Cảnh Hồn

95: Hài Cốt Bên Trong Công Trường 5

Trong đó một tấm là ảnh chụp một cặp vợ chồng và một đứa bé trai, nhìn qua đứa bé đó cũng chỉ khoảng 7 8 tuổi, mơ hồ có thể nhìn ra là Khuông Hoành Bình.

Một tấm khác là ảnh chụp chung cả nhà 4 người, cô bé trong ảnh chừng 3 4 tuổi, được Khuông Hoành Bình ôm trong lòng đứng giữa hai vợ chồng kia, nụ cười xán lạn hơn tấm ảnh thứ nhất rất nhiều.
Tô Ngôn mang găng tay cầm lấy hai khung ảnh, cẩn thận nhìn, nhân viên kỹ thuật của Cục thành phố Cương Bắc cũng bắt tay vào thu thập chứng cứ.

Đây chính là gian phòng điển hình của một cặp vợ chồng trung niên, đồ gì cũng có, đồ không nên có cũng sẽ không xuất hiện.
Lúc họ đang ráo riết thu thập bằng chứng thì phía ngoài cửa chống trộm có tiếng động, sau đó một cô bé cao chừng 1m6, gương mặt non nớt xuất hiện.

17 18 tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, trên người còn mặc đồng phục.
“Anh ơi?” Cô gái bước nhanh tới bên cạnh Khuông Hoành Bình, nét mặt đề phòng nhìn một đám người lạ trong phòng, hai tay vô thức giữ sau xe lăn: “Họ là ai vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây là cảnh sát…” Nói tới đây, Khuông Hoành Bình hơi nghẹn ngào, rõ ràng anh ta chưa nghĩ được mình sẽ nói chuyện này cho em gái mình thế nào, liếc nhìn về phía bọn người Tô Ngôn rồi nhẹ nhàng ho vài tiếng: “Nhạc Nhạc, lát nữa có lẽ họ sẽ cần lấy DNA của em…”
Tạ Đồ dẫn theo nhân viên kỹ thuật tiến lên, cố gắng để vẻ mặt của mình hiền hòa hơn một chút: “Em chỉ cần há miệng ra thôi, bọn anh sẽ nhẹ nhàng dùng bông tăm lau qua một cái, rất nhanh, bảo đảm không đau chút nào đâu.”
“Các người muốn làm gì?” Khuông Nhạc Nhạc cảnh giác, tuyệt đối không thả lỏng vì thân phận của họ.
“Là thế này, Nhạc Nhạc.” Khuông Hoành Bình nắm tay cô bé: “Cảnh sát phát hiện ra cha mẹ… Bọn họ… Bọn họ đã chết rồi… Giờ cần DNA của em để tiến hành xác định thân phận của một người chết, để xem xem người đó có phải là cha không.”
Cô gái nhỏ sững sờ, nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu cũng không có chút phản ứng nào.

Sau mấy chục giây, cô bé quay đầu nhìn những người xa lạ trước mặt, trong nháy mắt nước mặt đã lăn dài trên gương mặt.
Ngay sau đó, nhờ sự hợp tác của hai anh em mà cảnh sát thành công lấy được DNA, còn mang đi rất nhiều đồ vật của hai vợ chồng Khuông Thành và Hồng Trân Mai, gồm quần áo, giày dép cũ, đồ dùng lộn xộn trong ngăn tủ và hai khung ảnh trên bệ cửa sổ.
Lúc hoàn tất lấy chứng và ra khỏi nhà nạn nhân thì cũng đã gần 12 giờ khuya, Tạ Đồ không theo xe cảnh sát về đơn vị mà lên chiếc SUV của Giang Ly.


