-Tôi đại diện cho thị trấn hứa hẹn, nếu xí nghiệp nói không giữ lời, trong vòng một tuần không trả tiền lương, mọi người có thể đến Ủy ban nhân dân thị trấn tìm tôi! Tôi xin bảo lãnh cho Hồ tổng, mong mọi người có thể ủng hộ công tác của thị trấn, tranh thủ khôi phục sản xuất…
Một đám người lẳng lặng nghe Bành Viễn Chinh kêu gọi. Bành Viễn Chinh đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua những khuôn mặt đầy dầu mỡ đang hoặc là lầm lì, hoặc nhếch mép cười khẩy, rồi dừng lại ở một số người đang luôn miệng kích động mọi người, trong mắt lóe ra một tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Số công nhân này, đa số vốn đều là nông dân xã, thị trấn khác, dân thị trấn này rất ít. Người trẻ rất nhiều, phần đông đều trên 30 tuổi.
Những người ở độ tuổi này, thường chỉ cầu sự ổn định, bởi vì áp lực phải nuôi dưỡng gia đình. Vốn họ cũng không muốn làm ầm ĩ, nhưng không cưỡng lại được trước sự kích động của mấy người cầm đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này, Bành Viễn Chinh cảm thấy lời của Hồ Tiến Học không phải không có lý. Những công nhân này, trình độ học vấn thấp, ý thức nông dân cá thể rất mạnh, nhà máy có thái độ mềm mỏng, họ sẽ lấn tới, nếu thái độ của nhà máy cứng rắn hơn, họ sẽ biết điều ngay.
-Chủ tịch thị trấn Bành, không phải chúng tôi không tin được lãnh đạo thị trấn, chỉ là nếu chúng ta trở về, nhà máy không giữ lời, chúng ta phải làm sao bây giờ?
-Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu Hồ Tiến Học lật lọng, mọi người cứ tới tìm tôi đòi tiền!
Bành Viễn Chinh lớn tiếng nói.
-Ha ha, nói thật nhé, thị trấn có tiền giúp nhà máy trả lương sao? Chủ tịch thị trấn Bành lấy tiền đâu để trả cho chúng tôi?
Lại có người khích bác.
Bành Viễn Chinh hơi căm tức.
Hẳn hiểu, xử lý những chuyện có tính quần thể như thế này, mểm là không được, cần cứng rắn nhất định phải cứng rắn.
-Tôi lặp lại lần nữa, nhà máy giấy các-tông nợ tiền lương mọi người, thị trấn cam đoan sẽ giải quyết trong vòng một tuần. Vấn đề nâng tiền tăng ca và ca đêm, từ từ sẽ đặt ra phương án và tiêu chuẩn để giải quyết. Thị trấn cũng sẽ phối hợp với doanh nghiệp, tranh thủ quyền lợi tối đa cho các vị. Nhưng tôi hy vọng tất cả mọi người có thể ủng hộ công tác của thị trấn, lập tức trở về đi làm, giải tán đi!
Thấy đám đông vẫn không nhúc nhích, khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia cười lạnh, đột nhiên lại lớn tiếng nói:
-Nếu mọi người không muốn giải tán, thôi được! Hồ Tiến Học!
-Tôi đây, Chủ tịch thị trấn Bành.
Hồ Tiến Học hoảng sợ, vội đi nhanh tới.
-Hồ tổng, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, lập tức giải quyết chuyện này. Ai muốn tiếp tục ở lại nhà máy làm việc, lập tức trở về làm; ai không muốn làm, chỉ muốn lấy tiền, lập tức kết toán rồi cho cuốn gói ngay đi!
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nói xong, đưa loa phóng thanh cho Hồ Tiến Học, vẻ mặt bình tĩnh phát tay áo bỏ đi.
Quả nhiên không ngoài ý liệu của Bành Viễn Chinh, hắn vừa bỏ đi, trước sự phối hợp "đóng kịch" của Hồ Tiến Học, các công nhân vốn không muốn đi liền ào ào giải tán, để lại hiện trường không bóng người, chỉ còn rác rưởi. Chuyện này vốn là như vậy, chỉ cần gặp phải thái độ cứng rắn, một người cảm thấy không vững và rời đi, những người khác sẽ hùa theo ngay.
