Bành Viễn Chinh cười nhạt, nhìn Cao Ý Tuyên nói:
- Tuyên truyền như vậy, bản thân nó đã nhuốm màu sắc đầu cơ. Nếu như làm dần dần từng bước, nếu như sợ bóng sợ gió, chuyện gì cũng không làm được. Anh xem bên thành phố Trạch Lâm tuyên truyền kìa, bọn họ có thể nói là dùng đủ loại biện pháp, giở đủ loại mánh khóe.
Mục đích là gì? Chính là hấp dẫn ánh mắt và sự chú ý của mọi người, tạo thành hiệu ứng tin tức chấn động, từ đó đem những điểm sáng đặc sắc nhất, cạnh tranh nhất của thành phố Tân An chúng ta trình bày ra ngoài, dùng dư luận để tạo thế cho công tác trình báo của thành phố.
Cao Ý Tuyên nhíu mày:
- Theo ý của Trưởng phòng Bành, chính là không từ thủ đoạn? Chúng ta đại diện cho hình tượng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, chúng ta không phải doanh nghiệp, không đi quảng cáo sản phẩm!
Bành Viễn Chinh thầm cười lạnh, biết Cao Ý Tuyên chỉ cố ý bới móc, khiêu khích, nên im lặng, không thèm để ý tới y nữa.
Bành Viễn Chinh xoay người qua, tiếp tục hướng mọi người nói:
- Từ góc độ này mà xét, từ cách thực hiện của đối thủ cạnh tranh của chúng ta, nếu chúng ta tiếp tục bảo thủ, không chịu thay đổi, không có phương cách riêng, mới mẻ, đặc sắc, đặc biệt hơn trong cách thực hiện, sẽ rất khó đón đầu đối thủ. Tôi có một ý tưởng sơ khởi, còn chưa được hoàn thiện, xin báo cáo với lãnh đạo và các đồng chí một chút.
Bành Viễn Chinh từ tốn nói, bắt đầu từ phương pháp tuyên truyền, trình bày ý tưởng cơ bản của hắn. Cao Ý Tuyên bị Bành Viễn Chinh lờ đi, sắc mặt âm trầm, khóe miệng hơi giần giật, định chen vào phản bác, nhưng lời lẽ của Bành Viễn Chinh rất mạch lạc và hợp lý, chặt chẽ đến mức y không tìm được một lỗ hổng nào trong đó. Nếu cứ hời hợt phản bác lại Bành Viễn Chinh, chắc chắn sẽ khiến cho mọ người bất bình, mất nhiều hơn được.
Tạ Tiểu Dung ngồi ở một góc, lòng thầm nhủ: Xem ra, tiểu tử này có chuẩn bị mà tới, tuy trước đó không tham dự vào, những vẫn theo dõi, bằng không làm sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi lại đưa ra được ý tưởng hoàn chỉnh đến như vậy?
Thực tế, đúng là ý tưởng này được Bành Viễn Chinh nghĩ ra trong nhất thời. Vốn hắn không muốn tham gia vào chuyện này, có vẻ như là "tranh giành thành tích" với Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên. Theo hắn thấy loại chuyện này nếu làm tốt thì đương nhiên tạo được thành tích, nhưng làm không tốt, rất dễ dàng bị "chụp mũ".
Nếu trình báo thất bại, cho dù là tuyên truyền rất thành công, hắn cũng sẽ không được bất cứ thành tích nào, ngược lại, sẽ phải hứng chịu "búa rìu dư luận", mấy tháng vất vả trở thành công cốc.
Là người tái sinh, hắn biết rõ, xa lộ cao tốc này hoàn thành vào đầu năm 1994, rốt cuộc là chạy ngang thành phố Trạch Lâm. Biết rõ trình báo sẽ không thành công, bất kể làm nhiều hay ít cũng đều vô ích, đương nhiên hắn không muốn tham gia.
Nhưng hắn lại bị chỉ đích danh, phải "nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy". Mặc kệ hắn có muốn hay không, hắn không thể từ chối chỉ thị của lãnh đạo. Thôi thì đành phải cố gắng kiên trì, xem có thể thông qua nỗ lực mà xoay chuyển quỹ tích phát triển của lịch sử.
