Cao Quan

Chương 432: Dẫn xà xuất động

3h chiều, trong phòng họp nhỏ của Huyện ủy.

Một đám lãnh đạo Ủy viên thường vụ Huyện ủy sắc mặt âm u, hướng phòng họp nhỏ chỗ sâu nhất phía cuối hành lang. Các nhân viên bình thường đều theo bản năng mà ngừng lại, lặng yên nhìn theo bóng dáng của đám lãnh đạo đang nghiêm nghị, trong lòng có vài phần khẩn trương.

Hội nghị thường vụ được mở ra. Hội nghị thường vụ lúc này đây sẽ quyết định vận mệnh của Trưởng phòng công an huyện Lận Đại Dung. Thậm chí sẽ nảy sinh một chấn động kinh thiên trong quan trường huyện Lân.

Ánh mắt vô tình hay cố ý đều hướng về gian phòng họp nhỏ. Giờ phút này, quan trường huyện Lân vạn chúng đều nhìn vào. Trong buổi chiều nay, bất luận một hướng đi nào đều tác động đến vô số người.

Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm sóng vai nhau bước vào phòng họp. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trường Hùng Vĩ, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hàn Quân Tường, Trưởng ban chỉ huy quân sự Trường Trì Ương, Chánh văn phòng Huyện ủy Phàn Thường đã ngồi ở vị trí của mình.

Tất cả mọi người đều tự ngồi ngay ngắn trong phòng họp, im lặng không nói gì. Không khí trong phòng hội nghị khá ngưng trọng.

Bộ máy Huyện ủy vô hình chung chia làm ba phe. Phó bí thư huyện ủy Kế Siêu, Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm là một phe. Hùng Vĩ, Hàn Quân Tường, Trì Ương và Phàn Thường là phe trung lập. Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh là một phe. Còn về phần Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm thì theo kinh nghiệm ngày xưa mà nhìn thì trên căn bản là người "chủ yếu theo trào lưu".

Quyền lực đấu tranh chân chính đã thực sự triển khai giữa ba người Kế Siêu và Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh. Phe nào chiếm thế thượng phong, thì phe trung lập và Tôn Tuyết Lâm sẽ đảo về phía bên đó.

Tôn Tuyết Lâm và đám người Hùng Vĩ gần như là quản chế cho đám người Kế Siêu. Nói cách khác, chân chính nắm giữ quyền lực của huyện Lân và quyền lên tiếng của Huyện ủy chính là phe của Kế Siêu. Vận mệnh quyền lực của huyện Lân nhìn qua phức tạp nhưng kỳ thật lại không phức tạp.

Sau lưng ba người Kế Siêu là phần đông cán bộ bản địa. Tôn Tuyết Lâm vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Muốn động vào ba người này, hẳn sẽ gặp phải lực cản rất lớn khó có thể hình dung.

Bành Viễn Chinh đã sớm nhìn thấu điểm này. Tuy nhiên, hắn lại cho rằng, sở dĩ tạo nên cục diện như bây giờ, rễ là ở chỗ Tôn Tuyết Lâm ngay từ đầu đã quá mức cẩn thận. Cho nên nuôi hổ thành họa, đuôi to khó vẫy. Hiện tại còn muốn khống chế cục diện thì đã trở nên khó khăn.

Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm âm thầm trao đổi một ánh mắt, đều từ đối phương đọc được một tia cười lạnh.

Bọn họ tin rằng, bất kể là xuất phát từ lợi ích bản thân hay là căn cứ vào đại cục làm trọng, đám người trung lập Hoàng Vĩ và Tôn Tuyết Lâm nhất định là phải bước qua đây. Ở huyện Lân này một mẫu ruộng còn có ba phần đất. Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh muốn nhảy lên thì tự tìm mất mặt.

Bành Viễn Chinh chậm rãi bước vào, liếc mắt nhìn mọi người.

Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm thoáng có chút mờ mịt và ánh mắt lạnh như băng phóng lại. Bành Viễn Chinh làm như không thấy, ngồi xuống ghế của minh. Sắc mặt của hắn thong dong, bình tĩnh. Khóe miệng còn hiện lên một tia cười nhạt.

Vưu Đào trong lòng âm thầm cười lạnh. Muốn cưỡi lên đầu chúng ta à? Ở huyện Lân này, còn chưa tới phiên cậu hoa chân múa tay.

Hoàng Tử Hàm bĩu môi, coi thường không thèm để ý, nghiêng đầu chủ động chào hỏi Hùng Vĩ:

- Lão Hùng, gần đây bận quá à? Mấy ngày rồi không gặp anh.

Hùng Vĩ miễn cưỡng cười:

- Tôi đến trường Đảng Thành ủy học tập, vừa mới trở về tối qua.

