Từ hôm đó trở đi, trừ khi ăn cơm ra, Cao Dật Hiên cố gắng không chạm mặt Vệ Ưởng Vệ Ưởng hình như cũng rất sợ y, vừa nhìn thấy y liền né tránh.
Cao Dật Hiên tự biết lần trước quá sức lỗ mãng, dọa Vệ Ưởng sợ chết khiếp, hắn luôn dùng bữa sớm hơn, tránh không ngồi cùng bàn Vệ Ưởng.
Mà Đàm Thiên Diễn cũng không rời khỏi Cao gia, còn Cao Dật Hiên bận việc đại hội võ lâm, cũng không có thời gian để ý tới hắn, hắn cũng quá thoải mái với cuộc sống tự do tự tại.
Bởi mọi việc phiền muộn, cũng bởi đại hội võ lâm đãi đại yến cho ngàn khách khứa, Cao Dật Hiên đi sớm về muộn, bởi càng bận bịu như thế, khiến y không còn thời gian nghĩ đến chuyện của Vệ Ưởng. Y bức chính mình hoàn toàn ngập đầu trong công việc, kết quả là, một ngày căn bản là không đủ thường đến buổi tối, mệt mỏi toàn thân y ngã xuống là ngủ liền.
Không được nhìn Vệ Ưởng, cũng mệt mỏi đến không thể nghĩ đến Vệ Ưởng, có lẽ đối Cao Dật Hiên mà nói, ngược lại là chuyện tốt, ít nhất y sẽ không nhớ đến sự kháng cự của Vệ Ưởng, khiến y đau đớn.
Nhưng quá bận bịu, ngược lại Cao Dật Hiên gầy dần, y vốn đã cao gầy, giờ lại càng gầy thêm.
Hôm nay sau giờ ngọ, một trận dông tố tràn tới, không khí có chút âm u, mới tới giờ mùi, mà cứ như đã chạng vạng, hơn nữa gió lạnh thổi, không khỏi cảm thấy mát.
Vệ Ưởng đi tới lương đình (chòi nghỉ mát), muốn đi hóng gió, mới phát hiện ở đó đã có người.
Người kia thực gầy, hơn nữa tư thế có chút kỳ quái, lại bởi người kia rũ đầu xuống, hắn không thể nhận ra người kia là ai, lại nghĩ chắc là bằng hữu của Cao Dật Hiên tới đây. Hắn trời sinh rất hay tò mò, khiến hắn muốn thấy mặt.
Người kia mặc áo trắng, cảm giác cực kỳ xuất trần, Vệ Ưởng không hiểu được ngoài Cao Dật Hiên ra, còn có người mặc bạch y làm cho hắn có cảm giác xuất trần, mà người kia nửa người tựa vào trụ lương đình, như nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vệ Ưởng tới càng gần, nhìn mặt người kia, ngốc lăng một chút, mới nhận ra người ngồi trong lương đình là ai, không phải ai khác, chình là người mà mình tránh nhiều ngày nay Cao Dật Hiên.
“Hắn làm sao lại gầy như thế?” Hắn thì thào nói.
Hắn lại gần hơn, gần đến mức đụng vào làn da của Cao Dật Hiên, nếu không thì làm sao giật mình, trải qua chuyện lần trước, hắn tuyệt đối không dám tới gần y như vậy. Tay hắn run run chạm vào tay y, mà Cao Dật Hiên như đã quá mệt mỏi, nên không có phản ứng.
Vừa chạm vào tay Cao Dật Hiên, Vệ Ưởng giật nẩy người, làn da kia thật lạnh, nhìn lại y mặc thực đơn bạc, đúng lúc trời mưa, thời tiết lạnh, y lại ngủ ở đây, nhất định sẽ cảm lạnh.
Vệ Ưởng nghĩ là phải đánh thức y, khẽ đẩy y một chút, y vẫn không hề động đẩy, hắn mếu máo, “Bộ dạng hắn có vẻ rất mệt mỏi, không nên làm ồn hắn là được rồi.”
Vệ Ưởng định cởi áo khoác lên người y, hắn nghĩ cũng không nghĩ nhiều vì Cao Dật Hiên mà khoác thêm.
Khi hắn giúp Cao Dật Hiên khoác thêm áo, y vẫn đang ngủ yên ả, hắn đột nhiên nghiêng đầu, không nhịn được nhìn mặt y, nhìn đến đần (thối) ra. Cao Dật Hiên thật là một mỹ nam tử, ánh mắt, miệng, mũi, lông mi, cái trán, mỗi nơi đều dễ nhìn, hắn chậm rãi theo trán của Cao Dật Hiên đi xuống dừng ở: khi nhìn đến miệng của Cao Dật Hiên, tim của hắn bỗng thắt chặt, tim đập kịch liệt liên hồi.
