Thẩm Ngọc Lan rất ít khi nhìn thấy Chu Đại Dũng ở văn phòng Tần Phượng.
Chu Đại Dũng là Ủy viên thường vụ, người khác không biết nhưng Thẩm Ngọc Lan trong lòng lại biết rõ ràng, đây là một quân cờ do cấp trên đề bạt, để phối hợp công tác với Tần Phượng ở quận.
Dùng chữ "quân cờ" để hình dung Chu Đại Dũng thì nhất định sẽ khiến cho Chu Đại Dũng mất hứng. Nhưng trên thực tế, từ "quân cờ" này lại chuẩn xác nhất.
Bất kể là cao tầng Đông Phương Nham, hay là những người khác thì Chu Đại Dũng chỉ là một quân cờ. Mà nói thật, nếu không phải quân cờ này có giá trị thì cũng không đến phiên Chu Đại Dũng được tiến vào Ủy viên thường vụ.
Thẩm Ngọc Lan nhìn Chu Đại Dũng cười, chủ động chào hỏi:
- Phó chủ tịch quận Chu.
Chu Đại Dũng nhiều năm chịu đựng ở cơ quan Thành ủy, gần đến bốn mươi tuổi mới được đề bạt. Ở quận ủy và UBND quận được xem là một lãnh đạo khá khiêm tốn. Không cần nói đến loại cán bộ trung tầng như Thẩm Ngọc Lan, cho dù là cán bộ bình thường, cũng không tỏ ra cái giá gì. Chu Đại Dũng mỉm cười, dừng bước gật đầu:
- Phó chánh văn phòng Thẩm, Bí thư Tần có ở đây không?
Kỳ thật thì Chu Đại Dũng hỏi chính là một câu vô nghĩa. Tần Phượng mới điện thoại tìm y, sao có thể không ở đây chứ.
Thẩm Ngọc Lan cười:
- Phó chủ tịch quận Chu, Bí thư Tần có ở đây.
Nói xong, Thẩm Ngọc Lan chủ động thay Chu Đại Dũng gõ cửa, ra hiệu y có thể vào.
Chu Đại Dũng gật đầu, rồi bước thẳng vào.
- Bí thư Tần, cô tìm tôi?
Chu Đại Dũng mỉm cười, bước vào rồi chủ động ngồi trên ghế salon trong văn phòng Tần Phượng. Y có thể nói là người của Tần Phượng. Hai người cùng đứng trên một chiến tuyến, tất nhiên là không cần quá câu nệ.
Tần Phượng mỉm cười:
- Đồng chí Đại Dũng, tôi có chuyện này muốn hỏi một chút.
Nói xong, giọng nói của Tần Phượng thanh âm liền đè thấp hẳn lên. Cô biểu đạt ý kiến của mình, Chu Đại Dũng nghe xong làm sao không hiểu rõ? Tuy nhiên, Chu Đại Dũng trong lòng cười khổ, cảm thấy Tần Phượng giao cho mình một nhiệm vụ rất khó hoàn thành. Y đối với Bành Viễn Chinh hiểu rất rõ. Chỉ cần là chuyện mà Bành Viễn Chinh muốn làm thì hắn nhất định sẽ kiên trì mà làm. Hơn nữa, hắn ở thị trấn Vân Thủy đẩy mạnh việc chỉnh đốn xí nghiệp dệt, cùng với chiến lược hợp tác với tập đoàn dệt Phong Thái, liên quan đến sinh tử tồn vong của rất nhiều xí nghiệp dệt nhỏ, cũng liên quan đến công tác lớn hơn nữa của hắn ở thị trấn Vân Thủy. Nếu muốn hắn buông tha thì còn khó hơn lên trời.
- Bí thư Tần, kỳ thật thì tôi cảm thấy…. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chu Đại Dũng muốn nói vài lời nhưng đột nhiên không thể mở miệng. Đây là ý tứ của lãnh đạo thành phố, ngay cả y cảm thấy không ổn cũng không dám nói gì.
- Đồng chí Đại Dũng, anh phụ trách nói chuyện với đồng chí Viễn Chinh. Lãnh đạo thành phố cho rằng, thị trường sản xuất ngành dệt trong cả nước hiện nay đi xuống, việc dệt Phong Thái sắp đưa ra thị trường, mở rộng sản lượng và khuếch trương dây chuyền phải thận trọng một chút. Thị trấn Vân Thủy và dệt Phong Thái hợp tác không nên gấp gáp đẩy mạnh. Trước điều tra nghiên cứu một chút, tận lực đem những tai họa ngầm suy xét lại, rồi chu toàn thấu đáo. Ví dụ như dệt Phong Thái có thành công đưa ra thị trường hay không? Sau khi đưa ra thị trường thì nó có ổn định vận hành hay không?
