Lúc này thời gian như đứng yên lại, tiếng ồn ào bên ngoài phòng bếp dường như bị ngăn cách bởi một tấm màng mỏng, trở nên mơ hồ trong tai Tô Ngôn.
Hơi thở trong trẻo của Giang Ly lắp đầy lỗ tai cô, còn tiếng tim đập giống như bị khuếch đại gấp hàng ngàn lần.
Cùm cụp.
Đột nhiên một âm thanh ma sát kim loại nho nhỏ vang lên làm cho Tô Ngôn tỉnh táo lại ngay lập tức, lúc này cô mới giật mình nhận ra Giang Ly đứng trước mình đã hơi lui về phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy bàn tay to của anh đang đặt trên công tắc của bếp, ngọn lửa dưới nồi đất đã sớm bị tắt đi.
“Lửa to quá nên nước súp bị tràn, cẩn thận kẻo bỏng.” Giang Ly thu tay lại thả vào túi quần, thản nhiên nói.
Cô tập trung nhìn, quả nhiên có một vũng nước súp chảy ra dưới bếp, nhớ lại hành vi và tâm lý ngu xuẩn của mình lúc nãy, trong nháy mắt cô như muốn bùng nổ.
Nhưng cũng may một người lính đặc chủng hợp cách là có thể che giấu được cảm xúc thật của mình, nên cô đành đáp lại, giả vờ như không có gì quay lại tiếp tục ăn mình.
Làm như tất cả những cảm xúc rộn ràng không theo lẽ thường ban nãy đều là ảo giác.
Ánh mắt của Giang Ly dần trở nên sâu thẳm, lấy một chai Cola từ trong túi mua sắm, một tay mở ra rồi ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó dựa cả người vào tủ lạnh phía sau, cứ như thế nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái đang ăn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc Tô Ngôn gần ăn xong thì cửa bếp thoáng hiện ra một bóng người, là Thái Thành Tể.
Có lẽ vì bị hơi nóng của nồi lẩu hun nên lúc này mặt anh ta đỏ bừng, anh ta dựa vào khung cửa nhìn vào, trên mặt tỏ ra vẻ “quả nhiên là vậy”: “Em gái, đội trưởng Giang, hai người trong đây vụng trộm làm gì đấy?”
“Tôi không chen được vào máng, chỉ có thể ở trong này ăn mì thôi.” Tô Ngôn đáng thương nói, chiếc đũa kẹp được 2 sợi mì, sau khi nói xong cô bèn hút hết vào miệng.
“Cùng ra ngoài ăn đi!” Thái Thành Tể vẫy tay: “Vất vả lắm mới đầy đủ người trong đội, đồ ăn cũng hết rồi, có phải là nên chơi trò gì đó để náo động không khí không?” Lúc anh ta nói những lời này, rõ ràng có chút ý xấu xa.
Tô Ngôn ngừng ăn mì, vô thức nhìn về phía Giang Ly đang đứng trước tủ lạnh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều nhìn ra được hàm ý không thể giải thích được trong mắt người kia.
“Nhanh lên nhé!” Thái Thành Tể đứng ở cửa giục, miệng ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng im lặng, vẫn không nói ra miệng câu “Liếc mặt đưa tình” kia.
Giang Ly đáp lại, một tay cầm lon Cola còn non nửa, đôi chân dài sải bước ra ngoài.
Tô Ngôn đành phải chậm rãi múc thêm một tô mì trong nồi rồi bước vào phòng khách dưới sự “theo dõi” của Thái Thành Tể.
Lúc này chỉ có 2 3 người đang ngồi trước bàn ăn, những người còn lại đều ngồi hoặc nằm trên ghế sô pha gần đó, xem ra đúng là đã gần ăn xong rồi.
Thái Thành Tể đắc ý mang hai người trở lại phòng khách, sau đó vỗ tay thu hút sự chú ý: “Hôm nay, nếu là ở xí nghiệp thì sẽ gọi là… teambuilding! Cơm cũng ăn rồi, giờ cũng nên giao lưu tình cảm một chút, trước đây chúng ta hiếm có cơ hội này, hôm nay thúc đẩy hiểu biết lẫn nhau một chút đi, thấy thế nào?”
Đinh Khải Nhạc ngồi bên cạnh Hạng Dương trên đất “A” một tiếng: “Bình thường tôi ở cùng các anh còn nhiều hơn ở cùng mẹ tôi nữa, mấy người mặc quần trong màu gì, tất mấy ngày không thay tôi đều biết hết, có gì để tìm hiểu nữa chứ?”
