Sáng sớm ngày đầu năm, vợ chồng Phùng lão lên xe quay về "Đại hồng môn". Là thành viên lãnh đạo chủ chốt của đất nước, chắc chắn có không ít lãnh đạo cao cấp muốn đến chúc Tết ông, mà ông cũng muốn đến thăm viếng chúc Tết một số lãnh đạo.
Trước khi đi, Phùng lão lì xì cho năm đứa cháu, mỗi người một phong bao có tiền mừng tuổi. Nhưng Bành Viễn Chinh mở bao lì xì của mình, không thấy có tiền mà chỉ có một tờ giấy, trên đó có chữ do Phùng lão tự tay viết, chỉ một câu: Không bước từng bước, sao đi nổi ngàn dặm.
Bành Viễn Chinh chăm chú ngắm nghía tờ giấy. Chữ viết của Phùng lão mạnh mẽ, cứng cáp như rồng bay phượng múa, trong lòng hơi cảm thán.
Hắn hiểu sự kỳ vọng của ông nội dành cho mình, đồng thời cũng hiểu được gánh nặng trách nhiệm trên vai mình.
Ông cụ đang chuẩn bị cho hắn đứng lên, làm thành một cột trụ của đời thứ ba Phùng gia, mà trên thực tế, là anh cả trong số thành viên đời thứ ba của Phùng gia, hắn không thể giao gánh nặng này cho ai khác. Với mục tiêu này, con đường tương lai của hắn còn rất dài lâu.
Hắn đang trầm tư, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói dịu dàng của Tống Dư Trân:
- Viễn Chinh, đang nghĩ cái gì vậy?
- Bác gái, cháu không nghĩ gì đâu, hì hì.
Bành Viễn Chinh cười cười.
Tống Dư Trân ngồi xuống sô pha,:
- Viễn Chinh, một mình công tác ở Tân An, con có vừa ý không? Bác nghe nói cháu ở dưới đó làm tốt lắm, ông nội và bác trai cháu, rất tán thưởng đối với biểu hiện của cháu.
Bành Viễn Chinh rát nhạy bén, hắn lập tức hiểu ngay dường như Tống Dư Trân có chuyện muốn nói với hắn, vội tới ngồi đối diện với bà.
Lúc này trong nhà Phùng Bá Đào không có mấy người. Hai mẹ con Phùng Viễn Hoa và hai mẹ con Phùng Bá Hà đều đã ra về, trong nhà chỉ còn mẹ con Mạnh Lâm và mẹ con Tống Dư Trân. Mà lúc này Phùng Thiến Như còn đang ngủ bù.
- Viễn Chinh, bác muốn nói với cháu chuyện này.
Tống Dư Trân cười, nhìn Bành Viễn Chinh.
- Bác gái, bác nói đi.
- Tuổi cháu cũng không còn nhỏ, ở đại học không có bạn gái sao? Ở đơn vị công tác có đối tượng nào vừa ý chưa?
Tống Dư Trân do dự một chút, rồi đi vào vấn đề chính. Hôm nay bà vâng lệnh Phùng lão nói chuyện với Bành Viễn Chinh, cũng không quan tâm là có thích hợp hay không.
Đột nhiên bác gái đề cập tới vấn đề "đối tượng" của mình, Bành Viễn Chinh ngẩn ra, hơi xấu hổ cười nói:
- Bác gái, tạm thời cháu còn chưa nghĩ đến vấn đề này đâu. Hồi học đại học cháu chưa có bạn gái, bây giờ đi làm, công tác bề bộn, cũng không có…Ha ha, cháu còn nhỏ, sau này hãy nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Cô bé nhà họ Tào…
Tống Dư Trân nhẹ nhàng nói, lẳng lặng nhìn vào mắt Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh chua xót cười:
- Cô ấy là bạn học của cháu, cha mẹ cô ấy không đồng ý chúng cháu lui tới, cho nên cũng không lui tới.
Nếu là người khác hỏi kỹ chuyện riêng của mình, nhất định Bành Viễn Chinh sẽ rất khó chịu, cũng sẽ từ chối trả lời. Nhưng Tống Dư Trân thì khác, ngay từ đầu bà đã rất quan tâm đến hắn, có thể nói, trong chuyện hai mẹ con hắn về với gia tộc, Tống Dư Trân đã ủng hộ rất nhiều. Đối với bà, Bành Viễn Chinh cảm kích và tôn trọng từ trong đáy lòng.
- Ừ, nếu như vậy, cho thấy các cháu không đủ duyên phận. Tuy nhiên, dù cô gái đó rất khá, nhưng cũng không chắc là thích hợp với cháu.
