Tần Phượng trong lòng than nhẹ, hướng Bành Viễn Chinh nhìn ôn nhu, không nói gì nữa. Sau khi biết được thân thế đích thật của Bành Viễn Chinh, cô đã hiểu được, Bành Viễn Chinh là con cháu cách mạng ba đời, càng coi trọng việc thực hiện khát vọng chính trị đến như thế nào. Thi triển hết những sở học của mình chứ không phải vì chức vị.
Nếu như đơn thuần chỉ là làm quan lên chức, hắn chỉ cần vững bước đi tới thì có thể bay đến một độ cao mà người thường khó có thể sánh.
Mà Bành Viễn Chinh xuất thân từ tầng lớp thấp, nên biết rõ khó khăn của quần chúng. Cũng chỉ có người như hắn thì mới có thể kiên định thực hiện tấm lòng son, vượt mọi chông gai, anh dũng đi tới.
Người như vậy nắm quyền lực trong tay, thì đối với dân chúng mới có lợi. Làm việc sẽ không thiển cận, sẽ không chỉ coi trọng lợi ích trước mắt. Tần Phượng cảm xúc phập phồng, trong lòng tăng thêm vài phần nhu tình.
Trịnh Anh Nam nâng ly rượu lên, cười hì hì nói:
- Hôm nay chỉ là hữu tình, không nói chuyện công tác. Chị, Bí thư Bành, hai người muốn nói chuyện công tác thì đến văn phòng mà bàn việc. Hiện tại cần phải thư giãn thoải mái. Bí thư Bành, tôi xin mời anh một ly.
Trịnh Anh Nam sang sảng nói, mà tửu lượng dường như cũng không tệ. Một vài ly rượu vào bụng, Trịnh Anh Nam mang theo vài phần men say, giằng co với Bành Viễn Chinh không ngừng. Tần Phượng mỉm cười, ở một bên xem cuộc chiến. Cô tửu lượng không được cao, muốn uống bao nhiêu cũng không được. Trợ lý Tần Nguyệt Nguyệt và Điền Minh thì ngồi một bên không uống rượu, sẵn sàng phục vụ ba người.
Trịnh Anh Nam nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh gần như làm nũng mà mời rượu. Tần Nguyệt Nguyệt ánh mắt sáng rọi, xẹt qua một tia cổ quái. Cô cùng với Trịnh Anh Nam cũng có hơn một năm qua lại. Nhưng lần đầu tiên thấy Trịnh Anh Nam có hành động "phóng đãng" trước một người đàn ông như vậy.
Ánh mắt của cô dừng lại gương mặt anh tuấn của Bành Viễn Chinh, trong lòng sinh ra vài phần mơ hồ khó hiểu. Trước một người đàn ông quyền thế như Bành Viễn Chinh, chỉ sợ mọi phụ nữ đều tâm động.
Tần Nguyệt Nguyệt nét mặt tươi cười không nói, trong lòng không ngừng so sánh Bành Viễn Chinh và Lưu Quang, càng so sánh lại càng cảm thấy Lưu Quang không phải là đối thủ của Bành Viễn Chinh. Mà trong lúc đó, trong nội tâm của cô lại dâng lên một sự mừng thầm không gì hình dung được.
Tần Nguyệt Nguyệt giơ máy ảnh chụp Tần Phượng, Trịnh Anh Nam và Bành Viễn Chinh một tấm. Trịnh Anh Nam men say trong người, nắm cánh tay Bành Viễn Chinh vui vẻ nói cái gì đó. Thân mình, bộ ngực no đủ gần như kề sát trên cánh tay Bành Viễn Chinh. Tần Phượng nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Nguyệt Nguyệt, cũng không để trong lòng.
- Trịnh tổng, tôi chụp cho các người một tấm ảnh.
Tần Nguyệt Nguyệt cười nói.
Trịnh Anh Nam phất tay:
- Được, chụp một tấm đi. Đến đây ngồi xuống. Chúng ta chụp ảnh.
Sau khi cơm rượu no say, trở lại khách sạn, Trịnh Anh Nam lại la hét muốn đánh bài. Một vài người đến phòng của Bành Viễn Chinh bắt đầu đánh bài. Sau mấy vòng, Trịnh Anh Nam do uống rượu quá nhiều, liền không chịu nổi, không quan tâm nằm bẹp xuống đầu giường, tứ chi chổng vó ngủ liền.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải đổi phòng với Trịnh Anh Nam, đến phòng của Trịnh Anh Nam nghỉ ngơi. Vốn định tối nay cùng với Tần Phượng thân thiết một chút, nhưng cũng theo đó mà sụp đổ. Bởi vì Tần Phượng phải chăm sóc Trịnh Anh Nam, nên lưu lại phòng của Bành Viễn Chinh.
Về phần Tần Nguyệt Nguyệt và Điền Minh thì ở một phòng đơn giản hơn ở dưới lầu.
