Bữa cơm này thật sự ấm áp và kéo dài khá lâu. Ánh mắt dịu dàng của Bành Viễn Chinh nhìn cô gái xinh đẹp mà cao quý như tiên trước mặt, tư thế hé mở duyên dáng và mời gọi của đôi môi trong lúc ăn cơm làm người ta mê muội.
-Anh không ăn đi, sao cứ nhìn em đăm đăm vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Thiến Như ửng hồng, ngượng ngùng buông đũa.
-Anh no rồi.
Bành Viễn Chinh nhún vai.
Phùng Thiến Như mỉm cười:
-Anh gọi toàn món em thích ăn, cảm ơn anh. Mấy món này không hợp khẩu vị của anh phải không?
-Em thích ăn là được rồi, hơn nữa, đây là anh mời em.
Bành Viễn Chinh cười cười, hắn chỉ nói tới đó, nhưng Phùng Thiến Như hiểu ý của hắn.
Lúc trước, nếu không nhờ Phùng Thiến Như, hắn cũng không vào được Phùng gia.
Phùng Thiến Như nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, rồi cười khẽ:
-Đúng, anh nên mời em. Nhưng bữa cơm này không tính nha, anh phải chính thức một chút, tìm một nhà hàng lớn mời em ăn mới được!
-Được, vài ngày nữa em tới Tân An, anh mời em ăn hải sản.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-À, lần trước em chưa trả lời anh, em tốt nghiệp rồi, công tác ở đâu?
Phùng Thiến Như ngẩn ra, chợt sắc mặt đỏ lên, bặm môi, mở to mắt nhìn Bành Viễn Chinh một lúc lâu mà không nói gì.
Về vấn đề công tác của cô, tháng trước Phùng lão đã tỏ ý, muốn cô đi đại học Giang Bắc làm việc, vừa chăm sóc cho của Bành Viễn Chinh, vừa tạo cơ hội để hai người được gần nhau nhiều hơn.
Với thế lực của Phùng gia, bố trí cho cô đi đại học Giang làm giáo sư, là chuyện dễ dàng. Nhưng thật lòng, Phùng Thiến Như cảm thấy không được thoải mái vì cô không muốn làm nghề giáo.
Tuy cô luôn nghe theo sự sắp đặt của Phùng gia, nhưng trong lòng cô không phải không có chủ ý riêng của mình.
Phùng Thiến Như sâu kín thở dài:
-Không phải là anh biết rõ rồi sao? Ông nội muốn em đi đại học Giang Bắc làm giáo sư.
-Gác một bên chuyện ý muốn của ông nội đi, Thiến Như, em muốn làm gì?
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nói rất nhẹ nhàng:
-Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, đi làm khác với đi học, nếu không thích, sẽ rất áp lực. Em muốn làm công việc gì, nói anh nghe được không?
-Thật ra em thích công tác về kinh tế, em từng muốn đi đến đặc khu kinh tế phía nam thử sức một lần, nhưng trong nhà chắc chắn không đồng ý, cho nên em phải hoãn lại.
Phùng Thiến Như than nhẹ một tiếng, cởi mở nội tâm đối với Bành Viễn Chinh.
- Anh cũng biết rồi đấy, gia đình như chúng ta, không làm nghiên cứu học thuật thì cũng vào cơ quan, có đôi khi không theo ý thích của chúng ta. Còn anh, may là anh thích chức vị, thích làm lãnh đạo, hơn nữa cũng có tài về phương diện này, ông nội rất vui. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Không ngờ Phùng Thiến Như lại có ý định làm kinh doanh? Bành Viễn Chinh cảm thấy hơi khó tin. Phùng Thiến Như làm cho người ta có cảm giác xa rời hồng trần thế tục, khó có thể tưởng tượng ra, một cô gái như viên ngọc sáng như vậy, có thể dốc sức làm việc trong chìm nổi thương trường.
Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, cười nói:
-Nhưng, em học khoa học xã hội, lại chuyên về lịch sử, như vậy thì có phần…
-Đừng coi thường người ta! Em cũng có đầu óc về kinh tế, đồng thời em còn học ngành thương mại quốc tế.
Phùng Thiến Như buột miệng, chợt đỏ mặt năn nỉ:
-Là em học lén, trong nhà không ai biết, anh phải giúp em giữ bí mật.
-Yên tâm đi, anh sẽ không nói, hơn nữa, chuyện này cũng bình thường mà. Xã hội phát triển, cần nhân tài đa năng, em học thêm chuyên ngành khác là chuyện tốt, làm sao trong nhà lại phản đối được?
