Lãnh Lệ Lệ là con của một cán bộ, sau khi vào làm việc tại UBND tỉnh hai năm thì kết hôn với thư ký của lãnh đạo thứ bảy của tỉnh là Âu Dương Húc Hoành. Đây là bạn học kết hôn đầu tiên của Lý Tuyết Yến. Lúc ấy cũng chẳng còn cách nào khác. Nhất thời không khống chế được nên đã ăn trái cấm, có con trước khi kết hôn. Dưới sự bức bách của cha mẹ hai bên, cả hai không thể không làm đám cưới. Từ khi phát hiện Lãnh Lệ Lệ mang thai cho đến khi đám cưới không quá một tháng. Bởi vì lúc Lãnh Lệ Lệ kết hôn còn chưa hết 23 tuổi nên thư giới thiệu của đơn vị có chút phiền toái.
Cũng may là chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Ngược lại còn vì sự có mặt của đứa bé mà làm cho tình cảm giữa đôi bên tốt đẹp hơn.
Buổi chiều sau khi tan làm, Lãnh Lệ Lệ không về nhà mình mà đến nhà chồng. Từ lúc có con, hai vợ chồng ở lại nhà cha mẹ, đứa bé do cha mẹ chồng chăm sóc. Cũng may là cha mẹ của Âu Dương Húc đều về hưu, thu nhập không thấp, hơn nữa nhà cửa cũng rộng rãi, nên người một nhà ở chung lại càng vui hơn.
Lãnh Lệ Lệ là một người phụ nữ rất khôn khéo, biết duy trì quan hệ tốt đẹp với cha mẹ chồng chính là nhân tố quan trọng để duy trì quan hệ vợ chồng. Bởi vậy cô cư xử với cha mẹ chồng như lãnh đạo trong công ty. Tuy nhìn qua thì khá giả dối nhưng cũng khiến cho cha mẹ chồng không tìm ra được một tật xấu nào.
Nhưng vì cô quá nho nhã, lễ độ, lại rất chịu khó nên khiến cho cha mẹ chồng cảm giác không được gần gũi cho lắm.
Lãnh Lệ Lệ trước khi về nhà đã đến khu chợ bên cạnh tiểu khu mua một ít đồ ăn. Cứ như vậy, cho dù cô cái gì cũng không làm nhưng vẫn khiến cho ba mẹ chồng không nói được gì.
Lãnh Lệ Lệ vào cửa, phát hiện chồng mình Âu Dương Húc Hoành cũng đã ở nhà, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Húc Hoành, sao hôm nay anh về sớm vậy?
- Hôm nay lãnh đạo ở nhà nghỉ ngơi, anh chẳng có việc gì làm nên về nhà sớm.
Âu Dương Húc Hoành cười ha hả, một bên ôm lấy đứa con hai tuổi chơi đùa.
- Ngoan nào, cho mẹ ôm một chút.
Lãnh Lệ Lệ ôm lấy đứa con trong tay Âu Dương Húc Hoành, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Húc Hoành, chị trong nhóm của em tìm em có việc, anh có thể giúp chị ấy một chút được không?
- Ai vậy?
Âu Dương Húc Hoành thuận miệng hỏi.
Y là thư ký của lãnh đạo tỉnh, trong mắt người dân bình thường thì cũng là người có bản lĩnh. Cho nên người muốn tìm y nhờ việc cũng không ít.
- Anh có nhớ Lý Tuyết Yến ở Tân An không? Khi chúng ta kết hôn thì chị ấy làm phù dâu cho em đấy. Hiện nay đang làm Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn ở Tân An.
Lãnh Lệ Lệ mỉm cười:
- Thị trấn của chị ấy muốn cải tạo xây dựng thêm phố buôn bán, thủ tục thành phố quận đều phê duyệt, hiện tại đang trình đến Sở xây dựng. Anh có thể giúp đỡ thúc giục nhanh một chút được không? Nếu không thì không biết kéo dài bao lâu.
Âu Dương Húc Hoành ngẩn ra:
- Một hạng mục ở xã thị trấn không ngờ còn muốn đến tỉnh phê duyệt. Không đến mức ấy chứ?
- Anh cũng không phải không biết, hiện tại ở tỉnh đang quản lý nghiêm ngặt đất ruộng. Nếu không có phê duyệt của sở Xây dựng tỉnh thì họ không dám làm gì đâu.
Âu Dương Húc Hoành cười nói:
- Được rồi, cũng chẳng là chuyện gì lớn. Sáng mai anh bảo người của Sở Xây dựng thúc giục họ xử lý nhanh một chút. Hẳn là không có vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Húc Hoành quả nhiên gọi điện thoại cho một người quen ở sở Xây dựng, yêu cầu đối phương hỗ trợ. Âu Dương Húc Hoành xem ra, đây cũng chẳng là chuyện lớn gì. Bà xã đã mở miệng, không giúp không được.
