Hôn lễ kéo dài hơn ba giờ chiều mới kết thúc. Tiễn khách ra về xong, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như mới mệt mỏi lên xe về biệt thự của Phùng gia, vào "động phòng".
Hai người ôm nhau ngủ, mãi cho đến ban đêm, khi Tống Dư Trân thúc giục mới dậy ăn một chút. Theo lệ, ngày thứ hai cô dâu mới phải lại mặt, nhưng trường hợp của Phùng Thiến Như đặc biệt, cho nên "lại mặt" đổi thành lễ tế cha mẹ ruột của cô.
So với trước đây, lần tế lễ này có mặt cả hai vợ chồng Phùng Bá Đào và Mạnh Lâm, rất long trọng. Làm lễ xong, buổi trưa, Phùng gia lại mở tiệc ở một phòng lớn kín đáo ở khách sạn Hoa Hạ, không có người ngoài, vợ chồng Phùng lão cũng tham dự.
Hai vợ chồng Phùng lão ngồi ở giữa, Phùng Bá Đào, Phùng Bá Lâm, vợ chồng Phùng Bá Hà và ba con dâu Tống Dư Trân, Mạnh Lâm, Trương Lam ngồi hai bên, Bành Viễn Chinh nắm tay Phùng Thiến Như, dịu dàng bước tới phía trước mặt Phùng lão quỳ lạy.
Phùng lão khẽ mỉm cười, cùng bà Phùng đỡ cháu dậy, nói:
- Viễn Chinh, bắt đầu từ hôm nay, cháu lập gia đình, chính thức trưởng thành. Ở đây, ông không có yêu cầu gì nhiều đối với cháu, chỉ hy vọng cháu có thể tiếp tục cố gắng, đối với trong nhà, hiếu kính bậc trên trước, đối với bên ngoài, phát triển sự nghiệp ngày càng cao hơn, duy trì địa vị của Phùng gia chúng ta.
Tu thân, tề gia, bình thiên hạ, ông già rồi, một ngày nào đó, tương lai của Phùng gia cần cháu tới gánh vác. Ông kỳ vọng rất nhiều ở cháu, ông hy vọng cháu có thể hiểu, không để ông thất vọng.
Giọng Phùng lão trong sáng và nghiêm túc.
Bành Viễn Chinh cũng nghiêm nghị nói:
- Ông nội, xin ông yên tâm, cháu nhất định sẽ không để ông thất vọng!
Tất cả các chau cũng vậy, Phùng gia ít con trai, mọi người đều là huyết mạch cuả Phùng gia. Ông hy vọng lấy Viễn Chinh làm tám gương, cố gắng thật tốt, làm người thật tốt, ít nhất, không để người ta coi thường!
Phùng lão giơ tay chỉ Phùng Viễn Hoa, Phùng Lâm Lâm và Triệu Hải Nam, thản nhiên nói:
- Viễn Chinh là anh của các cháu, nước có quốc pháp, nhà có gia quy, các cháu phải biết tôn trọng Viễn Chinh và Thiến Như. Về điểm này, Bá Đào, Bá Lâm và Bá Hà đã làm gương cho các cháu rồi đó.
Phùng Viễn Hoa vội vàng kính cẩn nói:
- Ông noi, chúng cháu biết.
Phùng Lâm Lâm cũng không dám cười đùa, hạ giọng nói:
- Ông nội, Lâm Lâm hiểu rồi.
Mấy anh em Phùng Bá Đào nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu ông cụ nói lời này không phải là thuận miệng mà nói. Đây là ông chính thức thừa nhận vị trí trưởng tôn của Bành Viễn Chinh, thừa nhận hắn là người nối nghiệp.
Triệu Đình thầm nghĩ, xem ra ông cụ còn muốn bồi dưỡng Bành Viễn Chinh lên đến một độ cao nhất có thể. Ông còn có thể tại vị bốn, năm năm nữa, nếu ông một lòng bồi dưỡng Bành Viễn Chinh, tương lai tiền đồ của hắn không biết sẽ còn tiến tới đâu.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đương nhiên là vì Bành Viễn Chinh mà cao hứng, chỉ có Trương Lam cảm thấy không thoải mái, nghĩ rằng ông cụ bên trọng bên khinh. Tuy nhiên uy nghiêm của Phùng lão trong nhà vô cùng mạnh mẽ, dù trong lòng có một chút coi thường, bà ta cũng không dám có biểu hiện gì.
Trong những đại gia tộc chính trị nghiêm khắc và quy củ như Phùng gia, lời của Phùng lão là lệnh, không ai được phép cãi lại, nếu Phùng lão đã quyết tâm bồi dưỡng Bành Viễn Chinh, mọi người chỉ có thể nhất nhất tuân theo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà quyết định của Phùng lão cũng không sai. So với Bành Viễn Chinh, từ tâm tính, năng lực hay là tất cả những tố chất khác, Phùng Viễn Hoa kém quá xa.
