Tống Dư Trân nhíu mày nói:
- Lão Phùng, ba muốn gặp Viễn Chinh, anh nói nghiêm túc như vậy để làm gì? Nó vẫn còn nhỏ, hai người cũng đừng yêu cầu quá cao! Thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, có mấy người vững vàng, chín chắn như Viễn Chinh nhà chúng ta đâu? Xem mấy thằng bé ở Thủ đô kìa, không sống phóng túng cũng ăn chơi đàng điếm, có ai giống như Viễn Chinh của chúng ta, một lòng bám trụ công tác ở cơ sở?
Phùng Bá Đào mỉm cười:
- Tổng thể mà nói, anh khá hài lòng đối với Viễn Chinh. Nó có năng lực, tinh thần chịu khổ, có phẩm chất chính trị lấy đại cục làm trọng, thích hợp theo nghiệp chính trị.
Nhưng ông cụ có yêu cầu cao đối với Viễn Chinh, điều đó cho thấy ông cụ cũng kỳ vọng rất nhiều vào nó, chuyện này là bình thường. Ngày xưa, khi anh bằng tuổi Viễn Chinh, có ngày nào ông cụ không răn dạy anh ít nhất năm phút đồng hồ? Mặt khác, nếu trước đây ông cụ không nghiêm khắc dạy dỗ, làm anh có ngày hôm nay?
Cho nên, Viễn Chinh này, gia môn Phùng gia chúng ta nghiêm khắc, giáo dục nghiêm chỉnh, ông nội cháu không những nghiêm khắc đối với bản thân, mà đối với con cái cũng rất chặt chẽ. Nếu ông phê bình cháu vài câu, đó là bình thường.
Nghe Phùng Bá Đào nói như vậy, Bành Viễn Chinh căng thẳng, thầm nghĩ: xem ra mình đã làm một số chuyện khiến ông không hài lòng.
Cơm nước xong, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi, dù sao đi xe một ngày đường rồi, rất mệt mỏi.
Tắm rửa xong, Bành Viễn Chinh mới nói chuyện với Mạnh Lâm một lúc, bà đã bảo hắn về phòng ngủ.
Nhưng trở lại phòng ngủ, hắn nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Thứ nhất là sáng mai, Phùng lão muốn gặp hắn, hơn nữa muốn "phê bình" hắn một phen, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, bất an. Phùng lão không chỉ là ông nội của hắn, mà còn là một trong những người đứng đầu chủ yếu của quốc gia, cho dù là ruột thịt, đối với ông, hắn vẫn hết sức kính sợ.
Thứ hai là gần đây hắn có thói quen ôm Phùng Thiến Như ngủ, hai người mới nếm thử thứ trái cấm ngọt ngào của tình yêu, cảm thấy khó rời xa, không được ôm lấy thân thể mềm mại, co giãn của Phùng Thiến Như, hắn cảm thấy như trong lòng thiếu một cái gì đó.
Trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ không ngủ được, Bành Viễn Chinh ngồi dậy, nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, thấy mới hơn mười giờ, liền tuột xuống giường vào phòng vệ sinh châm thuốc hút.
Trở lại giường, gương mặt xinh đẹp của Phùng Thiến Như vẫn chập chờn ẩn hiện trước mắt hắn, lòng hắn phát nóng. Không khống chế nổi cảm xúc của mình, hắn liền mặc đồ ngủ, lặng yên mở cửa ra, rón rén đi dọc theo hành lang tĩnh lặng trải thảm đỏ.
Tới trước phòng ngủ của Phùng Thiến Như, hắn nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh. Bành Viễn Chinh do dự một chút, vừa muốn đẩy cửa vào, đã thấy cánh cửa không một tiếng động mở ra. Phùng Thiến Như khoác áo ngủ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng đứng ở cửa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Bành Viễn Chinh cười hì hì, đi vào, đóng cửa lại, chỉ vài bước đã vọt tới giường của Phùng Thiến Như, lập tức chui vào ổ chăn ấm áp của cô.
Hai người đúng là tình nồng tới độ, đối với sự âu yếm của hắn, cô không hề tỏ vẻ kháng cự. Chỉ một lát, cô đã thở hổn hển…
Ngay lúc hai người không còn kìm chế được sự khao khát, đột nhiên Bành Viễn Chinh nghe ngoài cửa có tiếng bước chân. Hắn giật mình, thân hình căng thẳng, lập tức căng lỗ tai lên nghe ngóng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Phùng Thiến Như đã nghe ra là tiếng chân của Tống Dư Trân, cô xấu hổ quýnh quáng, vội đẩy Bành Viễn Chinh ra, ra hiệu bảo hắn trốn vào phòng vệ sinh.