Hùng Vĩ âm thầm liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ: "Cậu hống hách muốn bắt Lận Đại Dung khai đao. Chẳng lẽ cậu không biết Lận Đại Dung chính là một con chó trung thành của Kế Siêu? Cậu muốn động vào Lận Đại Dung, đầu tiên phải lật đổ ba người này. Nếu không, đánh chó không sợ bị chó cắn sao?

Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hàn Quân Tường im lặng ngồi một bên, trong lòng cũng thầm than một tiếng. Kỳ thật, đối với Bành Viễn Chinh, đám người Hàn Quân Tường vốn có chút xem trọng.

Bành Viễn Chinh năng lực làm việc xông xáo, tác phong trầm ổn, là cán bộ trẻ tuổi do lãnh đạo Thành ủy bồi dưỡng. Đám người Hàn Quân Tường xem ra, nếu Bành Viễn Chinh có thể một bước một dấu chân, chậm rãi bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ cho rõ ràng, với sự ủng hộ của cấp trên, tương lai sẽ lên làm Chủ tịch huyện, thậm chí là Bí thư Huyện ủy.

Đáng tiếc, Bành Viễn Chinh vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, thiếu kiên nhẫn, quá mức nôn nóng, phá vỡ thế cân bằng lợi ích vất vả lắm mới có được trong quan trường huyện Lân, không ngờ lại cùng với Lận Đại Dung trở mặt quyết liệt.

Đây cũng là điều khiến mọi người thất vọng nhất.

Bành Viễn Chinh ở huyện Lân chưa yên ổn. Cho dù có Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm toàn lực ủng hộ cũng khó mà cải biến được. Hơn nữa, Cung Hàn Lâm ở huyện Lân căn cơ cũng rất mỏng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cho nên, trận cờ này, vừa mới bắt đầu thì kết quả đã định. Bành Viễn Chinh muốn chống lại tập đoàn lợi ích ở huyện Lân, không khác nào lấy trứng chọi đá.

Bành Viễn Chinh ngồi một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.

Đối với tâm trạng và suy nghĩ của từng người, hắn trong lòng đều biết, đều thấy rõ. Trong cơ thể khỏe mạnh, trẻ trung này là linh hồn thành thục của hai thế giới. Nếu nói về ý nghĩ và quyền mưu thì Ủy viên thường vụ ở đây không một ai có thể đánh đồng với Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh không có khả năng kích động, càng không có khả năng quá nôn nóng. Chân chính tạo nên thành công chính là rút dây động rừng, hoặc nói là dẫn xà xuất động.

Cục diện bây giờ hắn rất rõ ràng. Nếu cứ để tiếp diễn như vậy thì lại càng bất lợi cho hắn và Cung Hàn Lâm. Hai người càng thêm bị trói chân trói tay, khó có thể triển khai công việc. Nhất định phải "tráng sĩ tự chặt cổ tay", phá vỡ cục diện bế tắc. Căn bệnh nan y thì cần có thuốc mạnh. Biện pháp nhẹ nhàng không thích hợp với huyện Lân.

Mà trên thực tế, Tôn Tuyết Lâm đã thử rất nhiều năm qua. Ông ta đến nay nếu không phải là kẻ vô tích sự thì cũng bị mất đi quyền lực. Quyền uy bị giẫm đạp thì tình cảm mãnh liệt cũng tiêu đi.

Bành Viễn Chinh không muốn đi theo con đường của Tôn Tuyết Lâm, giẫm lên vết xe đổ. Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, đây là đứng vững gót chân trên trận chiến đầu tiên. Thắng thì chân chính mở ra cục diện. Bại thì cứ như vậy mà chìm xuống.

Trận chiến này, Bành Viễn Chinh rất có niềm tin, dũng cảm và quyết tâm. Hắn ngay tại chỗ quyết liệt trở mặt với Lận Đại Dung, ra vẻ nôn nóng kích động, nhưng thật ra là hắn đã chuẩn bị từ lâu. Người chân chính hiểu hắn thì đều biết rằng Bành Viễn Chinh chưa bao giờ không nắm chắc phần thắng mà đã xuất ra đâu.

Chiến là phải thắng.

Lận Đại Dung nhất định phải bị bắt.

Cung Hàn Lâm sải bước đi đến, cũng ngồi xuống. Cung Hàn Lâm thần sắc có chút âm trầm và phức tạp. Tuy ông và Bành Viễn Chinh sau lưng đã kết nối rất nhiều lần, cũng đồng dạng đập nồi dìm thuyền, nhưng ông trong lòng vẫn cảm thấy rất lo lắng.