Hạng Dương ngay lập tức đạp anh ta một cái, vẻ mặt anh ta tỏ ra khó hiểu, nhận lấy ánh mắt đầy ẩn ý của Thái Thành Tể thì cuối cùng cũng mím môi lại không dám nói gì nữa.
“Tôi biết có một trò không thể nào thích hợp hơn, Truth or Dare, thế nào?” Thái Thành Tể hớn hở.
Sắc mặt Đinh Khải Nhạc thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không kìm lại được: “Anh Thái, anh cũng quá phàm tục rồi, trò này giới trẻ chúng tôi 800 đời trước đã không thèm chơi nữa rồi… A!” Anh ta còn chưa nói hết câu liền ôm eo kêu đau.
Hóa ra là Hạng Dương giơ chân dứt khoát đạp anh ta một phát, đồng thời phối hợp với bộ mặt nhe răng trợn mắt đe dọa, thành công khiến anh ta ngậm miệng lại.
Thái Thành Tể quay đầu lại tìm gì đó khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể moi ra từ thùng rác một cái chai thủy tinh: “Dùng bình nước này tạm đi, ai bảo nghề của chúng ta cấm rượu chứ! Miệng bình quay tới ai thì là người đó, không được ăn gian nha!” Nói xong, anh ta tiện tay kéo Giang Ly và Tô Ngôn ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đặt cái bình ở giữa bàn trà.
“Tôi trước nhé!” Thái Thành Tể xoay cái bình trước, miệng bình nhắm ngay vào một đồng nghiệp, mọi người liền bắt đầu ồn ào hỏi anh ta, nói thật hay mạo hiểm.
Dù sao cũng đã đến nước này rồi, đại nam nhân bọn họ nhanh chóng tiếp nhận, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hẳn.
Tô Ngôn ngồi cạnh Giang Ly, ăn từng miếng mì, tiện thể nghía mắt nhìn tình cảnh hỗn loạn bên kia.
Nếu không làm được hoặc không muốn nói thật thì không được phạt rượu mà phạt uống nước có ga, uống một lon là bụng đã phình lên rồi, uống mấy lon cũng có thể xem là một cực hình.
Cuối cùng đến lượt Hạng Dương xoay bình, chỉ thấy anh ta chà chà hai tay, nhìn thoáng qua Thái Thành Tể sau đó nhẹ nhàng xoay cái bình! Chiếc bình thủy tinh bóng loáng xoay vài vòng trên bàn trà, lảo đảo rồi chỉ vào hướng Tô Ngôn đang vùi đầu ăn, thấy thế một đám đàn ông bỗng đồng thanh reo hò.
Tô Ngôn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn miệng bình đang hướng về phía mình.
“Này em gái, em chọn cái gì?” Hạng Dương đắc ý sờ cằm.
“Lời thật đi.” Cô do dự một chút, vừa rồi có 2 người chọn mạo hiểm, hậu quả đều rất thảm, dù sao cũng đều là đàn ông, không thể thua cái miệng của họ được.
“Em có bạn trai không?” Đinh Khải Nhạc vỗ bàn, không đợi Hạng Dương mở miệng đã giành hỏi trước.
Không biết là do ban nãy quá ồn ào huyên náo hay do nhiệt độ trong phòng quá cao mà hiện tại gương mặt của anh ta đỏ bừng như tôm luộc.
Hạng Dương nghe xong câu hỏi, cố nén lại ý muốn đập vỡ đầu Đinh Khải Nhạc, thôi thì câu hỏi này cũng tạm được, không khác với câu anh ta đang nghĩ lắm.
Tô Ngôn nhanh chóng đáp lại: “Không có.”
“A… ?”
“Ôi… ?”
Mọi người xung quanh phát ra những âm thanh không giải thích nổi, nhưng Đinh Khải Nhạc lại tỏ vẻ rất phấn khích, hô to một câu “Đến lượt tôi” rồi dùng sức xoay bình, cái bình xoay vòng vòng hơn mấy chục giây mới từ từ chậm lại, chậm rãi như muốn hướng về phía Tô Ngôn, nhưng cuối cùng lại dừng tại Giang Ly đang ngồi cạnh cô.
“Yes!” Thái Thành Tể nắm tay phấn khởi, anh ta còn tưởng đến lượt mình mới có cơ hội này.
“Nói thật.” Giang Ly vẫn bình tĩnh như cũ.
Ở phía bên này Hạng Dương nhanh chóng bịt kín miệng Đinh Khải Nhạc, vì trên tay hơi dùng sức nên nói chuyện có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi: “Đội trưởng Giang, chúng ta tốt xấu gì cũng đã làm việc chung nhiều năm như vậy rồi, có thể nói ăn uống ngủ nghỉ đều cùng nhau, hôm nay anh nói thật với anh em đi, anh có bạn gái không?”
