Cao Quan

Chương 442: Phùng gia hồi báo

Chu Tích Thuấn trở thành Chủ tịch thành phố mới. Tỉnh ủy đã tìm y nói chuyện, trên căn bản cũng không có gì thay đổi. Cao tầng của thành phố đã truyền ra ngoài rồi.

Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân được điều sang một thành phố cấp địa khác làm Phó bí thư, miễn cưỡng xem như là lên chức. Kế tiếp, thành phố Tân An để trống một vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố. Mà tương ứng, bên Thành ủy cũng bỏ trống một vị trí Ủy viên thường vụ.

Vị trí này hiển nhiên còn chưa xác định. Mà Tỉnh ủy thì chậm chạp chưa có tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm của tổ chức.

Những Phó chủ tịch thành phố, nhất là những Phó chủ tịch phù hợp với điều kiện, trẻ trung đều thông qua những con đường riêng của mình âm thầm hoạt động, chuẩn bị giành lấy chức vụ này.

Phó chủ tịch thường trực với Phó chủ tịch bình thường không cùng một cấp bậc, mặc dù đều là phó chức. Người trước thì tiến vào quyền lực trung tâm của Thành ủy Tân An, nhưng người sau thì vĩnh viễn không chạm tới được độ cao này.

Khi Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Tống Bính Nam hỏi thăm về chuyện Lý Minh Nhiên như thế nào, thì Bí thư Tỉnh ủy Giang Bắc Từ Xuân Đình cũng đang nói chuyện với Phùng Bá Đào ở thủ đô.

Từ Xuân Đình là cán bộ cao cấp do một tay Phùng lão cất nhắc, đồng dạng quyền lực với Phùng Bá Đào. Bất luận là công việc hay là quan hệ cá nhân cũng đều tương đối mật thiết.

Sau khi nói chuyện với Từ Xuân Đình xong, Phùng Bá Đào do dự một chút, rồi gọi điện thoại vào Hồng Môn, qua một số điện thoại bí mật riêng nói chuyện với cha mình.

Nghe lời nói của Phùng Bá Đào, Phùng lão một trận trầm mặc khác thường. Không nghe cha mình nói gì, Phùng Bá Đào suy đoán cha mình tám phần sẽ không đồng ý. Ông cụ cương trực, công chính. Cho dù Phùng Bá Đào là cán bộ cấp phó bộ, ông cụ cũng chưa từng bật đèn xanh cho qua.

Một lúc lâu, Phùng lão mới than nhẹ một tiếng:

- Mạnh Lâm đối với chúng ta rất có ơn, ngậm đắng nuốt cay nuôi Bành Viễn Chinh thành người, không thể phủ nhận công lao. Nể mặt Mạnh Lâm, cha phá lệ một lần. Nhưng nhớ kỹ, lần sau không được viện dẫn lý do này nữa.

Phùng Bá Đào trong lòng cũng có vài phần cảm khái. Mạnh Lâm thủ tiết nhiều năm, không đi bước nữa, chuyên tâm dạy dỗ con mình, tạo một con đường bằng phẳng cho Bành Viễn Chinh tiến tới. Đối với bề trên của Phùng gia, đây là một sự cống hiến rất lớn.

Phải biết rằng, Bành Viễn Chinh không chỉ khỏe mạnh thành người, mà ở những phương diện khác còn ưu tú hơn bạn bè đồng trang lứa. Vợ chồng Phùng lão đối với Mạnh Lâm, trong lòng thực có vài phần cảm kích.

Ngược lại, nếu như Bành Viễn Chinh là một kẻ lang thang, bụi đời. Thậm chí đi theo con đường tà đạo. Phùng gia có lẽ bởi vì huyết mạch không thể không thừa nhận hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, bồi dưỡng hắn thành trụ cột đời thứ ba của Phùng gia.

Trong lòng Phùng lão, Bành Viễn Chinh có được ngày hôm nay, Mạnh Lâm là người có công đầu. Về phần Phùng gia, bây giờ nhiều lắm là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Phùng Bá Đào đã cùng vợ là Tống Dư Trân tranh luận qua. Nếu Bành Viễn Chinh không phải là con cháu của Phùng gia, bằng năng lực của hắn cao hơn bạn đồng trang lứa, vì mẹ là Mạnh Lâm mà xông ra một bầu trời, thì giàu có là không thành vấn đề.

- Cha, thật ra thì anh trai của Mạnh Lâm là Mạnh Cường căn bản điều kiện không tồi. Từ cơ sở từng bước đi lên. Trên cương vị Phó chủ tịch thành phố cũng đã bốn năm. Tác phong tương đối được. Tiến lên phía trước cũng là thuận lý thành chương mà thôi.

Phùng Bá Đào cười, trả lời.