Vì là người được Cục thành phố Cương Bắc phái tới để hỗ trợ điều tra vụ án này nên anh ta sẵn sàng trao đổi thêm tình tiết vụ án với họ.
“Hai người muốn xử lý những chứng cứ này trong đêm luôn sao? Hôm nay đi đường hẳn là mệt muốn chết rồi, hay là về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai chúng ta nghiên cứu bước kế tiếp nên làm gì sau?” Hai cánh tay Tạ Đồ chống lên trụ điều khiển, duỗi cổ vào giữa: “Đã khuya rồi, tôi dẫn hai người đi ăn bữa khuya, xem như tôi tiếp đón hai người nha~”
Giang Ly mỉm cười, xem như đồng ý đề nghị này: “Ngày mai chúng ta có thể chọn một số bằng chứng quan trọng để đội kỹ thuật tiến hành phân tích, phần còn lại gửi về Thành phố Nam Thành xử lý đi, dù sao tôi cũng hiểu một chút tình hình ở Cương Bắc, thật sự không phải là chỗ an toàn.” Mặc dù xung quanh có không ít bộ đội đóng quân, nhưng tỉ lệ tội phạm ở thành phố này cũng không nhờ vậy mà giảm xuống, bộ đội không thể nhúng tay vào vụ án được, do vậy việc thiếu hụt cảnh lực ở thành phố này lại càng rõ ràng hơn.
“Cảm ơn đã thông cảm.” Tạ Đồ vỗ vai anh cảm ơn: “Mọi người đều là anh em một nhà, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để hỗ trợ các anh.”
Hơn 20 phút sau, chiếc SUV dừng trước một cửa hàng bán đồ ăn vẫn còn mở cửa, ba người lần lượt xuống xe, trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều người đang ăn, không gian có chút ồn ào.
Vừa bước vào cửa ông chủ ngồi sau quầy đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Đồ liền cười nhiệt tình chào đón: “Tiểu Tạ đấy à, đã lâu không gặp, cậu và đám anh em kia rất lâu rồi không tới đấy!”
“Gần đây bận quá không có thời gian.” Quan hệ của Tạ Đồ và ông chủ có vẻ như rất tốt, sau khi đấm nhau 2 cái, anh ta nói: “Như cũ nhé, cho tôi một căn phòng nhỏ.”
“Hiểu rồi.” Ông chủ nháy mắt với anh ta, duỗi ngón tay mập mạp của mình ra chỉ vào một căn phòng nhỏ có treo cái rèm ở góc bên phải: “Phòng kia đi, mấy người khách bên cạnh đều đi hết rồi, rất yên tĩnh.

Tôi sẽ mang đồ ăn lên ngay, không cần rượu chỉ cần đồ uống thôi đúng không?”
Tạ Đồ giơ ngón tay cái lên với ông ta, sau đó dẫn hai người vào căn phòng nhỏ kia, trong lúc chờ đồ ăn lên, anh ta mở miệng hỏi: “Hai người có ý kiến gì với vụ án hiện tại? Ngày mai chúng ta kiểm tra tình hình tiệm kim khí của Khuông Thành và Hồng Trân Mai mở 1 năm trước nhé? Họ rõ ràng là người Cương Bắc, sinh ra lớn lên ở đây, sao lại mất mạng của thành phố Nam Thành nhỉ?”
“Lúc vụ án phát sinh đã ít nhất 1 năm rồi, rất nhiều chứng cứ đã sớm bị thời gian mài mòn.

Nếu là do hai vợ chồng tự lái xe đi, hoặc đi xe khách đến thành phố Nam Thành thì căn bản không còn cách nào kiểm tra được.” Giang Ly vô thức nhíu mày, trâm ngâm một lúc sau đó nói tiếp: “Nhưng tất nhiên vẫn phải làm, nhân tiện thì tra luôn xem tiệm kim khí đó hiện tại có đang kinh doanh gì không.

Tôi nghĩ chúng ta có thể nộp đơn xin lệnh khám xét để xem có tìm được gì không.”
“Được.” Tạ Đồ gật đầu: “Về phần Khuông Hoành Bình, tôi cũng đã phái người điều tra, trước mắt thì mọi thông tin đều bình thường.

Hàng xóm xung quanh đều khen anh ta là một cậu bé ngoan, chỉ là học lực không tốt lắm nên cuối cùng cũng chỉ tốt nghiệp một trường trung học dạy nghề.

Những người trong viên dưỡng lão cũng đánh giá cao anh ta, trước khi bị tai nạn, anh ta làm môi giới bất động sản, nhưng nếu có thời gian sẽ đến viện dưỡng lão làm tình nguyện.

Vì vậy sau khi bị tàn tật, người phụ trách của viện dưỡng lão thương hại anh ta nên mới cho anh ta làm việc, tuy tiền lương không cao nhưng Khuông Hoành Bình rất hài lòng.” Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Vậy chắc là có thể đại khái loại trừ khả năng người thân gây án đúng không?”
Giang Ly không phát biểu gì, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Tô Ngôn ngồi bên cạnh.
“Trước mắt chứng cứ vẫn chưa đầy đủ lắm, tôi thấy không cần phải vội vàng loại trừ hiềm nghi với bất kì ai.” Tô Ngôn nghiêng đầu, không quá đồng ý với đề nghị này.
Tạ Đồ như hiểu ra gì đó nên cũng khẽ gật đầu, sau đó vội vàng hỏi: “Cô nói vậy là có phát hiện gì đúng không? Tôi cứ cảm thấy hai người chắc chắn là có phát hiện gì đó, nói cho tôi biết với.

Hai người biết không, đội trưởng Giang rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, chi đội trưởng và đại đội trưởng đều thường xuyên dùng các bản án anh ấy đã phá để làm ví dụ học tập.

Cả đội tôi ai cũng ngưỡng mô hết, tôi nghĩ các người chắc chắn khác với chúng tôi, nhân dịp này tôi có thể tiếp thu được thêm kiến thức mới!”
Tô Ngôn hơi chần chờ nhìn sang Giang Ly, thấy anh cười nhẹ, khẽ gật đầu.