- Đồng chí Viễn Chinh hãy hiểu cho lãnh đạo thành phố. Nếu như lãnh đạo khu lúc này đây muốn can thiệp vào việc hợp tác với dệt Phong Thái thì sẽ biến nó thành mệnh lệnh không thể phản kháng. Bất kể thế nào, chúng ta đều phải chiếu đến đại cục của toàn thành phố và toàn bộ khu.
Tần Phượng nhẹ nhàng ám chỉ.
Chu Đại Dũng thở dài, đứng dậy cười khổ:
- Bí thư Tần, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi nói chuyện với đồng chí Viễn Chinh một chút. Tôi tin rằng, đồng chí Viễn Chinh sẽ phục tùng quyết định của tổ chức.
Tần Phượng gật đầu:
- Ừ, anh đi đi, đại diện cho Quận ủy và UBND quận tiến hành nghiêm túc nói chuyện với cậu ta.
Chu Đại Dũng buồn bực rời khỏi cơ quan Quận ủy, ngồi xe chuyên dụng của mình thẳng đến thị trấn Vân Thủy. Trước khi đi, Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn còn đích thân dặn dò vài câu.
Chu Đại Dũng khi đến thị trấn Vân Thủy, Bành Viễn Chinh mới từ công trường dạo qua một vòng trở về, vừa chuẩn bị cùng với Lý Tuyết Yến đến các thôn xem qua tình hình xây dựng trường học, điều tra nghiên cứu một chút. Nghe nói Chu Đại Dũng đến, hơn nữa lại tỏ vẻ là đại diện cho Quận ủy và UBND quận tiến hành nói chuyện thì trong lòng liền đoán được vài phần.
Hắn biết Tô Vũ Hoàn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hai người sáng tối đọ sức đã vài hiệp. Tuy rằng Tô Vũ Hoàn là Chủ tịch quận, nhưng sau lưng Bành Viễn Chinh có Tần Phượng ủng hộ, cũng kháng trụ lại được áp lực đến từ Tô Vũ Hoàn, tiếp tục đi theo con đường của mình.
Đến nước này, Bành Viễn Chinh cũng rất minh bạch, hắn cùng với Tô Vũ Hoàn từ "mặt mũi chi tranh" đến "đường lối chi tranh", Tô Vũ Hoàn ngầm đồng ý cho hắn chỉnh đốn lại thị trấn Vân Thủy là có thể nhìn ra được, hắn mãnh liệt phản đối hắn đẩy mạnh hợp tác với dệt Phong Thái, ý nghĩa Tô Vũ Hoàn đối với việc hợp tác có con đường riêng của mình.
Tô Vũ Hoàn cho rằng Bành Viễn Chinh là phát sốt, mù quáng đưa ra quyết sách, nghịch lại tình hình hiện nay của ngành dệt. Từ đó mang đến hậu quả không tưởng cho dệt Phong Thái, Mà Bành Viễn Chinh lại cho rằng Tô Vũ Hoàn không hiểu rõ thực tế ở cơ sở, cứ tự cho mình là đúng.
Bành Viễn Chinh cũng vậy mà dệt Phong Thái cũng vậy. Hiện ngay lúc này, tuyệt không lộ ra bên ngoài nội hàm chân chính của việc hợp tác. Nếu để cho Tô Vũ Hoàn biết được dệt Phong Thái coi trọng vốn không phải là những xưởng dệt nhỏ mà là đất ở thị trấn Vân Thủy, nhất định sẽ nảy sinh nhiều biến số không cần thiết.
Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng ngồi đối diện hút thuốc. Trong phòng làm việc sương khói lượn lờ. Chu Đại Dũng nói rất nhiều, thậm chí đứng ở góc độ Bành Viễn Chinh phân tích lợi hại, ám chỉ Bành Viễn Chinh nên biết tiến thoái, cấp cho lãnh đạo thành phố một mặt mũi. Hơn nữa, Chu Đại Dũng xem ra, bất kể là lãnh đạo thành phố chú ý, hay là Tô Vũ Hoàn lo lắng thì cũng không phải là không có đạo lý. Theo góc độ cầu ổn mà xem, việc hợp tác như vậy nhất định có tính phiêu lưu.
Bành Viễn Chinh vẫn luôn trầm mặc không nói.
Kỳ thật, cho dù là Chu Đại Dũng không đến nói chuyện, cho dù lãnh đạo thành phố không thực hiện áp lực thì hắn cũng chuẩn bị tạm hoãn lại việc hợp tác với dệt Phong Thái. Trịnh Phong Thái lật lọng và hám lợi, Bành Viễn Chinh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cảm thấy căm tức. Hợp tác với một người như dệt Phong Thái, vừa không có thành ý, lại chẳng có lợi mà lại còn có thủ đoạn nữa.
