[Cao Gia Phong Vân] Ác Chủ Đích Mại Thân Khế

Chương 4

Y càng khẩn trương muốn tỏ vẻ đối với Tố Phi Văn tuyệt đối không có ý tứ, thì suy nghĩ lại càng điên loạn, cứ khiến y điên đầu, vì thế y ôm đầu quát: “Đừng nghĩ nữa, ngươi thật ngu ngốc.”

Tố Phi Văn nhìn y bỗng nhiên rống lên, cũng không biết y nổi điên vì cái gì. Hắn ngước đầu nhìn chăm chú vào Cao Dật Dũng, đúng lúc Cao Dật Dũng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trao nhau. Tim của Cao Dật Dũng nhảy điên loạn, dục vọng cũng kìm chế một cách khó khăn.

“Lại đây.”

Cao Dật Dũng tưởng mình bị Tố Phi Văn nhìn thấu, mà y vốn không phải là người hay xấu hổ, thế nhưng cái mặt lại đỏ hồng lên.

Y ngập ngừng nói: “Ta... ta.... ngươi... không được hiểu lầm, ta... ta...rất bình thường, đối với nam nhân... không có hứng thú, là bởi vì ngươi......”

Tố Phi Văn chưa nghe được y đang nói cái gì, hắn lạnh lùng nói: “Ta gọi ngươi lại đây, ngươi ở đó mà lầm bầm lầu bầu cái gì?”

Y đỏ mặt đi lại gần, Tố Phi Văn dùng khăn lụa trắng lau vết phỏng trên tay y, sau đó đi vào bên trong, cũng không biết muốn lấy cái gì.

Lúc hắn đi ra, mới biết thứ hắn lấy là thuốc mỡ, hắn giúp Cao Dật Dũng xoa thuốc mỡ, thuốc mỡ hết sức mát mẻ, mới thoa, đã lập tức tiêu phù.

Mà lúc Tố Phi Văn xoa dược, mặt của hắn thoạt nhìn ôn hòa, cảm giác vô cùng ôn nhu điềm mĩ, tựa như chú chim nhỏ đáng yêu. Tim của Cao Dật Dũng càng xáo động kịch liệt hơn, chung quy cảm thấy Tố Phi Văn không chỉ đẹp không thôi, mà khí chất của hắn cũng rất đặc biệt. Mà ngay cả hương khí trên người cũng vô cùng dễ ngửi, cả đời y cũng chưa gặp qua người như thế.

“Dược trà còn thừa nhiều ít?”

“Đại khái có thể tái ngâm hai ba ngày nữa.”

Tia mắt của Tố Phi Văn nháy mắt nhạt màu, hắn ôn hoà nói: “Phải không?”

Cao Dật Dũng có chút hối hận, tuy rằng ở chung mấy ngày này, y luôn bị Tố Phi Văn ngược đãi, hơn nữa Tố Phi Văn động một tí liền mắng y là ngu ngốc. Nhưng biểu tình lúc này của hắn, mà từ khi Cao Dật Dũng cùng hắn ở chung đến nay cũng chưa từng thấy hắn u sầu, cũng đủ biết dược trà đối với hắn rất quan trọng. Y cẩn thận dò hỏi: “Dược trà này rất khó mua sao?”

Mắt của Tố Phi Văn rủ xuống.”Không phải mua, mà ca ca ta làm, tìm bốn, năm năm mới làm được bình trà tốt thế này, nguyên liệu vô cùng khó tìm, mà ta dựa vào dược trà cùng cổ thuật này kéo dài sinh mệnh, ca ca của ta đem cả bình trà cho ta, chính hắn cũng không có.”

“Đây là dược trà kéo dài tuổi trọ? Bên ngoài cũng có rất nhiều, nguyên liệu nhân sâm cũng rất tốt.”


Tố Phi Văn nhìn y khờ dại khẽ cười một thoáng.”Ngươi thật ngu ngốc, nhân sâm căn bản đối ta vô ích, đó là chỉ cho người bình thường ăn thôi, đối với thân thể của ta, ăn cũng là lãng phí.”

Tố Phi Văn hiếm khi cười nhẹ, khiến tim của Cao Dật Dũng đập (như chưa được đập) lợi hại hơn. Tuy rằng Tố Phi Văn vẫn mắng y là ngu ngốc, nhưng Cao Dật Dũng không biết mình vì cái gì đưa tay chạm vào y sam phía trước củaTố Phi Văn, hơn nữa giọng điệu của hắn nghe ra rất quan tâm.”Chỗ này của ngươi cũng bị phỏng, có sao không?”

