- Lão Cổ, chiều nay anh lên thành phố, trực tiếp gặp Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, ông ta phụ trách mảng xây dựng đô thị. Anh báo cáo cụ thể tình hình dự án này với ông ấy, sau đó có thể quay về.
Bành Viễn Chinh nói một cách bình thản.
Cổ Lượng ngẩn ra, chợt cười khổ:
- Chủ tịch thị trấn Bành, làm sao tôi có thể gặp được Chủ tịch thành phố Mạnh? Tôi chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, Phó chủ tịch một thị trấn, muốn báo cáo công tác với Phó chủ tịch thành phố, người ta không đồng ý, tôi cũng đành chịu!
- Không sao đâu. Anh đến tìm thư ký của ông ấy, nói là ở thị trấn Vân Thủy, muốn tìm Chủ tịch thành phố Mạnh báo cáo công tác, ông ấy sẽ tiếp anh.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền bỏ đi.
Cổ Lượng và Hoàng Hà mở to mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc trong hồ lô của Bành Viễn Chinh có bán thuốc gì. Cổ Lượng quay lại nhìn Lý Tuyết Yến, lại cười khổ:
- Bí thư Lý, cô xem, chuyện này là thế nào đây?
Lý Tuyết Yến nhướng mày, nhìn theo bóng dáng Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Nếu Chủ tịch thị trấn Bành nói như vậy, anh cứ làm theo lệnh là được. Nếu Chủ tịch thành phố Mạnh không tiếp, thì anh quay về vậy.
Dứt lời, Lý Tuyết Yến đuổi theo Bành Viễn Chinh.
Hoàng Hà nhún vai, mỉm cười:
- Lão Cổ, đi thôi. Lãnh đạo đã chỉ thị, anh không đi sao được? Tuy nhiên, trước khi đi, anh nên làm cho tỉnh rượu, uống ly nước trà, ăn thanh kẹo cao su gì đó, đừng để cả người hôi mùi rượu, khiến lãnh đạo thành phố khó chịu!
Cổ Lượng thở dài:
- Đừng trêu tôi nữa…Cũng không hiểu là Chủ tịch thị trấn Bành nghĩ như thế nào…
- Được rồi, anh đừng nghĩ ngợi lung tung, đi thử xem là biết chứ gì? Hơn nữa, có khi Chủ tịch thị trấn của chúng ta nổ cho vui đâu? Cho nên, tôi đoán, hẳn là lãnh đạo đã liên hệ trước rồi, bây giờ phái anh đi báo tỉ mỉ tình hình.
Hoàng Hà vỗ vỗ vai Cổ Lượng:
- Đi thôi, làm cho giã rượu!
…
Buổi chiều, Cổ Lượng đánh bạo lên thành phố.
Cùng lúc đó, tổ công tác của phòng công an quận do Phó cục trưởng Trọng Tu Vĩ dẫn đầu, đến thị trấn, hỗ trợ thị trấn Vân Thủy điều tra sự kiện công nhân bãi công xuống đường, đó là công tác do Quận ủy chỉ thị.
Cục cử đến bốn người, bên phía thị trấn Vân Thủy có Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chử Lượng, Phó chủ tịch thị trấn Quý Kiến Quốc và Trưởng đồn công an Vân Thủy Tra Anh Nghị, tổng cộng bảy người, hợp thành tổ công tác liên hợp điều tra.
Vốn theo ý của quận, thì đây chủ yếu là việc của thị trấn Vân Thủy, người của Cục xuống là để phối hợp công tác, nhưng Trọng Tu Vĩ là một cán bộ hết sức cứng rắn, sau khi đến nơi, lại đảo khách thành chủ, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của Chử Lượng và Quý Kiến Quốc, liền bắt ngay nhóm công nhân đi đầu vụ xuống đường ngày hôm đó tới đồn công an thị trấn Vân Thủy. Đồn công an Vân Thủy là một tòa nhà nhỏ hai tầng cũ nát. Trọng Tu Vĩ và người của Cục nhốt mấy công nhân đang kinh sợ vào căn phòng thẩm vấn bị gió lùa lạnh thấu xương rồi bỏ mặc, ngay cả chút nước nóng cũng không cấp cho họ. Sau đó, cả đám vào một căn phòng ấm áp, vây quanh lò than nướng thịt dê nhắm rượu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Tra Anh Nghị khá kính sợ lãnh đạo Phân cục, bởi vì đó là lãnh đạo trực tiếp. Tra Anh Nghị cùng người của Phân cục nhậu nhẹt, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc đứng hút thuốc trong sân đồn công an gió lạnh gào thét, sắc mặt không thể dễ coi được.
- Lão Quý, tôi thấy như vậy không được, bọn họ đảo khách thành chủ, không coi chính quyền thị trấn chúng ta ra gì cả, giờ phải tính sao đây?
Chử Lượng xoa mạnh hai tay.
