[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư

Chương 1

Cao gia của Tô Châu là gia tộc nổi danh nhất thế gian.

Cha mẹ của Cao gia đã tạ thế, chỉ lưu lại năm huynh đệ. Năm huynh đệ này đều vô cùng nổi danh, thế nhân đều biết năm huynh đệ này đều có sở trường khác nhau, cũng độc bá một phương sở trường này nhưng biết qua người của Cao gia, cũng nhất định biết còn có một người thân phận kỳ lạ của Cao gia.

Người này không phải huynh đệ của Cao gia, y không phải họ Cao, mà là họ Hắc, gọi Hắc Ảnh.

Y thường thường tùy thị lão đại Cao gia, theo lý phải là phó nhân của Cao gia, nhưng nếu bị huynh đệ Cao gia nghe được ngươi tung tin Hắc Ảnh là phó nhân của Cao gia như thế, bọn họ tuyệt đối sẽ nổi giận, hơn nữa mỗi người đều không ngại hết thảy mà liều mạng tìm ngươi.

Lão đại Cao gia ma mị nguy hiểm, có thể lúc ngươi không để ý tới, y liền làm cho ngươi thân bại danh liệt, ngươi ngay cả tại sao trúng kế cũng không biết, chỉ có thể ngước đầu hỏi trời xanh.

Còn lão nhị Cao gia thân là minh chủ võ lâm cùng lão đại long đầu buôn bán, y vô cùng có khả năng biến ngươi thành ăn mày, lại làm cho ngươi ngay cả cơm cũng không có mà ăn, chỉ có thể vất vưởng cả đời ở ngoài đường, đó là trừng phạt của y đối với hồ ngôn loạn ngữ của ngươi.

Lão tam Cao gia ôn hòa nhất, y sẽ tự mình đến nhà hỏi thăm, hướng ngươi hiểu lấy đại nghĩa, nếu ngươi còn không nghe lời khuyên, y đành phải không chút khách khí đắc tội với ngươi.

Lão tứ Cao gia sống phóng túng mọi thứ đều được, từ nhỏ lại mắt cao hơn đầu, y cũng không khách khí như vậy, không khiến cho nhà ngươi gà chó không yên thề không bỏ qua hơn nữa y đối với nữ nhân rất khôn khéo, y nhất định sẽ kích động tất cả nữ nhân ở nhà ngươi đối phó ngươi. Tổ nãi nãi (bà nội) tuổi tác lớn thì mỗi ngày thỉnh xuất gia pháp, chửi là con cháu bất tài thê tử tuổi xấp xỉ ngươi, mỗi ngày phạt ngươi quỳ bàn tính mà ngay cả nữ tì hèn mọn đều pha thêm gia vị trong trà của ngươi chớ nói là nữ nhân trong nhà của ngươi mỗi ngày đều xem thường ngươi. Loại tra tấn tinh thần này, ai chịu nổi?

Lão ngũ Cao gia tính tình kích động nhất, lại có một thân quái lực, nếu y không đập nát nhà của ngươi, thì cũng coi như nể mặt ngươi.

Cũng bởi năm huynh đệ Cao gia đều nổi danh như vậy, tất cả mọi người đều hiểu không nên chọc bọn họ, mọi người cũng biết Hắc Ảnh người này có địa vị trong tâm trong mắt của huynh đệ Cao gia. Cho nên mọi người khi đề cập đến người của Cao gia, nhất định sẽ thêm một câu nữa – người kia của Cao gia.

Nhưng Hắc Ảnh cũng không phải hèn nhát mà cần đến bảo hộ của Cao gia. Y là người không thích nổi bật, cũng là người tận lực không để mình nổi bật, giống như đem tất cả vinh quang đều lưu trên người của Cao gia.

Cho nên ngay cả võ công của y rất giỏi, diện mạo cũng vô cùng tuấn mị, rõ ràng có thể trong giang hồ gây dựng một sự nghiệp, nhưng y cố tình nguyện ý khuất dưới thanh danh của huynh đệ Cao gia, cũng cam tâm làm tùy thị cho Cao gia.