Bành Viễn Chinh trở về tắm rửa một chút, hút một điếu thuốc, ngồi trên sofa xem TV. Chuông điện thoại chợt vang lên. Bành Viễn Chinh tưởng Tần Phượng gọi tới thì có chút vui mừng liền bắt điện thoại ngay. Vừa mới lên tiếng thì chợt nghe bên kia một trận trầm mặc rồi chợt truyền đến một giọng nam chần chừ:
- Anh là….
Bành Viễn Chinh vừa muốn nói vài lời thì lại nghe bên kia cúp điện thoại.
Hắn nhíu mày, liền cúp điện thoại xuống, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lúc này, trong phòng Tần Nguyệt Nguyệt ở dưới lầu, cô ta cũng đang ôm điện thoại nấu cháo với người nào đó. Nếu có người nào ở đây thì nhất định sẽ thấy gương mặt mờ ám và thanh âm làm nũng của Tần Nguyệt Nguyệt, đủ để chứng minh người mà cô đang trò chuyệt nhất định là một người đàn ông, và người đó có mối quan hệ rất thân thiết.
Sáng ngày thứ hai, từ núi Phượng Hoàng trở về thị trấn Vân Thủy, Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Lý Tuyết Yến, trong thị trấn đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Công trình cải tạo chỉnh hợp trường tiểu học nông thôn đã tiến vào giai đoạn thực chất. Việc tuyển chọn nhà đầu tư xây dựng cho ba ngôi trường học được xây mới hoàn toàn đã chấm dứt. Đội ngũ thi công của công ty Khai thác và phát triển đô thị Kiến An đã bước vào thực hiện công việc.
Mười bảy trường học ở nông thôn được chỉnh hợp thành bảy ngôi trường tiểu học hiện đại, quy mô. Điều này có nghĩa là Hiệu trưởng của mười bảy trường này có không ít người phải thất nghiệp. Mà trên thực tế, thị trấn lại phải một lần nữa chọn lựa và bổ nhiệm bảy hiệu trưởng khác. Ngoại trừ bảy người này thì những người còn lại đều phải trở thành những giáo viên chủ nhiệm bình thường.
Bởi vậy, mười hiệu trưởng sắp thất nghiệp đã đến trước cổng cơ quan chính quyền thị trấn ngồi, mãnh liệt yêu cầu thị trấn cho một câu trả lời.
Nghe xong lời nói của Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh nhíu mày, trầm giọng nói:
- Thị trấn còn có câu trả lời gì cho bọn họ? Bọn họ làm hiệu trưởng của trường học, vốn không phải do thị trấn bổ nhiệm. Mà là do trong thôn tự chủ tự quản, cũng đều là những giáo viên bình thường. Đơn giản chỉ là người phụ trách, sao lại coi mình như lãnh đạo thế?
- Viễn Chinh, bọn họ nghe nói sau khi trường học được chỉnh hợp xong, thị trấn sẽ lựa chọn bổ nhiệm Hiệu trưởng, giải quyết biên chế, trở thành giáo viên nhà nước thì lúc này mới làm ầm ĩ lên.
Lý Tuyết Yến khẽ thở dài nói:
- Nói sau thì điều này không phải là không thể lý giải.
- Được rồi, Tuyết Yến, cô đại diện thị trấn nói cho bọn họ biết, cương vị công tác của bọn họ sẽ được an bài. Chỉ cần bọn họ nguyện ý thì sau khi trường học chỉnh hợp đều có vị trí cho bọn họ. Nhưng bảy trường học thì chỉ có bảy hiệu trưởng, không có khả năng người nào cũng là hiệu trưởng cả. Có làm ầm ĩ cũng vô dụng.
- Được rồi, để tôi làm công tác với bọn họ.
Lý Tuyết Yến liền cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh quẳng điện thoại. Điền Minh do dự một chút rồi quay đầu lại nói:
- Lãnh đạo, trường tiểu học do thôn tự quản lý. Tiền lương tự lo. Thị trấn chỉ cấp cho một phần. Hiệu trưởng cũng chẳng có đãi ngộ gì. Rất nhiều người cũng không muốn làm. Nhưng hiện tại thì không giống với lúc trước. Sau khi chỉnh hợp xây mới thêm, tương đương với việc bảy ngôi trường này thị trấn sẽ chi trả tài chính, trở thành trường công. Bọn họ đương nhiên là phải tranh đoạt nhau rồi.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, không trả lời. Thấy thái độ của hắn lãnh đạm như vậy, Điền Minh cũng không nói gì nữa.
Sau khi xây dựng chỉnh hợp bảy ngôi trường tiểu học sẽ hoàn toàn khác với trước kia. Từng bước trở thành trường công, được thị trấn bảo đảm tài chính. Đây là mục tiêu trường kỳ của Bành Viễn Chinh. Nhưng muốn giải quyết hết tất cả biên chế của giáo viên thì không thể. Đây không phải là việc mà Bành Viễn Chinh có thể định đoạt được. Trước mắt, Bành Viễn Chinh chỉ có thể trước đem bảy vị hiệu trưởng này nhét vào thị trấn quản lý, thống nhất bổ nhiệm.
