[Cao Gia Phong Vân] Ác Chủ Đích Mại Thân Khế

Chương 1

“Con, cứu con của ta, van cầu các người cứu con của ta…”

Tiếng kêu khóc dùng sức quá mức, đến mức khàn cả giọng, một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi tóc tai bù xù, trên mặt đầy nước mắt, nếu không phải những người bên ngoài kéo nàng lại, chỉ sợ nàng đã sớm nhảy xuống nước, cứu đứa con của nàng. Nhìn con người tuyệt vọng xếp đá nhưng cũng không thể ngăn nổi dòng nước mãnh liệt ở thượng du.

Thôn trang này vốn đã nghèo khó, lại bởi vách núi thượng du thổ chất kém, ngày xuân tuyết tan, hơn nữa một tháng gần đây mưa lớn liên tục, đất đá sụp đổ, núi lở xen lẫn hồng thủy đã sớm phá hủy dòng nước, tạo thành trận lũ lụt, người nếu tới gần biển nước, lập tức sẽ bị cuốn đi, cho nên thôn dân mới đắp thạch đê, thạch đê cũng ngăn chặn sức mạnh của thiên nhiên, nhưng chỉ khi tới mép bờ sông, cũng không có khả năng đi tới, chứ nói chi là tiểu hài tử trong nước.

Bọn họ phải cứu chính là một đứa trẻ tuổi tương đối nhỏ, đứa trẻ bị kẹp ở một chỗ cự thạch bị đổ, nếu không leo lên, sẽ lập tức bị dòng nước cuốn đi, nếu bị cuốn đi, đừng nói là sống, dưới dòng nước như thế, có còn toàn thây hay không đó là vấn đề.

“Mẹ…”

Tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ, chìm nổi trong nước, bất cứ người mẹ nào nhìn thấy đứa con của mình đang vùng vẫy trong sống chết, chỉ mong thà đó chính là thân mình giữa biển đao, cũng không mong nhìn thấy đứa con của mình chết đi. Người mẹ này quỳ xuống khóc, rồi ngưỡng cổ lên trời ai oán: “Để con của ta sống, cái gì ta cũng nguyện ý làm…”

Âm thanh đứa trẻ càng lúc càng yếu, mà nước càng lúc càng mạnh, mọi người đều biết đứa trẻ không có khả năng sống sót, bởi không ai có thần lực trời sinh, có thể trong dòng nước chảy xiết này cứu đứa trẻ.

Trong lúc mọi người nhìn nhau, lắc đầu thở dài, một đạo nhân ảnh nhảy xuống nước, mọi người càng hoảng sợ hơn, chính lúc tưởng người này đã chết, lại trước mắt mở to hai mắt mà nhìn.

Đó là một công tử trẻ tuổi, khí lực của y rất lớn, mà còn phi thường lớn, lớn đến bất khả tư nghị, bởi y có thể dòng nước xiết này anh dũng di chuyển về phía trước, ban nãy hơn chục nam nhân không thể di chuyển từng bước trong nước, mà ngay cả thổ thạch đổ từ thượng du đập vào đầu y, y vẫn không để ý mà bơi tới trước, nghị lực chấp nhất của y làm cho thôn dân đầy hy vọng.

Y thở phì phò bơi tới cự thạch bên cạnh đứa trẻ, kéo đứa trẻ, nhắc lên khỏi mặt nước, bởi khí lực của y rất lớn, thôn dân sôi nổi tưởng thần binh thần tướng hạ phạm, mới có khí lực chống đỡ bản thân cùng với đứa trẻ này, vì thế toàn bộ thôn dân quỳ xuống.

Thiếu niên công tử bị dòng nước chảy xiết làm cho không thể hô hấp được, hắn quát: “Lấy tấm bố vừa lớn vừa dày đến, vài người kéo chặt tấm bố ra, ta sẽ ném đứa nhỏ vào trong, thủy lớn như vậy, ta không thể bơi vào, nhanh một chút.”