Bành Viễn Chinh buồn bực xoay người xuống giường, nhanh như chớp chui vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Không bao lâu, hắn nghe thấy tiếng Tống Dư Trân cười nói:
- Thiến Như, đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?
Mỗi tối, lúc sắp đi ngủ, Tống Dư Trân đều đến xem Phùng Thiến Như có ngủ ngon không, thuận tiện đắp chăn lại cho cô, từ nhỏ đến lớn, đã thành thói quen khó bỏ.
Mặt Phùng Thiến Như đỏ như gấc, gắng gượng mỉm cười khẽ hỏi:
- Mẹ, con đi ngủ đây, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi.
Tống Dư Trân không phát hiện ra sự khác thường của Phùng Thiến Như, thuận thế ngồi một bên giường cô, cười nói:
- Thời gian con đi Tân An ở với Viễn Chinh, có tốt không?
- Rất tốt, mẹ ạ.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng nói.
- Hai con yêu thương nhau như vậy, mẹ an tâm rồi. Thôi con ngủ đi. Ngày mai con đi với mẹ mua mấy bộ quần áo, ông nội con bảo, sang năm sẽ cho hai đứa kết hôn.
Tống Dư Trân thở phào một cái, đứng dậy cười nói. Đột nhiên, ánh mắt của bà khựng lại khi thấy cái áo ngủ nam bên cạnh cái gối của Phùng Thiến Như. Bà nhận ra ngay đó là áo ngủ của Bành Viễn Chinh, bởi vì nó do chính tay bà và Mạnh Lâm đi mua.
Khóe miệng Tống Dư Trân hơi nhếch lên, cố nén cười, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Khi đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, Tống Dư Trân cười cười, nói bâng quơ:
- Trời lạnh, đừng để bị cóng đấy!
Phùng Thiến Như biết mẹ đã phát hiện ra, xấu hổ ưm một tiếng, vùi đầu vào trong chăn.
Bành Viễn Chinh trốn trong phòng vệ sinh toát mồ hôi. Tuy nhiên, hắn biết mình đã "thoát nạn", dù sao người lớn trong nhà đã sớm ngầm hiểu rồi, hắn và Phùng Thiến Như là hôn phu, hôn thê, có thân mật cũng không hề gì.
Đây đã là thời buổi nào rồi, cải cách mở cửa, quan niệm về tình yêu nam nữ cũng cởi mở hơn trước nhiều.
Bành Viễn Chinh mặt dày mày dạn an ủi chính mình, lại rời phòng vệ sinh, bò lên giường vỗ về Phùng Thiến Như hồi lâu. Lại âu yếm, lại hòa nhập hai thân xác làm một, khi hai người rời nhau ra thì trời đã rạng sáng…
Bất kể Bành Viễn Chinh nằn nì như thế nào, Phùng Thiến Như chết sống cũng không cho hắn ngủ lại phòng cô. Bất đắc dĩ, Bành Viễn Chinh phải bực tức quay lại phòng mình, buồn bực nằm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi hắn tỉnh lại, đã hơn 8 giờ. Rửa mặt xong xuống lầu, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đã làm xong điểm tâm. Phùng Thiến Như ngồi bên bàn ăn, thấy Bành Viễn Chinh đi xuống, đỏ bừng mặt, nghiêng đầu đi.
Tống Dư Trân cười tủm tỉm, nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Viễn Chinh à, tỉnh ngủ chưa?
Bành Viễn Chinh thầm xấu hổ, ngượng ngùng dạ một tiếng.
Ăn sáng xong, hắn theo tiềm thức đi tới ban công châm một điếu thuốc, vừa rít được hai hơi, Tống Dư Trân đã đứng sau cửa kính gõ gõ, cau mày nói:
- Viễn Chinh, từ giờ cháu đừng hút thuốc lá nữa!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thầm nghĩ sao hôm nay bác gái lại còn quản lý đến cả chuyện hút thuốc của mình.
Nhưng khi quay lại nhìn vẻ mặt của Tống Dư Trân, hắn chợt hiểu, vội lúng túng dụi tắt điếu thuốc, cười hì hì mấy tiếng, không dám trả lời.
Tống Dư Trân quay lại nhìn Phùng Thiến Như nói:
- Thiến Như, con phải trông chừng Viễn Chinh, đừng cho nó hút thuốc uống rượu, sau này ảnh hưởng khó lường!
