Trọng Tu Vĩ bước vào phòng nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế salon, mệt mỏi nhìn Bành Viễn Chinh, cười khổ:
- Lãnh đạo, tôi thấy như vầy không được. Phái quá nhiều người đi như vậy thì sẽ bị phân tán, không có người dẫn đầu, hiệu suất sẽ rất thấp.
Bành Viễn Chinh khoát tay nói:
- Nếu anh có đề nghị gì thì cứ nói. Đừng có ấp a ấp úng với tôi như vậy.
Trọng Tu Vĩ bước qua, đưa cho Bành Viễn Chinh một điếu thuốc, hạ giọng nói:
- Lãnh đạo, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi. Chuyện này nếu đã rơi vào vợ của Tôn Đại Thừa thì cha mẹ Vương Quyên cũng không thể buông lỏng.
- Chúng ta thay vì nơi này luống cuống. Chi bằng tập trung tinh lực tấn công vào vợ của Tôn Đại Thừa.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên:
- Được, cứ theo như anh mà xử lý. Anh hãy chịu khó một chút, lập tức dẫn người đến Tôn gia. Vương gia bên kia cứ để cho các đồng chí khác.
Trọng Tu Vĩ hung hăng hít một hơi thuốc lá, sau đó bóp nát nửa tàn thuốc, bỗng nhiên đứng dậy muốn rời đi thì thình lình lại nghe Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Tôi sẽ đi với các anh.
Tôn gia!
Trương Tú Lan, vợ của Tôn Đại Thừa sắc mặt trắng bệch, co rúc trên ghế salon, không nói tiếng nào. Mặc cho cảnh sát phòng công an huyện khuyên can như thế nào, thậm chí là uy hiếp cũng không nói ra một lời.
Trọng Tu Vĩ cùng với Bành Viễn Chinh bước vào cửa, đứng trong phòng khách Tôn gia lớn tiếng nói:
- Trương Tú Lan, Phó chủ tịch huyện Bành đã tới. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trương Tú Lan ngẩng đầu, dùng ánh mắt lờ mờ nhìn Bành Viễn Chinh một cái rồi sau đó cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt tay ghế salon.
Trọng Tu Vĩ giận tím mặt, vừa muốn trách cứ mấy câu thì lại bị Bành Viễn Chinh ra hiệu dừng lại. Bành Viễn Chinh từ từ ngồi xuống, cười nói:
- Trương đại tỷ, tôi biết tâm trạng của chị không được tốt. Chúng tôi cũng không nên đến quấy rầy chị.
- Nhưng Tôn Đại Thừa mang súng lẩn trốn, tính chất vô cùng nghiêm trọng. Nếu như không nhanh chóng bắt về quy án, thì hậu quả sẽ không chịu nổi.
Bành Viễn Chinh nói một cách không nhanh cũng không chậm.
- Đến nước này rồi, tôi nghĩ chị cũng không cần thiết phải bao che cho anh ta.
- Vấn đề của anh ta rất nghiêm trọng. Tôi nghĩ chị cũng hiểu rất rõ. Anh ta trước nhận hối lộ, sau lại tàng trữ súng lẩn trốn. Phải nên bị trừng trị theo pháp luật. Coi như anh ta trốn được bây giờ, nhưng cũng không trốn được cả đời.
- Chị hãy nhìn về phía trước. Tôn Đại Thừa vi phạm kỷ luật Đảng, kết quả có thể nghĩ. Chị còn con của mình, hãy vì gia đình, vì đứa con mà suy nghĩ lại.
Nhưng mặc cho Bành Viễn Chinh nói như thế nào, Trương Tú Lan cũng không nói một câu. Bành Viễn Chinh có chút bất đắc dĩ, đứng dậy hút một điếu thuốc, từ phòng khách bước ra ngoài.
Trọng Tu Vĩ bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
- Trương Tú Lan, cô đừng không biết xấu hổ như vậy. Phó chủ tịch Bành tự mình đến đây, xem như là đã chiếu cố gia đình cô rồi. Tôn Đại Thừa đã bị truy nã. Cô nếu không khai báo, một khi điều tra rõ, thì cô cũng phải chịu tội đồng lõa bao che.
Trương Tú Lan khóe miệng run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trọng Tu Vĩ, cười lạnh:
- Vậy thì anh cũng hãy bắt tôi đi.
Trọng Tu Vĩ giận tím mặt:
- Cô đang nói cái gì vậy? Uy hiếp cơ quan công an sao? Người đâu, mau đem Trương Tú Lan về phòng công an huyện.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, trầm giọng nói:
- Được rồi.
Trọng Tu Vĩ có chút buồn bực phất tay. Mấy cảnh sát hình sự vừa muốn tiến lên thì vội vàng lui trở lại. Trọng Tu Vĩ liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ, đối với cái loại đàn bà ngoan cố như thế này thì cũng chỉ có thể vận dụng thủ đoạn cường lực. Nếu không thì căn bản sẽ không nghe theo.
