Cao Quan

Chương 134: Sáng rọi và vinh quang: Hiểu lầm lớn

Khang Đống mừng rỡ, bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm lập tức chuyển sang tươi rói.

- Đồng chí Viễn Chinh, thật vất vả cho cậu. Tốt lắm, tôi lập tức báo cáo với Trưởng ban thư ký Trần. Mọi người chờ một lát, tôi đi rồi trở lại ngay. Lát nữa trưng cầu được sự đồng ý của lãnh đạo, sẽ theo như những gì đồng chí Viễn Chinh đã nói, hạ thông báo yêu cầu Thành ủy và UBND thành phố, cơ quan chính Đảng và các đơn vị sự nghiệp, các trường đại học, cao đẳng, toàn bộ đều xem buổi thời sự tin tức vào tối mai. Đây chính là chuyện vui của thành phố chúng ta.

Khang Đống nói xong liền xoay người bước ra khỏi văn phòng, hẳn là đến văn phòng của Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Trần.

Khang Đống đi rồi, Bành Viễn Chinh từ bàn làm việc của Khang Đống lấy ra một bao thuốc lá, từ bên trong rút ra một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó nhả ra một vòng tròn.

Tạ Tiểu Dung nhíu mày nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, tôi thấy cậu nên ít hút thuốc đi. Cậu còn trẻ, nghiện thuốc lá không tốt đâu.

Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Tạ Tiểu Dung, mỉm cười nói:

- Tạ tỷ, chị nói vậy thì tôi sẽ cố gắng hạn chế. Kỳ thật thì lúc trước tôi không có hút thuốc. Nhưng từ lúc đến cơ quan chúng ta làm việc, cả ngày phải làm tài liệu, buổi tối thì ngủ không yên nên cũng dần dần nghiện thuốc lá.

Tạ Tiểu Dung gật đầu:

- Ừ, người viết tài liệu không ai là không hút thuốc lá. Điều này thì tôi có thể hiểu. Nhưng hút thuốc không có lợi cho sức khỏe. Cậu tốt nhất là nên hạn chế.

Hai người nói nói cười cười, đem Cao Ý Tuyên bỏ qua một bên.

Cao Ý Tuyên sắc mặt tái nhợt, trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu, muốn bỏ đi, nhưng lại sợ làm cho Khang Đống phản cảm. Do dự đi, do dự lại thì liền quyết định không đi.

Không bao lâu sau, Khang Đống hưng phấn trở về văn phòng. Vừa bước vào cửa đã cất cao giọng nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, Tiểu Tạ, Tiểu Cao, Trưởng ban thư ký Trần thật cao hứng, lập tức báo cáo cho Bí thư Đông Phương. Bí thư Đông Phương chỉ thị, thông báo ngay cho toàn bộ tổ chức, cơ quan chính Đảng và các đơn vị xí nghiệp phải xem tiết mục tin tức vào ngày mai.

- Đồng thời, Bí thư Đông Phương yêu cầu, buổi tối ngày mai sau khi xem tin tức xong, cán bộ cấp phòng trở lên của cơ quan Thành ủy đều phải viết cho được một bài nhận thức, tính toán cho công tác trong tương lai của tỉnh chúng ta.

- Như vậy, Tiểu Tạ, cô đi sắp xếp người hạ thông báo đi. Tiểu Cao, cậu tổ chức người chuẩn bị hội trường, TV, thiết bị âm thanh…

Khang Đống trực tiếp bắt đầu bố trí công tác.

- Đồng chí Viễn Chinh, cậu hãy lập tức phối hợp với các đơn vị tin tức của thành phố, tiến hành tuyên truyền đưa tin về đài CCTV phỏng vấn chúng ta. Ý của Bí thư Đông Phương là cuối tuần, ở Nhật báo Tân An đầu bản có một bài xã luận, tiến hành bình luận về việc đưa tin của đài CCTV.

- Trưởng ban thư ký Trần điểm danh, bài bình luận này sẽ do cậu làm chủ bút. Cậu tốt nhất là nên chuẩn bị từ bây giờ. Ngày mai sau buổi tin tức tiếp âm lập tức giao bản thảo cho nhà in.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra nhưng lập tức đáp ứng ngay. Bài bình luận như vậy đối với hắn mà nói thì như "ngựa quen đường cũ", chẳng có gì khó khăn. Nếu lãnh đạo an bài như vậy thì làm thôi.

6h30 tối chủ nhật, các bộ môn của cơ quan Thành ủy đều tự tổ chức cho nhân viên của mình xem Chương trình thời sự của đài CCTV. Cơ quan người đến người đi, thần sắc người nào cũng hưng phấn, giống như là có quà mừng tết vậy.

Ủy viên thường vụ thành ủy, cán bộ cấp phòng trở lên của UBND, Bành Viễn Chinh và thành viên tổ công tác tuyên truyền đều ở trong phòng họp của Thành ủy để xem thời sự.

Trong phòng hội nghị, một chiếc TV mới tinh được đặt ngay chính giữa, âm thanh được phóng tới cực hạn.

