Cao Quan

Chương 424: Huyết mạch sôi trào

Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, cũng không hỏi thêm.

Huyện Lân đúng là có một bang tên là bang Lão Hổ, chuyện này do Điền Minh kể cho hắn biết. Sáng nay Điền Minh xuống chợ ăn sáng, thấy một đám lưu manh la lối om sòm đi từ đầu đông tới đầu tây chợ, thu của mỗi quầy hàng năm tệ tiền bảo kê, không chút kiệng nể người của Cục Công thương.

Những người bán rau, bán thịt hay bán hàng rong sớm, đều tức giận nhưng không dám nói, ngoan ngoãn giao tiền. Mà tất cả khách hàng và thực khách, dường như đã quá quen thuộc với cảnh này.

Điền Minh hỏi thăm một chút, biết đám người này là có tổ chức. Nghe nói bang chủ bang Lão Hổ là Trương Đại Hổ, cao lớn, còn có võ công. Ban đầu y bán thịt dê nướng ở huyện, không biết từ lúc nào, tổ chức một đám người, ở huyện diễu võ dương oai, bắt nạt lũng đoạn thị trường, không ai dám dây vào.

Thế cũng chưa đáng nói. Người ta còn kể với Điền Minh, hiện giờ Trương Đại Hổ cầm đầu bang Lão Hổ, bắt đầu thu phí bảo kê, lực lượng chủ chốt của y, đã sớm "tẩy trắng", đi theo hướng công ty hóa, nắm quyền kinh doanh hơn phân nửa phòng khiêu vũ và hộp đêm ở huyện.

Làm nghề giải trí này, nếu như không có ô dù, là không làm được. Bành Viễn Chinh hiểu, Trương Đại Hổ là một đầu mối trong tình hình rối loạn ở huyện Lân, muốn thăm dò và giải quyết, phải bắt đầu từ đầu mối này.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm, sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình cho rõ ràng, rảo bước đi tới.

Từ rất xa, đột nhiên vọng tới tiếng xe máy ầm vang, hơn mười chiếc xe máy hiệu Jialing chạy băng băng tới, trên mỗi chiếc xe đều có hai người, người phía sáu vung thiết côn và dao phay sáng loáng, gào thét phóng ào ào qua.

Bành Viễn Chinh cả kinh, lập tức dừng bước, chạy về phía trường học.

Cổng trường trung học huyện Lân gà bay chó sủa, học sinh sớm chạy hết, người bán hàng rong cũng không thấy tung tích. Bảo vệ trường sợ hãi đóng cổng chính. Mười mấy tên lưu manh múa may thiết côn và và dao phay, càn rỡ la hét, đập vào cổng săt trường học, có mấy tên còn leo qua cổng, chạy đi tìm mấy nam sinh nghĩa hiệp không biết đã tránh ở góc nào trong trường, để tính sổ.

Quá càn rỡ, quá vô pháp vô thiên!

Cảnh tượng trước mắt khiến Bành Viễn Chinh huyết mạch sôi trào. Kiếp trước, kiếp này, hắn là người của hai thế giới, mới lần đầu gặp phải cảnh tượng điên cuồng này. Giữa ban ngày ban mặt, một đám côn đồ rủ nhau chạy tới, cầm hung khí trong tay, công khai bao vây tấn công trường học.

Sắc mặt Bành Viễn Chinh âm trầm như nước, hắn quay lại nhìn Hoắc Quang Minh đang hoảng hốt, trầm giọng nói:

- Báo cảnh sát!

Hai chiếc xe cảnh sát cũ nát hụ còi chạy nhanh tới, nhưng đám lưu manh kia vẫn ung dung leo lên xe máy, nổ vang mà đi, để lại một hiện trường hỗn độn.

Mấy tên cảnh sát nhân dân hần như trơ mắt nhìn đám lưu manh bỏ chạy. Bọn họ xuống xe nhìn lướt qua hiện trường một cái, gõ gõ vào cổng trường, hỏi bảo vệ trường vài câu, ròi lẳng lặng lên xe, chuẩn bị rời khỏi.

Bành Viễn Chinh cau mày, bước tới trầm giọng quát hỏi:

- Các người là cảnh sát, sao không nhanh chóng đi bắt đám lưu manh gây rối kia?

Người cầm đầu đám cảnh sát ngẩng đầu ngạo mạn nhìn Bành Viễn Chinh, lạnh lùng hỏi:

- Anh là ai? Cục Công an phá án, còn cần anh tới chỉ trỏ?