Không ai biết vì sao y làm như vậy, chỉ có người Cao gia biết, y vì một lòng muốn bù lại lỗi lầm mà mười năm trước cha y đã đối với Cao gia, ngay cả từng huynh đệ Cao gia cũng không quan tâm, cho rằng sinh tử có mệnh, không nên trách đến Hắc Ảnh nhưng đối với Hắc Ảnh mà nói, y chính là từ nhỏ đã thấy chính cha mình phát cuồng, làm hại cha mẹ Cao gia chết thảm, lại làm liên lụy đến lục đệ nhỏ nhất của Cao gia rơi xuống núi, sống chết không rõ hơn mười năm.


Từ đó về sau, tính cách của y cũng trở lên vô cùng điềm tĩnh, cũng không nói nhiều, mà ngay cả biểu cảm trên mắt cũng lãnh ám trong trí nhớ dần dần biến mất, trở nên không biểu lộ gì, biểu cảm đối với y mà nói tựa như biến thành một loại xa xỉ.

“Khách quan, đây là chuyện không có biện pháp, ngươi tìm ai cũng vô dụng, không phải chúng tôi không muốn, bạc thì ai cũng không chê nhiều, ta cũng rất muốn vố này kiếm chút bạc a!” Người nói chuyện liên tục lắc đầu, còn phụ thêm một câu: “Đây là ông trời không làm tốt, đại gia, ngươi buông tha cho ta đi!”

Hắc Ảnh hơi nhíu mày, vẻ mặt của y, làm cho người ta không biết tâm tình thật sự của y. Giọng cứng rắn hỏi: “Thật không có cách nào sao?”

Thương nhân lần nữa chụp chân lắc đầu, “Đại gia, trong vòng phạm vi trăm dặm, con ngựa nào cũng bị chết vì bệnh truyền nhiễm, đừng nói là một con ngựa cường tráng, mà ngay cả một con ngựa nhỏ cũng không thấy.”

Hắc Ảnh cúi đầu, tựa hồ tự hỏi, y một lòng muốn chạy nhanh đến hướng nam Miêu Cương, thật không ngờ lại gặp sự tình này. Y hỏi lần thứ hai: “Vùng lân cận này có nơi nào có thể điều ngựa đến không?”

Thương nhân thấy y kiên trì như vậy, tựa hồ đã giúp hắn nghĩ cách. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng mới nói: “Đại gia, ta nghĩ ngươi vội vã như vậy, nhất định có chuyện quan trong vậy thế này, ta tận lực giúp ngươi điều ngựa, mười ngày sau tới tìm ta, xem ta có điều được ngựa hay không.” “Mười ngày? Lâu như vậy sao?”

Thương nhân cười khổ một chút, vỗ chân mình, “Đã tính là rất nhanh rồi. Đại gia, nếu ngươi tìm người nào điều ngựa nhanh hơn ta, ta đây không thu bạc của ngươi bất qua nếu thật sự muốn điều ngựa nhanh như vậy, bạc phải thêm gấp ba. Ngươi đồng ý không? Đại gia.”

“Bạc không thành vấn đề.”

Nghe lời sảng khoái thế, thương nhân điều ngựa tựa hồ rất vừa lòng. “Vậy ngươi đợi ta ở đây vài ngày, ta cam đoan làm ngươi vừa lòng tuyệt đối.”

Hắc Ảnh có chút gật đầu. Mới chịu quay đầu đi, bỗng lại nghĩ y chưa từng tới chỗ này, đối với nơi hoàn toàn không quen này, không biết phải nghỉ chân nơi nào, mà thương nhân nhất định thành thục khách *** ở nơi này hơn y. Y chuyển hướng thương nhân, hỏi thăm: “Ta lần đầu đến đây, không biết nghỉ chân nơi nào?”

Y còn chưa nói xong, thương nhân đã biết y muốn hỏi cái gì. Thương nhân cười nói: “Chỗ bọn ta nhỏ, cũng không có khách ***, bất quá chỗ Tôn đại nương có chỗ cho người ta nghỉ, còn rất náo nhiệt, Ngươi đi hướng phải, qua hai con ngõ nhỏ liền thấy một nơi là *** Xuân Lai nếu không thấy được, vậy cũng không sao, chỗ của Tôn đại nương có nhiều người biết, ngươi cứ hỏi, sẽ có người nói cho ngươi biết.”