Cũng may, hắn dần dần phát hiện, dường như bởi vì hắn tái sinh, đã nảy sinh "hiệu ứng cánh bướm" (1) quỹ đạo phát triển có tính thay đổi một cách cục bộ và chi tiết. Chẳn hạn như hiện nay Bí thư Thành ủy của thành phố Tân An là Đông Phương Nham, theo như trí nhớ của hắn, lại là một người khác. Lần này thành phố Tân An trình báo, biết đâu lại có một kết quả ngược lại với kết quả trong kiếp trước của hắn?
Bành Viễn Chinh giảng giải cho mọi người quan niệm về "đầu cơ" tin tức và tuyên truyền. Khang Đống tuy đồng ý, nhưng vẫn gõ gõ trên mặt bàn, nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, thời gian có hạn, đồng chí trực tiếp đề xuất thao thác cụ thể đi, nói ngắn gọn một chút, đó là bây giờ nên làm cái gì, làm như thế nào cho tốt?
Thật ra không phải Bành Viễn Chinh nói dông dài mà là chuẩn bị một cách có chủ ý, phía trước thao thao bất tuyệt là vì một đoạn chủ yếu phía sau.
Nghe Khang Đống nói vậy, hắn cười cười:
- Trưởng ban Khang, các đồng chí, tuy rằng chúng ta làm tuyên truyền nhưng cũng không thể chỉ giới hạn ở điểm này, ý tưởng và tầm nhìn của chúng ta, hẳn là nên mở rộng một chút.
Binh pháp nói: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhược điểm của đối thủ chúng ta, là điểm chúng ta có thể lợi dụng để đánh bại đối thủ, giành lấy chiến thắng. Nói một cách đơn giản, khoét sâu vào nhược điểm của đối thủ, nhấn mạnh vào ưu điểm của chúng ta, nêu lên một cách rõ ràng sự tương phản, từ đó đạt được hiệu quả tuyên truyền ở mức tối đa.
Dựa theo luận cứ mà tôi vừa trình bày, có thể thấy, Trạch Lâm là thành phố nông nghiệp, kinh tế còn lạc hậu hơn thành phố Tân An chúng ta nhiều, cơ sở công nghiệp mỏng và yếu. Thành phố chúng ta thì ngược lại, chúng ta là thành phố công nghiệp lâu năm, có nhiều thị trấn và xí nghiệp, thương mại phát đạt. Mục đích của xây dựng đường cao tốc là thúc đẩy kinh tế phát triển, nếu đường cao tốc chạy ngang thành phố Tân An, tỉ trọng công nghiệp của thành phố chúng ta và chuỗi ngành công nghiệp cung ứng, tiếp thị, hậu cần, dòng chảy hàng hóa… đều có thể thỏa mãn nhu cầu nội tại của đường cao tốc và thích ứng với sự phát triển kinh tế.
Xây dựng đường cao tốc cần số vốn đầu tư khổng lồ, mà nhà đầu tư luôn muốn nhanh chóng thu hồi chi phí, thậm chí là nhanh chóng có lãi khi đưa vào hoạt động. Chúng ta nắm lấy điểm này, tập trung lực lượng tuyên truyền về phương diện này, tát nhiên có thể tạo được hiệu quả rõ ràng.
Tôi cho rằng, chúng ta cần quản lý đồng thời ba vấn đề: thứ nhất, phối hợp hàng loạt bài viết, đăng và phát ở các cơ quan truyền thông lớn trong tỉnh, dẫn dắt dư luận; thứ hai, nhờ đài truyền hình quay phim chuyên đề, tranh thủ phát hình ở các đài truyền hình của tỉnh; thứ ba, tổ chức các hình thức tập trung tuyên truyền khác nhau như đại hội thu hút đầu tư, các loại hoạt động văn nghệ v.v…
Không nhất định phải triển khai hoạt động ở tỉnh thành, thật ra triển khai ở thành phố bản địa càng có ưu thế. Chúng ta có thể nồng nhiệt mời các giới trong xã hội và bạn bè trong giới truyền thông, đến thành phố Tân An tham quan, tự mình nhận thức về sự phát triển của thành phố Tân An kể từ khi cải cách và mở cửa đến nay.