Sau khi đàm phán kịch liệt với Lưu Quang, Bành Viễn Chinh liền quyết định trước tạm hoãn việc này. Kéo dài một chút thời gian, khiến cho Trịnh Phong Thái hiểu rõ rằng, việc chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt nhỏ trong thị trấn, cục diện của thị trấn vẫn vững vàng, không có xuất hiện hỗn loạn như ông ta đã dự đoán. Điều này làm cho Bành Viễn Chinh thoáng cảm giác, quy hoạch chỉnh thể của mình có thể thích hợp tiến hành rồi.
Hắn thậm chí là một người có ý tưởng can đảm. Đem một bộ phận đất đai của các xí nghiệp dệt nhỏ xây dựng thành chỗ buôn bán vừa thay đổi thủ tục đất đai, vừa hấp dẫn những nhà đầu tư bất động sản có thực lực.
Kể từ đó, hắn tuy rằng vẫn kiên trì lấy việc hợp tác với dệt Phong Thái là chính, nhưng tầm nhìn cũng rộng rãi hơn, có nhiều lựa chọn hơn. Nếu dệt Phong Thái muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, vậy thì nên vì thị trấn mà tranh thủ lợi ích lớn nhất.
- Viễn Chinh à, cậu suy xét thế nào rồi?
Chu Đại Dũng thấy Bành Viễn Chinh vẫn trầm mặc thì không kìm nổi giục một câu.
- Lão Chu, tôi đương nhiên là kiên trì phục tùng quyết định của tổ chức. Xin Phó chủ tịch Chu chuyển lời cho các lãnh đạo thành phố, việc chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt trong thị trấn đã tiến hành rồi thì không thể dừng lại. Còn việc hợp tác với dệt Phong Thái, đương nhiên là phải thận trọng và ổn thỏa. Chúng tôi kiên quyết quán triệt chứng thực tinh thần chỉ thị của lãnh đạo thành phố, tạm hoãn lại một thời gian, trước điều tra nghiên cứu.
Bành Viễn Chinh cười hắc hắc, vỗ ngực nói.
Hắn không ngờ lại đáp ứng hoàn toàn sảng khoái như vậy, nằm ngoài ý liệu của Chu Đại Dũng. Y đầu tiên là ngạc nhiên, chợt thở phào một cái, nhìn Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, cậu nghĩ như vậy thì thật là tốt.
- Lãnh đạo bảo anh đến đây nói chuyện với tôi, đương nhiên là nể mặt tôi rồi. Tôi cũng phải nể mặt lãnh đạo chứ, có phải hay không? Nếu không nể mặt lãnh đạo, chẳng phải là không muốn sống nữa?
Bành Viễn Chinh lại bật cười ha hả.
Chu Đại Dũng đột nhiên bóp nát tàn thuốc, đứng dậy cười nói:
- Được, vậy tôi đi nhanh về báo cáo với Bí thư Tần. Bí thư Tần đang chờ tin tức của tôi.
- Đi vội vậy à? Không ở lại dùng cơm sao?
Bành Viễn Chinh mỉm cười giữ Chu Đại Dũng lại. Hai người quan hệ rất thân thiết, tất nhiên là không cần giả dối làm gì. Chu Đại Dũng trong lòng có việc, liền lắc đầu nói:
- Tôi trở về còn có việc. Hôm nào cậu đến quận, chúng ta đi uống rượu.
- Đúng rồi, lão Chu, tôi muốn hỏi chuyện này. Thị trấn chúng tôi có một số đất đai. Ví dụ như một số mảnh đất của các xí nghiệp dệt đã ngừng sản xuất. Nếu thay đổi thủ tục đất đai, từ nhà xưởng chuyển sang buôn bán, thì có được không?
Bành Viễn Chinh kéo cánh tay Chu Đại Dũng, hạ giọng hỏi.
Chu Đại Dũng được phân công quản lý mảng xây dựng đô thị, đối với mấy việc này tất nhiên nghe nhiều nên thuộc. Nhưng y lập tức ý thức được cái gì, liền vỗ vai Bành Viễn Chinh, đầy thâm ý nói:
- Viễn Chinh à, đây cũng không phải là khó khăn gì. Bởi vì hiện tại từ trên xuống dưới đều đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa. Loại chuyện này nhiều lắm. Lấy tình huống thị trấn của các người, nội thành hai cấp phê duyệt là được rồi. Bộ muốn làm khai thác buôn bán sao?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Sau khi tiễn Chu Đại Dũng thì Phùng Thiến Như ở thủ đô gọi điện tới. Cô đã thay hắn ghi danh lớp thạc sĩ kinh tế tại chức của trường đại học Kinh Hoa, bảo hắn tranh thủ thời gian đến tham dự. Phùng Thiến Như cũng nói rằng, bằng cấp là một phần nhưng quan trọng hơn là tăng cường kiến thức về kinh tế của mình.
Nghiên cứu sinh tại chức, trong quan trường vốn rất quen thuộc. Chỉ có điều đại đa số người đều lựa chọn trường Đảng. Loại kiến thức cao cấp và học phí cao như trường đại học Kinh Hoa thì rất ít người tham dự.