Quý Kiến Quốc thở ra một cái:
- Tên Trọng Tu Vĩ này rất mạnh thế, tôi đã sớm nghe nói, người này ở quận rất ngang tàng, phá án thiết diện vô tư, không nể nang bất cứ ai. Nghe nói ngay cả Chủ tịch quận Cố còn bị y đóng cửa không tiếp.
- Hắn ngang tàng, lợi hại như thế nào thì mặc kệ, ở trên địa bàn của chúng ta mà không nói quy củ như vậy là không được!
Chử Lượng khẽ cắn môi:
- Tôi lập tức đi vào làm rõ với hắn. Quận bảo hắn xuống hỗ trợ công tác cho chúng ta, không phải là bảo hắn đến lãnh đạo chúng ta công tác!
Chử Lượng bóp nát tàn thuốc, xoay người định đi vào.
Quý Kiến Quốc kéo Chử Lượng lại:
- Thật ra ai làm chủ cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần điều tra rõ sự tình là được. Tuy nhiên tôi sợ cách giải quyết của hắn ta sẽ rất cực đoan, sẽ xảy ra chuyện không hay!
Bí thư Chử, anh ở lại xem chừng bọn họ, tôi về Ủy ban nhân dân thị trấn báo cáo một chút với Chủ tịch thị trấn Bành.
Chử Lượng trợn mắt, thầm nghĩ: còn báo cáo cái khỉ mốc! Chút chuyện như thế này, hai lãnh đạo chúng ta còn không làm được, thật mất mặt hết sức. Lúc nào cũng đi xin chỉ thị, thế thì làm cấp phó để làm gì?
Nhưng Chử Lượng rốt cuộc không nói thành lời.
Chử Lượng bước tới, đẩy cửa đi vào, thấy Trọng Tu Vĩ, Tra Anh Nghị và vài người khác uống rượu, mặt mày đỏ bừng, trong phòng khói thuốc mịt mù, không khỏi nhíu mày nói:
- Cục trưởng Trọng, các vị xuống tra án, bây giờ còn chưa điều tra được gì, đã ngồi ăn nhậu, có thích hợp không?
- Có gì mà không thích hợp?
Trọng Tu Vĩ ợ một cái:
- Bí thư Chử, anh đừng có gấp, lão Trọng này tra án là hạng nhất, anh lên quận hỏi thử xem! Án khó cỡ nào, đến tay tôi, không quá ba ngày là ra ngay manh mối! Sá gì chút chuyện cứt chó của các vị, ngày mai tôi liền cho anh biết kết luận bước đầu!
Lại đây, uống rượu, uống rượu!
Chử Lượng đẩy điếu thuốc do một cảnh sát đưa qua, lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Trọng, tôi không đồng ý phương pháp bắt người của anh. Anh đưa người về, cũng không hỏi không tra, đem họ nhốt trong phòng lạnh lẽo như vậy, là không được! Hơn nữa, tin tức truyền ra, chắc chắn sẽ khiến cho các công nhân khác phản ứng mạnh. Không được, hoặc là anh nhanh chóng phá án, hoặc là mau thả người!
Tác phong của Trọng Tu Vĩ khá hống hách và thô bạo. Y xuất thân là lính, có thói quen nói một là một, ngay cả Cục trưởng Lý Minh Nhiên, y cung có thể không nể tình, dám đập bàn.
Nhưng Trong Tu Vĩ lại có khả năng phá án, hơn nữa y một thân chính khí, trên cơ bản không sợ hãi, cho nên rất nhiều du côn, lưu manh ở quận vừa nghe nói đến"Trọng đại pháo", đều hoảng sợ.
Nghiệp vụ ưu tú, bù đắp chô tính cách của y. Đây là yếu tố giúp y còn có thể tiếp tục công tác trong hệ thống công an, nếu chỉ biết hống hách, mà không có bản lĩnh, y đã sớm bị tống cổ khỏi ngành công an rồi. Có lãnh đạo nào dễ dàng tha thứ cho cấp dưới khoa tay múa chân trước mặt mình?
Trọng Tu Vĩ vừa nghe Chử Lượng nói vậy, liền đứng dậy, lớn tiếng cười lạnh:
- Chử Lượng, không phải ta xem thường cậu, cậu chẳng hiểu cái cóc khô gì cả! Đối phó với bọn này, không thể nhân từ nương tay! Cậu mở mắt ra xem nhé, ta đông lạnh bọn chúng hai tiếng đồng hồ, lập tức sẽ ngoan ngoãn cúi đầu!
Ai dám gây rối? Bắt lại! Con bà nó! Thả người hả? Thả ai?
Lời lẽ của Trọng Tu Vĩ không chỉ hống hách, mà còn hết sức thô lỗ, Chử Lượng thẹn quá hóa giận, cũng to tiếng:
- Cục trưởng Trọng, anh xem cái bộ dạng của mình đi, giống lãnh đạo Cục công an sao? Tôi thấy giống bọn thổ phỉ thì có!