Vệ Ưởng không tự chủ được sờ sờ miệng mình, mềm mềm, khô khô, căn bản là không có gì đặc biệt, hắn chậm rãi vươn tay, chạm nhẹ lên môi Cao Dật Hiên, vuốt men theo đường môi, bờ môi của hắn mềm nhẹ co dãn, xuyên qua ngón tay của hắn, mơ hồ cảm thấy nong nóng.
Bình thường nóng sẽ làm hắn phỏng, nhưng vừa rồi không có khó chịu như vậy, ngược lại có chút thoải mái hắn không hiểu được mình bị làm sao nữa, mỗi lần chạm vào Cao Dật Hiên đều có loại cảm giác kỳ quái này.
Hắn rụt tay về, lại nhìn chăm chú vào môi Cao Dật Hiên. Lần trước hắn bị Cao Dật Hiên dọa, Cao Dật Hiên dùng miệng của hắn chạm vào miệng mình, sau đó dùng sức cọ xát môi của mình, đầu lưỡi còn luồn vào trong miệng của hắn, mút không ngừng.
Hắn nhớ tới đầu tóc bị Cao Dật Hiên kéo lấy, đau muốn chết, miệng Cao Dật Hiên chạm vào miệng của hắn, đầu lưỡi quấn lấy hắn, làm như vậy, có gì hay nhỉ?
Đầu hắn trống rỗng, hoàn toàn không hiểu, sau vài ngày nhớ lại, bờ môi của hắn mang theo một cảm giác khuấy động mê dại, khiến tim hắn đập liên hồi vì cái gì như vậy, hắn cũng không thể nghĩ được lý do. Nhưng khi hắn chạm vào môi mình, sẽ nhớ đến cảm giác tê dại kia, ngay cả chính hắn cũng không biết là vì cái gì.
Kỳ thật ngày nào hắn cũng khóc, bởi vì hắn chán ghét Cao Dật Hiên cùng người đàn bà kia ở một chỗ, mà ngày đó Cao Dật Hiên dùng miệng chạm vào hắn, hắn cũng không phải là chán ghét, hắn chỉ là có chút khó hiểu.
Cái loại cảm giác này mỗi lần nhớ lại, đều khiến tim hắn không ngừng đập nhanh, ngay cả ‘biểu tượng nam tính’ kia cũng sục sôi đứng lên, hắn lúc nào cũng lúng túng đè nén, cũng không biết phải làm gì bây giờ, hắn cũng chưa gặp qua chuyện này. Muốn đi hỏi người khác, hắn không dám mở miệng.
Trước kia hắn có thể hỏi Cao Dật Hiên, giờ rất ít gặp mặt y, hắn cũng không tìm. Nếu hỏi Cao Dật Tĩnh, hắn kỳ thật không quen với Cao Dật Tĩnh, hắn cũng không muốn hỏi nếu hỏi cái tên tam thiên lưỡng đầu lại tới quấy rầy hắn – Đàm Thiên Diễn, hắn lại càng không muốn.
Chung quy là chuyện này rất ư là riêng tư, trừ Cao Dật Hiên thì không có ai có thể để hắn tin tưởng để hỏi, mà khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là môi chạm nhau có chỗ kỳ dị sao? Vì sao hắn bị Cao Dật Hiên đích môi chạm một chút, liền cảm thấy khó chịu vậy...... Hắn nên thử chạm một chút vào Cao Dật Hiên, mới chứng tỏ tất cả chỉ là hắn loạn tưởng mà thôi.
Mà hiện tại Cao Dật Hiên ngay trước mắt, hắn đang ngủ say, cho nên sẽ không biết hắn làm cái gì.
(Đấy, chuẩn bị làm chuyện xấu nà)))
Đây là cơ hội tốt!
Hắn tùy ý, nghĩ là làm liền!
Không do dự, Vệ Ưởng tới gần, hắn nhìn đúng môi Cao Dật Hiên, rất chậm rất chậm đưa tới, ngực nhảy loạn xạ, đập kịch liệt, hắn vội đè lại ngực của mình, giống như là có thể ngăn tim đập loạn xạ.
Hắn đưa môi mình đặt nhẹ lên môi Cao Dật Hiên, không hề động đậy, hắn duy trì tư thế như thế một hồi, cả mặt đỏ bừng mới rời đi.