Tố Phi Văn lắc lắc đầu.”Có bị thương hay không, với ta mà nói, đều giống nhau.” Ánh mắt của Tố Phi Văn phiêu di, lẩm bẩm nói: “Người đã chết thì quan tâm gì đến phỏng hay không phỏng.”

Nghe hắn nói cái gì chết hay không chết, bỗng nhiên trong lòng Cao Dật Dũng trào lên cảm giác khó chịu.

Y cũng không biết vì sao lại muốn rống lên, nhưng y vẫn rống lên: “Trước kia mướn mắng ta ngu ngốc. Ta sợ bị ngươi hành hạ không dám phản bác, trong mắt của ta, ngươi mới là ngu ngốc, cái gì bị phỏng mà không sao, đưa dược cho ta, ta giúp ngươi xoa.”

Cũng không lo Tố Phi Văn sẽ ngại mùi thối, Cao Dật Dũng dựa vào Tố Phi Văn rất gần, thoáng cái đã cởi y sam của hắn, kéo ý phục trước ngực xuống thấp, ngực của Tố Phi Văn trắng tựa như tuyết, có nhiều chỗ bị ửng hồng, xem ra là đã bị phỏng.

Nhìn làn da đẹp nõn nà như vậy bị ửng hồng lên, Cao Dật Dũng bắt đầu tự trách mình, sớm biết đã không dùng cái chiêu thối nát này, như thế thì làm sao lại làm tổn thương Tố Phi Văn, chính mình quả nhiên là ngu ngốc.

Ngón tay y dính mỡ, liền giúp Tố Phi Văn xoa dược, mới đụng tới làn da trước ngực của Tố Phi Văn, Cao Dật Dũng hoảng sợ.”Da ngươi sao lạnh thế này?”

Tố Phi Văn cười nhẹ, như đây là chuyện vốn dĩ rất bình thường, Cao Dật Dũng không khỏi quá mức ngạc nhiên. “Gần đây ta cũng hiểu được cảm giác lạnh run tay run chân.”

Cao Dật Dũng lập tức cởi áo khoác, giúp Tố Phi Văn khoác.

Tố Phi Văn ngẩn ra, ngước đầu lên nhìn Cao Dật Dũng cởi y sam khoác cho hắn, trên mặt Cao Dật Dũng có chút hồng hồng, lại cố tình còn nổi giận đùng đùng nói: “Y sam của ta mới giặt tối qua, không thối, ngươi khoác, đừng cỡi ra.”

Tố Phi Văn nhìn chăm chú Cao Dật Dũng, Cao Dật Dũng đang đứng, y cúi đầu, nhìn Tố Phi Văn.

Tố Phi Văn kéo nhanh y sam mà Cao Dật Dũng khoác cho hắn, ánh mắt nhìn thẳng Cao Dật Dũng, bỗng nhiên nói: “Nếu ta chết, ngươi được tự do, có thể tùy ý đi nơi nào ngươi muốn. Khế ước chỉ hữu hiệu khi ta còn sống, nếu ta chết đi, khế ước liền vô hiệu. Đúng rồi, ngươi cũng không cần mai táng thi thể của ta, ta vừa chết, ca ca ta có thể cảm giác được, hắn tự nhiên sẽ đến giúp ta nhặt xác.”

Cao Dật Dũng bỗng nhiên phát hỏa, y hận không thể cho Tố Phi Văn cái bạt tai, chẳng qua tại gò má xinh đẹp như vậy dù cho có đánh nhẹ đi nữa, y cũng sẽ luyến tiếc. Nhưng y không đánh Tố Phi Văn, cũng chỉ có thể rống lên.

Vẻ mặt y thô lỗ quát: “Ngươi nói cái gì chết hay không, ngươi bị người ta đánh sao? Người sống phải hảo hảo, tuổi ngươi không lớn, thoạt nhìn cũng thông minh, nhưng sao lại nói đến vấn đề chết chóc. Lần sau ngươi còn nói, ta lập tức đánh ngươi thật mạnh.”

Tố Phi Văn thấy hắn kích động, bật cười nói: “Vì sao ngươi lại kích động như thế?”

“Ta... ta...” Cao Dật Dũng cũng không biết vì sao lại kích động như thế, nhưng chính y không thể chấp nhận cái ý nghĩ sẽ chết của Tố Phi Văn. Hắn quát: “Tóm lại, ta không cho phép ngươi nói chết chóc, lần sau ngươi còn nói, ta liền......”

