Ở bên kia, Hoàng Đại Long kinh ngạc buông điện thoại, nhìn Tống Quả đang đầy vẻ hưng phấn nằm trên sô pha, nhíu mày nói:
- Tống Quả, thái độ Viễn Chinh hơi khác lạ, tôi nói đãi tiệc "tẩy trần" cho cậu, hắn nói không có thời gian.
Lúc này Tống Quả đang rất vui vẻ.
Hoàng Oanh Oanh rốt cuộc đã bị thâm tình của Tống Quả lay động, vừa mới gật đầu đồng ý làm bạn gái y.
Hoàng Oanh Oanh toàn tâm toàn ý nhảy vào giới giải trí, trở thành một ngôi sao khiến người người ngưỡng mộ là ước mơ cháy bỏng của cô.
Nhưng khi cô thực sự dấn thân vào giới giải trí, mới phát hiện nó không hoàn toàn tốt đẹp như mình tưởng tượng. Các loại quy tắc ngầm, sự màu mè điệu bộ và thói đời, khiến cô thất vọng và chán nản.
Thông qua sự đầu tư của cha mình, cô có cơ hội nhận một vai nữ chính số hai trong một bộ phim, có sự tham gia của Chương Mộ Tình. Ở Giang Nam hơn một tháng để đóng phim, cô đã trải qua rất nhiều điều, từng chuyện, từng chuyện đã dần dần đánh tan giấc mộng của cô, cô cảm thấy bản thân mình không thích hợp với công việc này.
Hơn nữa, với khả năng của gia đình mình, cô cũng không cần phải buộc lòng níu kéo để giành lấy một chỗ đứng nào đó trong xã hội.
Hoàng Oanh Oanh nản lòng thoái chí, bỏ dở vai diễn, mà đoàn làm phim còn cầu không được, lập tức thay một diễn viên khác vào vai của Hoàng Oanh Oanh.
Trên chuyến xe lửa trở về Giang Bắc, Hoàng Oanh Oanh chấp nhận làm bạn gái của Tống Quả.
Nhà cô giàu có, lại là sinh viên học viện nghệ thuật, dung mạo hết sức xinh đẹp, đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng chưa từng có ai chân thành thật sự như Tống Quả, trong tình cảm dành cho cô, không có bất kỳ ý đồ không tốt nào.
Hoàng Đại Long đương nhiên rất vui mừng cho hai người. Còn Hoàng Bách Thừa, lại càng cầu không được. Mặc dù ông ta coi như cũng có địa vị chính trị ở thành phố Tân An, nhưng doanh nhân dù sao vẫn là doanh nhân, có thể kết thông gia với Tống gia, vị thế của nhà họ Hoàng lại càng được nâng cao.
Lúc đầu Tống Bính Nam không tán thành con trai mình theo đuổi con gái nhà họ Hoàng, nhưng hai năm vừa rồi, ông ta thấy được sự si tình của Tống Quả, nên cũng xiêu lòng. Với địa vị và sự giàu có của nhà họ Hoàng, hai nhà cũng có thể tạm coi là môn đăng hộ đối.
Được sự cho phép của cha mẹ hai bên, rất nhanh, tình cảm của Tống Quả và Hoàng Oanh Oanh tiến đến mức cuồng nhiệt. Nếu không phải Tống Bính Nam quyết liệt phản đối, chắc chắn Tống Quả đã ở chung với Hoàng Oanh Oanh. Về phần Hoàng Bách Thừa, chuyện đó không quan trọng.
Thoạt trông, dường như tình cảm hai người tiến triển quá nhanh, trên thực tế, đó là do hai năm Tống Quả không sờn lòng theo sát Hoàng Oanh Oanh, nói rằng Hoàng Oanh Oanh không chút động tâm, là nói dối.
Nghe Hoàng Đại Long nói xong, Tống Quả không để bụng, cười cười:
- Anh cho rằng người ta là con ông cháu cha, cả ngày sống phóng túng như anh à? Hắn là Chủ tịch thị trấn, công vụ bận rộn, làm sao có thời gian chơi bời với anh? Vả lại, sau này anh nói chuyện đứng đắn một chút được không? Mở miệng ra là "mấy con nhỏ Tây", để Oanh Oanh nghe thấy, chắc chắn sẽ nổi giận.
