Bành Viễn Chinh ở trong thư phòng của Phùng lão nói chuyện thật lâu. Đương nhiên, đa số thời gian đều là Phùng lão ân cần chỉ dạy cho hắn những đạo lý làm người. Mà Bành Viễn Chinh thì chỉ có hỏi thì đáp, ngẫu nhiên biểu lộ thái độ.
Hắn trong lòng rất rõ, ông cụ đối với nề nếp gia đình Phùng gia rất coi trọng. Ông sợ Bành Viễn Chinh một mình ở Tân An, thiếu sự răn dạy của bề trên thì có lúc không khống chế được, làm nhục đến uy tín của Phùng gia. Đồng thời, ông cụ đối với con đường làm Trưởng tôn của hắn sau này rất coi trọng, hy vọng hắn có thể tiến được xa hơn, tương lai có thể kế thừa Phùng Bá Đào, tiếp nhận đời thứ ba của Phùng gia.
Khi đến thân phận và lứa tuổi của Phùng lão, ông ngoại trừ yêu nước yêu dân, thì chính là trĩu nặng tâm tư con cháu kế thừa mình. Ông không muốn nhìn thấy Phùng gia xuống dốc.
Đừng nhìn hiện tại Phùng gia vinh quang nhất thời, ở vị trí đứng đầu. Nhưng nếu ông cụ lui ra, hoặc sau trăm tuổi thì Phùng gia có thể duy trì được địa vị như ngày hôm nay hay không, cũng chỉ có thể trông cậy vào hậu thế của Phùng gia.
Nếu hậu duệ của Phùng gia không có trụ cột vững vàng, như vậy Phùng gia sớm hay muộn cũng là nhất thời mà thôi.
Cho nên, Phùng lão trải qua khảo sát và quan sát, chính đứa cháu mà ông tìm được về có thể tạo dựng được sự nghiệp cho Phùng gia, nên đã quyết định tiến hành tôi luyện và bồi dưỡng toàn bộ cho Bành Viễn Chinh, hy vọng hắn có thể mau chóng trưởng thành.
Đây là Phùng lão khi nghe Bành Viễn Chinh sắp hạ cơ sở, bảo hắn quay trở về thủ đô để đích thân ông giáo huấn.
Ông không hy vọng nhìn thấy Bành Viễn Chinh phạm phải sai lầm. Loại yêu cầu này gần như là nghiêm khắc.
Cho dù là vấn đề hôn nhân của Bành Viễn Chinh, thì ông cũng sẽ đảm nhiệm nhiều việc, làm tốt quy trình. Trên thực tế, mặc kệ Bành Viễn Chinh có tiếp thu hay không, lấy giá trị của Phùng lão xem đến, cưới một cháu dâu vào cửa phải do đích thân ông tuyển chọn. Tự do yêu đương gần như là không có khả năng.
Huống chi, Bành Viễn Chinh là do ông gắng sức bồi dưỡng để tiếp nhận đời thứ ba Phùng gia. Hôn nhân của Bành Viễn Chinh nhất định phải do ông an bài.
Ngay từ đầu, Phùng lão suy xét chính là hôn nhân chính trị, nhưng sau rồi lại thôi.
Hôn nhân chính trị có chỗ tốt của hôn nhân chính trị, nhưng nó vẫn có khuyết điểm của nó. Nhất là trong xã hội phát triển, thể chế chính trị biến đổi chắc chắn trở thành thủy triều không thể ngăn cản được. Về điểm này, đứng ở tầm cao quốc gia, Phùng lão nhìn dĩ nhiên là thông thấu.
Trải qua thận trọng suy xét, ông lựa chọn Phùng Thiến Như làm đối tượng hôn nhân của Bành Viễn Chinh. Thứ nhất là bởi vì Phùng Thiến Như được nuôi dưỡng từ nhỏ ở Phùng gia, cũng không nên để ra ngoài. Thứ hai, Phùng Thiến Như đoan trang, tài mạo song toàn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn "nữ đương gia" đời thứ ba của Phùng gia.
Bởi vì có sự dẫn đường và chỉ thị của ông, bề trên Phùng gia không ngừng tạo ra những cơ hội tiếp xúc cho Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh. Vì vậy đã khiến cho Phùng Thiến Như phản ứng kịch liệt. Nhưng Phùng lão xem ra, đây chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Đương nhiên, là một người khai sáng ra gia tộc, khi ông thực hiện quyền uy của một ông nội, cũng không hy vọng cưỡng ép Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ở cùng một chỗ ngay một lúc, nguyện ý cho bọn họ từng bước bồi dưỡng tình cảm. Thời cơ chín muồi thì nước chảy thành sông thôi.
