Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 56

"Trước hết, phi thường cảm tạ mọi người có thể tham dự buổi tiệc từ thiện tối nay của chúng tôi... hôm nay có mặt ở đây đều là những công ty hoặc cá nhân có hợp tác, tôi đại biểu..."

Người chủ trì buổi tiệc đứng dưới ánh đèn sáng choang, cầm micro nói xong lời cảm ơn nghìn lần như một. Hôm nay Diệp Tử mặc quần áo sang trọng, váy dài đỏ kéo dài đến sàn nhà, thể hiện đầy đủ dáng người cao gầy của Diệp Tử, một đôi giày gót đen càng làm cho cô nổi bật giữa đám người.

Bên cạnh Diệp Tử là một chàng trai mặc vest đen - Baron, thiết kế chính của Viễn Duy, cũng là bạn nam đi cùng cô đêm nay. Vốn hai người bọn họ đã là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ làm cho người ta phi thường hâm mộ, mà giờ đây đứng bên trái Diệp Tử còn có một cô gái cũng thực làm cho mọi người thưởng thức - Alma.

"Mình không phải là bóng đèn sao! " Alma ở trong lòng rủa thầm. Có mù cũng đều nhìn ra Baron không có ý gì tốt, bởi vậy tổng giám đốc luôn thích kêu nàng đi theo yểm trợ, nếu không phải vì tiền thưởng thêm, nàng nhất định sẽ nói ra ý kiến của mình.

"Tổng giám đốc, chút nữa tôi có thể mời cô nhảy một bài không?" Baron cười hỏi.

Trung Quốc có câu tục ngữ, không đánh người mang khuôn mặt tươi cười. Diệp Tử hiểu được đạo lý này, không tiện trực tiếp từ chối, đành ra hiệu bằng mắt với Alma, hy vọng nàng có thể tự giác đứng ra giúp mình giải quyết, đánh rụng vấn đề khó xử này.

Thư ký của tổng tài, tự nhiên là phải toàn năng, tuy không thể kì vọng nàng tham gia thế vận hội Olympic, nhưng hẳn là nàng có thể đánh thắng được tiểu tam < kẻ thứ ba >, càng có thể đấu được lưu manh, Diệp Tử vô cùng hài lòng năng lực nghiệp vụ của Alma.

"Baron anh kì vậy, hai người đi khiêu vũ không sợ tôi một mình ở đây bị trai khi dễ sao?" Alma nghiêm mặt nói. Diệp Tử vứt cho nàng biểu tình "tốt lắm, tiếp tục đi", rồi ngẩng đầu yên lặng nghe người chủ trì nói mấy lời vô nghĩa.

"Cái này... Alma cô nói nghe thật buồn cười, nơi này người nào cũng là trí thức hoặc tinh anh, làm sao sẽ khi dễ cô được, tôi thấy cô nên thừa dịp này tìm một bạn trai ưu tú mới đúng, hai chúng ta nhường không gian lại cho cô." Baron ngoài cười nhưng trong không cười, nói ra.

"Không, tôi còn được đi theo tổng giám đốc vài năm nữa đâu, chuyện thương yêu rất mờ ảo."

"Ừ, lấy sự nghiệp làm trọng, tốt lắm. Alma, tháng này tăng tiền thưởng gấp đôi." Diệp Tử khen ngợi.

Nếu Diệp Tử đã mở miệng, Baron cũng chỉ đành bỏ qua không nói nữa.

"Tổng giám đốc, một hồi làm sao bây giờ?" Alma đưa ly rượu cho Diệp Tử, hỏi.

"Chắc hắn sẽ không tiếp tục..." Diệp Tử nhíu mày lại, dung mạo cô xinh đẹp động lòng người. Ngay cả Alma đều cảm thấy mình kém hơn, càng miễn bàn Baron đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm Diệp Tử.