Bên trên của TV có giăng một biểu ngữ với hàng chữ "Nhiệt liệt chúc mừng Chương trình thời sự đưa tin về thành phố". Hai bên sườn của TV còn đặt thêm mấy bồn thực vật cảnh màu xanh.

Dưới đài, hàng ghế thứ nhất là chỗ ngồi theo thứ tự của Ủy viên thường vụ thành ủy. Hàng thứ hai là cán bộ cấp huyện cục của cơ quan Thành ủy, ví dụ như Phó trưởng ban thư ký, Điều tra nghiên cứu viên kiêm Chủ nhiệm phòng Đốc tra…Hàng ghế thứ ba chính là các nhóm trưởng phòng của các phòng cơ quan Thành ủy. Bành Viễn Chinh, Tạ Tiểu Dung, Cao Ý Tuyên ba người là thành viên tổ tuyên truyền, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Dưới sự dẫn dắt của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy vào lúc 6strong0" đã tiến vào hội trường. Các lãnh đạo đều dừng lại trước TV, không nói gì. Bởi vậy không khí trong hội trường tuy rằng rất vui nhưng kỳ thật là rất nặng nề.

Thời gian từng phút trôi qua, trên TV rốt cuộc cũng đã vang lên khúc quân hành mở màn quen thuộc. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào màn hình TV, một chút cũng không nháy mắt. Bao gồm các lãnh đạo bên trong, rất nhiều người tâm tình không kìm nổi có chút khẩn trương.

Nếu nói người thoải mái nhất, đó chính là Bành Viễn Chinh. Việc này là do hắn vận tác, hết thảy đều được xác định, không có gì cần phải khẩn trương.

Chương trình thời sự bắt đầu. Nữ MC nổi tiếng cả nước trong Chương trình thời sự dùng tiếng phổ thông chuẩn để bắt đầu:

- Kính thưa quý vị xem đài, bản tin thời sự tối nay xin được phép bắt đầu. Trong chuyên mục "Thành quả của cuộc cải cách" tối hôm nay xin điểm ra phần tin tức do phóng viên Khang Niên, Lý Tú Lan đưa tin từ thành phố Tân An tỉnh Giang Bắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Toàn bộ hội trường lên mang lên tiếng hoan hô không ngừng.

Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề cười đứng dậy, phất tay về phía sau nói:

- Im lặng, trước xem TV rồi sau đó chúc mừng sau.

Tiết mục bắt đầu trước mười phút là các hoạt động của lãnh đạo quốc gia. Trong mười bốn phút tiếp theo, bản tin về thành phố Tân An rốt cuộc cũng được xuất hiện. Mở màn chính là toàn bộ thành phố Tân An được quay từ trên cao, sau đó là hình ảnh của rất nhiều xí nghiệp, nhà xưởng công nghiệp, cùng với tiếng giới thiệu êm tai của nữ phát thanh viên. Sau ba mươi giây là đến hình ảnh của vườn trường trung học xinh đẹp thị trấn Vân Thủy, tiếng lanh lảnh đọc sách trong phòng học. Tổng cộng phần này chỉ có hơn hai phút, nhưng thị trấn Vân Thủy đã chiếm hết một nửa. Mà trong đó Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham tiếp nhận phỏng vấn chỉ mấy chục giây ngắn ngủi.

Điều này nằm ngoài ý liệu của mọi người. Nhất là hình ảnh trường học, bệnh viện, nhà trẻ và quảng trường của thị trấn Vân Thủy hiện lên rất xinh đẹp, sạch sẽ, khiến cho các lãnh đạo Ủy viên thường vụ thành ủy tại chỗ đều có chút kinh ngạc. Đây là thị trấn nào vậy? Không ngờ lại có thể xây dựng được như thế?

Nhưng hình ảnh cuối cùng ở thị trấn Vân Thủy đó chính là văn phòng UBND rách nát, cổ xưa.

Mà lúc này, tiếng phát thanh viên lại truyền đến:

- Kính thưa quý vị xem đài, ở thị trấn Vân Thủy, khu Tân An, thành phố Tân An, khi phóng viên đến, cái đầu tiên đập vào mắt phóng viên chính là trường học, nhà trẻ và bệnh viện. Tất cả đều rất khang trang, sạch sẽ. Nhưng bên cạnh đó, nghèo nàn nhất chính là văn phòng làm việc của cơ quan chính Đảng ở đây. "Dù nghèo nhưng không thể để giáo dục nghèo; Dù khổ nhưng không thể để trẻ em khổ". Đây không phải là một khẩu hiệu hô hào mà là một hành động thật sự. Cải cách mở cửa cho đến nay, chúng ta vui mừng nhìn thấy đủ loại biến hóa. Đây chính là điều mà dân tộc và quốc gia chúng ta hy vọng. Cám ơn quý vị đã theo dõi tiết mục ngày hôm nay. Ngày mai, mời quý vị tiếp tục đi theo phóng viên chúng tôi đến thành phố Hoài Dương tỉnh Giang Nam để tham quan một chuyến.