“Đa tạ.”

Hắc Ảnh đi qua hai cái ngõ nhỏ, quả nhiên thấy một nơi trên bảng hiệu viết Xuân Lai ***. Y nhìn trong *** có chút tối đen, không biết bên trong có sạch sẽ hay không nữa lúc nghĩ như vậy, có một nữ nhân trang nghiêm đứng tuổi từ từ đi ra.

Nữ nhân kia nhìn thấy y ở cửa, hô: “Vị khách quan này, vào đây ngồi.”

Thân thể của nữ nhân kia coi như có chút phong vận (bộ dạng thướt tha), thoạt nhìn có chút quyến rũ. Hắc Ảnh trầm lắng hỏi: “Ta tới nơi này ngụ mấy đêm, không biết còn có phòng trống không?”

Tôn đại nương cười nói: “Có, đương nhiên là có, mời khách quan vào trong.”


Hắc Ảnh đi vào, phát hiện bên trong xem ra sạch sẽ, điều này làm cho Hắc Ảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi kỳ thật y rất thích sạch sẽ, nếu chỗ ở bẩn thỉu quá mức, y sẽ không có khả năng chịu đựng. May mà bên ngoài nơi này tuy đen tối, bên trong cũng là sạch sẽ hiếm thấy.

Y nhìn bố trí nội thất bên trong, nói giống khách *** lại không giống, nói không giống khách *** rồi lại có vài phần giống, nhìn không ra đích thực là buôn bán cái gì.

“Đại gia, ngươi muốn mấy ngày?

Hắc Ảnh trả lời: “Ta muốn ở đây mười ngày, cho ta căn phòng sạch sẽ.”

“Được, không thành vấn đề. Khách quan, chi phí nghỉ chân là hai lượng bạc, nếu ngươi còn muốn những thứ phục vụ khác, bọn ta phải thu chi phí khác nữa.”

Hắc Ảnh cho rằng nàng chỉ là làm ăn, y gật gật đầu: “Đương nhiên.”

Y đi vào phòng, trong phòng đúng là rất sạch sẽ.

Mấy ngày liên tiếp xuôi nam, y thật sự có chút mệt mỏi, cho nên y nằm trên giường liền ngủ ngay, còn ngủ đến thoải mái lúc tỉnh lại, y cảm thấy đói bụng, liền đi xuống lầu tìm cái gì đó ăn.

Dưới lầu oanh oanh yến yến, tiếng người ồn ào, có chút hành động của khách nhân cũng đủ đập vào mắt như vậy. Hắc Ảnh sửng sốt một chút, mới hiểu được nghề *** này là kỹ viện.

Y xuống lầu, Tôn đại nương liền mắt sắc nhìn đến y, tiến đến đón, cười nói: “Khách quan, ngươi đói bụng sao? Ngươi chọn đồ ăn, ta lập tức gọi người đưa lên.”

Hắc Ảnh không thích dính vào nữ sắc, cũng thích yên tĩnh, muốn y ở nơi này, thật sự y không có khả năng chịu đựng.

Y nhíu mày, vừa muốn đi ra, không thể ngờ Tôn đại nương lại dựa càng gần hơn.

Tuy rằng Tôn đại nương đã ba, bốn mươi tuổi, nhưng là nàng dư âm phong vận, hơn nữa nàng dựa gần như vậy, hương vị thơm mềm đã muốn ngạt khiến mặt mày của Hắc Ảnh mặt nhăn càng chặt hơn.

Hắc Ảnh một thân hắc y, hẳn là rất ít người mặc y phục màu này, nhưng diện mạo y tuấn mị, mi mắt nhỏ dài, tuy rằng biểu cảm thoáng nghiêm túc, nhưng ngược lại cũng có mị lực nói không nên lời cho nên hắc y mặc trên người, càng hiện khí chất vĩ ngạn của y, thế nên y vừa xuống lầu, tất cả ánh mắt dưới lầu đều tập trung trên người y.