Bà Phùng thấy không khí có vẻ hơi nặng nề, liền cười nói:
- Ông già này, nghiêm túc đến như vậy làm cái gì?
Bà cầm một bao tiền lì xì nhét vào tay Phùng Thiến Như, dịu dàng nói:
- Thiến Như, bà nội cho cháu phong bì đỏ, bà hy vọng cháu có thể sớm cho Phùng gia chúng ta một đứa bé khỏe mạnh, để bà nội được bế chắt. Tứ đại đồng đường nha, bà nội mong đợi ngày đó lâu rồi!
Mấy nàng dâu của bà mỉm cười, Phùng Thiến Như mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu xuống.
…
Vốn Bành Viễn Chinh định sau khi cưới xong, sẽ cùng Phùng Thiến Như đi hưởng tuần trăng mật ở phía nam một chuyến, nhưng sau hắn lại đổi ý, muốn về huyện ngay. Mà bên phía công ty của Phùng Thiến Như ở Thủ đô, cũng rất nhiều việc, cô không thể rời bỏ.
Cả ngày hai người quấn lấy nhau, nửa ngày ở nhà, nửa ngày đến công ty của Phùng Thiến Như xử lý công việc. Đến ngày 25 tháng 10, Vương An Na gọi điện thoại tới nói, muốn giới thiệu hắn với Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thương ở Singapore, tên Phó Khúc Dĩnh.
Phó Khúc Dĩnh tới Trung Quốc làm việc, gặp Vương An Na. Vương An Na nhân cơ hội nói đến chuyện của Bành Viễn Chinh. Lúc đầu Phó Khúc Dĩnh cũng không để tâm, tập đoàn Hoa Thương thâm nhập thị trường Trung Quốc, đã đầu tư liên tiếp vào bốn năm thành phố lớn, không có hứng thú đối với một thành thị nhỏ, huống chi huyện Lân là một huyện nghèo.
Nhưng khi Vương An Na ám chỉ thân phận của Bành Viễn Chinh, Phó Khúc Dĩnh lập tức đồng ý gặp Bành Viễn Chinh, trước tiên nói chuyện rồi tính.
Phó Khúc Dĩnh là người gốc Hoa, rất quen thuộc đối với tình hình và bối cảnh ở trong nước. Nếu tập đoàn Hoa Thương muốn có thị phần vững chắc ở thị trường trong nước, có bước phát triển nhảy vọt, cần phải tìm kiếm một "chỗ dựa", mà Bành Viễn Chinh, với thân phận "Đảng Thái Tử" (1), đương nhiên khiến cô rất hứng thú.
- Viễn Chinh xế chiều có rảnh không? Xế chiều tới công ty của tôi, tôi bố trí cho hai người gặp nhau. Ngày mai cô ta sẽ phải bay về Singapore, tốt nhất là cậu tới một chuyến.
Đột nhiên Vương An Na hạ giọng, cười hì hì:
- Khúc Dĩnh vô cùng xinh đẹp, không hề thua kém Thiến Như của cậu…
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Chị An Na, sao lại nói vậy? Chúng tôi hợp tác làm ăn, không phải đóng phim…
- Được, quyết định như vậy đi, hai giờ chiều, tôi và Khúc Dĩnh chờ ở phòng làm việc.
Vương An Na vừa nói xong, liền cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh bỏ ống nghe xuống, trầm ngâm một lát. Phùng Thiến Như theo Tống Dư Trân đi công việc, đến tối mới về, hắn ở nhà cũng không làm gì, không bằng đi một chuyến.
…
Phó Khúc Dĩnh tắm rửa xong, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn nằm trên giường gọi điện cho cha là Phó Hoa Thương, nói về đề nghị của Vương An Na.
Đầu bên kia điện thoại, Phoa Hoa thương kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Khúc Dĩnh, con xác định là người của Phùng gia chứ? Là người nối nghiệp đời thứ ba của Phùng gia?
- Dạ đúng, Phùng gia hiếm con trai, đời thứ ba ba chỉ có hai cháu, Bành Viễn Chinh là cháu nội của Phùng lão, vừa mới kết hôn, nghe nói làm Phó chủ tịch huyện. Tổng giám đốc của công ty của Vương An Na là người của Phùng gia, Phùng Thiến Như.
An Na có thể phát triển mạnh mẽ ở Trung Quốc, xem ra là nương vào lực lượng của Phùng gia.
Phó Khúc Dĩnh cười nhẹ:
- Ba, ba nói con nên xử lý như thế nào?
- Kết giao! Trước hết con gặp hắn nói chuyện, thăm dò tình huống rồi nói sau. Khúc Dĩnh, đây là một cơ hội, con nên nắm chắc. Ít nhất, không nên đắc tội hắn, tranh thủ kéo gần quan hệ với hắn, nhưng đừng làm quá lộ liễu, chúng ta sẽ chịu thiệt.
