Lái xe của Tần Phượng đến trước.
Tần Phượng đứng bên cạnh xe của mình, hướng Bành Viễn Chinh phất tay, thản nhiên nói;
- Đồng chí Viễn Chinh không có xe à? Qua đây tôi đưa về. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bành Viễn Chinh do dự một chút, muốn từ chối. Cùng lúc hắn vừa mới hẹn với Chu Đại Dũng đi tăng hai.
Về phương diện khác, vừa mới uống rượu, hắn càng không muốn ở một mình với Tần Phượng. Bởi vì hắn sợ mình khống chế không nổi cảm giác ham muốn. Lần trước, hai người ở trong phòng làm việc của Tần Phượng phát ra tình cảm mãnh liệt khiến cho hắn xấu hổ vô cùng. Hiện giờ say rượu, ai biết được chuyện gì phát sinh chứ.
Nhưng trước mặt các Ủy viên thường vụ, hắn lại không thể không nể mặt Tần Phượng, lại càng không muốn cho người khác nhìn ra manh mối gì.
Chu Đại Dũng thấy Tần Phượng gọi Bành Viễn Chinh, tưởng Tần Phượng tìm Bành Viễn Chinh có việc muốn nói riêng, thì không dám nói gì nữa, hướng Bành Viễn Chinh nhìn một ánh mắt, rồi sau đó bỏ qua xe của mình.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đi tới:
- Vâng, tôi cũng muốn đi nhờ xe Bí thư Tần một chút.
Kỳ thật, Tần Phượng theo bản năng mà nói ra một câu. Lời vừa thốt ra, cô lập tức có chút hối hận. Ban đêm say rượu, thực tại không thích hợp ở cùng một chỗ với Bành Viễn Chinh. Nhưng hối hận cũng đã muộn, Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước lên xe. Cô hơi chút do dự, cũng bước theo.
Lái xe Lý Đào khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi khách sạn Tân An. Hai người ngồi ở băng sau, đều cảm thấy có chút xấu hổ, hô hấp không tự chủ được, trở nên dồn dập.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt trong xe, Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn gương mặt quyến rũ đỏ ửng của Tần Phượng. Tư thế của cô khá cứng ngắc thì trong lòng không khỏi cười thầm.
Xe chạy như bay. Quang cảnh hai bên đường vụt qua. Tần Phượng thân mình cứng ngắc, trong lúc vô ý thoáng nhìn nụ cười nghiền ngẫm của Bành Viễn Chinh thì trong lòng cảm thấy xấu hổ, trong lúc nhất thời ma xui quỷ khiến, không ngờ lặng yên lấy tay qua nhéo vào bắp đùi Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh đau nhói, thân mình run lên một chút, nhưng chợt ý thức được không thể la lên liền nuốt tiếng kinh hô trở vào, mặt không đổi sắc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Phượng, mặc cho Tần Phượng rút ra như thế nào cũng không buông tay.
Lái xe Lý Đào ngồi ở đằng trước, hồn nhiên không phát hiện được đằng sau xe "đã bốn bề dậy sóng". Tần Phượng vừa thẹn vừa vội, lại không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ biết hết sức rút tay ra khỏi bàn tay của Bành Viễn Chinh.
Nhưng cô càng giãy dụa thì Bành Viễn Chinh nắm càng chặt.
Kỳ thật thì nhà của Bành Viễn Chinh và Tần Phượng cách nhau không xa, chừng ba bốn trăm mét. Một người ở đường cái đông, một người ở đường cái tây.
Lái xe Lý Đào trước tiên chở Tần Phượng về nhà trước, sau đó mới chở Bành Viễn Chinh về nhà của hắn. Rồi lúc này mới rời đi.
Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời.
Bành Viễn Chinh đứng ở trên đường, mặc cho gió đông thổi tới. Cảm giác say đã tiêu đi một ít, nhưng nhiệt độ trong lòng chỉ có tăng mà không có giảm.
Hắn gần như theo bản năng mà quay đầu dạo bước, chậm rãi dọc theo bên đường đi bộ. Khoảng hơn một trăm mét thì gặp phải Tần Phượng cũng đang duyên dáng đi từ bên kia tới.
Hai người cách nhau khoảng 3-5m, im lặng nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được một tia sáng.
- Hãy đi theo tôi một chút.