“Liền làm gì?”

Nụ cười của Tố Phi Văn khiến tim của Cao Dật Dũng muốn văng ra ngoài, một lời cũng không nói được.


Tố Phi Văn khẽ cười nói: “Ngốc tử, ngay cả lời uy hiếp cũng không nói được, ngươi thật là ngu ngốc.”

Tố Phi Văn cười thản nhiên, khiến cho tâm tình của Cao Dật Dũng kích động, bởi vì quá kích động, Cao Dật Dũng sợ sẽ bị bắt gặp biểu hiện quá rõ ràng như lần trước, vì thế y ôm lấy thân thể.

Động tác của y thật vụng về ngược với biểu hiện quá thẳng thắn về tình trạng tính dục của y. Hơn nữa dưới tình huống Tố Phi Văn cách y gần như thế, không bị Tố Phi Văn đánh cho chết mới là lạ.

Tố Phi Văn thấy thế, chẳng những không tức giận, ngược lại quay đầu đi, nhịn không được bật cười, hiển nhiên thấy rõ là đang lấy tình trạng lúng túng (như gà mắc dây thun) của Cao Dật Dũng làm trò vui mà. Âm điệu lần này mềm mại, giống khinh hi bình thường, “Ngươi là ngốc tử, giống sắc lang, như người tám đời chưa thấy qua người xinh đẹp vậy, chẳng lẽ ở Trung Nguyên không có người xinh đẹp sao?”

Mặt Cao Dật Dũng đỏ lên, y quát: “Ngươi cười cái gì, nam nhân nào mà nhìn đến người đẹp đều có phản ứng như thế.”

Vì y đem biểu hiện của mình hợp lý hoá, Cao Dật Dũng mới càng nói dối.”Ở Trung Nguyên ta nhìn thấy cô nương xinh đẹp cũng sẽ như vậy, mới không phải nhằm vào ngươi, vừa rồi bộ dạng của ngươi rất xinh đẹp.”

Tiếng cười lập tức ngưng lại, Tố Phi Văn từ từ nói: “Nguyên lai ngươi nhìn người khác cũng sẽ như thế?”

Cao Dật Dũng vì tránh cho Tố Phi Văn cười nhạo, lại nói ba hoa thiên địa, “Đương nhiên rồi, loại biểu hiện này của nam nhân không phân biệt đối tượng, lần trước ta ở thanh lâu thấy hoa khôi vô cùng xinh đẹp, khi đó......”

Tố Phi Văn không chờ cho y nói xong liền đứng lên, đến khi hắn quay đầu lại, nụ cười trên mặt hắn đã mất từ lâu, nay chỉ còn vẻ mặt lạnh băng, “Đi lau bàn, cho động vật ăn.”

Tuy rằng Cao Dật Dũng đã sớm quen với tính cách lúc lạnh lúc nóng của hắn, nhưng Cao Dật Dũng cũng đem lời nói nuốt vào trong bụng, nhìn Tố Phi Văn rời đi.

Chung quy y cảm thấy mình nói sai cái gì đó, hơn nữa sai rất trầm trọng.

Dược trà pha cũng đã hết, Tố Phi Văn ăn cái gì cũng ít, hơn nữa hắn mỗi khi đến lúc hành hạ Cao Dật Dũng lại không có hành hạ, mà sẽ dạy Cao Dật Dũng tự đọc sách hoặc là để y đi ra ngoài.

Cao Dật Dũng biết nấu ăn không ngon, nhưng Tố Phi Văn ăn cái gì cũng ít như vậy, thì lấy sức đâu là sống?

Trước kia canh tư y mới thức dậy, hiện tại vì luyện trù nghệ, canh ba y đã thức dậy nấu cơm. Nếu nấu khó ăn, y liền đổ đi nấu lại, gắng đạt tới một tiêu chuẩn nào đó mới bưng lên bàn, nhưng Tố Phi Văn vẫn ăn rất ít.

Mà có khi nửa đêm Tố Phi Văn cũng không ngủ được, an vị đứng lên, mắt nhìn ngoài cửa sổ có chút hoảng hốt, hơn nữa trạng thái hoảng hốt càng ngày dài. Mà ngay cả ban ngày, nếu hắn để cho Cao Dật Dũng đi ra ngoài, Cao Dật Dũng đều phát hiện hắn như mất hồn mất vía mà nhìn xa xăm nơi nào đó.