Kế Siêu liếc mắt nhìn Cung Hàn Lâm, trong mắt hiện lên vẻ coi thường. Đối với Cung Hàn Lâm, Kế Siêu quả thật rất xem thường. Chỉ là một tiểu quan lại của cơ quan Thành ủy, thật vất vả trong cơ quan mới có được cấp phó huyện. Không biết may mắn làm sao lại được Bí thư Thành ủy coi trọng, không ngờ công khai đề bạt lên chức Chủ tịch huyện Lân. Thật sự là trong núi không có hổ, hầu tử xưng bá vương.

Cung Hàn Lâm hắng giọng một cái. Lúc này Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm đang cầm một cái bình inox, chậm rãi bước đến. Ông ta nhìn mọi người chung quanh, khẽ mỉm cười:

- Các đồng chí đã đến rồi à. Được, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

Cùng lúc đó, tại trụ sở làm việc của công ty TNHH Mậu dịch Hoa Thương của thị trấn Tân Hoa, Trương Đại Hổ từ sau bàn làm việc đứng dậy, bước ra mấy bước, đưa tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt của Tiểu Lục Tử.

Bốp!

Tiểu Lục Tử ôm má, sợ hãi lui về phía sau, ngập ngừng nói:

- Lão Đại!

Trương Đại Hổ giận dữ giương tay chỉ vào Tiểu Lục Tử, quát lớn:

- Mày là đồ chó hoang. Mày ngoại trừ đem đến phiền toái cho bố mày thì chẳng còn làm được chuyện gì.

- Bố mày đã nói với mày rất nhiều lần. Không nên hành động thô bạo, không nên động thủ. Gần đây phải dựng cái đuôi lên làm người. Chẳng lẽ là gió thoảng qua bên tai sao?

- Mày có phải là muốn chết rồi không?

Trương Đại Hổ rít gào.

Tiểu Lục Tử sợ đến mức thiếu chút nữa đái ra quần. Đừng nhìn gã ở ngoài đường lớn lối, hoành hành ngang ngược, nhưng trước Trương Đại Hổ mánh khóe thông thiên, thì gã chẳng khác nào là con cừu nhỏ.

- Tại con ranh kia quá mức kiêu ngạo!

Tiểu Lục Tử run rẩy:

- Lão Đại, em sai rồi. Em lần sau sẽ không dám nữa. Nếu không, em cùng với đám đàn em trốn ra bên ngoài?

- Trốn cái rắm đấy! Tránh được hòa thượng nhưng không tránh được miếu. Mày trốn, nhưng bố mày còn ở huyện Lân này. Như vậy đi, mày cùng với mấy đứa kia qua hai ngày nữa đến phòng công an đầu thú đi. Đợi phong thanh qua rồi thì bố mày lại đón tụi mày về.

Tiểu Lục Tử biến sắc:

- Lão Đại, chuyện này….

- Sợ chết rồi hả? Phì! Không chết được đâu. Nhiều nhất là hai năm thôi. Sau đó, trở về vẫn là một hảo hán.

Trương Đại Hổ từ trong ngăn kéo lấy ra hai xấp tiền, quăng qua:

- Cầm số tiền này đi trấn an mấy đứa trong đám. Cút mau đi.

Tiểu Lục Tử chật vật mà đi.

Trương Đại Hổ thần thái hùng hổ lập tức thu lại, thay vào đó là một sự thâm trầm khó nắm bắt. Là một ông chủ chơi được cả hai giới hắc bạch ở huyện Lân này, gã có thể đi từ dân đen cho đến địa vị ngày hôm nay, oai phong một cõi, dựa vào không chỉ là động thủ.

Trầm ngâm thật lâu, Trương Đại Hổ dụi tàn thuốc, cầm điện thoại lên.

Lận Đại Dung trong phòng làm việc lòng nóng như lửa đốt. Đừng nhìn ông ta khí thế rất thịnh, nhưng trên thực tế, đây là thời khắc mấu chốt quyết định vận mệnh của ông ta, nên không thể bình tĩnh được. Huyện ủy đang mở hội nghị thường vụ. Ông ta chỉ có thể lẳng lặng ngồi chờ kết quả.

Đang trong lúc buồn bực, thì điện thoại của Trương Đại Hổ gọi tới. Lận Đại Dung không đợi Trương Đại Hổ mở miệng thì liền mắng một trận.

Trương Đại Hổ sắc mặt âm trầm, ánh mắt xẹt qua tia hung ác, cũng là ha hả cười nói:

- Trưởng phòng Lận, đừng nóng giận. Tôi không phải là đang xin lỗi sao? Anh yên tâm đi, tôi gây ra phiền toái thì tôi sẽ giúp anh bãi bình.