- Im mồm!
Trọng Tu Vĩ nổi cơn lôi đình, đột nhiên xô Chử Lượng một cái:
- Đừng có trước mặt bố mày chít chít meo meo! Bố mày gai mắt nhất là cán bộ thị trấn chúng mày, tưởng đây là địa bàn của chúng mày rồi muốn làm vương làm tướng hả? Bình thường thì tác oai tác qúai, tới lúc mấu chốt thì run như cầy sấy!
Trọng Tu Vĩ cao to lực lưỡng, còn Chử Lượng thì gầy nhom, cao lẻo khoẻo, bị đẩy một cái, loạng choạng lui ra phía sau mấy bước, suýt nữa thì té ngửa xuống đất.
Chử Lượng nổi giận:
- Trọng Tu Vĩ, mày muốn gì?
Trọng Tu Vĩ coi thường không thèm để ý, phất phất tay:
- Thôi đi, đừng làm bộ trước mặt bố mày nữa, làm bộ cái gì hả?
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra đánh rầm một tiếng, Bành Viễn Chinh sắc mặt trầm như nước xuất hiện trước cửa, Quý Kiến Quốc theo sát phía sau.
- Cục trưởng Trọng, các người đang làm cái gì vậy?
Bành Viễn Chinh chỉ vào cái bàn tròn bày đầy rượu thịt, cả giận nói:
- Bí thư Tần và Cục trưởng Lý cho các người xuống đây là để uống rượu hưởng lạc sao?
Tra Anh Nghị! Anh có bản lĩnh lớn đấy!
Bành Viễn Chinh nói bằng giọng âm trầm mà lạnh như băng.
Tra Anh Nghị bối rối đứng dậy xoa tay nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, trời lạnh quá, chúng tôi chỉ uống chút rượu cho ấm thôi!
Trọng Tu Vĩ cười lạnh vỗ vỗ tay:
- Quan uy lớn quá, quả nhiên là Chủ tịch thị trấn Bành tiếng tăm lừng lẫy!
Đúng đó, rượu đã uống vào, hưởng lạc cũng đã hưởng rồi, sao, mày muốn cái gì? Bố đây không trễ nãi công việc là được!
Đột nhiên Trọng Tu Vĩ đập bàn:
- Đừng có đứng trước mặt bố mày mà thể hiện quan uy!
Bành Viễn Chinh nhíu mày:
- Anh là bố ai? Cái miệng ăn nói cho sạch sẽ một chút!
Bành Viễn Chinh mang theo một bụng tức giận tới đây. Hắn vừa nghe Quý Kiến Quốc kể lại hành động của Trọng Tu Vĩ, liền giật mình. Hiện giờ, công nhân các nhà máy dệt đang hoảng sợ bất an, trấn an còn chưa xong, sao lại dùng biện pháp cứng rắn như vậy được? Một khi khiến công nhân phản ứng quyết liệt, chắc chắn chính quyền thị trấn không chịu nổi.
Tính cách Trọng Tu Vĩ vốn nóng như lửa, hơn nữa nốc rượu vào, làm sao còn coi một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi như Bành Viễn Chinh ra gì. Y xì một tiếng đầy khinh miệt:
- Miệng bố không sạch sẽ đấy, mày có thể làm gì được nào?
Nói xong, Trọng Tu Vĩ vung tay xô Bành Viễn Chinh, như vừa rồi đẩy Chử Lượng.
Trong mắt Bành Viễn Chinh lóe lên một tia sáng ngời, thân hình nhanh nhẹn né sang một bên, tránh thế công của Trọng Tu, rồi thuận thế bắt lấy cánh tay Trọng Tu Vĩ, sử dụng thế tứ lạng bạt thiên cân của Thái Cực Quyền, dùng sức kéo một cái, Trọng Tu Vĩ chưa kịp phản ứng, đã bị quăng ngã chỏng gọng.
Trọng Tu Vĩ dũng mãnh thô bạo gặp phải đối thủ chân chính. Tra Anh Nghị và mấy cảnh sát trợn mắt há mồm mà nhìn Cục trưởng Trọng bị vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi "quăng" ngã xuống đất, sau đó lại thẹn quá hóa giận, bò dậy, muốn vật Bành Viễn Chinh để cả hai cùng té, nhưng không đụng được ngay cả vạt áo của hắn.
Trước sau ngã sấp xuống hành lang lạnh lẽo ba lần, mặt mũi bầm dập, rốt cuộc Trọng Tu Vĩ biết, mình đã gặp phải cao thủ rồi.
Lý Minh Nhiên hầm hầm đi vào đồn công an thị trấn, nhìn về phía Trọng Tu Vĩ đang đứng đờ người ra đó, hét lớn:
- Trọng Tu Vĩ, cậu thật sự là làm Cục mất hết mặt mũi mà! Cho cậu đến thị trấn Vân Thủy để làm gì? Đến để công tác hay là đến để làm trò lưu manh? Hả?