Sau khi môi chạm môi, Cao Dật Hiên vẫn không tỉnh, đương nhiên cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng trên mặt hắn vẫn bừng bừng như mặt trời (rực cháy). Hắn đã cởi áo khoác phủ lên người Cao Dật Hiên, theo lý thuyết ở lương đình đầy gió, hắn phải cảm thấy lạnh, nhưng hắn toàn thân lại như bị lửa cháy, chân hắn hơi hơi run! Nhất là hạ thân của hắn, ngửi được hơi thở Cao Dật Hiên, thế nhưng lập tức đứng lên, phát nhiệt, hắn lại không thể khống chế được.
Hắn lại khẩn trương đè xuống, nhưng mà nơi kia không nghe lời vẫn rung (rinh) động, mặt hắn đỏ bừng, cuối cùng cảm thấy như mình đang làm chuyện xấu, xoay người chạy (bay) nhanh ra khỏi lương đình. Hắn toàn thân nóng quá, nóng đến rất khó chịu, lúc này so với lần trước Cao Dật Hiên dùng miệng chạm vào hắn còn mãnh liệt hơn.
Vì sao lại như vậy? Là bởi vì xế chiều dễ bị kích động sao? Hay là bởi vì đã lâu không nhìn thấy Cao Dật Hiên? Vệ Ưởng không hiểu được tột cùng chính mình xảy ra chuyện gì.
Một canh giờ sau khi Vệ Ưởng rời đi, Cao Dật Hiên mới từ từ tỉnh lại, lúc này y thật sự mệt chết được! Vì không muốn nghĩ đến chuyện của Vệ Ưởng, y cố gắng làm cho mình vội vội vàng vàng đến không có thời gian, cho nên mới mệt đến mức ngủ say ở lương đình này.
Y tỉnh lại nhìn trên người có áo khoác, bỗng nhiên nhíu mày đứng lên, y nhớ rõ không mang áo khoác, là phó nhân sao? Nhưng là cái này không phải của y.
Y cầm lấy quần áo run run đứng lên, chợt nhận ra cái này là của ai, của Vệ Ưởng. Hắn đặt cho Vệ Ưởng một rương y phục, màu áo khoác này chình là cái Vệ Ưởng thích nhất, cho nên hắn thường mặc.
Lúc này, y trên mặt lạnh như băng từ từ lộ ra vẻ tươi cười, y cầm y phục siết chặt trong tay, biết Vệ Ưởng quan tâm y, sợ y cảm lạnh, mới đắp cái này trên người y.
Sau bữa ăn tối, theo thường lệ, Vệ Ưởng phải ở trong phòng chuyên tâm đọc sách, nhưng là hắn từ sau chuyện ở lương đình, thì toàn thân khó chịu tâm tư ngẩn ngơ.
Cao Dật Tĩnh thấy hắn hôm nay không chuyên tâm như vậy, cũng chỉ dạy hắn một chốc liền rời đi.
Hắn ngồi trước bàn học, nhưng làm gì cũng chẳng nhìn được vào sách, lúc đang suy nghĩ miên man, có tiếng gõ nhẹ.
Không ai gõ cửa phòng hắn, mà ngay cả cái tên đáng ghét Đàm Thiên Diễn cũng tự tiện xô cửa xông vào, hắn không đoán được ai đang gõ cửa, mới mở miệng hỏi: “Ai?”
“Là ta, Vệ Ưởng, ngươi tỉnh sao?”Là tiếng của Cao Dật Hiên.
Vệ Ưởng nhớ đến chuyện xảy ra lúc xế chiều, chợt mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa ngã xuống ghế, tim của hắn như đứt cương cứ nhảy liên tục, hắn biết chỉ cần mình không trả lời, Cao Dật Hiên sẽ bỏ đi sau đó, sẽ không gặp y mấy ngày.
Vì thế, hắn không còn cách vào phải đứng lên mở cửa, giọng có chút run rẩy nói: “Ta...... Ta đang đọc sách.”
Mở cửa, Cao Dật Hiên cao lớn gầy gò đứng trước mắt, mặt Vệ Ưởng càng hồng, hắn mở to mắt quan sát, nhận thấy như trên người y phát ra hào quang.
Cao Dật Hiên cũng cố gắng bình tĩnh, nói: “Ta tới trả lại y phục, làm ồn ngươi học bài sao? Vệ Ưởng!”
Vệ Ưởng lắc lắc đầu! Mà bọn họ cứ như vậy một đứng ở ngoài cửa, một đứng ở trong cửa nhìn nhau.