Tống Dư Trân nghe nói giữa hắn và Tào Dĩnh không có gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ bà chỉ sợ Bành Viễn Chinh có người yêu rồi, vậy thì sẽ khó tính chuyện hơn.
- Phùng gia chúng ta không phải nhà bình thường, cho nên vấn đề hôn nhân của các cháu, cả nhà đều rất coi trọng.
Tống Dư Trân thong thả nói chuyện với Bành Viễn Chinh, qua những lời lẽ nhẹ nhàng, khéo léo của bà, Bành Viễn Chinh cũng dần dần hiểu rõ điều bà muốn nói. Đại khái là nói hắn là cháu đích tôn lớn nhất của Phùng gia, hắn không thể tự chủ trong việc hôn nhân của mình, cưới vợ cần phải có sự "xét duyệt" của trong nhà, đặc biệt là phải có sự đồng ý của ông cụ. Hơn nữa, điều kiện "sàng lọc" đối với nhà gái sẽ rất nghiêm khắc, nói cách khác, không phải ai cũng có thể làm cháu dâu của Phùng gia.
Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, hắn không hiểu lắm tại sao Tống Dư Trân lại nói chuyện này vào lúc này. Nhưng đương nhiên, hắn biết lời của Tống Dư Trân cũng không khoa trương. Là đại gia tộc, nhất là gia tộc quyền quý như Phùng gia, hôn nhân của con cháu liên quan tới sự phát triển ổn định của gia tộc trong tương lai, đương nhiên càng phải thận trọng.
Cho đến lúc này, Bành Viễn Chinh mới bỗng nhiên hiểu được, khi mình nhận người thân và bước chân vào Phùng gia, tương đương với việc nhảy vào một "nhà giam", tối thiểu sẽ có một số việc mình không thể tự mình làm chủ được.
Hắn không hề chuẩn bị tư tưởng đối với việc này. Nhưng vốn là người từng trải cả ở kiếp trước, kiếp này, rất nhanh hắn liền bình ổn cảm xúc bản thân, lấy lại sự điềm tĩnh.
Tống Dư Trân luôn quan sát hắn, thấy vẻ mặt hắn đã bình tĩnh lại, mới ôn hòa cười:
- Viễn Chinh, cháu hiểu lời của bác chứ?
- Dạ, cháu hiểu, bác gái cứ yên tâm.
- Ừm, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, thật ra cũng đã tới lúc nên suy xét chuyện chung thân đại sự. Nếu cháu chưa có đối tượng thích hợp, bác giới thiệu cho cháu một người nhé?
Tống Dư Trân thăm dò.
Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi. Vòng vo cả buổi, hóa ra là muốn giới thiệu bạn gái cho mình.
- Bác gái, chuyện này…
Bành Viễn Chinh theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến mặt mũi của Tống Dư Trân, cảm thấy hơi khó xử, lúng túng xoa xoa tay.
- Bác có chuyện này muốn nói với cháu.
Tống Dư Trân đứng dậy, đi vào thư phòng của Phùng Bá Đào:
- Viễn Chinh, cháu vào đây.
Vào thư phòng, Tống Dư Trân trịnh trọng đóng cửa lại.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc nhìn Tống Dư Trân, không biết người bác hiền hậu này rốt cuộc muốn nói chuyện gì mà thần bí như vậy. Cho dù là giới thiệu bạn gái, cũng không đến mức phải tránh mọi người.
- Con bé Thiến Như này, cháu cảm thấy nó thế nào?
Tống Dư Trân nhẹ nhàng cười.
Bành Viễn Chinh trong lòng giật thót:
- Thiến Như…Thiến Như rất tốt…
- Có chuyện nên nói cho cháu biết. Thiến Như thật ra là con nuôi của hai vợ chồng bác, chỉ có điều nuôi nó từ nhỏ, nên thương yêu không khác gì cốt nhục mình sinh ra.
Tống Dư Trân thở dài:
- Thiến Như thật sự là một đứa con gái tốt, là hòn ngọc quý của hai vợ chồng bác.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc, hắn vạn lần không ngờ, Phùng Thiến Như lại không phải là con ruột của của Phùng Bá Đào, mà là con nuôi, chuyện này…quá mức bất ngờ, trong lúc nhất thời hắn có phần không kịp phản ứng.
- Bác và bác Cả của cháu cũng đã suy xét rất lâu, nếu sau này Thiến Như về làm dâu nhà người khác, hai bác sẽ rất luyến tiếc, chi bằng…
Tống Dư Trân mỉm cười:
- Hai đứa rất xứng đôi, ý của hai bác là, nếu hái đứa không phản đối, có thể đến với nhau thì thân lại càng thêm thân, đó là tốt nhất.