Lời thuyết minh chấm dứt, Chương tình thời sự vẫn tiếp tục, nhưng chuyển sang phần tin nhanh về kinh tế.

Trong hội trường là cả một bầu không khí yên lặng. Chợt, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham bỗng nhiên đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay. Cùng lúc đó, toàn bộ hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay không dứt.

Đông Phương Nham nét mặt hưng phấn mỉm cười, dẫn đầu đứng dậy đi ra. Ông ta cùng với các Ủy viên thường vụ đi đến hàng ghế cuối cùng, đột nhiên xoay người hướng đám người Bành Viễn Chinh đi đến. Cao Ý Tuyên khẩn trương mỉm cười, chuẩn bị bắt tay với Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, cũng không lường trước Đông Phương Nham chỉ mỉm cười thoáng qua với y, rồi đi thẳng đến chỗ Bành Viễn Chinh.

Cao Ý Tuyên xấu hổ, chậm rãi thu tay về, sắc mặt âm trầm.

- Đồng chí Tiểu Bành, vận tác tin tức lúc này đây rất thành công, nhấn mạnh được điểm sáng. Lão Trần, lão Trịnh, tôi thấy thị trấn Vân Thủy không chỉ có thực lực kinh tế mạnh, mà giáo dục cũng rất khá, danh tiếng trong quần chúng cao, chứng tỏ được các đồng chí ở thị trấn làm việc rất tốt. Tôi đề nghị, bước tiếp theo, thành phố cũng mau chóng đem thị trấn Vân Thủy làm ví dụ điển hình.

Đông Phương Nham vừa bắt tay với Bành Viễn Chinh, vừa quay đầu lại nói với Trần Ngôn Hề và Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thiện Sơn.

Trần Ngôn Hề cười nói:

- Ừ, hẳn là toàn bộ thành phố nên tuyên truyền mở rộng một chút. Chúng ta không thể chỉ dừng lại truyền thông trung ương mà thôi.

- Xin Bí thư Đông Phương cứ yên tâm, Ban tuyên giáo lập tức tổ chức lực lượng đến thị trấn Vân Thủy nghiên cứu thêm, tập trung lực lượng để tuyên truyền.

Triệu Thiết Trụ một bên tỏ thái độ:

- Tôi thấy vẫn nên để cho đồng chí Tiểu Bành đi đầu. Cậu ấy quen thuộc với thị trấn này, lại đã từng tuyên truyền đưa tin. Cậu ấy là thích hợp nhất.

Đông Phương Nham cao giọng cười, buông tay Bành Viễn Chinh cười tủm tỉm hỏi:

- Thế nào, đồng chí Tiểu Bành, có áp lực hay không?

- Xin lãnh đạo Thành ủy cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, hoàn thành nhiệm vụ của lãnh đạo đã giao.

Bành Viễn Chinh đứng thẳng người, kiên định tỏ thái độ.

Đông Phương Nham nhìn Bành Viễn Chinh thật sâu, cất cao giọng nói:

- Đồng chí Tiểu Bành và các đồng chí ở tổ công tác, gần đây mọi người đã phải tăng ca thêm giờ, rất vất vả. Thành ủy và UBND thành phố xin ghi tạc trong lòng. Nhưng, các đồng chí, công tác trình báo đường cao tốc của chúng ta còn chưa chấm dứt. Đợt mừng công này tạm thời chưa thể thực hiện được.

- Đợi cho hết thảy được xác định, cá nhân tôi mời khách, mời các đồng chí đến uống ly rượu.

Nói xong, Đông Phương Nham lại thân thiết vỗ vai Bành Viễn Chinh, rồi xoay người rời khỏi. Còn các Ủy viên thường vụ Thành ủy khác, cũng đi đến bắt tay với Bành Viễn Chinh, nói vài câu rồi mới rời khỏi.

Cao Ý Tuyên đứng một bên, thấy tất cả sáng rọi và vinh quang đều tập trung trên người Bành Viễn Chinh, trên mặt liền hiện lên vẻ khó chịu, ghen tỵ và âm độc. Nhưng ghen tỵ cũng vô ích, khó chịu thì chỉ mình phiền não. Tạ Tiểu Dung âm thầm liếc mắt nhìn Cao Ý Tuyên, thầm nghĩ: "Cậu nếu không mau điều chỉnh lại tâm tính của mình thì người chịu thiệt cũng chỉ là cậu".

Con cháu cán bộ tỉnh cao cấp thì rất là hoành tráng, nhưng nơi này là Tân An chứ chẳng phải tỉnh. Mà cho dù là tỉnh thì cũng không thể chấp nhận tính tình thiếu gia như thế.

Tạ Tiểu Dung quay đầu lại nhìn sự điềm tĩnh, thong dong của Bành Viễn Chinh, trong lòng lại nói:"Cũng đều là thanh niên 20 tuổi, cũng đều có giáo dục, nhưng sao khác biệt lại lớn như vậy?".