Phùng lão hừ lạnh một tiếng:

- Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Con hãy gọi điện thoại cho cậu ta, nói vài ba câu. Ở một vị trí cao hơn, thì càng phải cẩn thận làm người. Hãy vì dân chúng mà làm việc. Nếu đắc ý vênh váo, thì hết thảy hậu quả đều phải gánh chịu.

Phùng Bá Đào nghiêm nghị, vội vàng đáp ứng.

Buổi trưa, Bành Viễn Chinh ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đến căn tin tùy tiện ăn một chút gì đó. Sau đó sẽ trực tiếp đến phòng công an huyện, triệu tập Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ mở một cuộc họp hội ý. Tạ Huy vốn muốn báo cáo qua điện thoại, nhưng đã bị Bành Viễn Chinh cắt đứt.

Bởi vì suy nghĩ sâu sa nào đó, Bành Viễn Chinh bây giờ vô cùng cẩn thận.

Vừa mới bước ra khỏi trụ sở làm việc, thấy trước cửa đậu một chiếc xe việt dã nhập khẩu màu đen sang trọng. Trước đầu xe là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, mang một cặp mắt kính gọng vàng.

Người này toát ra một khí chất ngạo mạn, làm cho người ta vừa thấy là lưu lại ấn tượng sâu sắc. Bành Viễn Chinh trong lòng chấn động: Trương Đại Hổ?

Không thể không nói, tướng mạo của lão Đại lão hổ bang khác xa so với tưởng tượng của Bành Viễn Chinh. Hoàn toàn không giống với hạng đàn anh xã hội đen chút nào.

Bành Viễn Chinh không dừng bước. Trương Đại Hổ trên mặt nở nụ cười ôn hòa, bước nhanh tới, chủ động vươn tay ra:

- Phó chủ tịch huyện Bành, tôi tên là Trương Đại Hổ. Là Tổng giám đốc công ty mậu dịch Hoa Thương, ủy viên chính trị hội liên hiệp công thương huyện. Sớm đã nghe danh Phó chủ tịch huyện Bành, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.

Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, tùy ý bắt tay với Trương Đại Hổ.

Trong lúc nắm tay, hắn cảm giác Trương Đại Hổ lực nắm khác thường, như có thị uy, cùng với mùi vị "uy hiếp".

Một luồng ánh nắng mặt trời từ trên nóc nhà chiếu xuống, bao trùm bóng dáng người đàn ông trung niên bá đạo này.

Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên, trở tay dùng sức, hóa bị động thành chủ động, nắm chặt tay Trương Đại Hổ, mạnh mẽ bước về phía trước. Trương Đại Hổ cơ hồ bị Bành Viễn Chinh một chiêu như thế, thiếu chút nữa là đứng không vững gót chân.

Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên, tiếp tục bước về phía trước. Trương Đại Hổ không tự chủ được lui về phía sau. Hai người vẫn nắm tay như cũ, nhưng Bành Viễn Chinh lại chiếm cứ thế chủ đạo.

Trương Đại Hổ âm thầm hít sâu một hơi, vốn định cho Bành Viễn Chinh một chiêu phủ đầu, kết quả là gậy ông đập lưng ông. Khí thế hoàn toàn bị vị Phó chủ tịch thường trực huyện trẻ tuổi này định đoạt.

Mở to mắt nhìn Trương Đại Hổ, Bành Viễn Chinh ung dung bỏ tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai tay. Rồi sau đó một câu cũng không nói, xoay người sải bước hướng đến căn tin.

Trương Đại Hổ tựa lưng vào chiếc xe việt dã của mình, nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, khóe miệng hơi động đậy một chút. Mà ánh mắt thì lóe lên một tia âm tàn.

- Cậu đã không nể mặt, không cho tôi lối thoát thì như vậy đừng trách tôi tuyệt tình.

Trương Đại Hổ hạ giọng làu bàu:

- Đây đều là cậu ép tôi.

Trương Đại Hổ vừa muốn lên xe thì thấy Bành Viễn Chinh từ trong nhà ăn xoay người lại nhìn sang bên này, ánh mắt kiên định mà khinh miệt. Hắn chậm rãi giơ tay lên, hướng Trương Đại Hổ phất tay làm một thủ thế. Trương Đại Hổ sắc mặt nhất thời trở nên dữ tợn.

Điền Minh ở phía sau Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng hỏi:

- Lãnh đạo, người đó chính là Trương Đại Hổ?

Bành Viễn Chinh trầm ngưng gật đầu. Điền Minh có chút không cam lòng:

- Thật là càn rỡ! Ngang nhiên chạy đến chính quyền huyện. Chẳng lẽ ở huyện Lân này không ai dám đụng y sao?

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Gần đây cậu nghe được những thứ gì?