Trong đầu Bành Viễn Chinh như vừa có một tiếng nổ vang. Không ngờ hai vợ chồng Phùng Bá Đào lại muốn gả Phùng Thiến Như cho hắn… Phùng Thiến Như, cô gái xinh đẹp vốn là em họ của hắn, lại lập tức có thể trở thành…Sắc mặt Bành Viễn Chinh đỏ lên, hắn ấp úng vài tiếng, cũng không biết trả lời Tống Dư Trân như thế nào cho phải.
- Đây cũng là ý của ông bà nội cháu.
Tống Dư Trân lại trịnh trọng nói thêm.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi co giật, vẫn im lặng không đáp.
- Đương nhiên, hai bác cũng không ép cháu, nhưng cháu không có bạn gái, cũng không trở ngại chuyện đến với Thiến Như. Con bé Thiến Như này lớn lên bên cạnh hai bác, nói thật, nó thật sự là đứa bé rất tốt, có lẽ phải đi ngàn dặm mới tìm được một người như nó. Nếu chồng tương lai của nó không phải là cháu, đúng là hai bác rất tiếc.
Tống Dư Trân biết trong lòng Bành Viễn Chinh đang chấn động, cũng không gấp gáp, lại dịu dàng mỉm cười:
- Cháu hãy suy xét cẩn thận một chút, hôm nay bác nói chuyện này là theo lời dặn của ông nội cháu. Bác ra ngoài nấu cơm, cháu cứ ngồi đây suy nghĩ.
Tống Dư Trân nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, để lại một mình Bành Viễn Chinh đứng đó với vẻ mặt không ngừng biến đổi.
Đối với Phùng Thiến Như, đương nhiên Bành Viễn Chinh không có bất cứ tình cảm nam nữ nào, bởi vì trước giờ hắn luôn coi cô như là một cô em gái. Nhưng hôm nay, Tống Dư Trân vén bức màn bí mật này lên, còn nói rõ ý của Phùng gia, khiến lòng hắn kinh ngạc và chấn động.
Hắn cảm thấy đầu óc hơi mông lung. Trong đầu hắn, gương mặt kiều diễm sáng rỡ như hoa như ngọc của Phùng Thiến Như hiện ra mồn một, khiến hắn cảm thấy hơi choáng váng.
Thật lâu sau, Bành Viễn Chinh mới từ thư phòng của Phùng Bá Đào đi ra, bước chân hơi cứng ngắc.
Hắn vừa mới đẩy cửa, liền thấy Phùng Như đứng trước cửa thư phòng, cô mặc một chiếc áo ngủ, vẻ xinh đẹp động lòng người.
Phùng Thiến Như nhìn hắn mỉm cười:
- Anh Viễn Chinh, anh ở thư phòng đọc sách hả?
Mặt Bành Viễn Chinh hơi đỏ lên, gượng cười:
- Ừ, anh đọc sách. Thiến Như , sao em không ngủ nữa?
- Dạ, thôi. Hôm nay sang năm mới, ngủ nhiều cũng không tốt. À, anh Viễn Chinh, chiều nay mẹ bảo em ra ngoài đi dạo với anh.
Phùng Thiến Như không biết bí mật của mình đã bị Tống Dư Trân nói cho Bành Viễn Chinh biết, vẫn bình tĩnh nói.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, thuận miệng đáp ứng, rồi có phần như trốn tránh, vội quay đầu đi về phòng mình.
Biểu hiện của hắn hơi khác thường. Phùng Thiến Như hơi sửng sốt, chăm chú nhìn theo bóng dáng cao lớn anh tuấn của Bành Viễn Chinh, trong mắt hiện lên một chút phức tạp. Cô là người thông minh, thoáng suy nghĩ, cũng biết đại khái sự tình. Trên thực tế, cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng, theo sự sắp xếp của Phùng lão, đúng dịp Tết âm lịch này, trong nhà sẽ nói rõ với Bành Viễn Chinh và cả với cô.
Bà Phùng rất muốn cho hai người đính hôn ngay trong năm nay, sau đó thân càng thêm thân, cuối cùng là sớm kết hôn, mau chóng sinh cháu để nối dõi tông đường Phùng gia.
Phùng Thiến Như đứng im lặng tại chỗ một lát, sâu kín thở dài, xoay người trở về phòng mình.
Cho đến bây giờ, thật ra cô cũng không biết, một khi cha mẹ hoặc ông bà nội chính thức "nói rõ" chuyện này với cô, cô có thể tiếp nhận và đồng ý hay không…