Phùng Thiến Như là một cô gái thông minh lanh lợi, làm sao không rõ ý nghĩa lời nhắc của mẹ, mặt cô đỏ như trái bồ quân, hận không tìm được lỗ nẻ nào mà chui xuống.
Nhưng Tống Dư Trân không để ý đến sự bối rối ngượng ngập của hai người, mà đang suy nghĩ một vấn đề lớn hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Phùng gia ít con trai, mọi người trong nhà hết sức hy vọng Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như sớm kết hôn và sinh con để nối dòng. Biết tình cảm hai người đã đến thời kỳ "trăng mật", Tống Dư Trân đang lo nghĩ sao cho hai người nhanh chóng kết hôn.
Thật ra, ngay đêm qua, bà đã bàn với Phùng Bá Đào về chuyện này, đề nghị có lẽ không cần làm lễ đính hôn, bởi vì hơi thừa, mà nhanh chóng định ngày cho Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như kết hôn luôn.
Phùng Bá Đào trầm ngâm một chút, tỏ ý phải hỏi ý kiến hai vợ chồng Phùng lão trước.
Ngay từ đầu, Phùng lão chủ trương trước hết để hai người đính hôn, là muốn tạo cơ hội và thời gian quá độ để hai người nuôi dưỡng tình cảm, thích ứng và chấp nhận nhau. Nhưng không ai ngờ, tình cảm của hai người tiến triển vượt xa dự tính của người trong nhà, theo tình hình hiện giờ, đính hôn hay không, không quan trọng nữa.
Tống Dư Trân chuẩn bị nói chuyện chính thức với Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh, nhưng Phùng Thiến Như đã sớm xấu hổ tránh về phòng mình, mà Bành Viễn Chinh cũng chuẩn bị đến Đại Hồng Môn thăm ông cụ. Mạnh Lâm nhìn Tống Dư Trân, nhẹ nhàng cười :
- Chị dâu, hay là đừng sốt ruột quá, cứ từ từ thôi!
- Mạnh Lâm, đây không phải là việc nhỏ, em cũng không thể xem chuyện này không quan trọng mà!
Tống Dư Trân rất nghiêm túc nhìn Mạnh Lâm:
- Hai chị em mình phân công nhau hành động, em nói chuyện với Viễn Chinh, chị nói chuyện với Thiến Như, chúng còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện, chúng ta phải nhắc nhở chúng!
Mạnh Lâm cười cười:
- Được, đợi lát nữa Viễn Chinh về, em nói với nó!
***
Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng khách chờ Phùng lão phái xe tới đón.
Chờ một lúc buồn chán, hắn cầm điện thoại gọi cho Vương Bưu, bảo Vương Bưu tranh thủ thời gian gặp nhau. Hai người là bạn bè thân thiết, hắn về Thủ đô ăn Tết, dù sao cũng phải thông báo cho Vương Bưu một tiếng. Lúc này Vương Bưu rất vui mừng, lập tức bảo Bành Viễn Chinh sang ngay, buổi trưa cùng uống rượu, nhưng nghe nói Bành Viễn Chinh còn phải đi Đại Hồng Môn, lại thôi.
Đại Hồng Môn là nơi nào, vốn là con cháu cán bộ sinh trưởng ở địa phương, Vương Bưu biết rõ hơn ai hết. Thậm chí có thể nói, càng là người Thủ đô, càng kính sợ đối với cái nơi tường đỏ ngói xanh này.
Phùng Bá Đào mặc áo khoác màu đen, chậm rãi xuống lầu. Ông khoát tay, nói:
- Viễn Chinh, cháu đừng chờ xe nữa, bác đã nói với ông rồi, đúng lúc bác muốn đến chỗ ông có việc, cháu cùng đi luôn đi!
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, đứng dậy mang bao quà biếu lúc nãy Phùng Thiến Như dặn hắn mang vào cho ông bà nội, theo Phùng Bá Đào đi ra ngoài. Phùng Bá Đào liếc nhìn cái bao lớn trong tay hắn, cười khổ:
- Cháu thật là, mang cả một bao lớn như vậy mà đi tặng cho ông bà à?
- Bác, Thiến Như bảo cháu mang đấy!
Bành Viễn Chinh có phần phàn nàn, mở bao ra:
- Bác xem này, còn có cả một đống lớn đồ ăn vặt, ông bà nội có thể ăn được thứ này?
Phùng Bá Đào cười ha hả:
- Không sao, đây là lòng hiếu thảo của Thiến Như! Ông bà nhất định sẽ rất vui lòng đấy! Mang theo đi!