy đồng chí giúp tôi tổ chức, chủ yếu là mời các các đồng nghiệp và bạn bè ăn một bữa cơm, nói một cách nghiêm khắc, chưa thể gọi là tiệc cưới!
Chủ tịch huyện Cung, đây là danh sách đề cử mấy người Vương Hạo, lãnh đạo xem một chút.
Bành Viễn Chinh đưa bản danh sách trong tay tới:
- Tôi cho rằng mấy đồng chí này nhất định phải đề bạt trọng dụng. Như Vương Hạo, chủ trì công việc của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện hơn hai năm, cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, chúng ta nên cho một đồng chí như vậy một đãi ngộ căn bản.
Cung Hàn Lâm đón lấy danh sách, xem qua một lượt. Những người khác ông ta không có ý kiến, riêng đối với Vương Hạo và Tạ Huy, trong lòng ông ta không thoải mái. Bởi vì trong mắt hai người này chỉ có Bành Viễn Chinh, không có ông ta. Chẳng lẽ bọn họ không biết Cung Hàn Lâm này mới là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện sao?
Huống chi, lúc trước ông ta đã đề cử Trương Á Cường, do mấy Phó chủ tịch huyện khác phản đối, phải tạm thời gác lại. Hôm nay Bành Viễn Chinh khơi lại chuyện cũ, ông ta dĩ nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.
- Viễn Chinh à, thời gian công tác của Vương Hạo mặc dù không ngắn, nhưng thời gian ở trên cương vị quản lý cũng không dài, tôi thấy hay là cứ duy trì hiện trạng?
Cung Hàn Lâm nhẹ nhàng nói.
Ông ta biết Bành Viễn Chinh không chỉ muốn thăng chức cho Vương Hạo, còn muốn đưa Hoắc Quang Minh lên. Mà nếu như ngăn chặn Vương Hạo, đương nhiên việc đề bạt Hoắc Quang Minh cũng tan thành bọt nước.
Bành Viễn Chinh đã sớm liệu trước là Cung Hàn Lâm sẽ không dồng ý, cười nói:
- Chủ tịch huyện Cung, Vương Hạo chut trì văn phòng Ủy ban nhân dân huyện trong hơn hai năm, năng lực rất mạnh, uy tín trong quần chúng cũng cao, tiếng lành đồn xa, vì nghĩ đến tầm quan trọng của công tác văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, tôi cho là hãy cho hắn một cơ hội thỏa đáng. Vị trí Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện để trống lâu dài, cũng bất lợi cho triển khai công tác.
Cung Hàn Lâm lạnh nhạt cười, nhìn hắn mà nói:
- Còn Tạ Huy, thật ra thì tôi cảm thấy các tố chất của hắn thiếu sót một chút. Ở Cục công an huyện, tôi thấy Trương Á Cường rất được. Đồng chí này trình độ chính trị vững vàng, trung thành với Đảng, kiên quyết ủng hộ lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, có thể cân nhắc đề bạt.
Dĩ nhiên, đồng chí Trọng Tu Vĩ không tồi, nhưng Trọng Tu Vĩ mới tới huyện một thời gian ngắn, còn cần nắm bắt với tình hình bên dưới. Trương Á Cường tương đối thích hợp với vị trí đứng đầu Cục công an huyện.
Bành Viễn Chinh nhíu mày.
Công tác và năng lực của Trương Á Cường không thể nào so được với Tạ Huy, thật ra y là người không thể trọng dụng. Mặc dù Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ dùng y, là vì lúc ấy lực lượng Cục công an huyện quá thiếu, cũng không thể dùng được ai khác.
Cung Hàn Lâm cố cho Trương Á Cường thay Tạ Huy, là vì chỉ nghĩ đến quyền lợi của bản thân ông ta.
Bành Viễn Chinh kìm nén cơn giận, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Cung, con người Trương Á Cường, tôi khá hiểu biết, y là người bảo thủ có thừa, năng lực không đủ, các mặt tố chất đều hơi thiếu sót. Tôi đề nghị cho Tạ Huy chủ trì công tác của Cục công an huyện. Lâu nay y cũng đã chủ trì vị trí này, để y chính thức thăng chức cũng có thể giữ ổn định hệ thống công an. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cung Hàn Lâm thở dài một cái, sắc mặt trầm xuống. Ông ta không muốn trở mặt với Bành Viễn Chinh, nhưng Bành Viễn Chinh công khai cạnh tranh quyền lực trước mặt ông ta, ông ta khó tránh khỏi nổi giận.