Vẻ mặt nhíu mày của y mang chút lãnh khí làm cho người ta sợ hãi, Tôn đại nương là người làm ăn, tự nhiên cũng biết tùy mặt gửi lời, nàng lập tức biết vị hắc y nhân này chỉ muốn nghỉ chân, không phải tới tìm chuyện kia.

Mặt nàng đổi sắc, cười nhẹ nói: “Đại gia, nơi này bọn ta có chút ồn ào, nếu ngươi không muốn cô nương, cô nương của bọn ta không dám tới làm phiền ngươi, ngươi cứ việc an tâm đi! Huống hồ nơi này chỉ có nơi của bọn ta mới có chỗ nghỉ, nếu ngươi muốn tới thành trấn khác trú, ta cũng không phản đối nhưng nơi bọn ta là nơi gần nhất, sạch sẽ nhất, nơi khác kém xa.”

Hắc Ảnh thường thường theo lão đại Cao gia ra ngoài, tự nhiên cũng biết nàng nói không sai. Trên thực tế, khách *** cũng rất ít nơi sạch sẽ như vậy huống hồ, y chỉ phải ở đây mấy ngày thôi, liền nhẫn xuống!


Trong lòng y vừa nghĩ như vậy, mày cũng thoáng ra, nói nhỏ: “Ta thích yên tĩnh, đổi cho ta nơi yên lặng, rồi mang đồ ăn lên.”

“Dạ, dạ, lập tức lên, sẵn tiện giúp khách quan đổi một phòng càng yên tĩnh.”

Tôn đại nương trước tránh sau né, đối với Hắc Ảnh vô cùng khách khí nhưng nàng đối với gã sai vặt sẽ không khách khí như vậy, chỉ thấy nàng quay đầu rống to: “Nhanh lên một chút cho ta, chưa cho ngươi ăn cơm sao? Hay là cho ngươi ăn ít một chút? Làm việc chậm chạp. Nhanh một chút, mang cho ngài này trong nhã tọa (căn phòng trang nhã) đi.”

Tiêu Tiêu ngước đầu nhìn Hắc Ảnh mà hắn sẽ phục vụ. Cũng bởi hắn vừa ngước đầu lên vậy, người trong *** bỗng tất cả đều ngậm miệng, nhìn chăm chú vào Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu môi hồng răng trắng, da thịt non mịn, trên mặt tựa như nhéo ra nước ánh mắt hắn đen trắng rõ ràng, lộ ra linh khí, so với cô nương hồng bài của Tôn đại nương còn xinh đẹp hơn vài phần, làm sao không khiến khách nhân tìm hoan, mọi ánh mắt đều theo dõi hắn mà không chuyển, dục vọng trong mắt rừng rực, toàn quán đều kinh diễm lệ sắc của hắn.

Còn Tiêu Tiêu thấy mọi người đều chú ý hắn, hơn nữa ánh mắt chú ý còn mang theo chút tà khí, hắn có chút run rẩy vội cúi đầu xuống, hiển nhiên không nghĩ lại khiến cho người khác chú ý. Hắn nhỏ giọng nói với Hắc Ảnh: “Đại gia, mời, ta dẫn đường cho ngài.”

Hắc Ảnh ngay cả nhìn cũng không nhìn Tiêu Tiêu một cái, để cho hắn dẫn đường.

Trái lại có người đề nghị với Tôn đại nương: “Nhìn đứa bé này, bộ dạng xinh đẹp vậy, ngươi còn lo không buôn bán tới cửa sao?”

Tôn đại nương mắng: “Ngươi đừng có chọc ta, sao chổi này là nam, ta mua nó về giúp ta làm việc, nó lại tay chân vụng về, chuyện gì cũng học không xong, người lại gầy teo gầy tong, ngay cả củi cũng không chặt nổi hơn nữa không biết nó mang vận mốc gì, từ ngày nó tới đây, chỗ này của ta làm ăn càng ngày càng thấp thì không nói, ngay cả hóa sắc (loại hàng) cô nương đến cũng càng kém. Toàn bộ đều là nó mang uế khí, nếu có người nào không mắt muốn mua nó, ta ngàn tạ vạn ơn, bán đổ bán tháo cũng còn không kịp nữa!”