Đây là thị trấn đã tích cực kết nối với phòng Giáo dục quận. Thậm chí còn có Tần Phượng là Bí thư Quận ủy tự mình phê chỉ thị. Ngay cả tài lực của thị trấn Vân Thủy có thể gánh hơn một trăm giáo viên "ăn lương nhà nước", nhưng căn cứ vào chỉnh thể của toàn bộ khu suy xét thì phòng Giáo dục cũng sẽ không đồng ý thả lỏng biên chế như vậy.
Đạo lý rất đơn giản. Lỗ hổng mở ra, những xã thị trấn nông thôn khác thì làm sao? Cho nên, không phải có tiền là có thể làm được.
Nhưng Bành Viễn Chinh đã quyết định, sẽ đề xuất trong hội nghị đảng ủy thị trấn. Sau này tất cả các giáo viên trường tiểu học, mặc dù không ở trong biên chế, nhưng nhất định phải nhét vào trù tính chung của thị trấn, nhất định phải được bảo đảm. Điều này xem như Bành Viễn Chinh đã tận khả năng của mình, lợi dụng lực ảnh hưởng của mình mà làm đến cực hạn.
Nhưng sự tình chính là như vậy, nhiều còn hơn là bị thiếu. Có hoạn mà hoạn không đều. Tất cả mọi người đều giống nhau, đều không có biên chế. Nếu êm thấm thì cắn răng chịu đựng. Chỉ khi nào xuất hiện biên chế, có người có được có người không, thì vấn đề và mâu thuẫn liền bộc phát.
Ngẫm nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh có chút không yên tâm, liền bảo Điền Minh tăng tốc độ, sớm chạy về thị trấn. Nhưng xe của hắn còn trên đường thì Lý Tuyết Yến đã gọi điện thoại đến, giọng nói rất dồn dập:
- Viễn Chinh, tôi lập tức đến quận. Anh cũng đến quận ngay đi. Những người đó đã đến quận rồi. Không biết là ai châm ngòi mà lại chạy đến UBND quận. UBND quận gọi điện thoại đến, bảo Chủ tịch quận Tô cho gọi anh cùng tôi lập tức đến ngay.
- Đừng sợ, Tuyết yến. Nếu bọn họ muốn ồn ào thì cứ để cho bọn họ ồn ào.
Bành Viễn Chinh tuy nhíu mày, nhưng giọng nói không nhanh không chậm.
- Được rồi, cô hãy tranh thủ thời gian đi đi. Điền Minh, quay đầu đến UBND quận. Chúng ta đến quận.
UBND quận. Phòng họp!
Mười hiệu trưởng của trường tiểu học nông thôn thị trấn Vân Thủy thần thái căm phẫn ngồi trong phòng hội nghị. Phó chánh văn phòng Khổng Tường Quân, Trưởng phòng giáo dục quận Trương Thịnh, Phó chủ tịch thường trực quận được phân công mảng giáo dục Hồ Đức Vịnh và Chủ tịch Tô Vũ Hoàn đi nhanh đến.
Trương Thịnh hô to:
- Chủ tịch quận Tô và Phó chủ tịch quận Hồ tự mình đến nghe mọi người phản ánh. Xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Những người này cảm xúc không cao, nên vỗ tay thưa thớt. Tô Vũ Hoàn mỉm cười, phất tay ngồi xuống trước nói:
- Được rồi, mọi người không cần câu nệ. Hôm nay tôi và lão Hồ đều có ở đây. Trưởng phòng phòng Giáo dục quận Trương cũng có mặt. Các người có vấn đề gì thì cứ nói. Chỉ cần yêu cầu của mọi người hợp lý thì UBND quận nhất định sẽ giúp các người giải quyết khó khăn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Chủ tịch quận Tô, Phó chủ tịch quận Hồ, Trưởng phòng Trương, mười người chúng tôi đều là đồng chí lão thành, tuổi đã bốn mươi mốt, công tác tại nền giáo dục nông thôn đã gần hai mươi năm.
Một hiệu trưởng của trường tiểu học nông thôn bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt xúc động, phẫn nộ quơ cánh tay:
- Chúng tôi không dám nói có công lao động. Nhưng suốt hai mươi năm qua, chúng tôi không có công cũng có lao. Dựa vào cái gì mà nói là chúng tôi không được làm hiệu trưởng nữa, mà cũng chẳng thèm giải thích. Thị trấn đây là muốn mượn gió bẻ măng. Chủ tịch quận Tô, chúng tôi yêu cầu lãnh đạo quận hãy làm chủ cho chúng tôi.
Tô Vũ Hoàn đuôi lông mày nhướng lên.
Trương Thịnh thì ghé bên tai, đem tình hình của thị trấn Vân Thủy giới thiệu qua một lần. Đồng thời cũng chỉ ra những người này đến quận khiếu oan, mục đích chính là hướng về phía Bành Viễn Chinh hao tốn tâm cơ tranh thủ biên chế trong danh ngạch bảy hiệu trưởng.
Tô Vũ Hoàn trầm ngâm khẽ mỉm cười nói:
- Hãy nói ra suy nghĩ và yêu cầu của các người.