Cao Dật Hiên sớm đánh vỡ yên lặng, cầm y phục đưa cho hắn, “Cầm y phục của ngươi đi, ngủ sớm một chút, ta sẽ không quấy rầy ngươi học bài.”
Thấy Cao Dật Hiên rời đi nhanh như vậy, Vệ Ưởng có vẻ thất vọng, vội vàng kéo tay áo y, “Ngươi phải đi sao?” Hắn mượn cớ níu kéo: “Trong sách có nhiều chỗ ta không hiểu, ngươi cũng không thể dạy ta?”
Cao Dật Hiên nói nhỏ: “Có thể a!”
Hắn đi vào phòng, tiện tay đóng cánh cửa, đi theo Vệ Ưởng vào trước bàn học ngồi xuống.
Kỳ thật Vệ Ưởng chẳng đọc sách! Mà Cao Dật Hiên tựa hồ cũng tĩnh lặng chẳng chuyên tâm dạy, bọn họ giảng một hồi, không nói gì nữa.
Vệ Ưởng ngước đầu, nhìn lén Cao Dật Hiên, không nghĩ ánh mắt của hắn cũng đang ngước lên, đúng lúc như thế, hắn cả kinh, mặt đỏ lên, nhanh chóng chuyển hướng nhìn sách, trong lòng cũng xáo trộn.
Biết Cao Dật Hiên từ lúc ngồi xuống dạy, vẫn luôn nhìn mình, một phần cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót tuôn trào lên, Vệ Ưởng chỉ cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên.
“Ngươi học bài có phiền hay không? Vệ Ưởng.”
Vệ Ưởng lắc đầu, “Không.”
Cao Dật Hiên trầm mặc, một hồi lâu mà mới lên tiếng: “Đêm nay ta muốn đi ra ngoài khuây khỏa, ngươi muốn theo ta cùng đi không?”
Khuây khỏa?
Vệ Ưởng hỏi: “Muốn đi đâu khuây khỏa?”
“Ta đưa ngươi đi ra chợ, được không?”
“Chợ?” Vệ Ưởng mắt mở to.
Cao Dật Hiên dắt tay hắn, “Ngươi ở Tô Châu đã một năm, ta quản ngươi quá nghiêm, đều không cho ngươi đi ra ngoài, tối nay ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Nhưng là giờ đã khuya, chợ không phải đều là ban ngày sao?”
Cao Dật Hiên lay động đầu, “Tô Châu có chợ đêm rất thú vị, ta đưa ngươi đi dạo một vòng.”
Vệ Ưởng chưa đi qua chợ đêm, không khỏi cảm thấy hứng thú, hắn gật đầu lia lịa.
Cao Dật Hiên cười nói:”Ngươi khoác thêm y phục đi, ta sẽ đưa ngươi đi.”
Vệ Ưởng nghe lời lập tức đi mặc áo khoác, hai người liền một mạch ra khỏi cửa chính Cao gia.
Cao Dật Hiên đưa Vệ Ưởng đi một lát, cua qua vài cái ngõ nhỏ, Vệ Ưởng vốn đã mơ hồ đông tây nam bắc, bọn họ đi ra một cái ngõ nhỏ, bỗng nhiên trước mắt một tràn ánh sáng.
Chỉ thấy phía trước có rất nhiều người tụ tập huyên náo không thôi. Trước mỗi sạp đều có rất nhiều người! Người người mua này bán nọ.
Cao Dật Hiên nói nhỏ: “Nắm tay áo của ta, trong chợ nhiều người, đừng để lạc.”
Vệ Ưởng gật gật đầu, nắm chặt tay áo của Cao Dật Hiên.
Hắn trợn to mắt tò mò nhìn chung quanh, thấy có người bán những viên hồng hồng ghim thành cây, hắn không biết đó là gì nhưng vẫn nhìn.
Cao Dật Hiên nhìn theo ánh mắt của hắn, nói: “Đó là kẹo hồ lô! Ngươi muốn ăn không?”
Vệ Ưởng ngập ngừng hỏi: “Quý vậy mà không mắc a?”
“Rất rẻ, có hai văn tiền, ta mua cho ngươi ăn.”
Dứt lời, Cao Dật Hiên cầm hai văn tiền đưa người bán hàng rong.
Một cây kẹo hồ lô liền trong tay Vệ Ưởng, hắn dùng miệng ngậm! Một hơi cắn, nước ngọt trào lên, cả đời này hắn chưa nếm qua đồ ngọt ngon như vậy.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của hắn, Cao Dật Hiên cười nói: “Ta không thích ăn ngọt, cho nên trong nhà đều không có bày đường! Chút ta mua đường quế hoa, đường lão khương cho ngươi ăn có được hay không?”