"Tổng giám đốc, cô quá ngây thơ rồi." Alma liếc Baron một cái, thấy hắn nóng lòng đứng ngồi không yên, có chút lo lắng thay cho Diệp Tử.

"Vậy..." Diệp Tử cũng không có chủ ý.

"Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi." Diệp Tử hít một hơi, loại sự tình này thật khó giải quyết mà. So với công tác còn hại não hơn nhiều, phải nghĩ cách từ chối làm sao để không làm xói mòn nhân tài của công ty, dù sao người tài khó có được, nếu Baron đi rồi, công ty sẽ chịu tổn thất rất lớn.

Alma nhăn mặt, hành sự tùy theo hoàn cảnh rất không đáng tin, không cẩn thận một câu sẽ làm vấn đề trôi dạt đến đâu không biết a...

"Được rồi, kế tiếp là show time, mời mọi người tận tình say sưa vui vẻ đi." Người chủ trì vừa dứt lời, người phía dưới cũng đã tự giác mà tìm bạn nhảy. Baron chủ động hướng Diệp Tử đi tới.

"Diệp Tử!" Lúc này, Tiêu Nhuận cư nhiên hợp thời xuất hiện.

Diệp Tử hơi đắn đo, rồi thực tự nhiên hướng về phía Tiêu Nhuận, lý do duy nhất bởi vì hắn là anh trai của Tần Tiểu Mặc.


"A Nhuận!" Diệp Tử chọn một cái xưng hô tương đối thân mật, chỉ là cô quên... Baron nghe không hiểu tiếng Trung, chỉ có Tiêu Nhuận và Alma nghe hiểu được.

"A! Cô cũng ở đây, khiêu vũ không?" Tiêu Nhuận nghe thấy Diệp Tử xưng hô với hắn như vậy, quả thực là như mở cờ trong bụng, kích động nói.

Baron không phải tên ngốc, từ sắc mặt Tiêu Nhuận liền có thể nhìn ra, Diệp Tử nhất định là đã làm gì nên hắn mới vui sướng vậy, nhất thời mặt Baron tối sầm lại, chân cũng bước nhanh hơn.

"Được!" Diệp Tử âm thầm liếc mắt một cái, vội vàng đồng ý, đưa tay cho Tiêu Nhuận.

Baron đi tới, Tiêu Nhuận cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ của Baron thì nhíu mày.

"Đây không phải là Tiêu tổng sao, như thế nào cũng tới." Baron đi đến bên cạnh bọn họ, lên tiếng hỏi.

"Ừ, trùng hợp thật, tôi không nghĩ Tiểu Tử cũng ở đây." Tiêu Nhuận lịch sự cười cười, nói ra.

"Thật không, vậy anh là đang..."

"A, nhìn thấy người đẹp, tự nhiên là muốn mời người đẹp nhảy cùng, không phải sao?" Tiêu Nhuận đã nhìn ra địch ý của Baron, thiên tính của người đàn ông giúp hắn dựng lên một lớp bảo hộ. Lại là một hồi ác chiến.

"Đúng vậy, có điều tôi đã mời người đẹp trước rồi..."

"Thật không? Nhưng người đẹp cũng đáp ứng tôi rồi..."

Ánh mắt hai người tập trung nhìn về phía Diệp Tử, Diệp Tử rút lại nụ cười, khôi phục biểu tình mặt than lạnh lùng.

"Baron anh có thể mời Alma, nàng là đoá hoa của công ty chúng ta, không phải ai cũng có thể mời nhảy được đâu." Diệp Tử theo thói quen đẩy lên người Alma.

"A, vậy... được, chúng ta ra nhảy một bài đi". Alma thấy tình hình không ổn, kéo Baron hướng ra sàn nhảy, nhưng nàng không nghĩ tới động tác này càng thêm chọc giận Baron. Hắn nghĩ Diệp Tử rõ ràng là liên hợp với hai người kia xa lánh hắn mà!