Người kia trầm giọng, hiển nhiên không đem những lời nói kia để trong lòng, càng hướng mắt về Tiêu Tiêu, dù sao cũng hiếm thấy người xinh đẹp đáng yêu như vậy.

Tiêu Tiêu không dám nhìn kỹ ánh mắt của người khác, hắn vội vàng lau cái bàn, để cho Hắc Ảnh ngồi xuống.

Hắc Ảnh ngồi xuống, liền chọn mấy món ăn, ngay cả một chút khóe mắt cũng không liếc Tiêu Tiêu một cái, giống như vẻ đẹp của hắn một chút cũng không lưu tâm. Có thể nói Tiêu Tiêu lần đầu tiên khách nhân ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, hắn kinh ngạc rất nhiều, trái lại nhìn trộm Hắc Ảnh vài lần, mới phát giác bộ dạng Hắc Ảnh tương đối đẹp trai, lại mang theo một hương vị kỳ lạ không nói nên lời, thoạt nhìn không giống người bình thương. Trong mắt hắn nhấp nhô chút ánh sóng, có chút lắp bắp muốn bắt chuyện với Hắc Ảnh: “Đại gia, ngài… từ đâu tới đây?”

“Tô Châu.”

Hắc Ảnh trả lời ôn hoà, từ nhỏ cuộc sống khép kín của Tiêu Tiêu, đều làm chút tạp sự (việc vặt vãnh), không biết Tô Châu ở nơi nào. Hắn nhanh tiếp lời của Hắc Ảnh, “Tô Châu cách nơi này rất xa sao?”

“Không, ngược lại thật sự rất gần”

Tiêu Tiêu nuốt nước miếng một cái, hiển nhiên không biết phải nói tiếp như thế nào. Hắn chảy chút mồ hôi, lại dùng tay áo lau, hé ra khuôn mặt đo đỏ. Hắn không tự tiện cùng người khác nói chuyện, nói đến sau, lời còn lắp bắp hơn: “Đại gia, ngài muốn… ở đây…mấy ngày?”


“Mười ngày.” Trả lời của Hắc Ảnh càng lúc càng ngắn, hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi nữa.

Tiêu Tiêu vẻ mặt nghiêm túc của y, mặt chảy đầy mồ hôi, trùng hợp Tôn đại nương gọi hắn, lau mồ hôi, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa đồ ăn sẽ được đem lên, đại gia, ngài chờ một lát.”

Không lâu sau đồ ăn được mang lên, Hắc Ảnh ăn cơm xong, liền lên lầu nghỉ ngơi, Tôn đại nương đã giúp y đổi một gian phòng yên tĩnh nhất mặc dù y ở trong phòng yên tĩnh, nhưng *** này vốn chính là kỹ việc, một chút *** thanh uế ngữ khó nghe tự nhiên sẽ truyền vào lỗ tai của y. Nhưng tim của y tĩnh, hơn nữa đối với chuyện tình cảm nhìn đến vô cùng đạm, từ nhỏ học võ, công lực cũng không ít, những lời này nghe lâu, nhưng lại không mê loạn tâm thần của y, tâm của y ngược lại càng thêm thanh minh.

Lúc cửa bị đẩy ra, ánh mắt của y rất nhanh dời về phía cửa.

Tiêu Tiêu rụt rè tiến vào, nói nhỏ: “Đại nương hỏi ngài, có thiếu cái gì hay không?” Đại khái là hỏi y có muốn kêu cô nương hay không. Thấy Hắc Ảnh lắc đầu, Tiêu Tiêu liền xách theo đại thủy hồ giúp Hắc Ảnh châm thêm nước ấm, Hắc Ảnh lại nhắm mắt dưỡng thần.

Đang lúc Tiêu Tiêu muốn đi ra, Hắc Ảnh thản nhiên nói: “Tiểu ca, giúp ta đưa nước ấm lại đây.”

Tiêu Tiêu bỗng nhiên dừng động tác, hắn nhìn nhìn Hắc Ảnh, cả người không được tự nhiên hỏi nhỏ: “Gia, ngài cảm thấy bộ dạng ta… ta thế nào?”

Hắc Ảnh mở mắt ra, nhìn Tiêu Tiêu, y khó hiểu hồi đáp: “Bộ dạng ngươi không được tốt lắm.”