Trong mắt ông ta, ai đứng đầu Cục công an huyện cũng không quan trọng, điều quan trọng là quyền uy của ông ta - một Chủ tịch huyện, không thể bị khiêu khích và mạo phạm; nhưng trong suy nghĩ của Bành Viễn Chinh, điều quan trọng là công việc, hắn chỉ chọn người nào làm việc hiệu quả nhất.
Bành Viễn Chinh tự hỏi lòng, mình không có chút tư tâm nào. Nếu như hắn có tư tâm, muốn bồi dưỡng người của mình, thì hắn đã đưa Trọng Tu Vĩ lên rồi.
Đột nhiên Cung Hàn Lâm cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, nếu hai chúng ta bất đồng ý kiến, vậy thì tạm thời gác lại vậy?
Bây giờ bộ máy chúng ta vẫn chưa đầy đủ, thành phố đang chuẩn bị tăng cường lực lượng cho bộ máy chúng ta. Như vậy đi, chuyện này cứ gác lại, chờ bộ máy đầy đủ, chúng ta lại thảo luận. Cậu thấy thế nào?
Cung Hàn Lâm cười híp mắt nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng thầm cười lạnh.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia cười cổ quái, cũng cười gật đầu:
- Được, Chủ tịch huyện Cung, vậy trước tiên gác lại. Chờ một thời gian nữa, chúng ta lại thảo luận!
Bành Viễn Chinh thừa hiểu, đây là Cung Hàn Lâm đang chờ Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Đường được thành phố bổ sung vào bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, sau đó ông ta sẽ liên kết với ba người này, chống lại hắn và Nghiêm Hoa.
Về phần Quách Vĩ Toàn, Phó chủ tịch huyện mới tới, Cung Hàn Lâm cũng đang âm thầm lôi kéo, tuy nhiên thái độ của Quách Vĩ Toàn, không rõ ràng.
Bất quá, không tính Quách Vĩ Toàn, một khi ba người Mã Thiên Quân trở thành Phó chủ tịch huyện, Cung Hàn Lâm sẽ hoàn toàn chiếm thế chủ động. Mà đứng về phía Bành Viễn Chinh, chỉ có Nghiêm Hoa, Phó chủ tịch huyện phân quản văn hóa giáo dục và y tế, không có bao nhiêu thực quyền.
- Được, Chủ tịch huyện Cung, anh bận rộn, tôi đi về trước.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, gật đầu chào, xoay người rời đi.
Quan hệ hai người đã tới mức độ này, Bành Viễn Chinh cũng không thể làm gì, không thể cứu vãn. Để triển khai công tác của mình, hắn phải tiếp tục đi về phía trước, nếu thật sự Cung Hàn Lâm muốn cản hắn, trở thành một thứ chướng ngại vật, vậy thì hắn cũng không thể làm gì khác hơn là xin lỗi.
Nhìn theo bóng Bành Viễn Chinh rời đi, khóe miệng Cung Hàn Lâm hiện lên vẻ âm lãnh.
Ông ta vốn là người không có bao nhiêu quyền lực, vẫn phải nhẫn nại làm một viên chức nhỏ ở Ban tuyên truyền Thành ủy. Cũng không ngờ bỗng nhiên vận mệnh xoay chuyển, vượt qua cánh cửa Trưởng phòng, lên cấp phó huyện. Rồi không bao lâu sau, lại được đề bạt làm Chủ tịch huyện Lân.
Trong lúc nhất thời, Cung Hàn Lâm thỏa thuê mãn nguyện, lòng tràn đầy hăng hái. Cùng với sự thay đổi địa vị, tâm tình của ông ta cũng thay đổi, vốn không so đo, không đặt nặng quyền lực, không ham tranh đoạt, bây giờ hoàn toàn ngược lại, luôn suy hơn tính thiệt.