Bành Viễn Chinh gật đầu, lại nói:
-Công tác không thể miễn cưỡng, nếu em thấy không ổn, anh giúp em nói với bác và ông nội nhé?
Phùng Thiến Như ngẩn ra, chợt ánh mắt sáng ngời mà phức tạp dừng trên khuôn mặt Bành Viễn Chinh, dịu dàng nói:
-Ông sẽ không đồng ý đâu. Ông nói anh ở Tân An một mình không ai chăm sóc, bảo em…
Nói đến đó, đột nhiên Phùng Thiến Như tỉnh ngộ, mặt càng thêm đỏ, ngượng ngùng xoay đi, không dám nói tiếp.
Bành Viễn Chinh trong lòng ấm áp, hắn biết, cô gái này từ nhỏ tiếp nhận truyền thống giáo dục của gia tộc, thà rằng hy sinh ước muốn của mình, chấp nhận làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt, giống như Tống Dư Trân mẹ nuôi cô.
Bành Viễn Chinh không muốn Phùng Thiến Như làm như vậy. Cô có tự do, số phận và ý muốn riêng của mình, không nên phụ thuộc vào bất cứ ai.
Hắn thầm quyết định, ngày mai tìm đến chỗ ông nội nói chuyện. Vừa nghĩ như vậy, hắn thấy trong lòng sáng rõ, một ý nghĩ lớn mật xuất hiện.
Hắn vẫy tay, bảo một nhân viên phục vụ mang đến một phần canh hạt sen Bát Bửu, rồi mỉm cười hỏi Phùng Thiến Như:
-Thiến Như, em biết về máy tính không?
Phùng Thiến Như nhướng mày lên, lắc đầu:
-Chỉ biết một chút. Nhưng em biết, trong tương lai, chắc chắn máy tính cá nhân sẽ trở nên phổ biến, sau này công nghệ thông tin sẽ trở thành ngành hàng đầu.
-Em nói không sai. Không bao lâu nữa, ngành IT sẽ trở thành ngành công nghiệp cao cấp và hiện đại nhất, tương lai xã hội chúng ta sẽ trở thành xã hội thông tin, máy tính sẽ là công cụ chủ yếu.
Bành Viễn Chinh gật đầu cười, chỉ vào một cửa hàng bán phim nhựa bên ngoài cửa sổ nói:
-Phim kỹ thuật số sẽ thay thế phim nhựa, anh dám cam đoan, mười năm nữa, phim cuộn sẽ dần dần rời khỏi thị trường, công ty phim nhựa chỉ có thể đổi mặt hàng hoặc phá sản.
-IT? Kỹ thuật số?
Phùng Thiến Như nhíu mày, hỏi.
Bành Viễn Chinh lúng túng, biết mình nhất thời hứng khởi nói lỡ miệng, hai khái niệm này tạm thời còn chưa thông dụng ở trong nước, Phùng Thiến Như nghe không hiểu cũng là chuyện bình thường.
-IT chính là Information Technology, công nghệ thông tin…
Bành Viễn Chinh khoa tay múa chân, cố gắng giải thích, Phùng Thiến Như cũng dần hiểu ý của hắn,
Tuy cô không thật sự hiểu rõ nhưng cô biết Bành Viễn Chinh nói có lý, xã hội tương lai chắc chắn là xã hội công nghệ cao và xã hội thông tin, đây là xu thế phát triển.
-Trong trường có máy tính 286, văn phòng của ba cũng có một cái.
Phùng Thiến Như cười nói:
-Tương lai chắc chắn sẽ có sản phẩm thay thế, giống như xe hơi, máy bay, thay cho xe bò, xe ngựa.
-Ồ, công ty máy tính của bạn anh hiện đã lắp ráp loại máy tính 386 cho thị trường trong nước, thậm chí loại máy tính 486 rất cao cấp, chẳng bao lâu nữa cũng xuất xưởng. Nếu em cảm thấy hứng thú với máy tính, ngày mai anh đưa em tới công ty máy tính Hoa Vũ xem.
Bành Viễn Chinh nói xong nhìn Phùng Thiến Như bằng ánh mắt dịu dàng.
Phùng Thiến Như gật đầu, cười nói:
-Được, để em được mở rộng tầm mắt.
…
Một bữa cơm ăn hơn tiếng đồng hồ, thực khách đều đã vãn, hai người mới hơi lưu luyến đứng dậy tính tiền. Hai người sóng vai rời tiệm cơm, Phùng Thiến Như ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang, lấy trong túi xách ra một cái dù đưa cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh giương dù lên, hai người đi sát vào nhau, thong thả đi về phía cổng trường đại học Kinh Hoa.