Giang Ly nhướng mi nhìn anh ta một cái, sau đó quay lại nhìn Thái Thành Tể, có lẽ đã hiểu được hôm nay hai người này huyên náo là muốn làm gì rồi.
Anh hơi ngả người ra sau, cánh tay dào duỗi thẳng tựa vào lưng ghế: “Không có.”
“Anh nói dối! Ha ha!!!” Thái Thành Tể giống như bắt được bím tóc, hưng phấn hô lên, đưa lon nước ngọt tới trước mặt Giang Ly: “Uống đi, chọn nói thật nhưng lại không nói thật, ngoan ngoãn chịu phạt nào!”
Cầm lấy lon nước ngọt, Giang Ly xoa tay vài lần rồi lại bỏ lên bàn trà: “Cảnh sát Thái hình như rất chắc chắn rằng tôi đang nói dối nhỉ? Chứng cứ đâu?”
“Ha~ Đội trưởng Giang, đây là anh ép tôi! Đùa gì chứ, làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy chẳng lẽ tôi còn không biết đạo lý mọi chuyện đều phải có bằng chứng sao?” Thái Thành Tể đứng lên, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người hùng dũng đi đến cửa phòng ngủ chính, bước vào trong kéo cửa tủ quần áo ra.
Anh ta vừa kéo vừa quay ra phía phòng khách đắc ý nhướng mày: “Vậy giờ tôi mời đội trưởng Giang giải thích một chút, cái váy trong tủ quần áo của anh là của ai, đừng nói là anh mặc đấy nhé!…”
Anh ta đang thao thao bất tuyệt, nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang phía tủ quần áo thì nhất thời như bị cái gì đó chặn họng, thậm chí còn vì quá mức kinh ngạc mà quên cả hít thở.
“Váy gì cơ? Hửm?” Giang Ly chẳng biết đã đi tới từ khi nào, dựa vào cạnh tủ, thân hình cao lớn chặn ngay cửa phòng ngủ.
“Là cái lúc đầu được treo ở đây! Màu đen, trễ vai…” Thái Thành Tể nói tới đây bỗng giảm âm lượng, dường như đã nhận thức được mình sắp phải đối mặt với cuồng phong bạo vũ gì.
Nhưng không… anh ta vẫn còn trăm điều khó hiểu, hận không thể nhét mình vào trong tủ quần áo để nhìn cho rõ.
Nếu không phải tối nay không có uống rượu thì anh ta đã cảm thấy mình uống quá nhiều nên sinh ra ảo giác mất rồi.
“Chứng cứ đâu?” Giang Ly mỉm cười.
Trực giác Thái Thành Tể cảnh báo sắp có chuyện không tốt, cố gắng lách người qua khe hở nhưng tất nhiên là không thành công được.
Một đám người ở phòng khách, bao gồm cả Hạng Dương, đều hi hi ha ha nhìn cảnh Thái Thành Tể bị Giang Ly “ngược sát”, bầu không khí trong lúc nhất thời bị đẩy lên cao trào.
Dù sao thì người bị đánh cũng không phải bọn họ, việc của họ chỉ là vỗ tay tán thưởng thôi.
Còn “váy” thì… váy gì? Ai nhìn thấy?
Trong lúc mọi người còn đang xem náo nhiệt, Tô Ngôn ngồi ở đó mờ hồ nhìn sang cái ba lô của cô đang treo ngoài cửa ra vào, sau đó cúi đầu húp sạch nước súp trong bát, giấu đi ý cười nơi khóe miệng.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Thái Thành Tể đỡ eo đi vào văn phòng, thấy Tô Ngôn vẫn như thường ngày chơi với đống hoa cỏ, anh ta liền nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai mới bước qua.
“Này em gái.”
Tô Ngôn quay đầu nhìn anh ta một cái, cười chào: “Chào buổi sáng, anh Thái.”
“Giờ trong văn phòng chỉ còn hai người chúng ta thôi, em nói thật với anh trai đi, cái váy tôi nhìn thấy trong phòng đội trưởng Giang hôm qua có phải là của em không?” Thái Thành Tể lắc lư bên cạnh cô, vò đầu bứt tai hỏi: “Em cũng đừng đánh tôi nhé ha ha, tôi không phân biệt được các loại váy đâu.”
“Không biết anh đang nói gì.” Tô Ngôn đã tưới xong những chậu hoa bên bệ cửa sổ, đặt bình nước xuống rồi xoay người trở về.