Dòng nước càng lúc càng lớn, hơn nữa còn trộn lẫn cự thạch nê sa (đất đá), thiếu niên công tử ôm lấy khối cự thạch để ngăn không cho dòng nước làm vỡ vụn, có thể thấy tình hình rất nguy cấp.

Người dân vội vàng lấy bố đến, chiếu lời của thiếu niên công tử mà làm. Thiếu niên công tử khẩu khí thâm hô, một tay đặt đứa nhỏ nhẹ nhàng xuống, đứa nhỏ đã thuận lợi nằm xuống, thôn dân lại phát ra tiếng kinh hãi.


Bởi dòng nước lớn làm gãy gốc cây đại thụ, với tốc độ cực kỳ khủng khiếp hướng tới chỗ của thiếu niên công tử, mà chảy tới. Nếu bị đập vào, tuyệt đối sẽ đầu rơi máu chảy, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không còn, thôn dân hô to: “Cẩn thận, cây đổ.”

Chỗ thiếu niên công tử đứng nhỏ hẹp, căn bản là không có chỗ có thể trốn, y không quan tâm đến an nguy của mình, thế nhưng đối với thôn dân không nhận thức quát to: “Mau lui lại, nước càng lớn......”

Y vẫn chưa nói xong, cả đại thụ đập tới ngực y, thôn dân mỗi người đều phát ra tiếng kêu sợ hãi, cả người thiếu niên công tử chìm vào trong nước, đã mất dạng, mà thôn dân ngay cả tên y là gì cũng không biết.

Cao gia Tô Châu, là gia tộc nổi danh nhất thế gian, phụ mẫu của huynh đệ Cao gia đã mất sớm, mà nghe nói đệ đệ nhỏ tuổi nhất khi đó đã bị thất lạc, chỉ còn lại năm huynh đệ, được cô cô chiếu cố.

Mà Cao gia nổi tiếng, là bởi các huynh đệ Cao gia dung mạo tuấn mỹ, mà ai cũng có sở trường riêng, hơn nữa võ công kì giai, hiển nhiên là đi tới đâu ai cũng hoan nghênh.

Chỉ có điều không phải huynh đệ Cao gia nào cũng được hoan nghênh, đó chính là lão ngũ Cao gia Cao Dật Dũng.

Lão đại Cao gia dung mạo tuấn mỹ nhất, hơn nữa võ công cùng y dược chi học đều là thượng đẳng, thiên hạ không người nào có thể sánh được lão nhị Cao gia kiêm Minh Chủ võ lâm cùng danh hiệu Lão Đại Thương Nghiệp Long Đầu, tuy tính tình lạnh băng, nhưng mọi người đều muốn với cao lão tam Cao gia thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không thích đi lại trong giang hồ, lời đồn của hắn được đồn nhiều nhất, cũng thần bí nhất còn lão tứ là họa sĩ cực kỳ nổi danh trên đời, có người nói hắn là họa sĩ đệ nhất thiên hạ, tiếng kỳ danh lại càng vang danh gần xa.

Bốn huynh đệ Cao gia mỗi người đều võ công phi phàm cùng danh tiếng, nhưng chỉ có lão ngũ Cao gia muốn tránh chỉ sợ không kịp.

Vì sao à?

Bởi lão ngũ Cao gia làm việc nhìn trước mà không nghĩ sau, là có danh là nam tử quái lực, nghe nói trong võ lâm, nội trong ba tháng sẽ có một thế gia có tiếng bị hủy diệt, cho nên mọi người đương nhiên muốn tránh còn không kịp nữa là.

Nhưng lại có người nói, chẳng qua là những con cái quý tộc thế gia này cố ý khiêu khích tật xấu của lão ngũ Cao gia Cao Dật Dũng. Bởi Cao Dật Dũng là một thiện lương, nhiệt huyết, hơn nữa hễ gặp chuyện bất bình sẽ anh dũng hiệp sĩ đứng ra tương trợ. Y không sợ quyền quý thế gia, chỉ cần y cảm thấy nếu là không đúng, cho dù đó là lão tử Thiên Vương, cũng xông tới.