Phó Hoa Thương trầm ngâm, lại dặn dò thêm một câu:
- Nhớ kỹ, có thể không hợp tác, nhưng nhất định phải làm bạn!
- Con hiểu rồi ba.
Phó Khúc Dĩnh cúp điện thoại, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười cổ quái. Cô lại nhấc điện thoại lên, gọi cho Vương An Na:
- An Na, đột nhiên tôi không khỏe, hay là hoãn cuộc hẹn chiều nay? Chờ lần tới tôi quay lại Trung Quốc rồi nói sau.
Vừa nghe Phó Khúc Dĩnh "giở quẻ", Vương An Na hơi cuống lên:
- Khuc Dĩnh, con bé này, tính chuyện gì vậy? Tôi đã hẹn với người ta, cô lại đổi ý như vậy, làm sao tôi ăn nói với hắn?
Vương An Na biết tính Bành Viễn Chinh, hắn là người ngoài mềm trong cứng, Phó Khúc Dĩnh chơi trò thất tín như vậy, hắn nhất định sẽ ghét, nói không chừng cả cô cũng bị ghét lây.
Phó Khúc Dĩnh cười nhẹ một tiếng:
- An Na, thật sự là tôi cảm thấy không khỏe, như vậy đi, nếu như hắn có thành ý, bảo hắn tới tìm tôi ở khách sạn.
Trong lòng Vương An Na chợt cảnh giác:
- Con bé xấu xí kia, muốn làm cái gì đây? Sao chị cảm thấy như cô đang rắp tâm bất lương gì đấy?
Phó Khúc Dĩnh cười khanh khách:
- Chị An Na, chị nói cứ như đang ghen vậy! Dù có ghen, cũng không tới lượt chị, người ta đã có vợ…Thôi được rồi, không tán dóc nữa, tôi đi ngủ đây, nhức đầu quá.
Nói xong, Phó Khúc Dĩnh cúp điện thoại.
Vương An Na do dự một lúc, rồi gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Đến khách sạn chỗ cô ta? Không phải đã nói là đến công ty của chị sao?
- Viễn Chinh à, cô ta đột nhiên thấy không khỏe, hay là cậu đi một chuyến? Dù sao cũng không xa chỗ cậu.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, đột nhiên cười nói:
- Ồ, chị An Na, như vậy đi, hôm nào có cơ hội rồi nói sau, xế chiều nay tôi cũng có chút chuyện. Ừ, hôm nào rồi nói sau.
Nói xong, không đợi Vương An Na trả lời, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh là người có tâm cơ và nhạy bén cỡ nào, chỉ cần nghe Vương An Na nói qua, hắn liền đoán được, tám phần là Phó Khúc Dĩnh không có ý định đầu tư gì cả, sở dĩ miễn cưỡng đồng ý gặp mặt, không phải vì chuyện hợp tác, mà vì nể mặt Vương An Na.
Đồng thời, cũng có thể cô ta nhìn trúng thân phận của hắn ở Phùng gia, muốn tạo quan hệ là thật, nói chuyện hợp tác là giả.
Đã như vậy, không bằng không gặp. Bành Viễn Chinh đương nhiên muốn thu hút đầu tư, nhưng cũng không phải với bất cứ giá nào.
Hắn muốn xây dựng trung tâm thương mại ở huyện Lân, lại muốn liên kết với công ty nước ngoài, đơn giản là muốn tranh thủ một chút chính sách ưu đãi, nhưng không phải cứ nhất thiết phải là công ty nước ngoài mới được. Nếu không xong, hắn sẽ chọn một doanh nghiệp có đủ điều kiện ở trong nước.
Mà để lựa chọn được một doanh nghiệp như vậy, đối với hắn cũng không có gì khó khăn.
(1) Đảng Thái Tử, hoặc Thái Tử, (tiếng Anh: Crown Prince Party hoặc Princelings) là danh từ riêng chuyên dùng để nói về những người do có quan hệ huyết thống với tầng lớp thống trị mà giành được địa vị quan trọng trong xã hội ở Trung Quốc; trước đây chuyên để nói về Thái Tử. Tại Trung Quốc, Đảng Thái Tử là danh từ chính trị đặc biệt xuất hiện trong các triều đại phong kiến, nói chung có ý chê bai. Thí dụ Lý Kiến Thành (Thái Tử của vua Đường Cao Tổ) cùng em trai là Lý Nguyên Cát kết bè đảng tranh giành quyền lực. "Đảng" ở đây có thể hiểu là họ hàng.
Bạc Hy Lai với những sự kiện đình đám gần đây và tân Tổng bí thư Tập Cận Bình của Trung Quốc đều là người của Đảng Thái tử, tức là con cháu những cán bộ cấp cao trong Đảng cộng sản Trung Quốc.... Cha của họ đều từng đảm nhiệm chức vụ cao dưới trướng Đặng Tiểu Bình.