Cô lấy điện thoại của mình ra, mở lên 2 tấm ảnh trong khung ảnh lúc nãy chụp trong nhà nạn nhân.
Cô chỉ vào tấm ảnh Khuông Hoành Bình chụp chung với hai vợ chồng, mở miệng giải thích: “Vị trí đứng của 3 người này khá thú vị, mặc dù không nhìn ra gì từ biểu cảm, nhưng có thể nhìn ra từ hành vi.

Mặc dù Khuông Hoành Bình đứng giữa hai người họ, nhưng khoảng cách hơi xa hơn một chút so với mối quan hệ gia đình gần gũi.”
“Có thể là vì quan hệ ba mẹ nuôi? Dù sao anh ta cũng được nhận nuôi năm 5 tuổi, trẻ con 5 tuổi cũng đã có nhận thức rồi.” Tạ Đồ sờ cằm suy đoán.
“Không hẳn, nếu nhìn kỹ thì đứa trẻ này mặc dù mỉm cười nhưng hai mày hơi chau lại, bả vai cũng rụt vào trong, cho thấy anh ta muốn cách một khoảng cách nhất định với hai người.

Chân phải hướng về phía trước một khoảng so với chân trái, nói rõ anh ta đang cảm thấy bất an.” Tô Ngôn nói đây đây thì dừng lại, suy nghĩ vài giây mới nói tiếp: “Hơn nữa hai vợ chồng này lúc nhận nuôi anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ, 25 26 tuổi? Tuổi này có thể nhận nuôi một đứa trẻ sao? Điều kiện của họ có đủ để nhận nuôi không?”
“A…” Tạ Đồ nghe xong cảm thấy hơi xấu hổ, sắp xếp lại từ ngữ một chút: “Chúng tôi đã kiểm tra thủ tục nhận nuôi rồi, đúng là hợp pháp.

10 năm gần đây thành phố Cương Bắc mới bắt đầu phát triển, trước đó thì đại bộ phận thành phố vẫn là vùng nông thông và miền núi, vợ chồng lúc kết hôn hầu như cũng chỉ mới 18 19 tuổi, 25 26 tuổi mà chưa sinh con là rất ít.

Chuyện này cũng không ngoại lệ, về sau chính phủ thống nhất làm thủ tục nhận nuôi, tôi đoán có lẽ lúc đó Khuông Hoành Bình cũng được nhận nuôi.”
Tô Ngôn nghe thấy liền nhướng mày như nghĩ ra gì đó, vô thức nhìn Giang Ly.

Sau khi tỉnh táo lại, cô lộ ra vẻ mặt đã hiểu, lướt đến một tấm ảnh khác chụp chung 4 người: “Tấm này Khuông Hoành Bình cũng vậy, trong tư thế kháng cự vợ chồng Hồng Trân Mai, nhưng anh ta thật sự rất thân thiết với Khuông Nhạc Nhạc, chuyện này không chỉ nhìn từ bức ảnh mà ra.

Vừa rồi một loạt động tác của Khuông Nhạc Nhạc sau khi vào nhà cho thấy cô bé hoàn toàn tin tưởng anh mình, tình cảm hai anh em rất tốt.”
“Chẳng lẽ… hai vợ chồng Khuông Thành sau khi có con của mình thì ngược đãi Khuông Hoành Bình sao? Cô biết đó, một vài người sau khi sinh được con thì sẽ đối xử với con nuôi của mình như thế.” Tạ Đồ toát ra một ý nghĩ: “Nếu vậy thì anh ta có động cơ gây án rồi?”
“Không đơn giản như vậy.” Giang Ly lắc đầu: “Trước mắt chúng tôi chỉ có thể nói tình cảm Khuông Hoành Bình và ba mẹ nuôi không quá sâu sắc, bình thường chúng tôi đều dùng chứng cứ để nói chuyện, không đưa ra kết luận sớm như vậy được.

Tất nhiên không phải kiểu suy đoán này là xấu, nhưng bình thường chúng tôi không làm vậy.

Cá nhân tôi cho rằng phương pháp phỏng đoán này sẽ hạn chế khả năng xử lí vụ án, suy nghĩ của con người khiến mục tiêu điều tra trở nên quá chính xác, cuối cùng sẽ phải đi rất nhiều đường vòng để đến được với sự thật.”
“Nếu như trong quá trình điều tra ngày mai phát hiện ra vài chứng cứ, ví dụ như hồ sơ của Khuông Hoành Bình trước khi nhập viện, hoặc lời khai của người xung quanh thì chúng ta sẽ đưa ra được kết luận, nhắm đến hướng “bạo lực gia đình” để tiến hành điều tra bằng chứng.” Tô Ngôn tiếp lời.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi!” Tạ Đồ liên tục gật đầu, sau đó hơi xúc động nhìn về phía Tô Ngôn đối diện: “Nghe nói cô và tôi đều mới nhận cảnh chưa tới một năm, nhưng cô giỏi hơn tôi nhiều, chẳng trách đội trưởng chúng tôi luôn bảo phải học tập theo đội trưởng Giang.