Bành Viễn Chinh đốt một điếu thuốc, nhìn các công nhân tụm năm, tụm ba trở về phân xưởng, không kìm nổi mỉm cười. Cổ Lượng đứng ở phía ssau khẽ cười nói:
-Vẫn là Chủ tịch thị trấn Bành có chiêu hay, chỉ cần mấy câu nói đã giải quyết được vấn đề. Tôi và Bí thư Lý nói cả buổi, bọn họ đều không thèm nghe!
-Thật ra tôi hiểu được tâm trạng của họ. Họ cũng muốn giải tán, nhưng cũng lo sợ nhà máy nói không giữ lời, đồng thời còn lo Hồ Tiến Học sẽ tìm cách ngấm ngầm "tính sổ". Nhất là mấy người cầm đầu. Cho nên họ kích động tất cả mọi người kiên trì để tạo áp lực với thị trấn. Theo tôi đánh giá…
Bành Viễn Chinh giơ tay chỉ về phía Hồ Tiến Học đang vội vàng đi tới:
-Tôi đánh giá, vài ngày nữa Hồ Tiến Học chắc chắn sẽ đuổi việc mấy người kia. Mấy ngày tới, lão Cổ theo dõi ông ta một chút, nhất định phải làm cho họ thực hiện lời hứa, chỉ cần nhà máy trả tiền nợ lương, mọi chuyện sẽ yên!
-Ừ, tôi hiểu.
Cổ Lượng gật đầu.
-Chủ tịch thị trấn Bành, ở đây người ta cấm khói lửa, anh không thể hút thuốc!
Phía sau, Lý Tuyết Yến nhíu mày sẵng giọng, chỉ mấy chữ to cấm lửa trên tường.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, vội ném điếu thuốc xuống, giẫm chân lên.
-Chủ tịch thị trấn Bành, hôm nay làm phiền đến ba vị lãnh đạo. Chúng tôi mời ba vị ăn bữa cơm để cảm tạ!
Hồ Tiến Học đến gần, vẻ mặt sa sầm lúc trước đã chuyển sang tươi cười, nói.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn ông ta một cái, cười nói:
-Không cần. Chỉ cần Hồ tổng có thể thực hiện lời hứa, đó là sự ủng hộ lớn nhất đối với công tác của thị trấn…
...
Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng cùng mấy cán bộ thị trấn thong thả quay về Ủy ban nhân dân thị trấn.
Đi được một đoạn, Bành Viễn Chinh đột nhiên quay đầu lại nhìn Cổ Lượng, nhẹ nhàng nói:
-Lão Cổ, sau khi anh về, gọi điện báo cho Bí thư Hách, nói chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Chúc họ đi đường vui vẻ, không cần lo lắng chuyện ở nhà!
Trong giọng nói của Bành Viễn Chinh dường như đầy vẻ trào phúng, Cổ Lượng nhướng mày lên, cũng mỉm cười:
-Ừ, tôi sẽ báo cho Bí thư Hách.
-Ngày mấy họ về?
Bành Viễn Chinh lại quay sang hỏi Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến cười cười:
-Chắc là ngày 23, chậm nhất là cuối tháng, về kịp lễ Quốc Khánh.
-Ha ha, gần một tháng nghỉ ngơi nha! Tại tôi liên lụy hai vị, nếu không lúc này hai vị cũng có thể đang du sơn ngoạn thủy như họ rồi.
Tuy Bành Viễn Chinh cười nói, nhưng Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng lại nghe ra có "mùi vị" khác.
Lý Tuyết Yến hơi đỏ mặt, oán trách liếc nhìn hắn, như cảm thấy lời lẽ của hắn có phần kỳ lạ.
Nhưng Cổ Lượng hơi giật mình. Y cảm thấy lời nói của Bành Viễn Chinh đầy thâm ý, rõ ràng là Bành Viễn Chinh không hài lòng đối với việc Hách Kiến Niên lấy danh nghĩa khảo sát, dùng công quỹ dẫn nhiều cán bộ của thị trấn đi du lịch. Mà như vậy, bước tiếp theo, không chừng hắn sẽ có động tác đối với "cái lệ" đã kéo dài mấy năm này.
Trở lại Ủy ban nhân dân thị trấn, Cổ Lượng còn chưa kịp gọi điện, Hách Kiến Niên đã gọi về cho Bành Viễn Chinh.
-Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, rốt cuộc nhà máy giấy các-tông xảy ra chuyện gì vậy?
Trong điện thoại vang lên giọng nói hờ hững của Hách Kiến Niên.
Bành Viễn Chinh cười:
-Bí thư Hách? Cũng không phải là chuyện gì lớn, đơn giản là tài chính nhà máy eo hẹo, nhà máy khất nợ công nhân ba tháng lương. Có một số công nhân không chịu được, nên xung đột với nhà máy.
Tôi, đồng chí Tuyết Yến, lão Cổ, ba người chúng tôi đến giúp Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong giải quyết vấn đề. Tập đoàn Huệ Phong đã hứa nhanh chóng trả nợ lương cho công nhân, nâng cao chế độ đãi ngộ cho họ. Hiện giờ mọi việc đã ổn thỏa, công nhân đã giải tán, sản xuất được khôi phục, công việc đã trở lại bình thường. Bí thư Hách không cần lo lắng, cứ tiếp tục khảo sát đi.
Giọng Bành Viễn Chinh rất thản nhiên và bình tĩnh.
Dường như Hách Kiến Niên không ngờ là Bành Viễn Chinh sẽ xử lý nhanh như vậy, ngẩn ra, rồi trầm giọng nói:
-Tôi rất lo lắng! Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, chuyện này không thể chủ quan, cậu nên báo cáo với quận một tiếng đi, chẳng may có chuyện bất ngờ, quận sẽ cùng tham gia xử lý, kẻo đến lúc đó quận lại nói chúng ta che đậy!
Hách Kiến Niên đề xuất báo cáo lên quận, lời lẽ ra vẻ chính nghĩa, thật ra ẩn dấu kế hoạch nham hiểm. Chuyện này mà báo lên quận, cho dù đã giải quyết được, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh. Hơn nữa, Hách Kiến Niên vừa mới rời khỏi thị trấn, Ủy ban nhân dân thị trấn liền để xảy ra rắc rối, rõ ràng Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi không kiểm soát được tình hình.
-Không cần, chuyện đã được giải quyết, hơn nữa, cũng không phải là chuyện lớn, không cần phải làm lãnh đạo quận thêm phiền.
Trogn lòng Bành Viễn Chinh cười lạnh, ngoài miệng vẫn tỏ ra thản nhiên.
-Tôi không ở nhà, công tác ở thị trấn do cậu chủ trì. Nếu cậu cảm thấy không cần báo cáo, vậy thì không cần báo cáo. Nhưng tôi nói trước, nếu chẳng may xảy ra tình trạng hỗn loạn, quận truy cứu trách nhiệm, ai sẽ gánh vác?
-Đương nhiên là tôi rồi! Chẳng lẽ lại để Bí thư Hách đang ở bên ngoài khảo sát chịu trách nhiệm? Xin Bí thư Hách yên tâm, nếu quả thật xảy ra vấn đề, tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm!
Nhưng Bành Viễn Chinh lại thầm nói trong lòng: "Nếu thật xảy ra vấn đề, Bí thư Đảng ủy có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Ông cho rằng tránh ở bên ngoài thì có thể bàng quan ngồi nhìn?
Hai người gượng gạo nói mấy câu, liền treo điện thoại.
Bành Viễn Chinh nói chuyện điện thoại với Hách Kiến Niên rất to, Cổ Lượng và Lý Tuyết Yến đều nghe được, một trước một sau vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
-Điện thoại của Bí thư Hách?
Lý Tuyết Yến nhíu mày hỏi.
-Ừ.
-Ông ta nói gì?
-Bảo tôi lên quận báo cáo.
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.
Lý Tuyết Yến giận dữ, cười gằn:
-Đây không phải là rảnh quá rồi bày chuyện hay sao? Chuyện đã giải quyết xong, còn báo cáo lên quận làm gì? Muốn cho lãnh đạo quận bực bội hay sao?
Cổ Lượng cũng phụ họa:
-Không thể báo lên quận, lên tới quận, tính chất sự việc liền khác đi ngay.
-Đương nhiên.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Tôi nói với Bí thư Hách, không cần báo cáo. Đơn giản là ông ấy sợ liên lụy. Không sao, tôi ở nhà chủ trì công tác thị trấn, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.