Tần Phượng nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, chỉ vào quán rượu phía đối diện:
- Chúng ta đi uống chút rượu tâm sự nhé?
Nói xong, Bành Viễn Chinh bước đi, nắm lấy tay Tần Phượng, lôi cô băng qua đường. Tần Phượng cũng không giãy dụa, tùy ý để hắn lôi kéo. Hai người bước vào quán rượu ánh sáng mờ mờ, tìm một góc yên lặng ngồi xuống. Bành Viễn Chinh phất tay, gọi nhân viên phục vụ đem tới mấy chai bia và mấy món thức ăn nguội.
Bành Viễn Chinh lặng yên dựa lưng vào ghế, tùy ý uống một chai bia, lẳng lặng lắng nghe Tần Phượng buồn bã giải phóng tâm sự của mình.
Tần Phượng lại uống nhiều bia. Tâm trạng của cô rất ít khi thả lỏng như bây giờ. Cô gần như không có nghĩa tới, cô lại cùng với một người thanh niên nhỏ tuổi hơn mình, lại là cấp dưới của mình, mặt đối mặt giống như tình nhân, ngồi một chỗ, nghe nhạc buồn, uống bia để trải lòng tâm sự.
Bành Viễn Chinh vốn nghĩ nữ cường nhân như Tần Phượng ở trong quan trường dốc sức làm việc, khẳng định là có chuyện phức tạp nào đó. Hắn chưa từng nghĩ tới, người con gái trước mắt đơn thuần giống như một tờ giấy trắng. Có một hôn nhân thất bại, tình cảm bị tổn thương. Sau đó chúi đầu vào trong công việc. Mỗi ngày đều chỉ có ba nơi: văn phòng, cơ sở và nhà. Bảy năm như một, cứ lặp đi lặp lại. Đơn điệu, tĩnh mịch, đau khổ.
Tần Phượng hai giọt nước mắt chảy xuống. Bành Viễn Chinh thở dài một tiếng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Tay Tần Phượng hơi giãy dụa, nhưng sau không động đậy nữa, tùy ý cho hắn nắm, thậm chí là vuốt ve.
- Đi thôi, tôi muốn về nhà.
Tần Phượng buồn bã nói. Men say dâng lên, ánh mắt mê ly.
- Được, để tôi đưa cô trở về.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, đỡ Tần Phượng rời khỏi quán rượu. Hai người dưới ngọn đèn đường, chậm rãi bước đi. Sau lưng lưu lại hai cái bóng, một dài một ngắn.
Từ quán rượu trở ra cho đến nhà Tần Phượng tốn khoảng năm phút. Nhưng hai người lại đi rất chậm.
Đêm dài vắng người, chợt có vài tiếng chó sủa.
- Tôi về đây!
Bành Viễn Chinh dựa vào cửa, nhìn Tần Phượng nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác.
Tần Phượng im lặng, cúi đầu thật thấp.
Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên, chậm rãi xoay người lại, thì đột nhiên bị Tần Phượng kéo tay.
Chợt Tần Phượng liền nhào tới.
Tần Phượng ôm Bành Viễn Chinh thật chặt, chủ động nâng gót chân hôn Bành Viễn Chinh. Dáng người cô thon thả, dán chặt vào người Bành Viễn Chinh. Hắn rốt cuộc không khống chế được dục vọng trong người mình. Hai tay ôm cô lên, thẳng đến phòng ngủ.
Hai người vừa hôn mãnh liệt vừa ngã xuống giường, quần áo bay tứ tung. Tần Phượng chẳng những không kháng cự lại sự âu yếm của Bành Viễn Chinh, ngược lại còn có chút chủ động và nóng bỏng. Cô kiêu ngạo, lại là một phụ nữ thành thục. Dục vọng bao nhiêu năm đè nén, cuối cùng lại phát ra một cách kinh người.
Vài lần hoan hảo. Cảnh xuân vô hạn.
Tần Phượng da thịt nõn nà lộ ra trước mắt Bành Viễn Chinh. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, từ vùng bùng bằng phẳng của cô kéo dài lên trên ngực. Khi một bên ngực nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, dục vọng trong lòng hắn lại nổi lên.
Tần Phượng xấu hổ, đỏ mặt, cuộn mình đẩy Bành Viễn Chinh ra, nhẹ nhàng nói:
- Đừng, chúng ta ngủ một lát đi.