Đúng là thực tiễn khác xa với lý thuyết được học trong trường, tôi phải từ từ tiếp thu.


Cô cũng biết đội hình sự trinh sát ở đây rồi, ai cũng bận rộn hết, tôi đều phải tự mình tìm tòi học hỏi những điều mới.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, người phục vụ bắt đầu dọn món lên, có xiên que nước, rau xào, màu sắc bắt mắt khiến người ta nhìn vào cũng thèm nhỏ dãi.
Mặc dù đã ăn một tô mì trước đó nhưng nhìn đồ ăn trước mặt Tô Ngôn vẫn có cảm giác bụng mình trống rỗng, cô cũng không khách sáo nữa, vui vẻ cùng Tạ Đồ bắt đầu ăn.

Giang Ly nhìn cô một cái, lấy một chai nước vặn nắp ra rồi lặng lẽ đặt kế bên tay cô, sau đó mới bắt đầu cầm đũa lên.

Tuy nhiên anh cũng không ăn ngay mà nhìn một vòng các món ăn, lần lượt gắp từng món bỏ vào chén trước mặt Tô Ngôn, sau khi gắp xong mới chậm rãi đưa thức ăn lên miệng.
Tô Ngôn không có cảm giác gì đối với hành động này của anh, chỉ hơi kinh ngạc vì người đàn ông này nắm bắt rất chính xác khẩu vị của cô.

Cô vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa suy nghĩ viển vông, số lần hai người ăn cơm chúng không ít, nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi… À, có lẽ hơn 10 lần, vậy mà anh lại biết rõ như thế, giờ cô nên nói gì đây, khen một câu không hổ là cảnh sát hình sự à? Khả năng quan sát này thật sự không mấy ai có được.
Cầm chai nước đã được mở sẵn trong tay, cô nghiêng đầu sang phía Giang Ly cười cảm ơn một tiếng rồi ngẩng đầu uống vài ngụm.
Tạ Đồ từ lúc bắt đầu ăn vẫn luôn là bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, sau khi nhìn thấy hai người đối diện “mỉm cười nhìn nhau tình cảm” thì cuối cùng cũng không kìm được lòng hiếu kì mãnh liệt, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi hỏi: “Đội trưởng Giang, tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề được không? Tôi thật sự rất tò mò.”
Giang Ly nhướng mày, tỏ vẻ đồng ý.
“Hai người… đang yêu nhau sao?” Anh ta cảm thấy mình đang nói ra một chuyện rõ rành rành, dù biểu hiện cả hai ở trước mặt mọi người đều hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng những động tác nhỏ này không lừa được người ta đâu! Vì vậy sau khi hỏi xong, vẻ mặt anh ta càng trở nên chắc chắn: “Đúng không đúng không? Như vậy là không sai rồi? Tôi liếc một cái đã nhìn ra, nhưng hai người yên tâm, miệng tôi kín lắm…”
“Phụt…” Lời nói anh ta còn chưa dứt thì Tô Ngôn đã phun một ngụm nước ngọt trong miệng ra ngoài, cũng may cô kịp quay đầu, nếu không cả bàn đồ ăn đều không tránh thoát.

Nhưng cô không tránh khỏi bị sặc một chút, nghẹn ngào ho khan.
Vì tình huống bất thình lình này, Giang Ly không mở miệng giải thích mà thay vào đó là vươn tay vỗ nhẹ vào sau lưng cô, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ bừng của cô.
Tạ Đồ lại càng nhìn ra ý tứ gì đó, không khỏi cong miệng cười: “Tôi chỉ xác định lại một chút thôi, đội trưởng Giang anh cũng biết đó, Tô Ngôn trẻ tuổi lại xinh đẹp, hôm nay đến Cục thành phố đã có vài thằng nhóc khỉ gió hỏi thăm tôi rồi, còn muốn xin phương thức liên lạc của cô ấy nữa! Chưa biết chừng ngày mai bọn họ lại muốn khởi xướng tiến công, tôi đã hiểu chuyện thì không phải có thể giúp hai người ngăn chặn phiền phức sao?” Vừa nói anh ta vừa vỗ ngực: “Chuyện này giao cho tôi đi, cam đoan để Tô Ngôn yên tâm phá án!” Nói xong hai chân mày còn nhướng lên mạnh mẽ.
Tô Ngôn bên này khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút, Giang Ly thu tay về, nghe anh ta nói vậy thì khẽ nheo mắt lại.