Nhưng Âu Dương Húc Hoành tuyệt đối không ngờ, lần này anh ta tìm không đúng người.
Người quen của anh ta cũng là một Trưởng phòng ở Sở xây dựng. Trong mắt Âu Dương Húc hoành, việc ấy chẳng đáng phải tìm tới lãnh đạo sở Xây dựng, tìm một trưởng phòng là được rồi, cũng không lường trước được, vị trưởng phòng này cùng với vị Trưởng phòng phòng Xây dựng xã, thị trấn là hai đối thủ đang cạnh tranh cương vị Phó giám đốc sở với nhau.
Âu Dương Húc Hoành là thư ký của lãnh đạo tỉnh, đương nhiên là không thể đắc tội. Người này ngoài miệng đáp ứng, nhưng không đến tìm Trưởng phòng phòng Xây dựng xã thị trấn Cố Đại Kim mà tìm đến Phó cục trưởng phòng Xây dựng xã thị trấn lão Mã. Lão Mã cũng nể mặt mà đồng ý chiếu cố.
Nếu Âu Dương Húc Hoành không gọi điện nhờ giúp đỡ thì Cố Đại Kim có lẽ đã phê duyệt, hơn nữa thời gian phê cũng không lâu lắm. Bởi vì Phó giám đốc sở đang chuẩn bị về hưu, ông ta đối với cương vị này rất có hứng thú, nên làm việc luôn với hiệu suất cao. Nhưng nghe nói đối phương lại có quan hệ với đối thủ, thì liền thay đổi thái độ, đem tài liệu của thị trấn Vân Thủy gác qua một bên.
Lý Tuyết Yến bảo Lý Tân Hoa mang tài liệu đến tỉnh, đưa cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, buổi chiều 2h liền đến sở Xây dựng tìm Cố Đại Kim. Hắn phát hiện, thái độ của Cố Đại Kim rất ngạo mạn và lạnh lùng.
- Trưởng phòng Cố, đây là thủ tục mà ngài bảo chúng tôi bổ sung. Ngài xem qua còn thiếu cái gì thì chúng tôi lập tức làm ngay.
Ở tỉnh cầu người làm việc, Bành Viễn Chinh không thể không nịnh bợ.
- Cứ để đó đi, chúng tôi sẽ nghiên cứu sau.
Cố Địa Kim hờ hững phất tay.
Câu "nghiên cứu" của ông ta khiến Bành Viễn Chinh nghe xong biến sắc. Dựa theo lịch duyệt và kinh nghiệm của hắn, đây là khúc nhạc dạo đầu khi cán bộ cơ quan cự tuyệt làm việc phía dưới. Không tiện từ chối thẳng, trước hết sẽ nói câu "nghiên cứu", chờ qua mấy ngày nữa sẽ tìm người nói chuyện. Đến lúc đó sẽ nói rằng:"Trải qua nghiên cứu, hạng mục của anh không phù hợp với chính sách yêu cầu" rồi trực tiếp trả lại.
Nhưng hiện tại, Bành Viễn Chinh chẳng biết nói thế nào, chỉ biết mỉm cười chào Cố Đại Kim rồi sau đó rời đi. Chỉ có điều, khi vừa rời khỏi phòng Xây dựng xã, thị trấn sắc mặt hắn liền âm trầm, con ngươi phát ra sự hồ nghi và kinh ngạc.
Lý Tuyết Yến sau khi gọi điện thoại cho Lãnh Lệ Lệ thì liền điện thoại ngay cho Bành Viễn Chinh. Buổi sáng nay, khi Âu Dương Húc Hoành tìm người chiếu cố xong thì lại gọi cho bà xã Lãnh Lệ Lệ của mình. Lãnh Lệ Lệ tất nhiên phải gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến kể công. Những cuộc điện thoại tới tấp như vậy, khiến Bành Viễn Chinh cảm thấy không cần phải lo lắng.
Nhưng thái độ của Cố Đại Kim lại khiến cho Bành Viễn Chinh cảm thấy không ổn. Ngày hôm qua, Cố Đại Kim lạnh lùng nhưng là đối với người lần đầu tiên đến cơ quan làm việc. Nhưng hôm nay, ông ta lạnh lùng trộn lẫn thêm cảm xúc biến hóa trong đó. Bành Viễn Chinh là người rất giỏi đoán người qua lời nói và sắc mặt, tự nhiên là nhìn thấy rõ.
Bành Viễn Chinh tâm tình ngưng trọng rời khỏi tòa nhà UBND tỉnh, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Lãnh Lệ Lệ quan hệ với Lý Tuyết Yến rất thân thiết, tất nhiên là sẽ không nói dối. Mà chồng của cô ta là Âu Dương Húc Hoành là thư ký của lãnh đạo, càng không đến mức nổ như pháo. Sự việc này chẳng phải là chuyện lớn gì, tìm người quen giúp đỡ cũng là chuyện thường tình. Nhưng hiện giờ sao lại như thế?
