Cảnh Hồn

Chương 17

Thái Thành Tể và Hạng Dương đi phía trước nên không kịp né, bọn họ làm việc đã nhiều năm, loại tình huống này cũng gặp qua không ít, mấy năm đầu còn thường xuyên bị người nhà người chết kích động chạy đến cào cấu.
Hai người sợ hãi che mặt lại, bộ dáng như muốn bỏ chạy.

Nhưng lúc này một bóng người từ phía sau họ đột nhiên vọt lên trước, ngay sau đó cánh tay Bùi Toa Toa đã bị chế trụ sau lưng, vẻ mặt đau đớn thét lên.
Bọn họ chăm chú nhìn, người đang ép tay cô ta chẳng phải là Tô Ngôn sao?
Bùi Toa Toa vẫn đang quằn quại không yên muốn tránh khỏi sự kiềm hãm của người phía sau, nhưng cô ta càng giãy dụa thì người đó càng ra sức.
Qua vài giây, Tô Ngôn ghé sát tai cô ta bình tĩnh nói: “Cô Bùi, chúng tôi cũng rất tiếc với việc của ba cô, nhưng hành hung cảnh sát là phạm pháp, nói cho cô, biết tùy vào mức độ có thể ở tù dưới 3 năm, tạm giam hoặc phạt tiền.”
“Trong trại giam không vui đâu, cô chắc cũng không muốn vì nhất thời xúc động mà phải vào đó đâu đúng không?”
Bùi Toa Toa biến sắc, cuối cùng bĩu môi khóc nức nở: “Buông tôi ra, cô làm tôi đau!”
Tô Ngôn híp mắt, thả lỏng tay ra, Bùi Toa Toa được thả ra liền xoa nắn cổ tay bị đau, mắt rũ xuống che đi cảm xúc thật.

Sau đó Hạng Dương đưa cô ta sang một bên để hỏi vài câu hỏi cơ bản, vì dù sao Bùi An cũng là ba của cô ta, cô ta cũng là một trong những người sớm nhất đến hiện trường vụ án.
Thái Thành Tể nhìn Hạng Dương dẫn người đi ra khỏi khu phong tỏa thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Tô Ngôn nói: “Em gái, không phải tôi đã bảo em rồi sao, sau này đừng bốc đồng như thế nữa.

Lỡ như lúc nãy cô ta gây ầm lên, kiện em ra tòa thì sao?”
Cô không để ý: “Kiện à, tôi chỉ là một thực tập sinh, không có còi cảnh báo.


Còn nữa, cô ta hành hung cảnh sát mà còn lý luận sao?”
“Em…” Thái Thành Tể đưa ngón cái về phía cô không nói nên lời, cuối cùng xua tay: “Đi thôi, sang bên phía anh Trương xem tình huống thế nào.”
Giang Ly lúc này đã đứng sau xem Trương Khải Sơn tiến hành nghiệm thi sơ bộ, thấy hai người đến cũng chỉ liếc nhìn Tô Ngôn thật sâu nhưng cũng không nói gì.

Ba người đứng ở một chỗ, tầm nhìn dán vào thi thể đang nằm trên bờ suối rải đầy đá cuội.
“Trên người không có vết thương ngoài da.” Trương Khải Sơn đo xong nhiệt độ gan, bước đầu kết luận: “Tình trạng người chết phù hợp với nguyên nhân chết đuối, độ cứng của tay chân cho thấy thời gian tử vong không quá 2 tiếng trước.”
“Chết đuối? Ở đây sao?” Hạng Dương chỉ vào dòng suối bên cạnh hỏi, con suối nhỏ này nước không sâu nhưng cũng có nhiều chỗ cao qua đầu người trưởng thành, nhưng…
“Bùi An biết bơi mà đúng không?”
“Kháo sơn cật sơn, kháo thuỷ cật thuỷ”*, mấy năm trước lúc khách du lịch chưa đến thôn Đại An nhiều như bây giờ thì các hộ dân ở dân sống chủ yếu dựa vào sông núi bao quanh, căn bản ai nấy cũng đều biết bơi.
(*) 靠山吃山,靠水吃水: Ở núi dựa núi, ở sông dựa sông, ý nói nơi mình sống có điều kiện thế nào thì phải dựa vào điều kiện đấy mà sống, có gì ăn nấy.
“Có gì ngạc nhiên đâu? Chưa nghe câu nói này sao…” Trương Khải Sơn mở miệng Bùi An ra: “Người chết đuối đều do nước gây ra, lại còn… ôi mùi rượu, uống tới mức này thì rơi trong nước cũng không thể tự cứu mình được.