Kể cả Tạ Tiểu Dung, các thành viên tổ công tác nghe Bành Viễn Chinh nói xong đều thầm khâm phục, thầm nghĩ, quả nhiên là cao thủ tuyên truyền, nhìn vấn đề thấu suốt ở điểm mấu chót, thảo nào bài báo hắn viết có thể khiến lãnh đạo Trung ương coi trọng. Xem ra "người lợi hại đương nhiên có cách xử lý lợi hại", lời này không sai tí nào.
Khang Đống cũng gật đầu, y vừa định nói, thình lình nghe Cao Ý Tuyên lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng Bành nói nhiều như vậy, thật ra chỉ là "đánh giặc bằng miệng". Nói thì nghe hay lắm, điều mấu chốt là phải làm sao cho tốt, làm sao cho hiệu quả kìa!
Bành Viễn Chinh nhìn Cao Ý Tuyên, thản nhiên nói:
- Cái gì mà "đánh giặc bằng miệng"? Bây giờ tôi chỉ mới đưa ra ý tưởng và phương án, chỉ có xác định được ý tưởng, chúng ta mới có thể tổ chức thực hiện tốt được chứ? Nếu ý tưởng không rõ ràng, hoặc là đi trệch khỏi quỹ đạo, thì ngay cả cơ hội ngồi nói suông, chúng ta cũng không có! Huống chi, đây chỉ là quan điểm của cá nhân tôi, nói ra là để các đồng chí tiến hành thảo luận và trao đổi. Chủ nhiệm Cao không đồng ý ý kiến của tôi cũng không có vấn đề gì, anh hoàn toàn có thể đề xuất ý kiến cụ thể của mình để mọi người thảo luận kia mà!
Bành Viễn Chinh nói tới đây, Khang Đống thấy Cao Ý Tuyên cứ ngoan cố muốn tranh cãi với Bành Viễn Chinh, không khỏi nhíu mày, phất tay nói:
- Ý tưởng của đồng chí Viễn Chinh rất đúng đắn, tôi đồng ý. Chúng ta xem có thể đào sâu thêm một chút, hoàn thiện thêm một chút thì tốt.
Tạ Tiểu Dung cũng lập tức biểu lộ thái độ:
- Tôi cũng cho rằng ý tưởng của Trưởng phòng Bành rất rõ ràng, thấy được thực chất vấn đề, khiến cho trước mắt chúng ta rộng mở, sáng hẳn ra. Đúng rồi, Trưởng phòng Bành nói tiếp đi!
Khang Đống và Tạ Tiểu Dung đều nói như vậy, các thành viên khác của tổ công tác cũng đêu tỏ vẻ ủng hộ và đồng ý, Cao Ý Tuyên thấy mình thành "người cô độc", liền mặt mày sạm đen, không hé răng nữa. Y cũng không phải thăng ngốc, lúc này cứ tiếp tục phản đối Bành Viễn Chinh, chắc chắn sẽ đối nghịch với lãnh đạo và các đồng chí, có vẻ rỗi hơi mà sinh sự.
Ánh mắt thâm trầm của Bành Viễn Chinh lướt qua người Cao Ý Tuyên, khẽ cười nói:
- Tôi nghe nói gần đây thành phố Trạch Lâm đang chuẩn bị tổ chức một buổi biểu diễn, dùng nhiều tiền mời ngôi sao điện ảnh và truyền hình đến Trạch Lâm biểu diễn, lấy đó để gây sự chú ý đối với truyền thông và dư luận.
Nhưng, tiền mời ngôi sao, tuy là để trình báo dự án đường cao tốc, không phải là thỏa đáng cho lắm. Hơn nữa, đem tiền của dân dùng vào việc này, cũng dễ dàng khiến người dân thành phố có ý kiến. Chúng ta không cần phải bắt chước ý tưởng của người khác. Gần đây tôi có nghe nói, đài truyền hình tỉnh có chương trình hoạt động đưa văn hóa xuống nông thôn, chúng ta có thể tiếp xúc và phối hợp với đài truyền hình một chút, tranh thủ đưa chương trình hoạt động văn hóa xuống nông thôn của họ đến thành phố Tân An chúng ta một chuyến.