Bành Viễn Chinh vừa bước vào trong căn tin, vừa tùy ý hỏi một câu.

Điền Minh hạ giọng nói:

- Lãnh đạo, gần đây trong huyện có không ít những người nói rằng lãnh đạo chỉ làm chuyện vô dụng, sớm muộn gì…

Điền Minh muốn nói gì rồi lại thôi.

Bành Viễn Chinh thản nhiên nói:

- Sớm muộn cái gì?

- Sớm muộn gì cũng bị chuyển khỏi huyện Lân.

Điền Minh nhẹ nhàng nói.

Bành Viễn Chinh nghe xong liền cười:

- Tôi nếu có đi thì cũng đi một cách quang minh chính đại.

Bành Viễn Chinh nói xong rồi bước vào phòng ăn.

Trong lòng hắn rất rõ, bởi vì huyện cục hành động thất bại. Trong huyện các tin tức không hay bay đầy trời. Những người ban đầu tin hắn thì bây giờ đã bị dao động. Còn những người ban đầu không thích hắn thì càng thêm ném đá.

Thông thường mà nói, Phùng Bá Đào buổi trưa không về nhà ăn cơm. Nhưng hôm nay ông lại về nhà. Thấy ông, Tống Dư Trân có chút kỳ quái hỏi một câu:

- Lão Phùng, hôm nay sao lại về nhà? Buổi chiều không có việc gì sao?

- Buổi chiều còn có một cuộc họp. Anh trưa về nhà ăn cơm, không được sao? Mạnh Lâm có ở nhà không?

Phùng Bá Đào vừa mới hỏi thì Mạnh Lâm từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn mặc tạp dề:

- Anh cả, anh tìm em à?

- Mạnh Lâm, anh muốn nói chuyện với em một chút.

Phùng Bá Đào ngồi xuống ghế trong phòng khách, rồi bảo Mạnh Lâm cũng ngồi xuống. Mạnh Lâm có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi tới. Tống Dư Trân suy nghĩ một chút liền tránh mặt, tiếp tục trong nhà bếp chuẩn bị cơm.

- Mạnh Lâm, hai ngày qua, Tỉnh ủy Giang Bắc tiến hành điều chỉnh bộ máy đảng chính thành phố Tân An. Phó chủ tịch thường trực thành phố bị điều đi. Bí thư Tỉnh ủy Giang Bắc là Từ Xuân Đình đã gọi cho anh, cố ý để cho anh trai của em Mạnh Cường tiếp nhận chức vụ này.

Phùng Bá Đào nhẹ nhàng nhìn Mạnh Lâm.

Mạnh Lâm sắc mặt đỏ lên. Mặc dù mấy năm nay bị người nhà Mạnh gia lạnh nhạt, nhưng bà chung quy vẫn là người nhà của Mạnh gia. Đương nhiên là hy vọng anh trai của mình có thể thăng quan.

Nhưng bà biết rõ, thái độ của Mạnh gia đối với mẹ con bà, bà có thể lý giải. Nhưng chưa chắc Bành Viễn Chinh có thể. Thái độ của Bành Viễn Chinh đại diện cho thái độ của Phùng gia. Phùng gia có thể giữ vững hiện trạng bây giờ, coi như là nể mặt bà rồi.

Mạnh Lâm chưa bao giờ hy vọng mình với thân phận con dâu Phùng gia có thể mang đến điều gì tốt lành cho con đường làm quan của anh trai. Mà bà cũng hiểu rõ con người Phùng lão. Loại chuyện này tuyệt đối không dám nói. Nhưng lúc này Phùng gia lại chủ động, điều này có nghĩa….

Mạnh Lâm cũng là một người phụ nữ dày dạn phong sương, tự nhiên rất nhanh tỉnh ngộ ngay. Hành động như vậy đại khái cũng là một sự báo đáp của Phùng gia đối với bà.

Mạnh Lâm trong lòng có chút cảm động, nhẹ nhàng nói:

- Anh cả, em hiểu rồi. Em cảm ơn anh.

- Một mặt là điều kiện của anh ấy cũng đủ, một mặt là vừa lúc có cơ hội.

Phùng Bá Đào cười nói:

- Em hãy gọi điện thoại cho anh của mình, bảo anh ấy sau này làm việc cho giỏi. Đừng phụ lòng tín nhiệm của tổ chức. Nguồn: https://truyenfull.vn

Lời nói của Phùng Bá Đào, Mạnh Lâm làm sao nghe không hiểu. Phùng gia đây là muốn thông qua miệng mình, cảnh cáo Mạnh Cường, không nên vì vậy mà vênh váo đắc ý, quên hết tất cả. Lại càng không muốn ông ta dựa dẫm vào Phùng gia để hoạt động cái gì. Nếu không sẽ chết rất thảm.