Hàm lượng cồn trong máu thì phải chờ về Cục kiểm tra mới biết chính xác được, nước trong phổi cũng phải trở về lấy mẫu xét nghiệm so sánh với nước trong suối để xác định đây có phải là hiện trường đầu tiên không.”
“Ừm.”
Nhìn Trương Khải Sơn gọi người cất thi thể Bùi An, Giang Ly ngồi dậy nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Hạng Dương có vẻ bực bội vò mái tóc ngắn của mình: “Giờ tất cả manh mối đều đứt đoạn trên người Bùi An rồi, đội trưởng Giang, đây là có người muốn anh nhanh chóng kết án sao?” Rốt cuộc thì nhân chứng vật chứng trước mắt đều chĩa vào Bùi An, cái chết của hắn khiến vụ án một lần nữa rơi vào thế bí.
Không ai nghĩ rằng cái chết của Bùi An chỉ là một tai nạn.
Trên mặt Giang Ly không có cảm xúc rõ ràng, có lẽ từ đầu anh đã dự liệu được tình huống này.

Anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó thu lại ánh mắt đang nhìn vách đá đối diện: “Đường mòn đã bị chặn rồi, muốn qua đây cũng khó.”
“Trương Lương?” Thái Thành Tể mặt như táo bón: “Ông đây phải về đọ mặt với hắn ta, để xem ai thành cú mèo trước!”
Giang Ly lắc đầu cười, xoay người trở về, Tô Ngôn thấy thế cũng đi theo: “Đội trưởng Giang, tôi chính thức xin anh cho phép tôi tham gia điều tra vụ án giết người liên hoàn ở thôn Đại An lần này.”
Giang Ly nhướng mày: “Không phải trước giờ cô vẫn luôn tham dự vào sao?”
“Tôi muốn chính thức tham gia.” Tô Ngôn lớn tiếng nói, vì hiện tại cô chỉ là một thực tập sinh nên trước đó cùng lắm cũng chỉ có thể đứng sau lưng, bản thân cô cũng không có ý nghĩ muốn thể hiện gì.

Nhưng giờ Bùi An đột nhiên bỏ mạng, này trong lòng cô tính chất vụ án này đã thay đổi: “Tôi hy vọng đội trưởng Giang cho phép tôi tham gia vào các nhiệm vụ điều tra dưới sự hướng dẫn của cảnh sát.”
“Tại sao?” Giang Ly nhìn ý chí chiến đấu của cô đột nhiên sục sôi, cảm thấy rất thú vị: “Đột nhiên như được khai sáng, quyết định sau này sẽ tham gia vào công tác điều tra tội phạm sao?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy như mình bị xúc phạm.” Tô Ngôn hơi ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp: “Lúc nãy Bùi Toa Toa giả vờ diễn kịch trước mặt tôi, xem tôi như diễn viên trợ diễn trong vở kịch đã sắp đặt sẵn từ trước của cô ta.

Anh không thấy ánh mắt của cô ta ban nãy nhìn tôi sao? Tràn đầy sự chế giễu.” Sao? Xem thường cô là con gái à? Nếu không sao lại không chọn Thái Thành Tể hay Hạng Dương.
Người cuối cùng dám nhìn cô bằng ánh mắt đó đã sớm bỏ mạng trong sa mạc để cho gió cát vùi lấp rồi.
“Nhưng cô cũng đâu có bị cô ta dắt mũi.” Giang Ly như đang khẳng định: “Cô còn sớm nhìn thấu trò vặt của ả.”
Tô Ngôn không tỏ ra vui mừng vì lời khen ngợi của anh, cô vẫn đứng đó như một quân nhân đang đợi lệnh: “Xin đội trưởng Giang chấp thuận!” Lần này cô là nhất định phải cạy được miệng của Trương Lương ra!
Ánh mắt Giang Ly lóe lên, sau vài giây liền đồng ý: “Được, nhưng cô phải nhớ kỹ, cô không có quyền hành pháp, tất cả hành đồng đều phải có sự đồng ý của tôi, không được làm trái.”
“Rõ!”
Bên dòng suối, một giọng nữ trong vắt vang lên thật to trong bóng tối.

Sau khi trở về Cục thành phố, chuyện đầu tiên họ làm là đem Trương Lương tiếp tục thẩm vấn.

Đã gần nửa đêm, Thái Thành Tể nhìn người đang ông ngồi trên xe lăn ngái ngủ lại thấy tức giận.