"Buông ra." Baron vuột khỏi tay Alma, đi trở về bên người Diệp Tử.

"Tôi thích cô, cũng không phải mới nói lần đầu, rốt cuộc chỗ nào làm cho cô không hài lòng tôi sẽ sửa, ngươi không thể vô duyên vô cớ mà từ chối ta như vậy!" Baron nói.

"Tôi cũng đã sớm nói qua, tôi không có cảm giác với anh. Anh chỗ nào cũng tốt, tài hoa hơn người, hài hước, lịch sự,....Cái chính là tôi không thích. Rồi anh cũng có thể tìm được người mình thích thôi." Diệp Tử không muốn tổn thương Baron. Cô biết cảm giác thích một người, theo đuổi mà không được là đau đớn thế nào, cô chỉ muốn giảm loại thương tổn này đến mức thấp nhất, nhưng có lẽ cô đã chọn sai phương pháp.

"Đây đều là lấy cớ! Cô nói... Nói cho tôi biết, rốt cuộc là bởi vì sao!" Baron khống chế cơn tức giận, thấp giọng hỏi.

"Tôi đã thích người khác." Diệp Tử nói ra những lời này đồng thời theo bản năng nhìn qua hướng Tiêu Nhuận. Từ trên mặt Tiêu Nhuận, Diệp Tử có thể nhìn ra bóng dáng của Tiểu Mặc, vì thế...khoé miệng bất giác cong lên mỉm cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.

Hành động này rõ ràng làm cho ba người ở đây đều hiểu lầm... nhưng cảm thụ của ba người tựa hồ không giống nhau. Trong đó cảm xúc mãnh liệt nhất là Tiêu Nhuận, thì ra không phải chỉ có mình hắn đơn phương thầm mến, Diệp Tử cũng thích hắn sao?! Khó trách nàng vừa mới đồng ý lời mời khiêu vũ của mình.


Baron ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ qua không biết bao nhiêu nguyên nhân làm cho Diệp Tử cự tuyệt mình, nhưng duy nhất không ngờ rằng Diệp Tử sẽ yêu Tiêu Nhuận, bọn họ mặc dù có qua lại vì kinh doanh, nhưng Baron chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Nhuận theo đuổi Diệp Tử, thậm chí ngay cả lái xe tới đón nàng tan tầm đều chưa từng có, điều này làm sao có thể được chứ!

Baron tựa hồ không tiếp thụ được đả kích này, cuối cùng vẫn là xoay người bỏ đi.

"Tiểu Tử!" Tiêu Nhuận kích động kêu Diệp Tử một tiếng. Diệp Tử phục hồi lại tinh thần, đột nhiên kinh ngạc phát giác mình vừa làm ra chuyện gì...

"Tiêu Nhuận, anh đừng hiểu lầm... Không phải..." Diệp Tử không biết nói sao cho rõ, Tiêu Nhuận đang kích động căn bản nghe không vào bất cứ lời nào nữa.

"Alma, cô giúp tôi giải thích một chút, tôi có chút chuyện phải đi trước." Đêm nay Diệp Tử thật sự là hỗn loạn, cô phát hiện mình không có cách nào đối diện với khuôn mặt của Tiêu Nhuận được, vì thế vừa nói xong một câu với Alma, liền vội vàng đi ra khỏi hội trường.

Tuy rằng bọn họ đều giảm âm lượng khi nói, nhưng động tĩnh vẫn là bị người chú ý, đã có người liên tiếp hướng về các nàng nghe ngóng, nên Alma không có cách nào chỉ bận tâm Tiêu Nhuận được, nàng nghĩ mau chóng ổn định lại tình hình mới là quan trọng. Nếu không thì không biết báo chí ngày mai sẽ viết ra những chuyện thế nào nữa. Nữ giám đốc xinh đẹp của Viễn Duy có quan hệ không rõ với cả hai đại gia trong giới kim cương?! Kiểu nào cũng có tin tức mới nhất liên quan đến tình tay ba của Diệp Tử.