- Hãy ôm tôi một lát. Tôi muốn ngủ, được không?
Tần Phượng hai tay ôm lấy Bành Viễn Chinh, tựa đầu vào ngực hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngày 12 tháng 4, dệt Phong Thái chính thức đưa ra thị trường. Quận ủy và UBND quận Tân An vì chuyện này mà đặc biệt tổ chức một nghi thức chúc mừng. Còn các hãng truyền thông lớn của Tân An cũng thay nhau đưa tin.
Ngày 13 tháng 4, công trình đấu thầu xây dựng và cải tạo trường tiểu học thị trấn Vân Thủy được cử hành. Buổi đấu thầu diễn ra rất thuận lợi. Dù sao Lý Tuyết Yến cũng đã làm những công tác chuẩn bị. Dựa theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, thị trấn lựa chọn hai nhà thầu thi công. Một là công ty Khai thác, xây dựng và Phát triển đô thị đang hợp tác. Một là công ty Kiến An của khu, cũng thuộc doanh nghiệp nhà nước.
Hết thảy đều được thực hiện theo từng bước.
Sau khi buổi đấu thầu chấm dứt, Bành Viễn Chinh đến quận làm việc. Hắn vẫn là Bí thư Công ủy, đối với công tác của quận ủy, ít nhiều cũng phải quan tâm một chút.
Hắn đang vùi đầu xem văn kiện thì chuông điện thoại vang lên, liền thuận tay bắt lấy:
- Tôi là Bành Viễn Chinh, xin lỗi ai đầu dây?
- Bí thư Bành, tôi là lão Ngô đây.
Trưởng Ban Tuyên giáo quận ủy Ngô Quân Tiết mỉm cười nói:
- Có chuyện này muốn thông báo với cậu một chút.
- Trưởng ban Ngô, có việc gì thì cứ nói, làm gì mà khách sáo vậy.
Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười.
- Là như thế này, một đoàn phỏng vấn truyền thông cấp tỉnh muốn đến quận chúng ta sưu tầm tài liệu. Người ta nghe nói nền giáo dục thị trấn Vân Thủy rất có điểm đặc sắc. Gần đây các người lại đang đầu nhập lớn cho giáo dục, đẩy mạnh công trình cải tạo chỉnh hợp các trường tiểu học ở nông thôn, nên có ý muốn đi tham qua. Không biết cậu có đồng ý hay không?
Ngô Quân Tiết nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng:
- Được, đây là miễn phí tuyên truyền cho thị trấn Vân Thủy, tôi sao lại không đồng ý chứ. Hoan nghênh, rất hoan nghênh.
Ngô Quân Tiết thấy Bành Viễn Chinh đồng ý, liền cười nói:
- Được, cứ quyết định như vậy đi. Bọn họ hiện tại đang ở huyện lân cận phỏng vấn. Sáng ngày mai sẽ đến thị trấn Vân Thủy. Mọi người nhiều ít cũng nên chuẩn bị một chút. Đừng để đến lúc đó luống cuống.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Ngô Quân Tiết xong, Bành Viễn Chinh liền gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến, thông báo cô chuẩn bị nghênh đón đoàn phỏng vấn truyền thông tỉnh.
Hắn vốn không để chuyện này trong lòng, cũng không định ra mặt tiếp đãi. Hết thảy đều giao cho Lý Tuyết Yến phụ trách là được rồi. Nhưng khi hắn nhận được danh sách tên đoàn phỏng vấn truyền thông tỉnh do ban Tuyên giáo gửi đến, thấy có một cái tên quen thuộc thì trong lòng liền sinh ra vài phần cảnh giác.
Giang Ninh Trinh.
Em vợ của Chu tịch thành phố Chu, trước đây là phóng viên cao cấp của Nhật báo Tân An, còn bây giờ là Phó chủ nhiệm ban Tin tức của Báo chiều Phương Bắc.
Bởi vì sự cố lần trước, đề cập đến việc đưa tin giả, Giang Ninh Trinh đã bị Nhật báo Tân An sa thải. Giang Ninh Trinh dù sao cũng là người có bối cảnh. Cô từ Nhật báo Tân An chuyển Báo chiều Phương bắc, cũng chẳng có gì kỳ quái.
Chỉ có điều, người quen cũ này lại xuất hiện trong đoàn phỏng vấn. Bành Viễn Chinh lập tức cảm giác không thoải mái.