Trên thực tế, bộ dạng của Tiêu Tiêu tương đối đáng yêu xinh đẹp, so với một số cô nương xinh đẹp còn đẹp hơn, hơn nữa tóc mái lại ngắn trên cái trán hẹp, lộ ra đôi mắt long lanh nước, thoạt nhìn càng thêm rung động lòng người nếu hắn cười rộ lên, tuyệt đối lại càng đẹp hơn mấy trăm lần. Tư sắc của hắn coi như thượng đẳng, giả sử hắn là nữ, chỉ sợ Tôn đại nương sớm đã bảo hắn tiếp khách, từng ngày sống không bằng chết.

Tiêu Tiêu nghe thấy lời nói đạm mạc của Hắc Ảnh như vậy, hắn bỗng bỏ thủy hồ (siêu nước) lại, vọt tới trước mặt của Hắc Ảnh, hai mắt ướt át như muốn chảy nước mắt, “Gia, van cầu ngài dẫn ta đi được không? Van cầu ngài dẫn ta đi, ta sẽ thật ngoan, thực nghe lời, chuyện vặt nào ta cũng làm được.”

Tiêu Tiêu càng nói về sau, khóc lóc nói năng lộn xộn.

Hắc Ảnh không hiểu gì nhìn Tiêu Tiêu. Từ nhỏ sau khi y gặp biến cố, liền không hề rơi lệ, tình cảm dần dần trở nên lạnh mà ngay cả biểu tình cũng rất ít, mà ngay cả người khác bi thương như thế nào, cũng rất hiếm lay động ý chí của y. Bởi y biết chỉ có như thế, mới sẽ không phạm phải lỗi lầm mà phụ thân đã phạm phải, cho nên hắn không thích dính vào nữ sắc, cũng rất hiếm dao động tình cảm, đơn giản hắn không nghĩ tới, cũng không muốn.

Cho nên muốn y đối với lòng người sinh thông cảm hoàn toàn không biết, y không làm được. Y không phải dối trá, cũng là tình cảm cực đạm, tuy rằng nói ra lời đều xuất phát từ trong tâm, không giống người khác mượn cớ che đậy, nhưng lời này thường đều là lời vô cùng băng lạnh.

Y lạnh lùng nói: “Ta có việc trong người, không có khả năng mang ngươi theo vả lại, ta sống nhờ nhà của người khác, càng không thể mang theo một người quái lạ về Cao gia.”

Tiêu Tiêu chảy nước mắt, giống như cũng hiểu được cách làm của mình rất kỳ quái, một người không quen không biết không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ dẫn hắn theo, chính mình chẳng qua là ảo tưởng.

Hắn lau lau nước mắt, nhưng càng muốn nhịn, lại càng nhịn không được nước mắt chảy xuống sau đó hắn cứ khóc toáng lên, khóc đến cực thê thảm, quỳ xuống giường, khóc đến không thở nổi.

Hắn khóc đến cơ hồ muốn tắt thở, bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia, người có tim gan sắt đá cỡ nào cũng nhịn khồng được mềm lòng, nhưng Hắc Ảnh vẫn rất lạnh lùng chờ hắn khóc xong.


Tiêu Tiêu khóc một hồi lâu, rốt cuộc nín khóc, lại thút thút thít thít cầu nói: “Gia, van cầu ngài đừng nói với đại nương những lời vừa rồi, bằng không ta sẽ bị đánh chết.”

Hắc Ảnh vốn không quan tâm chuyện người khác, cho dù Tiêu Tiêu muốn y đi truyền bá, y cũng không nguyện làm như vậy, huống chi Tiêu Tiêu cầu y không nói.

Y lạnh lùng gật đầu, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, tựa như chuyện vừa rồi chẳng qua là một hồi diễn đã xong, trong lòng chưa từng lưu lại một chút dấu vết mà sống chết của người khác cũng bất quá là chuyện của người khác, chẳng liên quan gì đến mình,

Trái lại với Tiêu Tiêu, hắn vội vả lau khô nước mắt, để tránh ra ngoài bị đại nương bắt gặp, hỏi nguyên do, đem vẻ đáng thương của hắn càng hiện ra thêm.