Về đến nhà, Diệp Tử quăng túi xách lên sopha, cởi giày, nhụt chí ngồi phịch trên sopha.

"Tiểu thư, đã trở lại? Đói bụng không? Có muốn ăn khuya chút gì hay không..." A Mai từ phòng bếp đi ra, lau đôi tay còn ướt lên người.

"Uhm, không cần. Ăn không vô..." Diệp Tử xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy sao đêm nay hỗn loạn quá, ngày mai cô phải làm thế nào đây.

"Buổi chiều Tiểu Mặc có gọi tới, kêu tôi chuẩn bị cho cô, nàng nói làm ngọt một chút, nhất định phải làm cho cô ăn, nói cô hơi bị thiếu máu." A Mai nghiêm túc nói. Nghe được là ý của Tần Tiểu Mặc, sắc mặt Diệp Tử bỗng thay đổi.

"Vậy để trong phòng tôi đi, tôi tắm trước đã."

"Vâng".

A Mai nghiễm nhiên chấp hành theo nhiệm vụ thần thánh mà cô chủ giao cho nàng.

Diệp Tử tắm rửa xong đi ra, tinh thần đã muốn tốt hơn rất nhiều, nhất định phải giải thích rõ cho Tiêu Nhuận, lỡ mà bị Tần Tiểu Mặc biết được thì sẽ phiền phức lắm. Vốn quan hệ giữa ba người bọn họ đã rất kỳ quái, Diệp Tử không muốn làm cho nó càng thêm phức tạp.

Vấn đề với Baron cũng không phải quá lớn, tìm vài đồng sự thiết kế có quan hệ thân thiết với hắn an ủi một chút thì dễ rồi, hắn là nhân tài không thể thiếu của Viễn Duy, cho nên Viễn Duy cũng cho hắn phúc lợi khá cao, tin tưởng hắn sẽ không ngốc đến nổi bởi vì chuyện này mà bỏ đi công việc tốt như vậy.

Lo nghĩ nghĩ, Diệp Tử nhìn lướt qua món ăn khuya trên bàn. Phát hiện là pudding caramen lần trước Tiểu Mặc làm cho cô ở Trung Quốc, nhất thời liền tươi tỉnh hơn.

Diệp Tử dùng muỗng xắn một miếng, thật cẩn thận bỏ vào trong miệng. Tay nghề A Mai quả nhiên không phải số một cũng là số hai, pudding rất mềm mịn, nhưng so với Tiểu Mặc làm mà nói thì ngọt hơn chút, mùi sữa cũng nặng hơn. Dù sao vẫn là ăn rất ngon, Diệp Tử chấm cho A Mai 80 điểm.

Mới vừa ăn xong, tin nhắn Tần Tiểu Mặc đã tới.

【 chị Diệp, ăn pudding chưa? 】

【 mới vừa ăn xong. 】

【 thế nào, A Mai với em, chị thấy ai làm ngon hơn. 】 trong giọng nói của Tần Tiểu Mặc mang theo chờ đợi.

【 A Mai làm thật là ngon.】

Tần Tiểu Mặc đang nằm trên giường ở ký túc xá, nhìn thấy câu này nàng cảm thấy buồn ơi là buồn.

【 nhưng chị thích ăn pudding do em làm hơn. 】 không đến ba giây, Diệp Tử liền bồi thêm một câu.

Hắc hắc... Tần Tiểu Mặc nhịn không được nằm sấp ở trên giường cười ngây ngô ra tiếng, rồi sau đó càng cảm thấy hưng phấn hơn, lăn qua lăn lại trên giường.

Lăn xong, lòng Tiểu Mặc đã muốn nhuyễn thành một mảnh, tan thành nước mênh mông, không tự chủ được mà nhắn một câu:

【 chị Diệp, em yêu chị...)