Sau khi nghiêm khắc nói chuyện với Bành Viễn Chinh về công tác, Phùng lão rất tự nhiên chuyển đề tài đến hôn nhân của Bành Viễn Chinh. Giọng nói của ông tuy rằng rất hòa hoãn, nhưng thần thái rất trịnh trọng. Bành Viễn Chinh càng nghe càng cảm thấy xấu hổ.
Phùng lão cũng không ngại nói cho hắn biết ông đã an bài một đối tượng kết hôn rất tốt cho hắn. Thậm chí ngày đính hôn và kết hôn cũng vậy. Tác phong gia trưởng này thật sự khiến hắn không biết nói như thế nào. Thời đại này còn muốn ép duyên sao? Cũng may là Phùng lão an bài Phùng Thiến Như, hắn cũng không bài xích. Thậm chí, sau khi bức tường vô hình bị phá bỏ, nguyên bản cái loại thiện cảm kia đã dần dần chuyển hóa thành một loại tình cảm nam nữ.
Đây xem như là may mắn. Nếu Phùng lão an bài đối tượng hắn không thích, lấy cá tính của hắn mà nói, khẳng định là sẽ mạnh mẽ tranh thủ tình yêu hạnh phúc của mình. Như vậy, tất nhiên là sẽ xảy ra xung đột kịch liệt với Phùng lão.
- Cháu là một đứa nhỏ biết điều, biết nên làm như thế nào. Điều này ông rất là yên tâm. Thiến Như là đứa bé mà chúng ta nuôi từ nhỏ, tài mạo song toàn, phẩm hạnh đoan thục, có thể tương xứng với cháu. Có thể lấy được Thiến Như cũng là phúc phận của cháu. Bề trên trong nhà, bao gồm ông và bà nội cháu đều rất vui mừng.
Nghe giọng nói nghiêm trang của Phùng lão về vấn đề hôn nhân của hắn và Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh không kìm nổi âm thầm lau một phen mồ hôi, ngồi một chỗ không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng ông cụ đã xem nó như một chuyện chính sự để bàn luận, hắn cũng không dám tỏ ra bất luận một cảm xúc bất mãn nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Đứa nhỏ Thiến Như này tính cách ôn hòa, bao dung rộng lượng. Hai đứa cứ ở chung một chỗ, đợi đầu năm sau, ông sẽ suy xét cho hai đứa đính hôn trước. Thiến Như năm nay sẽ tốt nghiệp, ông đã có nói chuyện qua với bác cả cháu, bảo nó đến tỉnh Giang Bắc công tác, cũng là quan tâm đến cuộc sống của cháu.
- Còn mẹ của cháu thì cứ để ở lại thủ đô với bà nội cháu đi.
- Viễn Chinh à, ông nội cũng muốn hỏi ý kiến của cháu một chút.
Phùng lão nói tới đây, liền hơi tạm dừng một chút, trở nên hòa ái.
Bành Viễn Chinh thầm nghĩ cái gì ông cũng an bài thỏa đáng, ngay cả thời gian đính hôn cũng đã định luôn, còn trưng cầu ý kiến hắn làm gì.
- Ông nội, cháu…
Bành Viễn Chinh xấu hổ, thật sự không biết nói với ông cụ như thế nào.
Phùng thái thái từ cửa thò đầu vào, bất mãn nói với Phùng lão:
- Viễn Chinh từ xa đến đây, vừa mới đến cửa ông đã không ngừng giáo huấn. Đi, ăn cơm với bà nội, lát nữa Thiến Như cũng đến đấy.
Phùng lão cao giọng cười:
- Được, đi ăn cơm thôi.
Nửa tiếng sau, Phùng Thiến Như quả nhiên đến đây. Cô vừa mới tan học, xe của Phùng thái thái đã chờ sẵn tại cổng trường đại học Kinh Hoa, trực tiếp chở đến Đại Hồng Môn. Phùng Thiến Như không biết Bành Viễn Chinh đến nên vừa vào cửa đã vội kêu lên vui mừng:
- Ông nội, bà nội!
Liếc mắt một cái, cô thấy Bành Viễn Chinh đứng ở một bên, nụ cười trên mặt ngưng lại, sau đó không tự chủ được, liền hiện lên một chút đỏ bừng.
- Thiến Như, em đã đến rồi.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bắt chuyện.
Phùng Thiến Như đỏ mặt vâng một tiếng:
- Anh Viễn Chinh, anh đến lúc nào vậy?
- Vừa mới đến không bao lâu.
Phùng thái thái từ nhà ăn bên kia mỉm cười nhìn hai người, càng xem càng cảm thấy cao hứng. Đây quả nhiên là một đôi trai tài, gái sắc, rất xứng đôi. Đều là con cháu nhà mình, thân càng them thân.
- Viễn Chinh, Thiến Như, hai đứa lại đây, chúng ta ăn cơm thôi.