Phải biết rằng, cô cũng được xem là người nhà của lãnh đạo phòng công an huyện. Những thị phi, đạo lý cô so với ai khác cũng hiểu rõ hơn. Nếu quyết tâm không mở miệng, rõ ràng làm ngoan cố muốn chống lại.
Bành Viễn Chinh đi tới, lần nữa ngồi xuống. Hắn phất tay, bảo Trọng Tu Vĩ mang các đồng chí cảnh sát hình sự lui ra ngoài. Sau khi chờ cho Trọng Tu Vĩ dẫn người đi hết. Bành Viễn Chinh lúc này mới cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Trương đại tỷ, hiện giờ không có người ngoài. Chúng ta nói chuyện công bằng đi.
- Chị cũng là người nhà của cán bộ công an. Có những việc nên làm, không nên làm chị cũng hiểu rất rõ. Tôi ở đây không muốn nói nhiều.
- Chị bây giờ đang có hành vi che giấu cho Tôn Đại Thừa. Tình cảm vợ chồng tôi có thể lý giải. Tôn Đại Thừa đã đối xử với chị như thế nào? Anh ta mang súng lẩn trốn cùng với người tình của mình là Vương Quyên, bỏ qua sống chết của vợ con mình một bên.
- Một người đạo đức bại hoại như vậy, không có trách nhiệm với vợ con. Chị làm vậy có đáng không?
- Đáng giá sao?
Lời của Bành Viễn Chinh tuy không lớn, nhưng từng câu từng chữ giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào lòng của Trương Tú Lan, thẳng qua phần xương sườn mềm, làm cho cả người cô run rẩy, thống khố không chịu nổi.
Việc Tôn Đại Thừa có nhân tình bên ngoài đã là một vết thương trong lòng cô. Nhưng cô không ngờ rằng Tôn Đại Thừa lẩn trốn, lại còn không quên mang theo người tình của mình Vương Quyên mà vứt cô sang một bên.
Trương Tú Lan sắc mặt trắng bệch, run run ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, rốt cuộc cũng đã mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:
- Phó chủ tịch huyện Bành, cái gã đáng chết kia đích thực mang theo con hồ ly tinh đó?
- Bọn họ cùng nhau mất tích, chị nói là bọn họ có cùng nhau lẩn trốn hay không?
Bành Viễn Chinh nhìn Trương Tú Lan, lạnh nhạt nói.
Trương Tú Lân mấp máy đôi môi, nằm trên ghế salon khóc rống lên.
Bành Viễn Chinh từ từ đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, mặc cho Trương Tú Lan gần như phát tiết khóc lóc thảm thiết. Hắn không muốn khuyên can, mà cũng không cách nào khuyên can. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu không không cạy được miệng của người phụ nữ này thì chỉ có thể theo Trọng Tu Vĩ, lựa chọn thủ đoạn đặc biệt mà thôi.
Trương Tú Lan khóc đến không còn hơi. Bành Viễn Chinh đưa qua một miếng khăn giấy, lạnh nhạt nói:
- Trương đại tỷ, tôi vẫn là câu nói kia. Tôn Đại Thừa phạm pháp, nhưng cuộc sống của chị vẫn còn. Hãy nhìn về phía trước. Chị còn có cha mẹ, có con cái. Chị còn phải chống đỡ cái nhà này.
- Một người đàn ông như vậy thật không đáng. Nếu như chị vẫn kiên trì không chịu mở miệng, phối hợp với cơ quan công an phá án thì tương lai, khi điều tra rõ vấn đề, chị sẽ bị tội bao che cho kẻ phạm tội. Chị nếu vào tù, con của chị, cha mẹ của chị ai sẽ chăm sóc đây?
Bành Viễn Chinh cũng có chút nhịn không được. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Những gì nên nói hắn cũng đã nói hết rồi. Nếu cô ta vẫn cứ khăng khăng một mực thì cũng chỉ có thể Trọng Tu Vĩ dùng biện pháp mạnh mà thôi.
Rượu mời không uống thì uống rượu phạt thôi.
Bành Viễn Chinh vừa muốn đi thì Trương Tú Lan đột nhiên run giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, tôi nói, tôi nói.
- Anh ta tham ô bao nhiêu tiền, tôi cũng không rõ lắm. Anh ta cũng không mang về nhà, nhưng khẳng định là đã mang ra ngoài nuôi con hồ ly tinh đó.
Trương Tú Lan nước mắt ràn rụa, lên án:
- Anh ta tối hôm qua đã rời đi, cũng không thèm nói với tôi một tiếng. Tôi biết anh ta muốn trốn, cũng không thể giữ anh ta lại.
Bành Viễn Chinh trong lòng cười lạnh: "Tôn Đại Thừa nhận hối lộ bao nhiêu, tiền xài cho những gì thì sau khi điều tra sẽ rõ. Là vợ của Tôn Đại Thừa, cô với vấn đề này của Tôn Đại Thừa lại không biết gì cả thì thật là vô nghĩa".