Bọn họ cực khổ mấy ngày qua, còn hắn thì đang nghỉ ngơi phục hồi sinh lực sao?
“Làm gì đấy? Đến đây để ngủ à?” Anh ta đập tập tài liệu dày cộm trong tay xuống bàn tạo ra tiếng vang rất lớn.
Sau khi được Giang Ly cho phép, Tô Ngôn vẫn như lần trước ngồi ở một góc khuất.

Cô yên lặng quan sát Trương Lương, thấy thái độ hắn vẫn thờ ơ như cũ.

Không biết có phải vì vừa được nghỉ ngơi hay không mà trên mặt hắn còn mang một tia cười ẩn hiện.
” Cảnh sát Thái sao lại tức giận như vậy, không tìm được Bùi An à?” Trương Lương nói: “Không tìm được anh hung dữ với tôi cũng vô dụng, những điều tôi nên nói đều đã nói hết rồi.”
“Tìm được Bùi An rồi.” Hạng Dương bình tĩnh hơn Thái Thành Tể nhiều.
“Hả?” Trương Lương hơi nghiêng đầu: “Tìm được rồi các người không đi thấm vấn hắn đi, ở đây tốn thời gian với tôi làm gì?”
Tô Ngôn đang cầm một cây bút, nghe Trương Lương nói vậy, cô chợt siết chặt bút trong lòng bàn tay.
Có thể nói, từ lúc Trương Lương bước vào phòng thẩm vấn thì cả người đều ở trạng thái thả lỏng, lúc nghe nói đã tìm được Bùi An cũng không có biểu hiện khẩn trương.

Chỉ có 2 cách giải thích, hoặc là hắn nói thật nên không sợ Bùi An sẽ nói ra điều gì bất lợi với lời khai của mình; hoặc là, hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ bỏ mạng.

Hiện tại cảnh sát đã xác định cơ bản người hiềm nghi không phải Bùi An mà là Bùi Toa Toa, vậy cách giải thích đầu tiên là không thể.

Chỉ còn lại một khả năng là hắn đã sớm biết Bùi Toa Toa sẽ xuống tay với Bùi An, nhưng tại sao?
Thật ra cũng rất dễ lý giải, nếu như lúc trước Bùi An thật sự có hành vi ngược đãi Bùi Toa Toa trong thời gian dài, hình thành nên nhân cách phản xã hội của cô ta thì trong lòng Bùi Toa Toa, giết chết hắn chứng tỏ cô ta đã hoàn thành được sự kiểm soát của mình.

Sự thỏa mãn chưa từng có được là sức hút đối với những kẻ giết người hàng loạt như cô ta.
Có thể thấy được niềm tin và sự phụ thuộc của Trương Lương đối với Bùi Toa Toa đã đến mức không thể cứu vãn được.
Một tiếng ‘Ba’ rất nhỏ vang lên, cô đặt bút vào sổ rồi đóng lại, sau đó không nghe nữa mà ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đến khi cô trở lại văn phòng của đội ở lầu trên, chưa kịp về chỗ ngồi của mình thì bên tai truyền đến một giọng nói: “Thẩm vấn xong rồi à?”
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Giang Ly đã từ đội kỹ thuật trở về từ lúc nào, lúc này đang ngồi tại bàn làm việc của mình, gác đôi chân dài lên mặt bàn, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Vẫn chưa, nhưng tiếp tục nghe cũng không có ý nghĩa gì, lòng trung thành của Trương Lương đối với Bùi Toa Toa đã đạt tới mức biến thái rồi, trước mắt hắn sẽ không nói thêm gì nữa.”
“Cho nên?”
“Cho nên, tôi muốn phá vỡ lòng trung thành này .” Tô Ngôn nhếch môi: “Loại này quan hệ phục tùng này thoạt nhìn thì có vẻ không thể phá vỡ, nhưng nếu muốn tan rã cũng dễ thôi.

Trương Lương xem Bùi Toa Toa là duy nhất, nhưng Bùi Toa Toa thì chưa hẳn.

Đội trưởng Giang, anh còn nhớ Lại Hướng Minh đã nói lúc Bùi Linh bị thương, Bùi Toa Toa cũng có mặt ở đó không? Xét tới khoảng thời gian đứt đoạn sau 3 vụ án đầu, cô ta liệu có thể kiềm chế không phạm tôi trong những năm Trương Lương bị giam sao?”
Việc cô cần làm hiện tại là tìm ra sợi dây tín nhiệm giữ Trương Lương và Bùi Toa Toa, sau đó vươn tay cắt đứt.