Gần đây Tố Phi Văn cũng rất ít nói với y. Cao Dật Dũng thà rằng hắn cứ nói chuyện lạnh băng, hoặc là mắng y ngu ngốc, cũng không muốn Tố Phi Văn bình lãnh mà không nói câu nào.

Ngày hôm đó bọn họ ăn điểm tâm, Cao Dật Dũng nhìn thức ăn đầy bàn, Tố Phi Văn căn bản cũng không động đũa, Cao Dật Dũng vừa vội vừa hoảng, tuy rằng biết Tố Phi Văn có ăn hay không đều không phải là việc của y, nhưng y cũng không thế chấp nhận, y muốn mở miệng bảo Tố Phi Văn ăn vài ba miếng, không ngờ Tố Phi Văn nhanh hơn y một bước.

“Trù nghệ của ngươi tiến bộ.”

“Vậy ngươi mau ăn đi.”

Tố Phi Văn lắc lắc đầu. “Ta ăn không vô.”


Cao Dật Dũng đứng lên, bất chấp tất cả, gắp một đống đồ ăn vào trong bát của Tố Phi Văn, quát: “Ngươi ăn cho ta, quỷ cũng không ăn ít như ngươi.”

Tố Phi Văn không hề động đũa, hắn ngược lại còn nhìn chăm chú Cao Dật Dũng, hơn nữa nhìn thật lâu, nhìn đến nỗi Cao Dật Dũng cảm thấy mặt mình đỏ rần lên. Hắn quát: “Ngươi nhìn cái gì, còn không mau ăn cơm.”

“Cao Dật Dũng, ngươi nói chuyện của ngươi đi, cho tới bây giờ ta chưa nghe chuyện của nhà ngươi.”

Cao Dật Dũng ngẩn ra, cũng không hiểu được hắn vì sao lại muốn hỏi chuyện này, nhưng y cũng thành thật trả lời: “Tô Châu Cao gia bọn ta ở trên thương trường hoặc trên giang hồ, đều rất có danh khí. Đại ca của ta đã anh tuấn lại còn thông minh, hắn chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu, nhưng ta cũng cảm thấy được hắn có điểm đáng sợ, nhưng hắn thực đáng tin cậy. Nhị ca của ta luôn lạnh băng, nhưng hắn rất giỏi việc buôn bán, ngân lượng trong nhà đều là hắn kiếm. Còn Tam ca của ta là người tĩnh lặng, thường thường phiêu bạt bên ngoài tìm ái nhân của hắn, Tứ ca của ta là người ở trong nhà mà ta ghét nhất, hắn là một hoa hoa công tử phù khoa, mặc dù là họa sĩ đệ nhất thiên hạ, nhưng vẽ tranh có ích lợi gì, còn không phải hết ăn lại uống mà thôi.”

“Ngươi muốn về nhà sao?”

Câu hỏi của Tố Phi Văn, làm cho Cao Dật Dũng nhất thời ngốc lặng, hắn gật gật đầu, “Không sai, ta rời nhà ít nhất gần nửa năm, còn không về nhà, đúng lúc trên đường về nhà nhìn đến có tiểu hài tử rơi xuống nước, dòng nước rất lớn, ta nhảy xuống cứu hài tử kia, đã bị nước cuốn tới nơi này, sau đó liền gặp......”

Sau đó y liền gặp Tố Phi Văn xinh đẹp vô cùng, nhưng lại bị hành hạ rất nhiều, nhưng tim của y đã bị Tố Phi Văn lấy đi từ lâu.

Y nhìn Tố Phi Văn diễm lệ mê hoặc, còn chưa nói xong, Tố Phi Văn lại nói những lời mà y không thể ngờ. “Vậy ngươi về nhà đi, chỗ này của ta không cần ngươi.”

Vốn đây là tin vui, nhưng Cao Dật Dũng lại bị đả kích lớn.

Tố Phi Văn đứng lên, chỉ cho y đường ra, “Ngươi ra khỏi rừng, dọc theo đường sông phía trước mà đi, sẽ có thôn trang, ngươi theo đường lộ là có thể quay về Tô Châu.”

Sau khi Tố Phi Văn nói xong, bước vào trong phòng nghĩ ngơi, Cao Dật Dũng ngược lại ngồi yên ở trên ghế, cả người như mất hồn, bởi vì y nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra Tố Phi Văn sao lại đuổi y đi.

Tố Phi Văn đưa cho y cái túi hàng trang được bọc bằng vải bố, ném lên người Cao Dật Dũng đang mất hồn, lạnh lùng nói: “Đi khỏi đây, đi mau, ta không nghĩ gặp ngươi lần nữa.”