- Tôi là ai không quan trọng. Đám lưu manh vừa rồi cầm hung khí trong tay, tấn công trường học, nghiêm trọng nhiễu loạn trị an xã hội! Các người không đi bắt chúng, giao cho pháp luật trừng trị, chạy tới đây như đi dạo rồi về, đây gọi là cảnh sát nhân dân cái gì?

Bành Viễn Chinh hết sức phẫn nộ, giọng lạnh lùng nghiêm nghị.

Người cầm đầu đám cảnh sát nhân dân nhìn tới nhìn lui đánh giá hắn, thầm nghĩ ở đâu xuất hiện một tên đầu đất thế này? Ai ở huyện Lân còn không biết người của bang Lão Hổ, có bắt cũng như không, vài ngày lại thả.

Hoắc Quang Minh chạy tới, trách cứ mấy tên cảnh sát nhân dân:

- Thái độ của mấy người là sao? Sao dám nói bằng cái giọng đó với Chủ tịch huyện Bành?

- Chủ tịch huyện Bành?

Người cầm đầu đám cảnh sát nhân dân giật mình, tự nhủ, hỏng rồi, sao lại xui xẻo đụng phải vị Phó chủ tịch thường trực huyện mới tới?

- Chủ tịch huyện Bành…

Vien cảnh sát cầm đầu ấp úng giải thích:

- Chủ tịch huyện Bành, muốn bắt người…không đủ chứng cứ…

- Mấy người còn muốn chứng cứ gì? Một đám lưu manh cầm hung khí trong tay, giữa ban ngày ban mặt tấn công trường học, còn cần cái chứng cớ gì?

Bành Viễn Chinh không kìm chế nổi nữa, đột nhiên phất tay quát to:

- Lão Hoắc, lập tức gọi điện, gọi người phụ trách Cục Công an huyện tới đây!

Hoắc Quang Minh không dám chậm trễ, lập tức chạy tới gọi điện thoại. Mấy cảnh sát không dám rời đi, sắc mặt lúng túng đứng một bên chờ.

Không bao lâu, một chiếc xe cảnh sát màu đen Santana chạy nhanh tới. Xe vừa dừng hẳn, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi nhảy xuống, mặc trang phục cảnh sát, nhưng không đội mũ.

Người này mặt đầy hồng quang, đi tới.

Hoắc Quang Minh kề tai Bành Viễn Chinh, khẽ nói;

- Chủ tịch huyện Bành, người này là Phó bí thư, Phó chủ tịch Cục công an Tạ Huy, nhân vật số hai.

Bành Viễn Chinh cau mày.

Tạ Huy cười xum xoe chạy tới:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi là Tạ Huy của Cục Công an!

Bành Viễn Chinh trầm mặt, giơ tay ra bắt tay Tạ Huy, trầm giọng hỏi:

- Lận Đại Dung đâu?

Tạ Huy cười cười:

- Chủ tịch huyện Bành, Cục trưởng Lận vừa lên thành phố họp, lãnh đạo có chit thị gì, nói với tôi cũng được.

Trong mắt Bành Viễn Chinh lóe lên hàn quang, hắn biết Tạ Huy nói láo, Lận Đại Dung không lên thành phố họp, bởi vì hồi chiều, Cung Hàn Lâm và Lâm Trường Hà triệu tập một số nhân vật đứng đầu các ban, ngành, mở hội nghị, Lận Đại Dung có mặt.

Bành Viễn Chinh khí thế uy nghiêm, mắt sắc như sao, Tạ Huy hơi chột dạ và bất an, không dám nhìn thẳng vào mắt Bành Viễn Chinh.

Tuy Bành Viễn Chinh là Phó chủ tịch thường trực huyện mới đến nhậm chức, nhưng còn lâu quyền uy của hắn mới đủ mạnh, mà rất nhiều người đứng đầu các ngành có thực quyền, cũng chưa chắc coi trọng Bành Viễn Chinh, nhưng địa vị và cấp bậc của Bành Viễn Chinh là không thể phủ nhận, Tạ Huy chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, sao dám chống đối hắn.

- Đầu đuôi sự việc là như vậy, tôi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Càn rỡ đến cực điểm, hết sức vô pháp vô thiên! Là cơ quan thực thi pháp luật của quốc gia, nếu Cục công an không làm được gì đối với bọn này, làm sao chúng ta còn dám nhìn mặt người dân huyện Lân?!

Tạ Huy đứng nghiêm, giơ tay chào Bành Viễn Chinh, lớn tiếng nói:

- Xin Chủ tịch huyện Bành yên tâm, chúng tôi nhất định dựa theeo chỉ thị của lãnh đạo huyện, triệu tập lực lượng cảnh sát, lập tức bắt các phần tử ngoài vòng pháp luật về quy án!