Con cháu quý tộc thế gia ỷ mình có uy danh tổ tiên, cướp đoạt dân nữ khắp nơi, làm chuyện hạ lưu, việc này đừng để cho Cao Dật Dũng bắt gặp sẽ không có chuyện, một khi đã bị y thấy, tuyệt đối đứng về phía người nghèo khổ hơn nữa võ công Cao gia tuyệt thế, những người này cũng không phải đối thủ của hắn, tự nhiên lén lút sau lưng mà vu khống y.

Cá tính Cao Dật Dũng không sợ cường quyền, miễn là đúng với y là y làm, cũng bởi y hiệp nghĩa như vậy, cho nên vô số người được y cứu lão nhân bần cùng có, cô nương thân thế đáng thương có, cũng có người chịu oan khuất toàn thân đều bệnh…

Những người được y cứu trợ, vì y mà lập bài vị trường sinh, mỗi ngày tam chú thanh hương, cầu xin trời xanh mong Cao Dật Dũng vô tai vô bệnh mà con cháu quý tộc tuy hận y, ghét y, cũng sợ tiếng tăm Cao gia Tô Châu mà không có cách nào giam y.

Nhưng mà trong lòng người dân bình thường, lão ngũ Cao Dật Dũng là người tài ba nhất trên thế gian, không ai có thể so cùng y được. Y quả là thần binh thần tướng được ông trời phái xuống cứu trợ dân nghèo, nếu thế gian nhiều người giống Cao Dật Dũng như vậy, chắc chắn những chuyện bất công sẽ giảm đi rất nhiều.

Cao Dật Dũng đã sớm mất đi ý thức, y không biết y ở trong nước mấy canh giờ, trong nước trộn lẫn thổ thạch nê sa, lại còn lạnh rét, trước ngực chỗ bị va chạm có phần phát đau, y chỉ có thể khoanh tay chờ chết.


Dòng nước vẫn chạy xiết, y ở trong nước chìm chìm nổi nổi, có người kéo y lên, mang y lên bờ, y cũng không có sức lực mở mắt xem ai đã cứu mình, y chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến mức muốn chết đi.

“Ngươi có sao không?”

Giọng nói như ánh mặt trời chiếu sáng, đập vào ý thức mơ hồ mê man của y. Cao Dật Dũng không thể miêu tả giọng nói này êm tai như thế nào, nhưng y chưa bao giờ nghe qua người nào có giọng nói dễ nghe như thế này, vả lại âm thanh dễ nghe kia, so với tiếng chim hót còn nghe hay hơn trăm vạn lần.

Y chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn thẳng, nhìn mỹ nữ đẹp nhất cả đời mà y từng thấy, cô nương mĩ lệ này quả thật là tiên nữ hạ phạm.

Mái tóc như mây, buông lỏng xuống trước ngực, môi đỏ điểm nhẹ, thần thái trong con ngươi huyễn lệ, lại còn khẽ cau đại mi, còn nói không nên lời diễm lệ rung động lòng người, chỉ một cái liếc, đủ khiến cho nam nhân rơi vào biển tình của cô nương ấy. Cao Dật Dũng đương nhiên cũng nhìn nàng ngây người.

Cao Dật Dũng vốn toàn thân rét run, ngay cả sức lực giơ một ngón tay cũng không thể. Nhưng y nhìn thấy mà cả đời chưa bao giờ thấy, làm y kinh hãi vì mỹ nữ thiên nhân. Vốn dĩ dưới tình huống nguy cấp thế này, ngay cả một suy nghĩ mơ mộng cũng không nên có, nhưng là Cao Dật Dũng giật mình phát giác, thân thể mình có một luồng nhiệt dâng lên, ở trong băng thủy, trên mặt y lại toát mồ hôi, *** toàn thân dâng lên, ngay cả chính y cũng không dám tin được.