“Vì sao?” Cao Dật Dũng đứng lên, hắn rống lớn, hơn nữa vì quá mức kích động, giọng hét ngược lại mất tiếng khó nghe, giống bị cái gì kích động muốn chết.

Tố Phi Văn nghiêng đầu, mái tóc rơi xuống bờ vai của hắn, hình thành một bức trang tuyệt mĩ không gì có thể ví von được. Nhưng biểu cảm của hắn lạnh lùng, cùng với bức tranh tuyệt đẹp đó không cân xứng.

“Cao Dật Dũng, ngươi rất kỳ quái, trước kia không phải ngươi vẫn muốn đi sao? Vì sao lúc ngươi được đi, ngươi cũng không đi? Hay là ngươi yêu ta?”

Nghe được câu cuối, thân thể Cao Dật Dũng run lên một chút, y thanh tỉnh lại, xanh mặt nói: “Ngươi đừng nói bậy, ta là cái nam tử hán đại trượng phu, như thế nào lại không thương nữ nhân, đi yêu ngươi...... đồ tử yêu quái, ngươi đừng cho là ta đối với ngươi có tính dục, ta đối người khác cũng sẽ......”

Tố Phi Văn không để cho hắn nói xong, “Vậy đi đi, đi càng xa, để cho ta thanh tỉnh trong người một chút.”

Cao Dật Dũng cầm bọc nhỏ, tim đập như nổi trống, chung quy cảm thấy tâm tình của mình rất kỳ quái, nhưng nếu ở lại chỗ này, chỉ sợ tâm tình còn càng cổ quái. Y không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ càng nghĩ càng loạn, lại càng không dám nhìn Tố Phi Văn mĩ diễm liêu nhân một cái, chỉ sợ lại liếc mắt một cái, suy nghĩ của y sẽ loạn đến chính y không thể khống chế.

Y lao ra cửa, vội vàng bước đi tới bờ sông.


Tố Phi Văn nhìn y đi rồi, lãnh ý trong mắt mới biến mất một ít, đi đến phòng ngoài.

Hắn nuôi rất nhiều động vật, hắn lấy toàn bộ thức ăn đem ra, vứt trên mặt đất, tựa hồ là phương tiện thức ăn của động vật, cũng cởi bỏ dây thừng của động vật ra hết, cạm bẫy đều được tháo ra, khinh ngữ nói: “Tất cả các người đều đi, rừng cây lớn như vậy, nhất định sẽ có nơi cho các ngươi sống.”

Động vật tựa hồ lưu luyến không rời, không chịu rời đi, Tố Phi Văn lạnh lùng nói: “Đi, toàn bộ đều đi, ta không có thời gian.”

Sau khi hắn rống lên, tựa hồ đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của hắn, mễm nhũn đỡ lấy cái giá, chỉ vào rừng cây: “Nhanh lên đi, tái phát tác hai lần, ta chính là người chết, các ngươi ở lại chỗ này của ta cũng không có hữu dụng.”

Động vật khẽ kêu không muốn rời đi, Tố Phi Văn đi từ từ trở về phòng trong. Hắn phi thường mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, chờ phát tác tiếp theo. Lúc bắt đầu phát tác, hắn xoa nhẹ ***g ngực của mình, lần này đau đớn hơn lần trước, cơ hồ không thở nổi, hắn ngay cả ghế cũng ngồi không xong, cả người té xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Tâm tình Cao Dật Dũng hỗn loạn cứ đi thẳng, đụng tới hà đạo, hắn liền đi phía trước.

Về nhà là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện tốt lắm, nhưng cách Tố Phi Văn càng xa, tâm tình của y lại càng kỳ quái, như muốn rơi lệ, y chửi mình: “Ngươi không chịu thua kém một chút, người ta muốn ngươi đi, ngươi còn còn không muốn rời đi, ngươi có xấu hổ hay không? Làm sao ngươi lại có thể thích một xú nam nhân đã hành ngươi như thế?”

Y đi được một nửa, rốt cuộc chịu không nổi. Y khóc lên, rõ ràng bảo chính mình đừng khóc, nhưng nước mắt cứ bất tri bất giác mà rơi xuống. Y vốn chính là người trực lai trực vãng, khổ sở tới cực điểm, cũng vô pháp giả vờ, cứ ngồi xuống, khóc rống một hồi.