Hoàng Đại Long mất hứng, lườm Tống Quả một cái:
- Cậu mới là con ông cháu cha chứ ai! Ai nói tôi cả ngày sống phóng túng? Tôi quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy, suốt ngày mệt chết được! Đó không phải là thấy cậu và Hoàng Oanh Oanh có kết quả, mà cao hứng muốn chúc mừng hai người hay sao? Chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người khác! (1)
Hoàng Đại Long oán giận nói:
- Cậu gọi điện thoại cho Viễn Chinh, có vội cũng không có thời gian ăn bữa cơm sao? Hơn nữa, cậu ta nói đang trên đường về nhà, buổi tối, cậu ta ở nhà một mình, không phải cô đơn lạnh lẽo lắm sao?
Tống Quả hơi do dự, đã lâu y cũng không gặp Bành Viễn Chinh. Ngẫm nghĩ một chút, cầm điện thoại của Hoàng Đại Long gọi cho Bành Viễn Chinh.
Lúc Tống Quả gọi điện, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đã bước vào nhà. Trong nhà rất ấm áp, hệ thống sưởi tập thể của nhà máy cơ khí khá tốt. Phùng Thiến Như đi tắm, Bành Viễn Chinh vừa mở ti vi lên, điện thoại lại vang lên.
Hắn hơi bực, cầm điện thoại lên nói:
- Đại Long, đêm nay tôi có việc, không đi được!
Tống Quả khẽ cười:
- Viễn Chinh à, là Tống Quả đây.
- Ồ, Tống Quả? Anh về rồi à?
- Mới về được vài ngày. Tối nay cậu bận thật sao? Nếu không bận, cùng đến ăn cơm đi. À quên nói với cậu, tôi với Oanh Oanh chuẩn bị làm lễ đính hôn.
Giọng nói của Tống Quả không giấu nổi sự vui mừng.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười nói:
- Chà, chúc mừng anh. Nhưng mà, hai người tiến triển nhanh quá đấy!
- Nước chảy thành sông mà!
Tống Quả cười ha hả.
- Lẽ ra phải đến chúc mừng anh, tuy nhiên, quả thật hôm nay hơi đặc biệt, Thiến Như tới, tôi muốn dành thời gian cho cô ấy.
Quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Phùng gia, giữa Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, không phải là bí mật đối với cha con Tống Bính Nam. Hồi Tết âm lịch vừa rồi, Tống Bính Nam và Tống Quả đến chúc tết Phùng Bá Đào, đã gặp Phùng Thiến Như.
Vừa nghe nói Phùng Thiến Như đến, Tống Quả ngồi bật dậy trên sô pha, kinh ngạc hỏi:
- Viễn Chinh, cậu nói thật chứ?
- Còn có thể lừa anh à?
- Vậy cậu càng nên đến đây ăn cơm với chúng tôi. Chúng tôi muốn đặt tiệc tẩy trần cho Thiến Như!
Tống Quả nói xong, liếc nhìn Hoàng Đại Long, hạ giọng nói:
- Đương nhiên, tôi biết cậu có chỗ khó nói, tùy cậu quyết định, tôi không ép.
Bành Viễn Chinh hơi do dự. Hắn và Tống Quả, Hoàng Đại Long là bạn, lẽ ra, cùng ăn bữa cơm, giới thiệu Phùng Thiến Như với bọn họ, là chuyện bình thường. Nhưng thân phận thật sự của mình và Phùng Thiến Như, tạm thời Bành Viễn Chinh còn chưa muốn tiết lộ ra.
Nhưng bây giờ Hoàng gia và Tống gia kết thân, Bành Viễn Chinh biết rằng thân phận của mình, có thể cũng không giấu cha con Hoàng Đại Long được bao lâu nữa.
Hơn nữa, làm bạn với nhau, quý là ở sự tri âm và chân thành, trải qua một thời gian khảo sát như vậy, hắn cảm thấy Tống Quả và Hoàng Đại Long xứng đáng kết giao. Giấu diếm bạn bè lâu như vậy, không thể coi là đúng.
Mà trong tương lai, có được nguồn lực tư bản của hai cha con Hoàng Đại Long, sẽ rất có lợi cho kế hoạch của hắn. Tại thời điểm thích hợp này, công khai thân phận của mình với hai cha con Hoàng Đại Long, coi như là thủ đoạn tăng cường "liên minh" vậy.
Bành Viễn Chinh hiểu, sự kết giao giữa hắn và Hoàng Đại Long, có thể không đặt nặng vấn đề bối cảnh, nhưng địa vị của hắn đối với Hoàng Bách Thừa, tùy thuộc rất nhiều vào điều này.
Hắn do dự, trầm ngâm suy nghĩ, ở đầu kia điện thoại, Tống Quả hơi căng thẳng.