Thái Thành Tể hơi ảo não vỗ trán, chuyện này đúng là do anh ta chủ quan, phải sớm nghĩ tới hai người này là cùng một ngành, thủ đoạn phản trinh sát như vậy cũng xem như bình thường thôi.
Trách là trách anh ta lúc đầu không khống chế tốt nét mặt của mình, lúc cùng Hạng Dương giao lưu cũng không chú ý, nhất định đã bị hai “người trong cuộc” kia phát hiện ra rồi!
Anh ta đang định chạy theo hỏi thêm chút gì đó thì Giang Ly bỗng đẩy cửa bước vào, sau lưng là đám người Đinh Khải Nhạc.
Anh ta gần như không thở nổi, trực tiếp phi nước đại về chỗ ngồi của mình, cái eo hôm qua bị tổn thương còn chưa hết, anh ta không muốn bị thêm lần nữa đâu.
Giang Ly trông cũng không khác gì ngày thường, vừa đến đã nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại, sau đó phân công đại khái hướng đi hôm nay cho bọn họ thì nhanh chóng rời đi như một cơn gió.
Sau khi anh đi thì Tô Ngôn và Thái Thành Tể cũng ra khỏi văn phòng, đến phòng pháp y xem bên kia có phát hiện gì mới không.
Thái Thành Tể tự nhiên đẩy cửa đi vào, không thèm nhìn đến bàn giải phẫu đã ồn ào mở miệng: “Anh Trương? Anh Trương, kiểm tra thi thể thế nào rồi?”
Trương Khải Sơn đang đeo khẩu trang, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn qua: “Sắp xong rồi.”
Trên bàn giải phẫu trước mặt anh ta là thi thể nữ giới không đầu, nửa người trên có một vết cắt hình chữ Y, chứng tỏ đã qua xử lý giải phẫu.
“Vì Kỳ Khả Linh đã từng bị tạm giam trước đó nên trong hệ thống có thông tin dấu vân tay của cô ta, sau khi so sánh thì xác nhận thi thể này chính là Kỳ Khả Linh.” Trương Khải Sơn vừa nói vừa cầm phiếu xét nghiệm lên tiếp tục nói: “Thời gian tử vong đại khái là 10 giờ khuya ngày hôm trước đến 12 giờ trưa hôm sau, sau khi kiểm tra đã phát hiện nạn nhân khi còn sống từng bị xâm hại tình dục, nhưng không có tinh dịch lưu lại trong tử cung, hung thủ cũng cẩn thận thật.”
“Xác định là hung thủ làm ra sao?” Thái Thành Tể hỏi.
“Vị trí của miệng vết thương giữa tự nguyện và không tự nguyện là khác nhau, nhưng tất nhiên chuyện này thật ra vẫn còn phải xem lại.”
Dù sao thì cũng không thể loại trừ khả năng nạn nhân bị xâm hại, sau đó lại bị một người khác sát hại được.
Phụ nữ độc thân lại sống một mình, làm nghề nguy hiểm như thế vốn đã là nhóm người có nguy cơ cao rồi.
“Còn tiến độ của mấy người thế nào rồi?” Trương Khải Sơn thuận miệng hỏi.
“Anh đã xác định được thời gian tử vong thì chúng tôi sẽ đi lấy video giám sát để tìm người khả nghi, chắc có lẽ sẽ tìm ra thôi.” Thái Thành Tể gãi cằm: “Nguyên nhân chết là gì thế?”
“Theo tình huống trước mắt mà nói thì trên người không có vết thương nào có thể gây tử vong được, vì vậy tôi nghi ngờ đầu mới là vết thương trí mạng.” Trương Khải Sơn rút ra hai tấm ảnh chụp hiện trường phòng ngủ, bày trước mặt hai người, chỉ vào vết máu vẩy trên tường nói: “Nhưng vết máu này không khớp với vết máu được phun từ động mạch chủ, vậy nên có thể cơ bản loại bỏ khả năng nạn nhân chết vì bị cắt động mạch chủ.
Nó giống như một vật gì đó bị dính máu và vãi ra ngoài khi vật đó bị vung lên.”
“Nói cách khác…” “Nói cách khác, rất có khả năng hung thủ đã dùng một vật cứng đập vào đầu nạn nhân nhiều lần, chỉ có như thể thì mới có thể giải thích được vết máu trong cả căn phòng.” Trương Khải Sơn tháo khẩu trang xuống, đẩy mắt kính: “Nguyên nhân chết cụ thể thì các người phải tìm được đầu mang về cho tôi, tôi mới có thể xác định được!”