“Ngươi tên gì?”

Cao Dật Dũng cơ hồ bị nàng mê hoặc đến mất hồn, y ngoan ngoãn trả lời: “Cao Dật Dũng.”

Trên mặt Tố Phi Văn không có bất cứ cảm xúc gì, hắn ngồi trên bờ, Cao Dật Dũng nổi lềnh bềnh trên bờ biển, thế nhưng hắn duỗi chân đập vào đầu Cao Dật Dũng xuống nước.

Cao Dật Dũng liền uống vài ngụm nước. Đáng lẽ y đã bị nước dìm chết, nhưng bất cứ ai gặp chuyện mạc danh kỳ diệu này, cũng sẽ tức giận gầm thét, hoàn toàn đã quên nước rất lạnh. Thế nhưng mỹ nữ xinh đẹp này lại hành động thô lỗ như vậy, càng khiến cho Cao Dật Dũng giật mình, “Ngươi làm gì vậy?”

“Tám kiếp người không thấy người xinh đẹp sao? Dám vô sỉ dùng ánh mắt hạ lưu nhìn ta, ai cho ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta? Lần sau mà nhìn như thế, ta sẽ móc mắt ngươi ra.”

Nữ nhân này phi thường hung dữ, hơn nữa theo khẩu khí dạy bảo của hắn, Cao Dật Dũng giống như nô bộc của hắn.

Cao Dật Dũng há hốc miệng, nhìn mỹ nữ tuyệt đẹp hung dữ, ai ngờ mỹ nữ này lại đưa ra một tờ giấy, trên đó chữ viết không nhiều, chữ viết cũng rất tú lệ. Nàng không chút khách khí đưa tờ giấy đến trước mặt Cao Dật Dũng ra mệnh lệnh: “Ký cho ta!”

Cao Dật Dũng còn không rõ tình tình, mà bởi tờ giấy để rất gần, cho nên Cao Dật Dũng có thể thấy trên tờ giấy viết gì. Câu văn rất đơn giản, viết chính là người ký tên, về sau phải cả đời này vì Tố Phi Văn tận tâm tận lực, bất kể lên trời xuống biển, bất cứ chuyện gì cũng phải nghe lời Tố Phi Văn, trở thành nô bộc thấp kém nhất của hắn, nếu chống lại, Tố Phi Văn có thể nghiêm hình khảo đả (tra tấn) y.

So với khế bán thân còn thảm hơn, Cao Dật Dũng lập tức từ trong mê loạn tỉnh lại, xem ra nữ nhân này không phải tiên nữ, mà là ma nữ, y vừa sợ vừa giận nói to: “Cái này là gì?”

“Ký tên cho ta!”

Tố Phi Văn lạnh lùng lộ vẻ mặt xinh đẹp không gì sánh bằng, hắn từ đầu đến cuối chưa từng cười, hơn nữa giọng điệu vô cùng lạnh lùng.


Rốt cuộc Cao Dật Dũng cũng nhận ra trước mắt mình là cô nương vẫn đẹp, chỉ sợ cũng là mỹ nhân độc địa, y tức giận: “Ta chưa từng nghe qua có người cưỡng ép mình ký vào khế bán thân. Ngươi là ai, ta là lão ngũ Cao gia Tô Châu, không ai có thể bức ta ký loại khế điên khùng này được.”

Tố Phi Văn châm biếm lạnh lùng lại, hơn nữa giọng điệu tương đương kinh thường, “Vậy ngươi là cái thứ bỏ đi gì, ngươi nghĩ ta thích nhận cái thứ phế vật này sao, nếu không bất đắc dĩ, ta còn hận không thể nào cho ngươi chết đuối, ký cho ta, nghe không?”

“Ta không ký, thà chết, ta không ký!.”