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh lập tức đến một buồng điện thoại công cộng gọi cho Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến đang họp với nhân viên ở cơ quan, nghe được giọng nói của Bành Viễn Chinh khác thường, trong lòng liền động. Chẳng lẽ là xảy ra biến cố?
Hai người trong điện thoại nói chuyện cả nửa ngày, cuối cùng tạm thời cứ từ từ rồi nói sau. Loại chuyện này tất nhiên là không thể hỏi Lãnh Lệ Lệ, nếu không sẽ tạo thành hiểu lầm không cần thiết. Người ta đã giúp mình mà mình còn phàn nàn. Cho dù có thân thiết cũng không chịu nổi.
Bành Viễn Chinh quyết định cùng Điền Minh trở về. Còn về tỉnh thì qua một tuần nữa sẽ thúc giục tiếp. Nếu đến lúc đó thật sự có đường rẽ thì sẽ tìm biện pháp khác. Mà trên thực tế cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tài liệu nằm trên tay người ta, phê duyệt hay không cũng nằm trong tay người đó, không phải do bọn họ quyết định được.
Buổi chiều cùng ngày, ba người Bành Viễn Chinh trở về. Khi đến thành phố Tân An thì đã chạng vạng. Bành Viễn Chinh nhà ở thành phố nên về nhà, còn lão Hoàng thì đưa Điền Minh về lại quận.
Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng choang. Tuy rằng là tháng chín, nhưng nhiệt độ vẫn không thấp. Tại khu tập thể nhà máy cơ giới, có không ít lão công nhân của nhà máy vây quanh hai cái bàn tú lơ khơ.
Bành Viễn Chinh xuống xe, chậm rãi bước chân về tiểu khu. Những công nhân nhà máy không ít người chủ động hướng hắn chào hỏi. Hắn đã sinh sống ở đây hơn hai mươi năm, lại là con cháu của công nhân, tất nhiên là quen biết với mọi người. Mà hiện giờ Bành Viễn Chinh được coi là nhân vật nổi danh số một ở khu tập thể này, trở thành một tấm gương cho không ít cha mẹ dạy dỗ con mình noi theo.
Mọi người nói là, nhìn con trai Bành Viễn Chinh của kế toán Mạnh, từ nhỏ mất cha nhưng đứa nhỏ vẫn có chí khí. Không chỉ là sinh viên trường đại học hàng hiệu mà còn làm việc ở cơ quan chính phủ, nói không chừng về sau sẽ làm Chủ tịch thành phố. Hoặc là, tôi sớm thấy đứa bé Bành gia này không tầm thường, trời sinh ra làm quan. Anh xem, khí chất trên người nó đều có quan khí.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, chào hỏi một số người quen, rồi sau đó chậm rãi bước vào trong tiểu khu.
Ba người gia đình Tào Dĩnh từ trong tiểu khu đi ra, vừa lúc chạm mặt với Bành Viễn Chinh.
Dung nhan thanh lịch của Tào Dĩnh có vài phần tiều tụy. Nhìn thấy Bành Viễn Chinh, nét mặt cô trở nên tái nhợt. Cô quay đầu đi chỗ khác, bờ vai có chút run rẩy. Nguồn: https://truyenfull.vn
Bành Viễn Chinh cũng ngẩn ra, trong lòng âm thầm thở dài.
Hắn cũng đã lâu rồi không gặp Tào Dĩnh. Khi còn làm việc ở Ban tuyên giáo, công việc bận rộn, đi sớm về khuya. Gần đây thì đa số thời gian đều ở lại thị trấn Vân Thủy, rất ít khi về nhà. Cứ như vậy nên cơ hội chạm mặt với Tào Dĩnh rất ít.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi chợt dừng bước, chủ động bắt chuyện với Tào Dĩnh:
- Tào Dĩnh, đang ra ngoài tản bộ à?
Giọng nói của Bành Viễn Chinh rất dịu dàng, nhưng qua tai Tào Dĩnh thì cảm thấy rất xa lạ. Cô gắng gượng khống chế cảm xúc của mình, im lặng gật đầu.
Mẹ của Tào Dĩnh là Lưu Phương cười nói:
- Viễn Chinh à, mới vừa về à? Gần đây ít gặp cháu, có phải là công việc bận rộn quá?
Lúc này, đối với cha mẹ Tào Dĩnh, lòng căm hận của Bành Viễn Chinh đã không còn. Kỳ thật thì hắn hiểu rất rõ, xã hội này là như thế. Cái gọi là nghèo thì không ai hỏi, phú ở thâm sơn thì cũng có họ hàng xa. Người ta là gia đình cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ghét bỏ con cháu gia đình mồ cô cha thì cũng đúng thôi.