Cơm nước xong, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng nhau ngồi xe rời khỏi Đại Hồng Môn đến nhà Phùng Bá Đào. Tuy rằng Phùng gia đã cấp cho Mạnh Lâm một căn nhà, bên trong có đầy đủ dụng cụ gia đình cần thiết. Nhưng Tống Dư Trân vẫn lo lắng Mạnh Lâm một mình ở thủ đô cảm thấy buồn, liền kéo bà về nhà ở. Dù sao nhà cửa rộng rãi, cửa hai phòng đối diện liền khai thông.
Mạnh Lâm cũng không thể từ chối lời mời nhiệt tình của Tống Dư Trân, tạm thời quyết định vẫn ở nhà Phùng Bá Đào. Kỳ thật thì Mạnh Lâm muốn về lại Tân An, chỉ có điều Phùng thái thái thương bà nhiều năm vất vả nuôi con khôn lớn, chịu không ít đắng cay, vẫn không để cho bà trở về. Bà chỉ có thể tôn trọng ý tứ của Phùng thái thái mà thôi.
Hai chị em dâu, tính cách gần như nhau, ở chung thật sự là không tồi. Mà Phùng thái thái cũng thường đến nhà Phùng Bá Đào.
Bởi vậy, ở một ý nghĩa nào đó, Phùng Bá Đào đã trở thành nhà của Bành Viễn Chinh ở thủ đô. Vừa là cháu trai, vừa là con rể tương lai, vợ chồng Tống Dư Trân đối với hắn đều xem như nhau.
Trên đường đi, không khí trong xe hơi có chút nặng nề. Hai người tuy rằng ngồi băng sau, nhưng không ai chủ động mở miệng nói chuyện. Cuối cùng cũng là Bành Viễn Chinh chủ động khơi mào câu chuyện, hỏi cô tình hình học tập ở trường.
Phùng Thiến Như mùa hè năm nay sẽ tốt nghiệp. Dựa theo an bài của Phùng lão, cô sẽ tới tỉnh Giang Bắc công tác. Nhớ tới lời nói của Phùng lão, Bành Viễn Chinh không kìm nổi thăm dò hai câu.
- Thiến Như, em học chính là lịch sử, vậy chuẩn bị vào đơn vị nào? Có tính toán gì chưa?
- A, còn chưa tính toán gì. Chuyên ngành em học không làm giáo sư thì làm nghiên cứu viên. Làm cái khác cũng đều không được.
Phùng Thiến Như thở dài:
- Anh Viễn Chinh, kỳ thật lúc trước em không nghĩ sẽ học khoa văn, mà muốn học Khoa học tự nhiên. Nhưng….
Phùng Thiến Như muốn nói rồi lại thôi.
Bành Viễn Chinh lập tức ý thức được, đây khả năng là do chỉ thị của ông cụ. Trên thực tế, Phùng Thiến Như thích khoa học tự nhiên, nhưng Phùng gia từ nhỏ đến lớn đều là dựa vào tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các và thục nữ truyền thống để bồi dưỡng cô, cô rơi vào đường cùng, chỉ biết lui mà cầu tiếp theo, lựa chọn lịch sử.
Ông cụ quan niệm vẫn là truyền thống. Bành Viễn Chinh trong lòng thầm than, nhưng không thể mở miệng.
- Thiến Như, học cái gì không quan trọng. Những người sau khi tốt nghiệp cũng đâu làm đúng chuyên ngành của mình. Về sau sẽ điều chỉnh lại, công việc vẫn là do mình lựa chọn, không thể cưỡng cầu.
Bành Viễn Chinh chỉ có thể khuyên cô như vậy.
Thiến Như đôi mắt hiện lên một tia sáng.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn cô, hơi mỉm cười.
Phùng Thiến Như gương mặt mỉm cười, lảng tránh ánh mắt của hắn, sẵng giọng nói:
- Anh cười cái gì?
- Haha, không có gì.
Bành Viễn Chinh hàm hồ đáp. Kỳ thật, hắn trong lòng rất rõ ràng. Phùng Thiến Như bề ngoài thì dịu dàng, nhã nhặn, bề trên nói gì thì nghe nấy, nhưng sau lưng thì cũng chất chứa một tính cách phản nghịch.
- Đúng rồi, Viễn Chinh ca, hôm qua em nghe ba nói là anh sẽ xuống cơ sở làm Chủ tịch thị trấn? Không phải anh ở cơ quan làm tốt hơn sao? Xuống thị trấn chi cho khổ vậy?
Phùng Thiến Như lấy lại bình tĩnh, nhíu mày hỏi.
- Tổ chức an bài, mình không nói được.
Bành Viễn Chinh tùy ý cười:
- Em không biết đâu, ở đó tuy gọi là thị trấn, nhưng thực tế còn phát triển hơn thành phố. Đó là một thị trấn rất mạnh về kinh tế của thành phố. Tương lai rất nhanh sẽ được tiến vào trong nội thành, chứ không như những địa khu nông thôn mà em tưởng tượng đâu.