- Tốt, tôi hy vọng các vị nói được thì làm được, để không thẹn với bộ cảnh phục mà mình mặc trên người.

Bành Viễn Chinh gật đầu, xoay người bước nhanh rời đi.

Tạ Huy đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Bành Viễn Chinh, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

***

Bệnh viện huyện.

Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa triệu tập một cuộc họp ở bệnh viện huyện, nghiêm túc phê bình vấn đề "Nhận tiền không nhận người" của bệnh viện, yêu cầu bệnh viện huyện lập tức tiến hành chỉnh đốn và cải cách, đẩy mạnh xây dựng tác phong và y đức.

Đồng thời, buộc Viện trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy Mã Lân đại diện bệnh viện huyện, kiểm điểm bằng văn bản trước Ủy ban nhân dân huyện.

Thái độ của Nghiêm Hoa trước sau khác xa nhau, điều này làm trong lúc nhất thời Mã Lân không biết đâu mà lần. Nhưng Nghiêm Hoa là lãnh đạo trực tiếp quản lý y, trực tiếp quyết định tiền đồ chính trị của y, làm sao Mã Lân dám phản bác.

- Chủ tịch huyện Nghiêm, thật ra chúng tôi cũng có nỗi khổ…

Mã Lân kéo kéo cánh tay Cục trưởng Cục Y tế Đổng Tồn Nghĩa, ra hiệu hắn giúp mình nói vài lời.

Đổng Tồn Nghĩa cười:

- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Nghiêm, phía bệnh viện cũng có khó xử, loại bệnh này có không ít, thật ra thực sự khó khăn không có mấy người, có một số người muốn thừa nước đục thả câu, cố ý lờ tiền chữa trị.

- Đừng phóng đại lý do khách quan với tôi. Sự khó xử của bệnh viện, tôi hiểu rất rõ, nhưng các vị cũng không thể phủ nhận, hiện nay thái độ phục vụ của bệnh viện có vấn đề rất lớn.

Nghiêm Hoa nhìn lướt qua mấy cán bộ cao cấp của bệnh viện, thản nhiên nói:

- Tôi hy vọng các vị hết sức coi trọng vấn đề này!

Mã Lân và Đổng Tồn Nghĩa liếc nhau, biết Nghiêm Hoa đã nói tới mức như vậy, bọn họ không thể biện bạch nữa, không dám chọc giận vị lãnh đạo tính tình độc đoán này.

- Còn nữa, Cục Y tế và bệnh viện lập tức mở một hội nghị liên tịch, thảo luận làm thế nào giải quyết vấn đề chữa bệnh cho một bộ phận người nghèo, cũng không thể thấy chết mà không cứu, phải không nào?!

Ngày hôm qua trong cuộc họp, Chủ tịch huyện dự định chuẩn bị thành lập một quỹ đặc biệt cứu trợ cho những bệnh nhân đặc biệt, tiền bạc do tài chính huyện lo liệu, thao tác và quản lý cụ thể, các vị bàn bạc và xác định một phương án bước đầu, xong rồi tôi sẽ đệ trình hội nghị Ủy ban nhân dân huyện nghiên cứu.

Đổng Tồn Nghĩa ngẩn ra, chần chờ nói:

- Chủ tịch huyện Nghiêm, quỹ cứu trợ này, hiểu cụ thể như thế nào, xin lãnh đạo giải thích thêm một chút.

Mã Lân vội lấy sổ ra, chuẩn bị ghi chép.

- Rất đơn giản. Chẳng hạn như về sau, bệnh viện gặp một bệnh nhân đặc biệt nghèo khó, không đủ sức lo tiền thuốc men, theo nguyên tắc nhân đạo, trước hết chữa trị, đồng thời thông báo với quỹ cứu trợ, để quỹ này đến trả chi phí chữa bệnh, như thế bệnh viện không còn phải khó xử và lo lắng.

Nghiêm Hoa giải thích.

Mã Lân cười hì hì:

- Chủ tịch huyện Nghiêm, nếu như vậy, bệnh viện chúng tôi đương nhiên sẽ không làm người ác làm gì, để bị bêu danh thấy chết mà không cứu.

Nghiêm Hoa ung dung cười:

- Đây chỉ là ý tưởng bước đầu, còn cần hoàn thiện luận chứng đầy đủ, mà hoạt động cụ thể như thế nào, lại cần chuẩn bị thận trọng, các vị cứ xây dựng phương án trước rồi nói sau.