Đột nhiên, một con điêu trắng lôi kéo khố sừng của y, lúc y vừa thấy mặt con tuyết điêu này là giận lên, lúc này y phải đi, thế nhưng còn đụng tới con súc sinh này, không khỏi tâm tình không tốt mắng: “Như thế nào, đồ súc sinh, biết ta phải đi, ngươi thật cao hứng, diễu võ dương oai với ta sao?”

Tuyết điêu liều mạng kéo quần của y, y đẩy ra tuyết điêu cả giận nói: “Ngươi ở trên mặt của ta còn tiểu chưa đủ sao, còn cao hứng cắn nát quần của ta sao? Tới địa ngục đi, ngươi cút ngay, ta không cần gặp ngươi nữa, vừa thấy ngươi, đã nghĩ đến...... đã nghĩ đến......”

Đã nghĩ đến Tố Phi Văn diễm lệ vô cùng, trong mắt Cao Dật Dũng vừa muốn rơi lệ, nhưng y không có khả năng yếu thế hơn với con điêu này. Vì thế y lau nước mắt, đứng lên, tiếp tục đi về phía trước. “Ngươi cút ngay cho ta, lần sau thấy ngươi lần nữa, mặc kệ ngươi có kịch độc hay không, ta sẽ bắt lột da ngươi ra!”

Tuyết điêu tinh thông nhân tính, tự nhiên nghe hiểu được y đang nói cái gì, nó tựa hồ cũng rất tức giận, ngăn trở Cao Dật Dũng đi, gào thét lên.

Cao Dật Dũng tức giận. “Ta còn rống với ngươi, ngươi liền rống với ta, ngươi muốn đánh nhau sao?”

Tuyết điêu cắn giầy Cao Dật Dũng, Cao Dật Dũng đá nó, ngược lại bị tuyết điêu cắn lấy chiếc giầy mà chạy.

Cao Dật Dũng bị con tuyết điêu này giỡn mặt nhiều lần, hiện tại tâm tình không tốt, tuyết điêu còn làm cho y điên lên! Quát: “Ngươi đừng chạy, ta làm thịt ngươi!”

Tuyết điêu ngậm chiếc giầy của y chạy trở về, Cao Dật Dũng bị nó tức đến không thể tự hỏi, liền vẫn đuổi theo tuyết điêu.

Vẫn đuổi tới trong phòng, tuyết điêu nhanh như chớp chui vào phòng Tố Phi Văn, Cao Dật Dũng đẩy cửa phòng vào, đang muốn chửi ầm lên, chỉ nhìn Tố Phi Văn nằm trên mặt đất.

Cao Dật Dũng giật mình ngơ ngẩn, y biết Tố Phi Văn yêu sạch sẽ, tuyệt không sẽ không để bụi đất dính trên ngươi một phân một hào nào, chớ nói chi nằm trên mặt đất hôi hám lạnh lẽo này.

Hắn nhất định là hôn mê bất tỉnh.


Y chạy tới bên người Tố Phi Văn, mới phát giác thân thể Tố Phi Văn thập phần lạnh như băng, thế nhưng không giống nhiệt độ cơ thể người sống bình thường. Loại tình huống này thật sự quá mức quỷ dị, nhưng là y trời sanh thẳng tính, không thể đồng thời xử lý nhiều chuyện cùng một lúc, hiện tại chỉ nghĩ muốn đưa Tố Phi Văn lên trên giường.

Y phủi bụi đất trên người Tố Phi Văn không sót chỗ nào, ôm để trên giường. Y đến hậu thất đi tìm dược vật, bên trong tuy rằng toàn bình bình quán quán, nhưng là Cao Dật Dũng không hiểu dược thảo, căn bản là không biết Tố Phi Văn ngất đi nên ăn được gì, hơn nữa bình thường y cũng không uống thuốc.

Y chỉ có thể lấy bạc hà điệp phổ biến nhất, sau đó bóp mát, đặt ở nhân trung của Tố Phi Văn, hy vọng mượn kích thích của bạc hà điệp, làm cho Tố Phi Văn nhanh chóng tỉnh lại.

Lòng y nóng như lửa đốt, nhìn hai gò má Tố Phi Văn nhợt nhạt tái xanh, giống như ngay cả môi cũng nhạt màu đi, làm sao đỏ tươi như trước.

Tim của Cao Dật Dũng quả thực ngừng đập, lần đầu tiên y cảm thấy trên thế gian này, giống như có người so với mạng của y còn quan trọng hơn, bởi vì nhìn Tố Phi Văn như vậy, tim củay đau đến không tả nổi.