(Lão không biết hai loại đường này là gì =..=, nghe quen quen)
Cao Dật Hiên lại mua rất nhiều đồ ngọt, cầm đầy tay, cuối cùng hai người đi đến trà ***, y sợ Vệ Ưởng đi mệt, lôi hắn đến trà *** ngồi nghỉ ngơi. Kêu một bình trà, hai người ngồi ở vị trí thượng hạng.
Vệ Ưởng chưa từng tới nơi này, ánh mắt hắn còn tràn ngập hưng phấn sáng rọi khi nhìn đến khu chợ náo nhiệt này.
Cao Dật Hiên nhìn đến ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên của hắn, nhìn người đi qua đi lại tới lui, chợt đôi mắt buồn bã, nghĩ tới những lời Đàm Thiên Diễn nói.
Hắn rót cho Vệ Ưởng chén trà, “Uống trà đi, dạo xong rồi chúng ta sẽ trở về.”
Vệ Ưởng kích động uống trà, trà này tuy rằng kém hơn trà của Cao gia, nhưng ở đây tâm tình hắn phấn khích! Hắn vẫn là thật vui vẻ sau đó hắn phát giác có người đang nhìn bọn họ, hắn chuyển mắt nhìn qua, thấy được vài cô nương trẻ tuổi, các nàng nhìn chằm chằm Cao Dật Hiên.
Vệ Ưởng chợt thấy không thoải mái, hắn mãnh trừng mắt cô gái này, nỗ lực dùng ánh mắt hung ác đe dọa các nàng không cho phép nhìn Cao Dật Hiên. Khi Cao Dật Hiên cùng mình nói chuyện, vẻ mặt không lạnh băng, cho nên hấp dẫn những nữ nhân này nhìn lén y bằng không vẻ mặt bình thường lạnh băng, các nàng nhất định bị dọa đến không dám nhìn.
(ý nghĩ chiếm hữu mãnh liệt quá)))
Cao Dật Hiên nhìn thấy Vệ Ưởng đang nhìn cô nương xấp xỉ tuổi, chén trà trong tay không cận thận bắn nước tung tóe lên, y nắm chặt tay, không nói gì, hắn buông chèn trà, tựa hồ đang cố bình ổn tâm tình kích động quá mức, nói: “Chúng ta đi thôi, Vệ Ưởng.”
Vệ Ưởng lập tức đứng lên, giữ chặt tay áo Cao Dật Hiên, siết chặt, lần đầu tiên hắn cảm thấy được y có thể sẽ bị người khác cướp đi.
Trở về Cao gia, Cao Dật Hiên cố lực lãnh đạm nói: “Vừa rồi ở quán trà ngươi nhìn mấy…cô nương kia, nhìn đến mức không nháy mắt, các nàng đẹp sao?”
Các nàng đẹp hay không đẹp, Vệ Ưởng vốn là không quan tâm, nhưng vừa nghe đến Cao Dật Hiên nhắc tới chuyện này, vẻ mặt hắn ửng hồng, nghĩ đến Cao Dật Hiên biết hắn trừng mắt nhìn các nàng, nghĩ đến y nhìn ra hắn không muốn y bị những nữ nhân kia cướp đi.
Nhìn mặt hắn nháy mắt đã hồng, vẻ mặt Cao Dật Hiên chuyển sang âm u, hắn thấp giọng nói: “Ngày mai ta mua tiểu nha hoàn hầu hạ ngươi! Được không?”
Không biết Cao Dật Hiên đang nói cái gì, Vệ Ưởng giương mắt nhìn y: “Vì sao? Ta không cần!”
“Nhưng là –”
Một đêm trong quán trà đã buồn bực, khiến Vệ Ưởng tâm trực khẩu khoái (có chuyện là nói) gào thét lớn, đem tất cả tâm sự nói ra: “Bởi vì cô nương này thực chán ghét, các nàng luôn nhìn ngươi, hơn nữa không biết xấu hổ mà nhìn ngươi, ta chán ghét các nàng nhìn ngươi như vậy. Ngươi cũng không phải ăn kẹo hồ lô, các nàng như thế nào có thể nhìn ngươi như vậy, ngươi, ngươi......” Ngươi là của ta. Những lời này ngậm trong miệng hắn khó mà nói ra.
(Đấy chiếm hữu quá mà, dzị mà không biết đã yêu sao, ngốc xít thật mà … >”