Buổi biểu diễn nếu được tổ chức tốt, thật ra không thua gì buổi biểu diễn của các ngôi sao của Trạch Lâm, hơn nữa, chi phí sẽ rất thấp. Chúng ta có thể bỏ tiền ra làm phim tuyên truyền chuyên đề, giống như quảng cáo kinh doanh, tập trung một cách mạnh mẽ nhờ đài truyền hình tỉnh, và các thành phố phát ra một lượt.
Hiện giờ, việc cấp bách chính là tổ chức tài liệu, làm phim chuyên đề dựa trên ý tưởng của chúng ta, sau đó kết nối với đài truyền hình tỉnh, đưa lên quảng cáo, đồng thời với việc đăng tin ở các cơ quan truyền thông tỉnh và thành phố.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, liền tạm dừng, nhìn Khang Đống chờ đợi.
Khang Đống là tổ trưởng tổ công tác, lãnh đạo trực tiếp phụ trách công tác tuyên truyền lần này, y trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Tốt, tôi phải đi báo cáo với Trưởng ban Trần, các đồng chí đừng tan họp, ngồi tại chỗ chờ nhé!
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu theo tôi, báo cáo cụ thể ý tưởng của cậu với Trưởng ban thư ký Trần.
…
Bành Viễn Chinh và Khang Đống vội vàng đến báo cáo công tác với Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề. Đương nhiên Trần Ngôn Hề không phản đối, lập tức gọi điện thông báo cho Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Trịnh Thiện Sơn. Từ đó, ra lệnh cho người của Ban Tuyên giáo phối hợp với đài truyền hình thành phố lập tức tổ chức lực lượng nòng cốt chuẩn bị quay phim chuyên đề...
Trần Ngôn Hề lại tranh thủ một khoản tài chính từ Tài chính thành phố giao cho tổ công tác. Công tác trình báo đường cao tốc và công tác tuyên truyền tương quan đặc biệt nặng nề, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham hết sức coi trọng, các đơn vị, ban ngành thành phố đương nhiên không dám chậm trễ, đều phối hợp nhanh chóng và hiệu quả với tổ công tác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Từ văn phòng Trần Ngôn Hề đi ra, Bành Viễn Chinh quay lại phòng họp, phân công công tác cho các thành viên tổ công tác.
Tạ Tiểu Dung phối hợp với đài truyền hình cũng thông qua Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy tiếp xúc đài truyền hình tỉnh, Cao Ý Tuyên dẫn người kết nối với các tòa soạn báo, mà Bành Viễn Chinh thì đứng giữa điều hành, đồng thời phụ trách tổ chức tài liệu.
(1) Hiệu ứng cánh bướm: (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. Trong các tiểu thuyết, hiệu ứng này thường được nhắc tới với dạng như sau: "Cái vỗ cánh của một con bướm ở Braxin có thể gây ra một cơn bão ở Texas".
Năm 1972, nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton Lorenz đã giới thiệu trước Hiệp hội phát triển khoa học Hoa Kỳ một bài nói chuyện có tựa đề Predictability: Does the Flap of a Butterflys Wings in Brazil Set off a Tornado in Texas? (Tính dự đoán được: Liệu con bướm đập cách ở Brasil có thể gây ra cơn lốc ở Texas?). Trước đó vào năm 1961, trong khi mô phỏng một dự đoán về thời tiết trên máy tính, Lorenz đã lỡ nhập số liệu là số thập phân 0,506 thay vì 0,506127 như dự định, và do đó đã thu được kết quả dự đoán thời tiết hoàn toàn khác biệt so với tính toán ban đầu. Từ kết quả này Lorenz đã đề cập tới sự ràng buộc chặt chẽ của hệ vật lý đối với các điều kiện ban đầu trong bài nói chuyện. Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. (Wikipedia)