“Vậy ngươi đi chết đi.” Nói làm liền, Tố Phi Văn tàn nhẫn một cước đá y xuống nước, cũng không quan tâm y.

Cao Dật Dũng bị hắn đè xuống nước, lại uống vào ngụm nước, khi sắp không thể thở được, Tố Phi Văn mới để cho y nổi lên thở, mục đích chính là tra tấn y.

Cao Dật Dũng đang muốn chửi hắn, Tố Phi Văn so với y nhanh một bước, khinh thường nói: “Bộ dạng ngươi khó coi, ngay cả tên cũng khó nghe như vậy, còn dám đối với chủ nhân to tiếng trả treo như vậy, ngươi muốn bị ta nghiêm hình khảo đả không?”

Chủ nhân, chủ nhân cái gì? Hỗn đản, y – Cao Dật Dũng tuyệt không trở thành hạ phó của người khác, cho dù người mỹ nữ tuyệt thế này, y cũng sẽ không, huống chi người này mắng chửi lời thô tục, hơn nữa còn khó nghe như vậy. Y mắng: ” Quỷ mới là nô bộc của ngươi, ngươi là ác hình ác trạng, đừng hòng ta ký cái khế ước rác rưởi này!.”

Tố Phi Văn hoàn toàn không để ý tới y, mặt mày nhăn lại, giọng nói mềm dịu, lại vô cùng hung hãn: “Đối với chủ nhân thiếu lễ độ, không đạt, cần phải giáo dục lại.”

Không đạt, dạy lại, là có ý gì? Cao Dật Dũng còn muốn mở miệng chửi, Tố Phi Văn lập tức nói tiếp một tràng: “Ta hỏi ngươi, lão tử nói: ‘Đạo, khả đạo, phi thường đạo, danh, khả danh, phi thường danh, vô danh, thiên đích chi thủy, hữu danh, vạn vật chi mẫu’ là có ý gì?”

(Đạo mà ta có thể nói đến được, không phải là Đạo thường còn. Danh mà ta có thể gọi được, không phải là Danh thật sự.

Vô danh là gốc của thiên địa, hữu danh là mẹ của vạn vật.)

Bỗng hắn nhảy sang đề tài khác, Cao Dật Dũng làm sao tiếp nhận được, y đương nhiên hoàn toàn không đáp được.

Tố Phi Văn lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Học thức không đủ, không đạt, cần phải dạy lại.” Lại nhìn Cao Dật Dũng, “Ta đây khảo ngươi đơn giản nhất, đọc bài thơ ‘Tương tiến tửu’ của Lý Bạch cho ta nghe, ngay cả cái này cũng không biết sao?”

“Tương tiến tửu” là bài thơ quen thuộc, nhưng số trang khá dài, đọc trong một thời gian ngắn, làm sao đọc hết được. Cao Dật Dũng không đọc, thần sắc trên mặt Tố Phi Văn lại càng khinh thường hơn, “Ngay cả cái này cũng không biết, dưỡng loại nô bộc như ngươi thật phí phạm bạc. Bộ dạng xấu, tên khó nghe. Đối với chủ nhân không lễ phép, lại học thức nông cạn, đáng nói là không hề cảm tính. Vẻ mặt ngu ngu ngơ ngơ, vừa nhìn đã biết bất quá người khác, chỉ là loại cùng người ta đánh nhau, dốt nát chết đi được.”

Diện mạo Cao Dật Dũng tuấn mỹ, tên cũng không có khó nghe chỗ nào, nhưng Tố Phi Văn vừa mở miệng chính là hạ thấp y, tính cách Cao Dật Dũng kích động, đương nhiên phát cuồng, “Ngươi có ý gì…”

Y còn chưa kịp mắng xong, Tố Phi Văn một tay chống khuôn mặt tuyệt mỹ của mình xuống, ái lý bất lý (có quan tâm hay không) nói: “Nói ngươi dốt nát ngươi còn không công nhận, ý của ta rõ ràng như vậy, ngươi còn muốn hỏi ý gì nữa, xem ra ngươi ngay cả suy nghĩ cũng không biết, ngươi tất cả đều không đạt, cần phải dạy lại.”