Nhưng Bành Viễn Chinh hiển nhiên sẽ không vào lúc này lại đi nói những lời đó với Trương Tú Lan, vẫn lẳng lặng lắng nghe.
- Phó chủ tịch huyện Bành, nhà chúng tôi bên ngoài không có thân thích. Anh ấy cũng không có nơi nào để trốn. Tôi phỏng chừng anh ta hẳn là ở huyện Hà.
Trương Tú Lan khóc lóc nói.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Ở huyện Hà?
Trương Tú Lan cắn răng:
- Năm ngoái, anh ta thông qua một người bạn mua được một căn hộ ở huyện. Mỗi khi rảnh rỗi lại cùng với con hồ ly tinh đó chạy đến huyện Hà ăn chơi. Anh ta tưởng rằng tôi không biết. Nhưng thật ra thì tôi đã biết từ lâu.
Bành Viễn Chinh mừng rỡ, lập tức quát to một tiếng:
- Trọng Tu Vĩ.
- Vâng!
Đã sớm chờ ngoài cửa, Trọng Tu Vĩ liền cùng với mấy cảnh sát hình sự bước vào. Bành Viễn Chinh lạnh lùng khoát tay nói:
- Trương đại tỷ, chị hãy nói cho các đồng chí đây địa chỉ cụ thể. Trọng Tu Vĩ, anh lập tức dẫn người đến huyện Hà. Bất luận như thế nào cũng phải đem Tôn Đại Thừa về đây cho tôi.
Tôn Đại Thừa quả nhiên là chạy đến huyện Hà. Y ở huyện Hà có một căn nhà là chuyện bí mật. Không nghĩ tới vợ của mình là Trương Tú Lan lại biết được.
Y là chính ủy phòng công an huyện, rất quen thuộc với công tác hình sự. Năng lực trinh sát cũng rất mạnh. Y biết mình nếu như chạy trốn thì nhất định là trốn không xa, và còn mang theo Vương Quyên.
Vì thế, y quyết định ở lại huyện Hà tránh né mấy ngày. Đợi phong thanh qua một chút thì mang theo Vương Quyên về phía nam. Mấy năm qua, y nhận hối lộ cũng được kha khá. Nếu thành công trốn đi, ở phía nam chọn một thành phố nhỏ mai danh ẩn tích, cả nửa đời sau có một gia đình yên ổn, cơm áo không lo.
Y cả đêm chạy trốn đến huyện Hà, cùng Vương Quyên tắm rửa xong rồi yêu đương một chút. Khi đang ngủ say sưa, Trọng Tu Vĩ đã mang theo đại đội cảnh sát hình sự của phòng công an huyện, phối hợp với cảnh sát có vũ trang ở huyện Hà, bao vây xung quanh chỗ ở của Tôn Đại Thừa.
Tôn Đại Thừa và Vương Quyên bị bắt ngay trên giường, thu được một trăm ngàn tiền mặt, cũng một cây súng 54 và mười mấy viên đạn.
Trọng Tu Vĩ như trút được gánh nặng, lúc này gọi về huyện báo tin mừng.
Bành Viễn Chinh nghe điện thoại. Từ bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn, có lực và có chút tục tằng của Trọng Tu Vĩ:
- Phó chủ tịch huyện Bành, Vương Quyên và Tôn Đại Thừa đã bị bắt. Đang bị chúng tôi dẫn về quy án. Tại hiện trường thu được một trăm ngàn tiền mặt, cùng một khẩu súng 54. Chính là khẩu súng của Tôn Đại Thừa.
- Xin lãnh đạo chỉ thị!
Bành Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm, hơi mỉm cười nói:
- Lão Trọng, cảm ơn phòng công an huyện Hà đã phối hợp với chúng ta. Lập tức đem Tôn Đại Thừa và Vương Quyên trở về. Tôi sẽ báo tin mừng cho lãnh đạo huyện ủy và thành phố.
Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, quay đầu nhìn Cung Hàn Lâm nói:
- Lão lãnh đạo, đã bắt được rồi. Anh ta chạy đến huyện Hà, cũng rất giảo hoạt. Tính đem chúng ta ra làm trò chơi.
- Tốt!
Cung Hàn Lâm hưng phấn vỗ tay:
- Viễn Chinh, lập tức báo cáo với Bí thư Tôn và lãnh đạo thành phố.
- Lão lãnh đạo, ngài cứ báo cáo với lãnh đạo thành phố. Tôi lập tức đi triệu tập cuộc họp ở phòng công an huyện. Lần này chính là một bài học, nhất định phải quản lý thật chặt súng ống.
Bành Viễn Chinh ánh mắt ngưng trọng. Cung Hàn Lâm gật đầu:
- Cậu cứ đi. Tôi sẽ đến nói chuyện này với lãnh đạo Huyện ủy.