Tống Quả hiểu rõ, Bành Viễn Chinh có đồng ý cho y mặt mũi hay không, có đồng ý để lộ thân phận của hắn và Phùng Thiến Như với cha con nhà họ Hoàng hay không, là hoàn toàn do chính Bành Viễn Chinh quyết định. Nếu Bành Viễn Chinh không muốn, y cũng không có cách nào khác.
Đồng thời, trong lòng Tống Quả cũng có một chút mong mỏi, rằng Bành Viễn Chinh có thể đối đãi thẳng thắn, chân thành với Hoàng Đại Long. Đều là bạn, che giấu lâu dài như vậy, cũng không phải chuyện tốt.
- Được rồi, để tôi nói với Thiến Như, nếu cô ấy không phản đối, đêm nay chúng ta sẽ cùng ăn cơm. Tống Quả này, tôi là bạn của anh, cho nên hết thảy đều không giấu diếm anh, nhưng có một số việc, cũng đừng phô trương ra, hẳn anh hiểu ý tôi chứ?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Tống Quả mừng rỡ, khẽ nói:
- Viễn Chinh, cậu yên tâm, tôi hiểu được nặng nhẹ thế nào mà. Vậy tôi Hoàng Đại Long và Hoàng Oanh Oanh cùng hai người ăn một bữa cơm, được không? Hoàng Đại Long cũng không phải loại người không biết nặng nhẹ, y không dám nói lung tung đâu.
Tống Quả lại nói thêm một câu, lòng thầm nghĩ: chuyện liên quan đến Phùng gia, cho dù cho y mười lá gan, y cũng không dám!
- Được, Thiến Như đang tắm, hai người định khách sạn trước đi, rồi chúng tôi sẽ đến ngay.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.
Tống Quả buông điện thoại, rât hưng phấn, nhưng đồng thời có một chút ngưng trọng.
Hoàng Đại Long vẫn ngồi cạnh lắng nghe, cũng mơ hồ nghe ra được một chút bất thường, vội vàng hỏi:
- Viễn Chinh nói gì? Đồng ý không?
- Đồng ý.
Tống Quả châm một điếu thuốc, rít vào một hơi, nói:
- Đại Long, tôi nói với anh chuyện này, trừ cha anh và Oanh Oanh ra, anh không được nói với ai hết, hiểu không?
Giọng Tống Quả rất nghiêm túc và trịnh trọng.
Hoàng Đại Long không phải thằng ngốc, y đoán những điều mình chưa biết về Bành Viễn Chinh sẽ được Tống Quả tiết lộ.
- Tôi hiểu, cậu nói đi.
Hoàng Đại Long trầm giọng nói.
- Hôn thê của Bành Viễn Chinh đến Tân An, cô ấy tên là Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như là cháu gái của Phùng lão ở Trung ương, là con gái của Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch Quốc gia Phùng Bá Đào…
- Hả?...Phùng gia!
Hoàng Đại Long giật mình kinh ngạc, khóe miệng run lên.
Phùng gia ở Thủ đô! Tuy y không phải người trong quan trường, nhưng Phùng lão là một trong vài lãnh đạo chủ chốt của Trung ương, nắm trong tay vận mệnh Quốc gia, gia thế Phùng gia hết sức hiển hách, ai mà không biết?
Rốt cục Hoàng Đại Long hiểu được, vì sao hai cha con Tống Quả hết sức tôn trọng Bành Viễn Chinh, vì sao Bành Viễn Chinh có năng lực lớn như vậy, hóa ra hắn là cháu rể của Phùng gia!
Nhưng Tống Quả lại nói tiếp, khiến Hoàng Đại Long cả buổi vẫn không bình tĩnh lại được.
- Con trai thứ hai của Phùng lão bị thất lạc trong thời kháng chiến chống Nhật, là cha của Bành Viễn Chinh. Nói cách khác, Bành Viễn Chinh là cháu đích tôn, đời thứ ba của Phùng gia! Còn về thời điểm Phùng gia nhận lại Bành Viễn Chinh, tôi cũng không rõ. Hồi Tết vừa rồi, tôi và ba tôi đến Phùng gia chúc tết, đã thấy Bành Viễn Chinh ở đó, Chủ nhiệm Phùng còn bảo ba tôi chiếu cố Bành Viễn Chinh.
Cho nên, Đại Long, có thể quen biết và làm bạn với Viễn Chinh, là phúc của anh!
(1) Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Hoa Dương Chân Nhân xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là ;Ái Tình; để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần Dương Tiễn. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Ngoài ra còn có một tích nữa là:
;Sau khi Lữ Đồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông ta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng ;Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?;.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân.;
Người đời sau dùng tích ;chó cắn Lã Động Tân; này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.