Nữ nhân này quả thực làm tức chết người mà, Cao Dật Dũng quát: “Đồ xú nữ nhân này, cút đi, chính ta bò lên bờ.”

Tố Phi Văn hừ một tiếng: “Ngay cả ta là nam hay là nữ cũng không biết, thần tử sao lại bảo ta đến đây chờ người này? Ta rõ ràng không muốn sống, trực tiếp đem hắn hại chết đi, bằng không cùng tên ngốc này kết hợp thể xác và tinh thần, chẳng phải vấy bẩn thân thể chính mình? Bất quá, nếu thần tử đã nói vậy, ta đây vẫn cứ quan sát được rồi, nếu thật sự chịu không nổi hắn, sẽ đem hắn như xử lý phế vật.”

Hắn thì thào một mình, Cao Dật Dũng nghe hiểu được hắn đang nói gì.

Cao Dật Dũng muốn đứng lên, Tố Phi Văn bắt lấy tay y, dùng sức cắn vào ngón cái của y, đau đến mức Cao Dật Dũng quát to, máu tươi bật ra.Tô Phi Văn cố bắt ngón cái, cố sức ấn vào khế ước, dấu vân tay ấn xuống, tương đương Cao Dật Dũng ký vào khế bán thân, làm cho Cao Dật Dũng chết điếng.

Cao Dật Dũng đối xử với nam với nữ đều bình đẳng, cũng không phải như tứ ca phong lưu, đối với nữ nhân đặc biệt lưu tình, y không nén được quát lên: “Cái xú nữ nhân này…”

Tố Phi Văn một mái tóc dài, tóc hắn vô cùng dài, rối tung, xinh đẹp vô cùng, quay lại Cao Dật Dũng nói: “Ngươi ngu ngốc này, ta là nam nhân, không phải nữ nhân, về sau không được gọi ta là xú nữ nhân, phải gọi là chủ nhân, cẩn thận ta cho ngươi muốn chết mà chết không được, muốn sống cũng sống không xong.”

“Nam nhân làm sao lại có bộ dạng như thế này, chớ có gạt ta.” Cao Dật Dũng không tin quát, có nam nhân nào mĩ diễm như thế được, làm như y chưa từng thấy qua nam nhân?

Tố Phi Văn chậm rãi quay đầu, nhìn Cao Dật Dũng, Cao Dật Dũng bỗng nhiên trên lưng ứa mồ hôi lạnh, bởi ánh mắt của Tố Phi Văn bắn ra đầy hàn ý, mà Cao Dật Dũng cũng cảm giác được trên bả vai có một con toàn thân đều là lông, y không hiểu được đó là cái gì, nhưng tiểu động vật ghé vào lỗ tai y phát ra tiếng rống giận dữ, nghe thật đáng sợ.

Tố Phi Văn tựa hồ thực tức giận, nhưng khi hắn tức giận, dĩ nhiên là cười lạnh như đào lý tươi đẹp, “Ngươi muốn chết như thế nào? Sỉ nhục mặt mũi ta, bị chết chìm dường như rất đơn giản, tuyệt không thống khổ. Bị sủng vật ta nuôi cắn, sẽ thống khổ như đem từng khối thịt chính mình cắn, chết kiểu này hẳn là không tồi phải không?”

Toàn thân Cao Dật Dũng cũng không thể cử động.Tố Phi Văn nhất thủ bình cử, Cao Dật Dũng mới khiếp sợ phát hiện ở bên người Tố Phi Văn vây quanh rất nhiều động vật. Mỗi một động vật đều có diện mạo rất kỳ lạ, y nhận không ra động vật nào. Mà một con tuyết điêu toàn thân thông bạch leo lên trên vai Tố Phi Văn.