Đến đó hai người tạm chia tay, Phùng Thiến Như đi lo thủ tục tốt nghiệp, còn Bành Viễn Chinh định đi thăm giáo sư ngành Trung văn của mình.
Hắn nhìn theo Phùng Thiến Như đi dọc theo bóng cây, rồi khuất sau một góc vườn trường, vừa xoay người định đi, thì chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn:
-Bành Viễn Chinh, chờ một chút.
Bành Viễn Chinh chậm rãi xoay người nhìn lại, thì ra là Dương Nhất Phồn, người vừa gặp lúc nãy, nghe nói có qua lại với Phùng gia.
Dương Nhất Phồn bước tới, sắc mặt âm trầm như nước. Ánh mắt lạnh như băng của hắn chìn Bành Viễn Chinh chằm chằm, hơi thở hơi gấp gáp.
Bành Viễn Chinh thầm than, phiền phức lại đến rồi. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, với sắc đẹp và tài học và gia thế bối cảnh của Phùng Thiến Như, số con cháu cán bộ cao cấp theo đuổi cô rất nhiều, Dương Nhất Phồn là một trong số đó.
Về Dương Nhất Phồn, Phùng Thiến Như chỉ nói sơ lược vài câu, mà Bành Viễn Chinh cũng không hỏi nhiều.
-Mày mau tránh xa Thiến Như ra!
Giọng Dương Nhất Phồn có phần kìm nén và phẫn uất, gã tiến về phía trước một bước, hai tay nắm chặt. Vừa rồi, thông qua đám người Tiêu Niệm Ba, gã tìm hiểu được một chút về Bành Viễn Chinh, biết Bành Viễn Chinh chỉ là một cán bộ cơ quan bình thường ở thành phố Tân An. Gã hết sức kinh ngạc và khó hiểu, vì sao Phùng Thiến Như lại coi trọng một tên xuất thân bình dân như vậy. Lúc này gã vừa bất bình cho chính bản thân mình, lại cảm thấy Bành Viễn Chinh không xứng đáng với Phùng Thiến Như.
-Vì sao tôi phải tránh xa Phùng Thiến Như? Tôi không hiểu anh muốn nói gì cả!
Bành Viễn Chinh lãnh đạm hỏi lại.
-Bởi vì mày không xứng.
Dương Nhất Phồn lạnh lùng nói:
-Mày có biết cô ấy là ai không? Mày ở cùng với cô ấy, sẽ không có kết quả tốt đâu! Tao khuyên mày sớm từ bỏ hy vọng hão huyền đi, nếu không sẽ chết rất thảm đấy!
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Tôi không xứng, chẳng lẽ anh xứng sao? Tôi thấy anh cũng chỉ có một đầu hai chân hai tay, chứ chẳng phải ba đầu sáu tay gì!
Dương Nhất Phồn giận tím mặt:
-Mày đừng có trơ mặt lì ra, tao nhắc lại, rời xa Phùng Thiến Như ngay, nếu không tao sẽ cho mày biết tay!
Mặt mày Dương Nhất Phồn dữ tợn, giọng nói hết sức gay gắt.
-Ồ, tôi sẽ chờ xem.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười khẩy, không muốn lãng phí thời gian với Dương Nhất Phồn, xoay người bước đi.
Dương Nhất Phồn tức lộn ruột, như chó mẹ bị lấy mất con, đứng đó nghiến răng trèo trẹo, trong lòng thầm chửi rủa mười tám đời nhà Bành Viễn Chinh.
(1) 286: Tức bộ xử lý 16 bit 80286 được Intel sản xuất năm 1982, thường được gọi là bộ xử lý 286, là BXL đầu tiên của Intel có thể chạy được tất cả ứng dụng viết cho các BXL trước đó (gọi là tương thích ngược), được dùng trong PC của IBM và các PC tương thích. 286 sử dụng công nghệ 1,5 µm, 134.000 transistor, bộ nhớ mở rộng tới 16 MB.
Ngay sau 286, Intel tiếp tục cho ra đời bộ xử lý 80386 (năm 1985), là bộ xử lý 32 bit đầu tiên, và cũng là BXL đầu tiên hỗ trợ cho hệ điều hành đa tác vụ, mở đầu cho hàng loạt BXL 32 bit, mà vẫn thường được gọi là x86 32 bit, như 486, Pentium, Dual Core, Core 2 Duo, Core 2 Quad…(Kiến trúc x86 đầu tiên là BXL Intel 8086, xuất hiện vào năm 1978, nhưng chỉ có 16 bit)