Mặc dù Cao Dật Dũng nhận không ra những động vật này là loại gì. Nhưng với loại tuyết điêu này, y quen với y lý chi học của đại ca đã từng nói với hắn, loại tuyết điêu này phòng bị tâm cường, người căn bản bắt không được nó. Mà loại tuyết điêu có kịch độc, bị nó cắn một cái, thịt toàn thân sẽ thối rữa một khối, đó là một loại so với cái chết còn thống khổ hơn.

Tố Phi Văn một thân bạch y, trên vai thêm một con tuyết ngậm kịch độc diện mạo thảo hỉ. Thoạt nhìn tuy là rất đẹp, nhưng là từ trên người Tố Phi Văn phát ra hàn khí, khiến Cao Dật Dũng biết người trước mắt, những lời vừa mới nó tuyệt đối không chỉ là đe dọa mà thôi, hắn sẽ làm được.

Sau đó toàn thân y hoảng sợ cảm giác được, quỷ đông tây vừa mới leo lên vai y, đang trên cổ của y cắm răng, y sợ hãi đến không dám cúi đầu nhìn.

Tố Phi Văn lạnh lùng phân phó nói: “Đừng cắn mạnh quá, nhẹ nhàng cắn hắn, cho hắn biết không thuận theo mệnh lệnh chủ nhân, sẽ phải chịu hình phạt gì.”

Cao Dật Dũng đương nhiên không có mất mặt thét chói tai, nhưng mà toàn thân y cứng ngắc nhịn không được, bởi vì y có thể cảm giác được con quỷ kia đang đem răng nanh cấm vào cổ của y, như hút máu. Bị cảm giác từ từ gặm cắn, thống khổ hơn gấp trăm lần với bị người giết chết, toàn thân y nhịn không được phát run.

Y trừng nhìn thẳng, nhìn thấy Tố Phi Văn, đây là lần đầu Tố Phi Văn mỉm cười, nụ cười của hắn rất cạn, nhưng vô cùng thanh nhã mỹ lệ. Hình như là hắn lần đầu đối với Cao Dật Dũng lộ ra sắc mặt tốt như thế, bởi vì hắn chắc chắc hiểu rõ chính mình chiếm ưu thế, “Không cần lo lắng, ta không thích giết người, cũng không thích lấy mạng người khác. Ta chỉ là muốn cho ngươi một chút giáo huấn, cho ngươi nghe lời một chút. Còn động vật này không có độc, chỉ là cắn chơi đùa mà thôi. “

Sau khi nói xong, Tố Phi Văn cắn đứt đầu ngón tay mình, ở trên tờ giấy kia tự mình ấn ngón tay xuống.


Cao Dật Dũng không biết hắn đang làm gì. Theo lý thuyết, chỉ cần một mình y ấn là được, Tố Phi Văn vì sao cũng muốn ấn cái dấu tay, ngay lúc y cùng lúc nghĩ như vậy, y thấy tình hình rất kỳ quái.

Tờ giấy kia dường như đang hút máu thì phải, dấu máu vân tay của hai người bọn họ càng ngày càng nhạt, sau đó biến mất như chưa từng có. Cao Dật Dũng không biết đây là pháp gì, thế nhưng chính mắt trông thấy khiến y vô cùng chấn động, y nhìn trừng trừng Tố Phi Văn, không thể tin được cảnh trước mắt.

Tố Phi Văn nói: “Ngươi là nô bộc của ta, ta là chủ nhân của ngươi. Ta tự nhiên cũng phải có trách nhiệm an nguy của ngươi, vừa rồi chỉ là hai người chúng ta lập khế ước lẫn nhau mà thôi. “

“Đây là phép gì! Cũng có thể ngươi làm mánh khóe gì đó!’’- Cao Dật Dũng bởi vì cảnh tượng này thực sự quá quái dị, cho nên nhịn không được sợ hãi rống lên.